Em chỉ là vợ của tôiIm lặng là vàng! Im lặng là vàng!
Theo lời răn dạy không thể chí lí hơn của ông cha ta thuở ăn lông ở lỗ đúc kết lại, Giai Băng ngoan ngoãn cắt tạm thời thanh quản, kiên nhẫn dán miệng hơn 20 phút dài khi ngồi trên xe của Đằng Dạ, tránh hoạ từ miệng mà ra, bão tố mãnh liệt từ mồm mà tới.
Như hiểu được Giai Băng đang hàng phục mình vô điều kiện, Đằng Dạ không nói lời nào cũng chẳng nóng giận ra tay đánh người mà chuyên tâm lái xe đưa cô về ‘căn hộ phu thê’ của hai người.
Vừa nhìn thấy toà chung cư đồ sộ, hiện đại phong nha, Giai Băng như nô lệ được phóng thích, tay dùng hết lực võ sĩ Teawondo vặn mạnh tay cửa để ra ngoài. Nhưng khi cô còn chưa ra nổi thì nó đã oanh liệt đứt gãy không thương tiếc.
What…what’s the hell?
Giật giật mi mắt chiếu ánh nhìn kinh ngạc lên chiếc tay cầm inox tội nghiệp trong lòng bàn tay, Giai Băng chột dạ vất ngay nó đi, thiêu hủy chứng cứ phạm tội rồi lơ đãng quét mắt loạn xạ đâu đó, làm bộ không như có gì xảy ra, mà có có cũng chẳng can hệ đến mình.
-Tốt lắm, bà xã!_Giọng người bên kia dị dạng cực độ, u oán như lời oan hồn khuất tất trù ếm người đột ngột vang lên, thiêu rụi mớ tinh thần thép nhỏ nhoi còn sót lại trong Giai Băng.
Rùng mình một cái, Giai Băng chậm rãi đưa mắt nhìn Đằng Dạ gần như đã chìm nghỉm trong bóng đêm đen kịt, sợ hãi nhỏ giọng thú nhận:
-Ông xã! Em sai rồi!_Lời nói không mất tiền mua, ngại gì không nói cho vừa lòng nhau chứ? Tuy rằng câu này quá tùy tiện và giả tạo, nhưng nếu thành công thì cũng đáng ăn mừng đấy chứ. Nghe nói con trai thường rất dễ nịn nọt.
Quả nhiên, hơi lạnh từ người Đằng Dạ vơi đi chút ít. Anh mở cửa xem ra ngoài, không truy cứu hành vi phạm tội của Giai Băng mà thông thả ra hiệu cho bảo vệ đưa xe vào bãi đỗ.
Chớp thời cơ ‘địch’ phân tán tư tưởng, Giai Băng rời khỏi xe bằng cánh cửa còn lại rồi vọt đi, toan tháo chạy lên căn hộ mình trước.
Song, Tôn Ngộ Không không thoát nổi tay Phật Tổ Như Lai thì cô là cái thá gì mà dám thoát khỏi Đằng Dạ chứ? Anh ta uy lực kêu cô đứng lại rồi gỏn lọn nói:
-Cùng đi!
-Tít…tít! Cạch!_Thành thạo nhấn nhấn mật khẩu mở khoá, Đằng Dạ chưa kịp làm gì tiếp theo đã bị Giai Băng thục nữ diễm lệ, yếu ớt không tấc sắt dùng sức trâu gạt sang bên, phi vào bên trong trước.
Đương lúc vừa cười tít mắt vừa nghĩ ngợi xem nên sắp xếp lại căn nhà yêu thương của mình theo kiểu nào thì khuôn mặt đẹp đẽ ngời ngợi không cần olay total của cô nàng, trong phút sơ sẩy thả hồn phiêu bồng của chủ thể, đã trân trọng đâm sầm vào 1 vật cản dinh dính chút nước nào đó. May thay, thứ vật cản này hơi hơi mềm mại vừa chun chút săn chắc như иgự¢ đàn ôn, nên căn bản cô không cần vung tiền thẩm mĩ chỉnh đốn nhan sắc.
