“Là mang một đôi mắt đen nhu hoà như trời đêm với tia sáng leo lắt nhưng cương nghị, là một vẻ thâm trầm mang chút phiền muộn, do dự như lúc này đây…hay thực sự, bộ mặt lạnh lẽo xa cách như Rôbinxơn cô độc trên một hòn đảo tít mù kia mới chính là bản chất nghiêm túc của anh?”
Những câu hỏi, những chuỗi hồ nghi chảy dài trong dòng suy nghĩ hỗn loạn của Giai Băng, đeo bám lấy, khiến cô phải tập trung hết toàn bộ các giác quan, hướng thẳng về phía Đằng Dạ ngấm ngầm truy vấn.
Không hiểu sao, Giai Băng lại muốn ngay tức khắc túm lấy cổ áo Đằng Dạ như ban nãy, lắc lắc anh ta thật mạnh như một con rối vô dụng rồi hắng giọng trịch thượng tra hỏi anh ta.
Hỏi rằng sao bỗng dưng anh ta lại nói như thế? Anh ta đang nói đùa hay mưu mô làm suy lạc đi sự cảnh giác của cô.
Những thắc mắc khắc khoải không tan biến ngày một dâng lên. Mong muốn của Giai Băng theo đó lớn dần.
Bầu không khí xung quanh như rã rời đi bởi cảm xúc lũng loạn của con người, não nùng, khô khốc đến ngạt thở. Sự yên lặng tiếp theo trải dài căng thẳng, trông có vẻ bình yên những hỗn ngược một cách kì lạ.
Thình thịch!
Thình thịch!
Tiếng tim đập mạnh của ai đó cô động vang vọng trong không trung.
Giai Băng chắc nịch đó không phải là tiếng đập của cô, bởi trái tim cô đã ૮ɦếƭ lặng đi vì sợ, ngay khi câu nói kia ‘chào đời’.
Khát vọng muốn truy vấn Đằng Dạ ngày một tăng lên theo dòng chảy của thời gian, nhưng Giai Băng lại không thể thốt lên một câu nào. Răng va vào lưỡi, lưỡi cuộn quanh răng, một chữ…muốn phát âm đối với Giai Băng lúc này như một thử thách.
Muốn nhưng không thể.
Vì…Giai Băng sợ…
Một giọt nước mát lạnh rơi xuống gò má của Giai Băng, chảy thành một vệt dài rồi rơi xuống mặt đá, tan vỡ.
Tiếp đó, vài ba giọt nước trong vắt khác cũng rơi xuống, đồng loạt, dồn dập…và liên hồi.
Nước…nước từ đâu ra thấm ướt trên người cô vậy?
Bị cái mát lạnh, ướƭ áƭ của nước làm cho bừng tỉnh khỏi dòng cảm xúc đang điều phối chính suy nghĩ của mình, Giai Băng đưa mắt về nơi bắt nguồn của làn nước đang ‘tưới’ vào người, ngơ ngác một hồi.
Nước từ tất nhiên từ vòi hoa sen mà ra…không phải nước từ…’bồn địa vi khuẩn’. Và vòi hoa sen…nằm trong tay Đằng Dạ!
Áp dụng định lí Ta-liếc, Giai Băng thấy, Đằng Dạ đang thản nhiên ‘tưới’ nước cho mình. Hệ quả của việc tốt không ai nhờ này là…người cô ướt nhẹp như con chó xù tắm mưa, áo váy mỏng manh bám dính vào da thịt cô, tôn lên những ‘gò đồi’ ‘thung lũng’ bất quá cũng được coi là hoàn hảo.
-Đằng Dạ, anh làm gì vậy?_Quay mặt sang hướng khác lẩn tránh dòng nước mạnh đang tạt thẳng vào mặt, Giai Băng lấy tay vuốt mặt, cực khổ hét lên trong tiếng rào rào của nước.
