Thăm bệnh-Đang tìm cái này…?_Không để cho Giai Băng liều mạng liên tưởng, tưởng tượng tiếp, chủ nhân của đôi chân bị đem ra xoi mói đưa bàn tay đủ 5 ngón của mình lên, trầm giọng hỏi.
-Ơ?_Lại nghe cái giọng má ám qủy không tan kia, Giai Băng kinh ngạc ngẩng đầu, đưa đôi mắt mở to vô cùng tròn nhìn khuôn mặt ngàn năm có một kia rồi liếc đến chiếc nhẫn đang được đeo ở ngón áp úp trên bàn tay đang giơ ra. Một lần nữa, trái tim lại bị đánh cho một cú sốc rơi lộp bộp xuống dạ dày như quả chính cây. Giai Băng điên đầu nắm chặt ngón tay thành đấm kìm nén cảm xúc cuộn trào, từ tốn đứng dậy, đôi môi bất đắc dĩ nở nụ cười xã giao dẫu vạn lần chẳng hề muốn_…Cụ Đằng, cụ ăn no rửng mỡ hay sao ám con hoài vậy! Còn nữa, sao lại lấy đồ của người khác không một lời xin phép thế ạ? Tuy cụ tuổi già sức yếu không coi lí đời ra gì, nhưng ít nhất cụ cũng nên hiểu rằng, lấy đồ không xin phép
sẽ phải ngồi tù ʍúŧ ௱ôЛƓ chứ!
-Đồ này đâu phải của em!_Đằng Dạ cong môi nhẹ như cười mà như không so đo, đồng thời, rất mau lẹ quay sang cô nhân viên trực quầy đang ngẩng người say mê mình, đưa cho cô ta một tấm thẻ_Tôi lấy đôi này, thanh toán cho tôi.
-Ế! Nhưng cái này tôi chọn trước mà!_Trợn mắt há hốc mồm nhìn kẻ đến sau ngang nhiên tước đoạt lấy đôi nhẫn mà mình vất vả chống nạng suốt 30 phút mới ‘nhắm’ được, Giai Băng suýt phá hỏng hình tượng mà hét lên, hết sức phẫn nộ thông báo.
-Rất tiếc…người mua trước là tôi!_Nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nõn nà đeo nhẫn của Giai Băng, Đằng Dạ bắn ánh mắt sắc lạnh đánh giá lên ngón áp út của cô một chút, rồi đặt những ngón tay thon dài của bàn tay còn lại lên lớp da mềm trên mu bàn tay cô, trượt dài một cái men theo đầu móng tay tiếp cận chiếc nhẫn tinh xảo…và cuối cùng tàn nhẫn rút nó ra khỏi tay cô. Trong sự ngạc nhiên vô bờ ngập bến mà cả đời Giai Băng mới biết đến lần đầu, Đằng Dạ đưa chiếc nhẫn lên gần đôi môi mỏng lãng tử của mình…bình thản thổi ‘phù’ một cái như thể trên đó dính đầy một mảng bụi bẩn, băng lãnh đưa cho nhân viên trực quầy_Khử trùng nó cho tôi!!!
Cái này…không phải là khinh cô bần cùng, hèn hạ, người đầy vi khuẩn nên hắn phải tốn tiền khử trùng sao?
Ai nói cho cô cách Gi*t ૮ɦếƭ hắn đi, cô nhất định sẽ làm ngay lập tức!!
-Ring…!_Lửa giận vì lòng tự tôn bị đập nát trong người Giai Băng vừa bộc phát đã bị tiếng chuông điện thoại kêu lên dẹp tan. Cô vùng vằng lôi chiếc điện thoại ra, áp lên tai, mắt không ngừng lườm lườm Đằng Dạ, hống hách cáu gắt_Ai vậy?
-Giai Băng hả? Mẹ đây!
-À…mẹ!_Giọng cô hết sức nhỏ nhẹ khi phát giác đây là chủ chi hiện tại của mình, liền nhanh chóng cáo trạng đòi công lí. Đằng gia giàu mà, chắc chắn đủ tiền cho cô trả đôi nhẫn tuyệt đẹp này_Mẹ à…con…
-Con không cần mua nhẫn nữa đâu nhé! Có người mua rồi!_Đằng phu nhân vừa nói vừa cười lớn một tràng hết sức khả ố, tiếng râm ran chuyện trò bên kia vẫn không hề có dấu hiệu ngớt.