“иgự¢ đàn ông?” Ba chữ này thoáng qua rồi treo lên giữa đầu cô, trở thành nỗi ám ảnh kinh hoàng.
Bùng tỉnh, Giai Băng mở to mắt nhìn chăm chăm vào vật cản vẫn đang dán chặt vào mặt mình.
Đấy là một ‘vùng đất’ bằng phẳng căng lì hơi rám nắng? Đấy có thể là một ‘thửa ruộng’ lầy lội với những giọt nước tròn, trong veo lăn dài rồi vỡ tan xuống đất? Đấy là nơi mang cái mùi nam tính menly nồng đậm? Không! Nơi này chẳng là gỉ cả! Nó đích thị là иgự¢ đàn ông!
-Giai Băng! Em có thể phát biểu cảm tưởng!_Chủ nhân của tấm иgự¢ ‘màu mỡ’ Giai Băng đang cận cảnh chiêm ngưỡng trầm giọng cời cợt nói, khoé môi cong lên giảo hoạt, rồi đặt bàn tay lên đầu cô, vuốt ve như thể cô là con mèo đen nhỏ sắp giã từ cuộc đời trong nồi canh phưng phức kia vậy.
“Giọng nói này…” Nhận ra giọng điệu và chất âm bùa mê quen thuộc của Đằng Hy, Giai Băng thẫn người bất động, nước miếng vô thức trào ra ngoài.
Anh ta sao lại ở nhà cô chứ?
-Sao nào?_Lời này nghe có vẻ hỏi Giai Băng, nhưng chủ nhân tiếp nhận nó là một người khác.
-Tôi…_Giai Băng ngây ngốc thốt lên một tiếng, ngẩng mặt giương mắt nhìn mặt Đằng Hy mới phát hiện cô bị hớ.
-Tầm thường!_Đằng Dạ lạnh giọng trầm thấp nhưng khiến Giai Băng toàn thân chấn động, vẻ tà mị bên môi anh lại càng đậm hơn.
Không đợi Giai Băng ngộ đạo, Đằng Dạ tiến lại gần 2 còn người trong tư thế ôm nhau thắm thiết, tay bịt chặt mắt Giai Băng đến mức muốn in vào da cô đủ năm ngón của nó, thuận đà kèo cô vào lòng mình.
Không đợi Giai Băng rề rà ngộ đạo, Đằng Dạ không nhanh không chậm tiến lại gần 2 con người đang trong tư thế vô cùng hiểu lầm, bàn tay to khoẻ tức khắc bịt chặt lấy đôi mắt si dại như mèo thấy chuột của Giai Băng, cố chấp lấp liếm tầm nhìn thẳng của cô rồi thuận theo tự nhiên mà làm, đẩy nhẹ người cô ngã vào lòng иgự¢ mình.
-Con nít không nên nhìn!_Anh gầm khẽ nhắc nhở.
-Đằng Dạ, đau mắt tôi!_Lực đạo trên tay Đằng Dạ đổ dồn lên vùng da thịt quanh mắt Giai Băng khiến cô đau tê tái, tưởng chừng như chúng đã sắp bầm tím một mảng như đeo mặt nạ hoá trang rồi.
૮ɦếƭ tiệt! Anh ta thực sự muốn Ϧóþ nát hộp sọ của cô giống mấy anh ma vương gà sợ chó chạy trong truyền thuyết mà.
-Bà xã ‘chúng ta’ đang kêu đau kìa, không có tình cũng phải có phần ‘người’ của ‘con người’ chứ!_Tỏ vẻ thương xót cho hình hài ‘lùn’ thua mình nửa cái đầu, Đằng Hy nhắc nhở, từng câu từng chữ nhấn nhá trầm bổng không bỏ sót.
“Bà xã ‘chúng ta’?” Dù mải ồn ào giãy dụa tiến hành phong trào đấu tranh dành lại đôi mắt cho mình, nhưng Giai Băng không điếc đến mức câu từ thâm sâu này không nghe được. Cô ngưng động tác đang dang dở, não bộ tự động ‘mọc’ lên vô số hoài nghi.
