Đồ lùn - Đồ sấc sược - Chương 27

Tác giả: Zen

_Còn truyện cãi nhau với 3 nhỏ đó thì em cũng chứng kiến, do anh Việt k bảo em là k cần theo Việt nữa mà nên em vẫn đi theo.Em k nghe rõ họ cái nhau cái gì cả nhưng em nghĩ em biết vì sao mà Việt lại đánh Hà Linh. Bởi vì câu cuối cùng trước khi 3 anh tới mà nhỏ Hà Linh nói được chính là nhỏ bảo với Việt là : "Đồ k có mẹ" .Như thế nào tiếp thì mấy anh biết rồi đấy _Bin thở dài

_Hả, vậy chẳng phải là mình bị 3 nhỏ đó qua mặt sao? _Hưng nhíu máy khó chịu

_Phải, anh Việt thì em k nói nhưng anh Hưng với anh Nam em nghĩ các anh phải hiểu quá rõ bộ mặt thật của 3 nhỏ đó ra sao chứ? _Bin hơi trách mấy anh của mình. Tại nó nhìn Việt hôm nay nó thật sự cũng tức giạn lắm..

_ "Rầm" Giám nói Việt Anh như thế thì tao mà k sử mấy nhỏ đó thì tao k còn là Hoàng Anh Việt nữa_Việt tức giận đấm vào tường, khuôn mặt k giận giữ nhưng giọng nói thì lạnh băng báo hiệu có người sẽ k thể sống yên ổn với anh

_Chậc, h nghĩ lại thì mới thấy tụi mình bị 3 con nhỏ đấy qua mặt nhiều quá ha_Giọng nói của Hưng có vẻ đùa cợt nhưng thực chất thì ánh mắt lại ánh lên đầy những tia tức giận

_Mấy anh làm gì thì làm nhanh đi vì lúc Việt chạy đi em thấy chị ấy khóc nhiều lắm và người đưa chị ấy đi là anh Thắng đấy. Anh Việt, anh nghĩ anh hiểu là anh Thắng mà xuất hiện lúc này thì sẽ thế nào phải k ạ? _Bin nhìn Việt bằng ánh mắt quả quyết, trong ánh mắt đó có chút gì đó sao động, có gì đó lo lắng

_Hả, truyện gì vậy? _Hưng nhìn Việt k hiểu

_Quả thực thì hiện tại người chịu thiệt thòi và sức ép nhất là Việt. Chúng mày cũng thấy đấy, Việt nó chẳng bao h khóc đâu nhưng 1 khi nó đã khóc tức là nó đã bị ức chế tới mức nào rồi à. Tụi mình chưa biết truyện gì đã trách nó lại còn thằng Nam nói nó thế nữa thì theo tính cách của nó truyện nó theo anh Thắng sang Anh chỉ là truyện 1 sớm 1 chiều thôi...Nhưng tao vẫn k hiểu vì sao Linh với Ly lại tức giận tới vậy ?_Ánh mắt Việt chuyển sáng hắn, trong ánh mắt đó có sự lo lắng

RENG......RENG..........RENG.......

Tiếng chuông điện thoại của Việt vang lên

_là anh Thắng gọi _Việt nhìn vào màn hình điệ thoại nói

_Chắc truyện của mấy cô ấy đấy, bật loa ngoài đi_Hưng nói

_Ừ Alo...._Việt khẽ gật đầu, bắt máy

_Mấy thằng ngốc này, đang làm cái gì vậy hả? _Thắng vừa thấy tụi hắn bắt máy đã quát

_Dạ... _Việt giật mình (lần đầu tiên Việt thấy anh Thắng cáu mà; cũng phải thôi, gan lắm mới giám làm Việt Anh khóc đã thế lại còn Linh nữa thì anh Thắng k cáu cũng lạ)

_Dạ cái gì chứ? Mấy đứa làm thế nào mà để 3 đứa nhóc đó qua mặt thế chứ hả?Biết Linh, Ly, Việt khóc nhiều lắm k hả? _Thắng gắt