-Giờ thì tỉnh rồi chứ?_Không đáp vào trọng tâm câu hỏi, Đằng Dạ nhạt giọng đặt một câu hỏi khác, mặt mũi lạnh tanh nhưng lại mâu thuẫn rõ nét với sắc đỏ đồng trên mặt anh.
Ngớ người nhìn hành động chán sống của Đằng Dạ, Giai Băng đưa mắt rọi về chiếc chai vim đậm đặc đã nằm lăn lốc dưới mặt đá hoa.
-Anh làm người tôi ướt nhẹp chỉ vì lí do đó sao?_Nhanh chóng nhận ra bộ dạng thảm hại của mình, Giai Băng chau mày bật cười mỉa mai. Cô khinh giễu chính bản thân mình vì đã cho rằng…lời nói ôn nhu kì lạ kia…không phải là lời nói bông đùa giễu cợt, đã sững sờ, bối rối vô tội vạ.
Đằng Dạ, người anh ta yêu chỉ có thể là bản thân anh ta mà thôi.
-Nếu tỉnh rồi thì ra ngoài!!_Có chút khó chịu với thái độ bất mãn của Giai Băng, Đằng Dạ xoay người sải chân hướng về phía cửa.
Tức vì chính mình bị người khác coi thường, giận vì ăn phải quả bở quá lớn (chưa kể cô còn nghĩ trước câu trả lời nữa chứ), Giai Băng túm lấy chiếc vòi hoa sen, ăn miếng trả miếng xả nước xối lên tấm lưng rộng rắn chắc của Đằng Dạ, khiến anh không thể không dừng bước, nghiêng đầu lại nhìn.
-Hạ. Giai. Băng! Em được lắm!_Không cần làm bộ nghiến răng ken két, phụt máu xì khói, giọng nói Đằng Dạ đã đủ u trầm và uy lực để khiến người khác bủn rủn chân tay.
-Tất nhiên, vì tôi là vợ của anh!_Lườm Đằng Dạ một cái đến lé, Giai Băng đặt mạnh vòi hoa sen xuống, hung hăng lướt qua người Đằng Dạ ra ngoài.
Tưởng cái khí thế ngút ngàn như bụi, giọng nói khinh mạn tựa sư tử thét gào của mình đủ để làm Đằng Dạ tím mặt nhưng phải ngậm ngùi cứng họng không phản đối gì được, Giai Băng đắc chí hếch mặt lên trần nhà, cao ngạo hướng về phía cửa, bước chân càng ngày càng vội vàng.
-Giai Băng, cẩn thận!_Đúng lúc Giai Băng đã bay gần đến chiếc cửa gỗ yêu dẫu, cũng là con đường duy nhất giúp cô thoát khỏi cái tên đáng ghét sau lưng, thanh âm địch thủ vang lên có phần vội vàng, hốt hoảng. Thứ âm thanh như tiếng chuông cảnh báo trong các toà nhà cao ốc ấy làm Giai Băng giật mình hốt hoảng theo, dẫu nguyên nhân tại sao vẫn còn ở trước mắt.
Trong khi đó, bên ngoài cánh cửa gỗ mỏng nhưng chắc chắn, những con người ham ‘học hỏi chuyện đời’ nhà người ta vẫn nheo mắt, dán chiếc tai đang căng to hết công suất như tai heo vào mặt cửa, cố nghe ngóng những tiếng động lạ, mập mờ bên trong. Hoàn toàn không để ý có bóng người đang đến gần.
Sau khi bôi cao cho những vết bầm tím loang lổ trên thân thể hoàn mĩ của mình, Đằng Hy, vì dư âm ban nãy, mặt đen như có mây trời che phủ, bạo lực kéo con cún cưng Jope ra khỏi phòng giải toả tâm trạng.