Cô là vợ của Đằng Dạ, sao Đằng Hy lại nói ‘bà xã của chúng ta’? Cứ như thể, chồng cô không chỉ là Đằng Dạ mà còn là Đằng Hy nữa vậy.
-Dù sao, cô ấy tương lai cũng là mẹ của con chúng ta, nên tốt với cô ấy một chút. Quãng đời con dâu lớn Đằng gia vốn rất ngắn đấy!
-Câm mồm! Anh nên cút về phòng của mình đi, nếu không, đừng trách tôi cho bố mẹ biết anh đã và đang làm gì_Như sợ Giai Băng sẽ nghe thấy những lời nói tựa cố ý trưng ra của Đằng Hy, Đằng Dạ hiếm hoi rít giọng đe dọa, bàn tay siết chặt lấy người cô.
-Em trai, mách lẻo không phải là chuyện tốt đâu! Hơn nữa, chuyện của anh, bố mẹ sẽ sớm được biết thôi_Đằng Hy không có gì sợ hãi trước uy Hi*p, tiếp tục đả kích Đằng Dạ.
Đến nước này, Đằng Dạ như bị á khẩu, chỉ trừng mắt gắt gao nhìn người đối diện. Rồi, mắt anh dời đi, khoé môi cong nhẹ nhưng đểu cáng không thua kém trùm găngxtơ tai to, bụng phệ.
-Đằng Hy, иgự¢ anh bén nước dãi của Giai Băng kìa!_Đằng Dạ ‘tốt bụng’ tiết lộ, đáy mắt xoáy sau vào ‘vết tích’ Giai Băng để lại trên phần da của anh mình_Xem ra…anh nên tắm lại, miệng Giai Băng ‘có mùi’!
Ngớ người không suy nghĩ cúi đầu nhìn nơi Đằng Dạ chăm chăm ‘chiêm ngưỡng’, Đằng Hy trố mắt nhìn đống dung dịch lỏng buồn nôn đang trượt patin 1 đường dài trên иgự¢ mình, chảy xuống cơ bụng, kinh hãi rùng mình một cái.
Cái…gì thế này?
Đằng Hy toan bẻ đôi cái mặt nạ hoàn hảo của mình, vỗ иgự¢ đôm đốp như kinhkong thời đại mới, miệng rít lên gào thét hỏi tội Giai Băng thì đã thấy chung quanh mình chỉ còn trơ trọi mỗi mình. Cặp vợ chồng gây chuyện không thèm xin lỗi kia từ lúc nào đã biến mất, ngang nhiên để mặc anh tự sinh tự diệt với tiếng ‘rầm’ mạnh của cánh cửa như một lời an ủi.
Nhưng không sao, chưa đến mức phải vội. Với tính cách của Đằng Dạ-kẻ song sinh không mong muốn đó-thời gian để anh suy xét kĩ còn rất dài.
-Giai Băng, hãy cho anh thêm lí do để giữ em lại…trong cuộc đời của anh đi…nếu em thực sự muốn sống! Hãy…câu dẫn anh nhiều hơn!_Quay người trở về phòng, Đằng Hy nhếch môi đểu giả nói…nhưng những lời nói toát ra từ cái ‘động’ giảo hoạt …lại như là âm thanh vẳng lên từ đáy tâm hồn tăm tối của con người…
-Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét đó!_Bị Giai Băng dùng ánh mắt gắt gao theo dõi hơn 1 phút dài, Đằng Dạ phả nhẹ hơi thở rồi đưa ánh nhìn có điểm bất lực chạm vào tia lửa điện của cô, giọng điệu trầm mềm dễ khiến người ta có cảm giác đang cầu xin điều gì đó.
-Vậy nói cho tôi biết, sao anh trai anh lại bảo tôi là ‘bà xã của chúng ta’, còn nói gì gì đó như là ‘mẹ của con chúng ta’ nữa, rốt cuộc những lời đó của anh ta có ý gì?_Giai Băng giở giọng cảnh sát tra hỏi tội phạm, lạnh lùng hiếm thấy chất vấn.