_Anh, h họ ổn chứ ạ? _Việt e dè hỏi

_Ổn được mới lạ đó...Linh ,Ly là đứa biết suy nghĩ thì cũng tạm tạm thôi nhưng còn Việt nó khóc nhiều quá ngất khuôn rồi đó.Việt, anh muốn cậu phải sử rõ ràng đứa nào giám **** Việt Anh là "đứa k mẹ" cho anh; đừng để anh phải ra tay rõ chưa? _Thắng ra lệnh

_Dạ _Việt nuốt nước bọt. Tình hình là 3 nhỏ đó k xong rồi, anh Thắng mà đã nói vậy thì Việt có muốn nhẹ tay cũng k được; mấy nhỏ đó động vô ai k động lại động đúng vào Việt Anh _Người mà anh Thắng quý còn hơn mạng sống của mình (==.)

_Còn nữa, anh nghĩ truyện này mấy đứa trước sau gì cũng phải nói với 3 đứa nó nhưng anh cũng k hiểu và k biết làm thế nào mà 3 đứa đấy biết hết về Thiên Long Bang, Hắc Long bang, Bạch Long Bang rồi. Sao mấy đứa sơ xuất thế hả? _Thắng lo lắng nói

_CÁI GÌ CƠ?_3 thằng hét lên ngạc nhiên. Tới hắn im lặng nãy h cũng phải hét lên

_Rồi, k cần hét lên thế đâu, lo mà giải quyết đi.Và nghe anh nói này, Nam, Việt nó đã quyết định sang Anh rồi và sẽ đi ngay trong tối nay đi chuyến bay đêm qua bên đó luôn đấy nên mấy đứa làm gì thì làm nhanh đi. Hưng, Việt nữa vì cả Linh với Ly cũng sang, mấy đứa biết lí do vì sao rồi chứ? _Thắng thở dài

_Đi trong đêm nay á _Hắn hét lên, h hắn thực sự là điên rồi, sắp điện lên vì tất cả những truyện này rồi

_Um...Thôi, Việt nó dậy rồi, thế nhé _Thắng cúp máy

_Thôi xong, h thì tui hiểu vì sao mà Linh, Ly lại cáu tới vậy rồi _Hưng ôm đầu thở dài

_Nam, h thế nào đây? _Việt quay lại hỏi hắn đang chôn chân tại trỗ

_tui.....tui......tui k biết.....tui làm nhỏ đó khóc rồi.......tui............._Hắn ấp úng, khuôn mặt hiện rõ sự bối rối. Hắn quay cuồng trong các ý nghĩ của mình, hắn làm tổn thương nó nhiều quá, hắn biết làm cách nào để níu giữ nó đây....hắn dối nó, hắn làm nó đau, hắn làm nó bị tổn thương,hắn k tin nó......

"BỐP....BỐP...."

_Mày tỉnh chưa hả? _Việt với Hưng cùng đập nó

_Tụi mày muốn ૮ɦếƭ à mà đánh hội đồng tao ? _Hắn gắt lên

_Mày ý. Thằng Nam mà tao biết đâu rồi; cái thằng mà chưa bao h biết thua dù có gặp truyện gì khó khăn tới mức tưởng như k có cách nào đâu rồi hả? Cái thằng có ૮ɦếƭ chứ k bao h chịu nhún nhường bất cứ đứa nào đau rồi hả? Mày có lỗi với Việt , tụi tao cũng có lỗi với người tụi tao yêu thì phải đi xin lỗi chứ sao còn ở đây mà chưng ra cái mặt run sợ đó hả?Đâu chỉ có mình mày sai đâu, cả tụi tao đây cũng sai mà, đồ ngu _Việt nhìn thằng bạn tức giận quát

_Mày..... _Hắn ngạc nhiên( bình thường Việt cũng có bao h to tiếng đâu, tức giận cũng chẳng bao h tức ra mặt như vậy cả =.=)