-Nhưng…_”Con thấy cái này đẹp hơn, huhu!”
-Không sao đâu, chắc con sẽ thích, thế nhé!_Ngắn gọn, xúc tích và dễ hiểu, Đằng phu nhân ngắt kết nối, để lại Giai Băng với nỗi đau thương bi xót không thể tả.
Còn Đằng Dạ, ngay sau khi đạt được mục đích chà đạp tinh thần thép của Giai Băng đã biến mất không để lại vết tích, kể cả cặp nhẫn cô vô cùng yêu quý đó nữa.
***
Cách ngày hôm đó không lâu sau, Đằng phu nhân lần nữa triệu gọi Giai Băng. Nhưng lần này, không giống như những lần trước, bà cho vời cô để đi gặp một người.
Người đó là ai? Dĩ nhiên, cô làm sao biết được, chỉ là…trong lòng cô lúc này, dấy lên một mớ cảm xúc hỗn độn mà phần nhiều chính là sợ hãi.
Cô sợ hãi cái gì? Giai Băng cô còn sợ hãi cái gì khi những điều kinh khủng nhất trong đời người cô đã nếm trải qua? Cô không thể trả lời được vì chính lòng cô đang nhức nhối vì nó. Tại sao? Hay tại vì…cô đang đứng trước một phòng bệnh nào đó trong bệnh viện?
-Giai Băng, chúng ta vào thôi!_Nhìn thấy nét mặt khó hiểu và thoáng chút trắng bệch in ngay trên khuôn mặt đầy rẫy hoài nghi của Giai Băng, Đằng phu nhân đôn hậu mỉm cười rồi đưa tay vặn óc nắm cửa, bước vào trong.
Nuốt ực một đống nước bọt, Giai Băng rọi ánh nhìn qua khoảng không vừa hé mở, ghé vào quang cảnh bên trong căn phòng. Một người nào đó đang nằm trên giường, im lặng. Ánh nắng mặt trời chiếu rọi lên thân thể người đó làm lóa tầm nhìn của cô, khiến cô không tài nào đoán nổi, đấy là nam hay nữ.
Mà có là nam hay nữ…thì cô hầu như đã có sẵn câu trả lời. Rất có thể, con người này…chính là người chồng tương lai leo cây ngã phèo trong ‘truyền thuyết’ của cô, và cô…chính là người vợ bất hạnh suốt quãng đời còn lại sẽ phải chôn sống chính mình trong cuộc hôn nhân này.
-Giai Băng, nhanh vào đi!_Thấy Giai Băng còn lề mề đứng ở ngoài cửa, Đằng phu nhân từ trong nói vọng ra, hối thúc.
Tan nát! Sụp đổ!
Mọi hy vọng trong cô giờ đây chỉ có thể dùng những từ ấy để miêu tả. Trước đó, quả thật, khi nghe tin chồng cô là một người thực vật, không thể cử động, không thể nói chuyện, không thể làm những việc mà một con người nhất định phải làm để duy trì…sự sống, cô chỉ mỉm cười chấp nhận. Bởi lẽ, trong sâu thẳm trái tim cô vẫn còn một ngọn lửa kỳ vọng nhen nhói, rằng mọi thứ chỉ là lời đồn, là tin vịt, rằng chồng cô nhất định là một con người bình thường, hoặc thậm chí có thể hắn bị bệnh, nhưng ít ra vẫn sống, không phải nằm ở đó, như một khúc gỗ mục nát dần thế kia.
-Thôi nào, vào đi!_Đằng phu nhanh cuối cùng bất lực, liền đích thân ‘áp tải’ Giai Băng vào bên trong, khuôn miệng nho nhã giới thiệu_Giới thiệu với con, đây là một người rất quan trọng với gia đình ta…và …tương lai, người đó cũng rất quan trọng với con, con trai ta-Đằng Hy.
Theo sự chỉ dẫn của Đằng phu nhân, Giai Băng đến gần người đang nhắm nhiềm mắt trên giường bệnh, lòng lại choáng ngợp thêm một lần nữa.