Nhưng khi anh chưa kịp bước xuống bậc thang nào, tầm mắt anh đã bị 5, 6 cái ௱ôЛƓ phong phú về hình dạng: tròn, nhọn, dẹt, béo, gầy,…và đa dạng về chủng loại, nam có, nữ có, bê đê không thể thiếu, lôi kéo, nhất thời dấy bên bản tính tò mò.
Đưa mắt quan sát cánh cửa gỗ, xác nhận nó là ‘họ hàng’ của em trai mình, Đằng Hy tiến lại gần đám người, đưa nắm tay lên miệng vờ ho khan 1 tiếng hết sức nam tính đánh động.
Đám người kia vẫn hồn nhiên tập trung thân thể, linh hồn và ý chí ‘thu thập tin tức’.
-Sao không nghe gì nhỉ?_Một người nhăn mặt nói.
-Có lẽ đang đến cao trào!_Cô bác sĩ sỏi chuyện đời nhỏ giọng muỗi kêu suy đoán.
-Các ngươi đang làm gì vậy?_Hơi bực khi cái gì đó ở cánh cửa bên kia hấp dẫn hơn âm thanh mê hoặc của mình, Đằng Hy quyết định trầm thấp lên tiếng, đôi môi mỏng lãng tử khoét sâu một nụ cười mỉa mai.
-Tất nhiên là hóng chuyện vợ chồng nhị thiếu gia ‘ϲởí áօ trao nhau’ rồi_Không thèm quay đầu xác nhận chủ nhân của giọng nói là ai, một tên gia nhân khinh khỉnh thay đồng minh hội trả lời. Một giây sau, hắn giật nảy mình híp mắt nhìn Đằng Hy, người run lên bần bật nhưng không quên đập bôm bốp vào người đám bạn thông báo ‘tin buồn’ của mình_Cậu…cậu…Đằng, à không, đại thiếu gia! Ngài…ngài đến khi nào vậy?
-Một lúc, đủ để hiểu hành động của các ngươi_Đưa những ngón tay vuốt ve lên cái đầu nhỏ của Jope, Đằng Hy thản nhiên đáp trả, sự đe dọa ngang tàn dẫm lên giọng điệu rất nhẹ rất dịu, đàn áp lòng dạ đám người.
-Đại thiếu gia,…chúng tôi…
-Rầm! Rầm!_Cắt đứt lời lẽ có khuynh hướng ngụy biện của kẻ đầu sỏ đám người, thứ âm thanh hỗn độn, ồn ào như tiếng chân voi ma ʍúŧ dậm xuống nền đất không e ngại đâm sầm vào chiếc màng nhĩ treo lủng lẳng trong tai người, khiến chủ thể của nó thần kinh chấn động.
Mọi người, không ai hẹn ai hướng ánh mắt phức tạp về phía cánh cửa vô tội.
-Ôi trời! Vợ chồng nhị thiếu gia nhiệt tình quá!_Một người rỉ tai kẻ bên cạnh. Hắn không ngờ, đứng xa hơn 1 mét như Đằng Hy vẫn có thể bắt được toàn bộ âm thanh của mình…và đùng đùng nổi giận vô cớ.
-Tất cả tránh ra!_Hiếm hoi nghiêm giọng, Đằng Hy thị uy ra lệnh, đôi đồng tử đen của anh loé lên tia sáng qủy dị chăm chăm nhìn cánh cửa, tựa như đôi mắt của loài dã thú, sáng rực lửa giận vì sự phiền nhiễu của một kẻ nào đó.
Kinh sỡ, đám người lập tức đứng sang bên, căng mắt ngoác miệng nhìn cú đá mãnh lực của Đằng Hy rơi mạnh vào cửa gỗ, làm nó bật mở tung, hé rộ toàn bộ khung cảnh không đỡ nổi bên trong.
Đằng Hy và Giai Băng đang nằm sấp người xuống mặt đất, tay Đằng Dạ đang túm lấy cổ chân Giai Băng còn cô thì ngẩng đầu tròn mắt nhìn anh.