-Không gì cả? Đừng nghĩ lung tung, tôi đi tắm trước!_Có chút bối rối ẩn hiện trên nét mặt băng lãnh, Đằng Dạ quay người với lấy chiếc áo choàng tắm vắt trên móc áo quần của mình, chân đều đều lướt đến phòng tắm.
-Tôi không nghĩ lung tung! Nói đi, tôi là vợ của anh…của anh ta…hay của cả hai người?_Thanh âm Giai Băng vẫn phong độ như cũ nhưng đan xen chút nghẹn ngào đích thực của một người vợ khi nghe tin dữ.
Vợ của cả hai? Mới nghĩ đến thôi cô đã muốn phát điên lên rồi. Cô là cái gì chứ? Là góa phụ hay là con ngựa cái hoang dã khó thuần đến nỗi khiến con ngựa đực này đến con ngựa đực khác kinh hãi quẩy đuôi co vó chạy mất móng?
3 người chồng? Đùa sao? Phụ nữ Trái Đất tuyệt chủng hết rồi hay họ đều phẫu thuật đổi giới tính mà khiến đàn ông con trai lâm bước đường cùng dùng chung vật sở hữu như cô thế này chứ?
-Vừa nói gì?_Bỗng dưng từ trạng thái dịu mềm ngàn năm có một chuyển sang chế độ băng sơn di động hù người ૮ɦếƭ đứng, Đằng Dạ chậm rãi quay đầu, đôi mắt đen như màn đêm mịt mùng khiến người ta dễ sai lạc nheo lại bắn về phía Giai Băng hàng ngàn tia nhìn ૮ɦếƭ chóc.
Gì chứ? Người đáng ra phải dè dặt, mất uy lúc này là Đằng Dạ mới đúng, sao bắp chân bắp tay của cô run lên kịch liệt vậy?
-Không…không có gì đâu, anh đi tắm đi!_Thính mũi ngửi thấy mùi nguy hiểm lởn vởn quanh mình như ma ám, Giai Băng nuốt cả đống thắc mắc sắp sửa nói toẹt ra vào bụng, thủ tiêu bảo toàn tính mạng cho mình rồi lúng 乃úng trèo lên giường, ngây ngốc ngồi tự kỉ. Lấy tĩnh át động.
Tuy nhiên, cây muốn lặng mà gió không chịu ngừng. Như đoán được sự lẩn tránh của Giai Băng, Đằng Dạ gạt chuyện tắm rửa sang bên, bước chân sải dài và nhanh tới gần cô, đáy giác mặc sẫm tối lộ rõ nét khinh thường.
-Nhắc lại những gì vừa nói!_Anh hạ giọng ra lệnh, âm thanh nhẹ nhưng mang áp khí bức người không che giấu.
-Không…tôi không nói gì cả!_Hoảng sợ cụp mắt nhìn chân mình, Giai Băng cắn môi, không hiểu nổi mình vừa nói gì khiến Đằng Dạ giở bộ mắt ban chiều ra dọa trái tim yếu ớt của mình. Những lúc anh ta như thế này…thật giống đế vương cai quản địa ngục trong truyền thuyết, người ngợm lúc nào cũng toát lên cái mùi kẹo bạc hà của Tử Thần.
-Hạ. Giai. Băng._Thân ảnh lớn của Đằng Dạ trầm mặc một lúc rồi đổ ập cái bóng cao ngạo lên người Giai Băng. Anh chống hai tay xuống mặt nệm, tạo thành một nhà tù sống khóa dữ Giai Băng ở bên trong. Thở dài sượt một cái, hệt y mệt mỏi và bất lực, đôi mắt đêm đen của anh chăm chăm phát tia lửa điện chạm vào mắt Giai Băng cứ như muốn thuyết phục cô phải tin tưởng anh_Em chỉ là vợ của tôi, không phải là vợ của ai hết, kể cả…Hạ Lãnh Kiên!