Nếu nói…Lãnh Kiên là chàng trai mang vẻ đẹp của một quý ông lịch thiệp, thực tế tương lai, Đằng Dạ là…quân đểu cáng mê hoặc người bằng sức hút mãnh lực tựa thế lực của đêm đen nhuốm trần thế thì chàng trai trước mặt cô lại có thể đem thiên sứ ra để so sáng ngang bằng. Mọi đường nét trên gương mắt anh ta đều phô trương sự đức độ, mỏng manh của chủ thể. Anh ta nằm đó, thanh bình đến mức khiến người ta nghĩ rằng anh ta đang ngủ chứ không phải đang ૮ɦếƭ dần ૮ɦếƭ mòn. Nó khiến con tim những kẻ nhìn vào đều như được nắng ấm rải lên, tâm hồn nhẹ nhõm, thanh thản kì lạ. Dưới ánh nắng chói của mặt trời, vẻ đẹp thiên sứ này càng ngày càng trở nên mong manh hơn, đến mức làm người khác có cảm
giác như đang gặp ảnh ảo trên sa mạc và vẻ đẹp này…đâu ai biết…lại có thể Ϧóþ nghẹt trái tim kẻ đang sống.
Ông trời quả thật muốn trêu đùa người sống như cô mà! Sao một chàng trai đẹp đến thế này lại trở thành một kẻ tàn phế, uổng phí cả một đời người cơ chứ! Thật không công bằng chút nào!
Nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của Giai Băng, Đằng phu nhân kéo cô lại gần hơn chút nữa. Bà đặt bàn tay cô vào lòng bàn tay gầy lạnh ngắt không chút sức sống của chàng trai.
Hơi lạnh u ám từ bàn tay ấy dần dần xua đuổi đi hơi ấm mỏng manh trên bàn tay cô…và…cũng như dần bao trùm lấy cả thế giới của cô.
Đẹp trai? Cô công nhận cô là chúa mê trai, từ thuở cha sinh mẹ đẻ nó đã như thế rồi nên có bàn cũng vô ích…nhưng…cô không phải là kẻ dựa vào trai đẹp để sống, cô cũng như bao người, sợ cô đơn và mưu cầu tình yêu. Thế nên, hiện tại, đẹp đối với cô chẳng có nghĩa lí gì…khi nó lại tồn tại trên một cơ thể không có sự sống. Nếu phải lấy, cô thà lấy Đằng Dạ còn sướng hơn, tuy rằng cô ghét hắn, nhưng ít ra, hắn không để cô cô đơn. Còn người này…
Cô là một người con gái xinh đẹp, thông minh (người ta cũng nói thế) chỉ có hơn chứ đâu có thua gì những người đầy rẫy ngoài kia đâu., tại sao cô lại phải chịu đựng tương lai không lối thoát và bế tắc như thế này chứ. Cô không chấp nhận điều này, không bao giờ chấp nhận.
Rồi bỗng, một nỗi căm hận ngập tràn vây lấy toàn bộ xúc cảm hiện tại của Giai Băng cô. Cô hận ai, hận cái gì? Hận cha mẹ-những người đã đích thân từ bỏ tình máu mủ, bỏ cô lại ở Hạ Gia đổi lấy cái công ty sắp đứng trên bờ vực phá sản đó, để rồi giờ đây cô phải lâm vào tình trạng không ai cần này ư? Hận người cha nuôi tàn ác, nhẫn tâm Ϧóþ nát tình yêu đầu đời của cô với Lãnh Kiên? Hay cô hận Chúa, kẻ đã dồn hết tất cả mọi đau khổ của đời người lên đầu cô?
Không! Cô không hận ai cả! Bởi vì có hận…cô cũng chẳng níu kéo được thêm điều gì. Cha mẹ cô đã ૮ɦếƭ, bọn họ đã dắt tay nhau sang thế giới bên kia trong vụ tai nạn chớp nhoáng, cô hận để nhận lại sự che chở và chúc phúc trên thiên đường của họ à? Cha nuôi cô, dù không có tình cũng có công nuôi cô khôn lớn, chỉ vì một chút hận thù che mắt mà phản lại cái công tựa núi Thái Sơn của ông, cô không làm được, dù gì, cuộc sống của cô có ông, mới có đủ màu sắc để nếm. Hận Chúa? Chúa là ai? Chúa chẳng là gì với một người theo chủ nghĩa tự do như cô cả. Hận! Có lẽ cô chỉ có thể hận bản thân mình vô dụng, đứng trước cuộc đời mà chỉ biết câm lặng ngắm nhìn mà thôi.
-Ta biết, với con, việc này là một nỗi bất hạnh rất lớn_Đằng phu nhân ôn nhu nói, vẻ mặt đôn hậu đến mức khiến người khác có cảm giác tội lỗi dẫu chẳng làm gì nên tội.