_Sao, mày tỉnh chưa hay muốn ăn thêm vào đấm nữa_Hưng sắn tay áo

"BỐP"_Này thì đấm _Hắn đấm trả lại tên Hưng

_Oài,thằng kia sao mày chỉ đấm mình tao, cả thằng Việt cũng đánh mày mà _Hưng ôm đầu hậm hực

_He, vì hôm nay Việt cho tao thấy thứ hay hay _Hắn cười đểu

_Hả, cái gì cơ? _Việt nghệt mặt nhìn thằng bạn k hiểu

_Đi thôi k muộn rồi đấy_Hắn cười với Việt và đứng dậy bước đi

_Đi đâu _Hưng bước tới hỏi

_Ra sân bay, mày xem mấy h rồi? _Hắn chỉ vào chiếc đồng hồ đính kim cương đeo trên tay

_Oái, muộn vậy rồi sao?Mau đi thôi k thì k kịp mất _Hưng giật mình nhìn vào đồng hồ tá hỏa

.......

TẠI SÂN BAY NỘI BÀI

_Việt, em ổn chứ?_Thắng nhìn khuôn mặt vô hồn của nó mà k khỏi lo lắng

_Em ổn _Nó cười gượng gạo

_Hay để mai đi cũng được, trông em mệt mỏi quá _Thắng nhìn nó mà sót sa

_K, em muốn đi luôn _Nó nói chắc nịch, ánh mắt kiên quyết

_Phải đó anh, tụi em ở đây thêm ngày nào thì càng thấy mệt mỏi thêm ngày đấy thôi _Linh buồn rầu nói

_Em muốn vào trong đó_Nó nói, chỉ vào trong phòng đợi

_Hả?Vào làm gì?Vẫn còn sớm mà, những 1 tiếng nữa _Thắng nói, ánh mắt hướng ra ngoài cửa lo lắng vì vẫn chưa thấy tụi kia đến

_Em ở đây thêm giây phút nào chỉ cảm thấy khó chịu thêm giây phút đấy thôi. Anh à, em biết anh đang nghĩ gì những em k muốn gặp con người đó nữa _Nó nhìn anh Thắng bằng ánh mắt chán nản, mệt mỏi

_Haizzzz..., thôi được rồi, em vào đi _Thắng thở dài

_um _Nó cười, nụ cười mệt mỏi méo mó

Nó, Linh, Ly lê từng bước vào phòng soát vé nhưng dù có muốn, dù có dũ bỏ tất cả thì vẫn còn mãi mãi 1 tình cảm của chúng nó vương vấn nơi này...chẳng qua là hiện tại tâm hồn chúng nó k công nhân mà thôi......

_Việt

_Ly

_Linh......

3 tên chạy tới. Hắn cô gắng chạy thật nhanh để ngăn bước chân nó vào trong phòng đợi nhưng mọi cố gắng của hắn đều k được, mọi thứ đều vô nghĩa vì nó muốn buông hắn muốn nắm thì sẽ chẳng bao h đạt được kết quả cả......Nó cách hắn chỉ còn 1 chút thôi nhưng k kịp, nó đã tuột khỏi tầm tay hắn, nó đã bước đi vào bên trong k 1 lần ngoái lại nhìn hắn dù chỉ là 1 cái liếc mắt hay ánh mắt oán hận cũng k......Chiếc vòng cổ từ trong tay hắn muốn đưa cho nó tuột ra rơi xuống đất, hắn suy sụp ngã khuỵu xuống sàn đâu đớn, bất lực k thể làm gì để giữ nó lại trong vòng tay mình được......

Việt, Hưng cũng k dấu khỏi nỗi thất vọng, đau đớn khi k giữ được người con gái của mình ở lại, chỉ biết chống mắt nhìn những cô gái đó mang vết thương lòng đi xa mãi khỏi mình
Theo dõi page để cập nhật truyện hay