Cảnh tượng này…nhìn trên, ngó dưới, liếc trái, lườm phải, góc độ nào cũng thấy hao hao giống cảnh tượng thảm bại của Đằng Hy anh ban nãy.
Trên đời này, Đằng Hy anh ghét nhất sự sao chép, do vậy, nhìn cái cảnh tượng y chốc này, anh không khỏi không nổi giận, vẻ mặt u ám đen mất một nửa.
Chiến tích lần này có vẻ nhẹ nhàng hơn lần trước, Giai Băng thêm lần nữa động vào vết thương cũ, còn Đằng Dạ may mắn hơn Đằng Hy, chỉ có bầm tím cái đầu gối, tính mạng vẫn được bảo toàn toàn vẹn.
Trước sự cố có tính tương đồng và lặp lại này, mọi người trong biệt thự Đằng gia, ai ai cũng lấy làm thương tâm, đặc biệt là Đằng Phu nhân. Khi nhìn thấy con mình uốn người bôi cao, khoé mặt bà giật giật. Đau lòng, bà bỏ vào phòng mình, đóng cửa, từ chối ‘chiêm ngưỡng’ những những vết bầm phản cảm mà đi tự kỉ với chiếc Iphone đen ngóm.
-Đằng Kiệt! Anh về nhà ngay đi! Xảy ra chuyện lớn rồi!_Ngay khi phía bên kia vừa nhấn nút trả lời, Đằng phu nhân đã cao giọng hối thúc, ngữ điệu vồ vập như thể có lửa đang bén cháy sau ௱ôЛƓ bà.
-Em yêu, có chuyện gì chọc tức em à?_Giọng Đằng Lão gia hết sức nhỏ nhẹ và chiều chuộng dẫu tai ông đã ong lên.
-Đằng Dạ và Đằng Hy đều bị ngã anh ơi!
-Hả?_Đằng lão gia kinh ngạc kêu lên rồi im lặng hồi lâu mới lên tiếng_Hồi trước em cũng để chúng ngã từ trên giường xuống. Lúc đó em bảo cho chúng nếm mùi đời trước, sao giờ em lo lắng quá đáng vậy. Có cần anh mua cao cho chúng luôn không hả?
-Không, ý em là chúng đều ngã cùng một tư thế rất nhục nhã, cùng bị thương cùng một loại hết sức thê thảm và tất cả đều có liên quan đến Giai Băng đáng yêu.
-Em đi mà phạt con bé! Không liên can đến anh!_Nhíu mày bất mãn, Đằng lão gia trở tính gắt gỏng. Ông không ngờ, vì chuyện cỏn con này mà con người tiếc tiền đến mức mỗi khi nhớ là bảo ông lên Yh chat như vợ ông lại phóng tiền gọi điện quốc tế. Có lộn không vậy?
-Không phải, anh không thấy lời bà bói đó có chút hiệu nghiệm rồi sao? Hai thằng oắt nhà chúng ta cùng ngã đấy!_Như chẳng còn cách nào khác nữa, Đằng phu nhân hét lên thật to, mưu đồ át đi tiếng thở giận dỗi của chồng, buộc ông phải nghe rõ lời mình. Đôi chân thon dài của bà cũng không yên nổi mà đi đi lại lại.
-Em yêu, chỉ là ngã thôi! Con người ta, ngã chỏng vó hay ngã sõng soài chung quy cũng là ngã, em không cần lo lắng vậy đâu. Giờ anh sắp họp rồi, hôn anh cái đi!_Dịu giọng như một đứa trẻ, Đằng lão gia tiện thể làm nũng.
-Tốn tiền!_Ném vào chồng 2 câu không thể tuyệt tình hơn, Đằng phu nhân ngắt kết nối, xuôi xị tự nói với chính mình_Thôi, coi như là tình cờ vậy. Lần sau lặp lại, mình sẽ mời thầy lập đàn giải xui.