Bà biết cô phải chiệu nỗi bất hạnh như thế nào đấy. Nếu vậy, tại sao bà vẫn còn một bực bắt cô phải chuyện đựng nỗi bất hận đó. Bà biết vậy thì hãy giải thoát cho cô đi chứ!
Giai Băng cúi gằm mặt, hàng trăm lời nói hần thù, đay nghiến và lẫn cả đau đớn như muốn tuôn ra khỏi cuống họng cô. Nhưng, cô vẫn chỉ có thể cúi đầu với một nụ cười nhẹ vương trên khóe môi. Nụ cười ấy không vui, không buồn, vô cảm và có chút gì đó lạnh lẽo. Vì, từ lâu, cô đã phải học cách mỉm cười, như một con 乃úp bê ngoan ngoan trong Ⱡồ₦g kính, kể cả dẫu cô có muốn khóc cũng phải cười để xem như mình đã khóc, muốn giận điên cũng phải cười để áp chế mọi cảm xúc. Cô là vậy, thế nên mới có cái biệt danh Giai Nhân Kỳ như ngày hôm nay.
Nụ cười ấy của Giai Băng, nhưng một thứ gì đó khiến mọi hoạt động của Đằng phu nhân đều ngưng trệ, bầu không khí xung quanh cũng dường như khô cứng lại, ngột ngạt.
Đúng! Chính là như vậy!
Đáy giác mặc Đằng phu nhân lóe lên một tia sáng ý vị. Là vui mừng, là thỏa mãn hay là hoảng sợ?
Không cần biết.
Đối với bà, người con gái trước mắt này bỗng dưng rất phù hợp với gia tộc của bà. Giai Băng rất biết kiềm chế cảm xúc, là một kẻ biết gạt cảm nhận của mình sang một bên để sống, biết coi chúng như một gia vị rẻ tiền. Rất tốt! Cô rất xứng trở thành Đằng thiếu phu nhân kế nhiệm. Dẫu chỉ có một nhiệm vụ duy nhất…nhưng…chọn lựa con dâu có năng lực vẫn rất cần thiết.
-Giai Băng, con hãy vì ta, vì thằng bé, và vì cả cái gia tộc này, cố gắng nhẫn nhịn. Ta đảm bảo, sẽ không bao giờ để con phải chịu khổ, chịu đói. Đằng gia ta sẽ bảo vệ con!
Ko để phải chịu khổ, chịu đói…sẽ bảo vệ?
Giai Băng bật cười chu chát, nếu cô nhớ không nhầm, cô đã từng nghe câu nói này vào cái ngày cha mẹ cô qua đời vào 13 năm trước thì phải. Khi cô khóc ngất trên mộ cha mẹ mình, cha nuôi cô đã bước đến, ông nhìn cô một lát rồi không có lau nước mắt trên mặt cô như mẹ mà xoa đầu cô, dịu giọng nói “Đi với ta, ta sẽ đảm bảo cho con không chịu khổ, không chịu đói. Hạ gia sẽ bảo vệ con!”
Ngày ấy ùa về trong lòng làm trái tim cô se lạnh. Năm ấy, với cô, câu nói đó như 1 cánh tay kéo cô ra khỏi vũng lầy nhơ nhuốc, đem lại cho cô chút ánh sáng hi vọng yếu ớt, nhưng giờ đây, nó như nhấm chìm cô xuống đáy hố sâu không tài nào thoát ra nổi, thổi tắt đi ngọn lửa muốn được sống mà cô đã khổ công thắp nên.
“Giá như…hắn ૮ɦếƭ đi thì tốt!”
Giai Băng thoáng rùng mình khi ý nghĩ độc ác ấy vừa loé lên trong đầu cô. Lần đầu tiên, cô muốn nguyền rủa 1 người, khao khát muốn Gi*t ૮ɦếƭ một ai đó. cái cảm giác này hoàn toàn khác với ý nghĩ muốn chôn sống Đằng Dạ trong cô lúc trước. Bởi lẽ, nó là khao khát cháy bỏng rực lên lúc cô thực sự đối mặt với hiện tại, lúc cô hiểu rõ…mình là ai.
-Giai Băng, con đứng đây chút nhé, mẹ đi tìm bác sĩ có chút chuyện_Đằng phu nhân nói xong liền ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa mà không hề để tâm đến bộ dạng mưu tư của Giai Băng lúc này.
Phải! Đây là cơ hội tốt để cô…xóa bỏ tương lai đen tối…sắp đến gần!