Đồ lùn - Đồ sấc sược - Chương 07

Tác giả: Zen

Tầm chiều tối thì hắn quay lại với cả đống đồ ăn trên tay đem vào bệnh viện cho nó và tên bạn thân ... 

- Tui mang đồ ăn cho 2 người nè, đồ ăn ở bệnh viện chắc không nuốt nổi - Hắn bước vào 

- Suỵt, nó đang ngủ - Việt dơ tay ra dấu với hắn 

Nói rồi Việt chỉ tay ra ngoài hành lang rồi bước ra và hắn cũng với dáng ngạo nghễ đó bước ra 

- Ổn chứ? - Hắn hỏi 

- Ừ, ổn. Giờ cảm thấy thoải mái chứ k như trước nữa à - Việt cười 

- Ùm...- Hắn nói 

- Mọi thứ ở bang ổn cả chứ? Tui nằm viện như thế này chắc phiền 2 người vất cả rùi - Việt hỏi 

- K sao, vẫn ổn mà. Hai người cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi - Hắn cười 

- Này, kết nó rồi phải k? - Việt vỗ vai thằng bạn 

- Hả? ai?Cậu đang nói vớ vẩn gì thế ? - Hắn giật mình 

- Chậc, còn trối à?Nhỏ em tui chứ ai! Việt Anh ý - Việt cười 

- HẢ?Ai bảo thế? Tui mà lại đi thích nhỏ lùn đó á?- Nói mà mặt hắn đỏ lựng cả lên 

- Ha, tui chơi với cậu bao lâu rồi chẳng nhẽ k hiểu cậu à? Thú nhận đi - Việt vỗ vai tên bạn ngốc nghếch 

- Um thì tại cãi nhau tay đôi được với tui chỉ có mình nhỏ "lùn" nên cãi nhau nhiều làm tui trả biết mình đã quan tâm nhỏ từ lúc nào- Hắn ngập ngừng nói 

- 2 người đang nói chuyện gì vậy? - Nó bước ra tay dụi dụi mắt vì vẫn ngái ngủ 

- Ủa, em k ngủ ra đây làm gì vậy?Mau vào giường đi, chân đang đáu đó- Việt bế đứa em gái yêu quý vào giường 

- Hai, em đói- Nó nhăn mặt 

Câu nói của nó làm cho 2 chàng trai nổi tiếng là không biết cười thì giờ ngồi ôm bụng cười như chưa bao giờ được cười hết vậy, làm nó tức điên phi nguyên 2 cái gối vào mặt 2 người này k thương tiếc 

- 2 người cười xong chưa? - Nó cáu 

- Rùi, đừng nóng để ta đi lấy đồ cho 2 người ăn- Hắn đang cô nhịn cười 

- Nước nè, em uống chút nước trước đi - Việt đưa cốc nước cho cô em gái 

Nó uống hết cốc nước rồi ăn sạch phần ăn của nó mà hắn mang tới làm hắn cứ phải gọi là trố hết cả mắt ra ra nhìn nó vì sao mà nó bé thế mà lại ăn lắm giữ luôn 

2 tuần sau nó và hai nó được xuất viện vì mức độ hồi phục nhanh chóng cả mặt của cả 2 nên bác sĩ đành phải gật đầu cái "rụp" đồng ý cho 2 anh em nó về nhà. Cũng trong ngày hôm đấy đồ đạc của nó được hai nó cho 1 nhóm người chuyển về nhà ngay lập tức với lý do mà hai nó nói rất chi đơn giản mà làm nó sợ lun: 

- K về nhà ở thì đừng nhìn mặt anh nữa 

1 tuần sau đấy nó đi học lại bình thường nhưng khác là hai nó luôn luôn đi cùng nó và Anh Việt - hai của nó cũng là người vốn được mệnh danh là hoàng tử băng giá giờ cười nhiều hơn cùng với nó khiến cho cuộc sống của nó hạnh phúc k có lời nào miêu tả được ... 

Buổi chiều, nó tung tăng đi lượn nhà sách và tậu về được mấy bộ manga nên nó vui lắm.Nó nhảy chân sáo trên đường, tay trái cầm túi còn tay phải cầm cây kem ăn 1 cách ngon lành (Kem là món khoái khẩu của nó đấy ạ, có khi nó ăn kem thay cơm lun à ==.) 

Nó đang đi trên đường thì thấy bóng dáng ai quen quen ở đằng xa, nó tiến lại gần. Ồ! Thì ra là hắn , hắn đang cãi nhau với 1 người phụ nữ ....um...là 1 người phụ nữ rất đẹp, hắn hất tay bà ta ra rồi đi thẳng 1 mạch chẳng thèm quan tâm tới người phụ nữ bị hắn hất ngã cả ra, nó lật đật chạy theo hắn. Nó cũng k hiểu vì sao nó lại chạy theo hắn, chỉ biết bước chân cứ thúc dục tâm trí của nó theo hắn.Hắn k đi moto hay oto mà lại quốc bộ , hắn đi lang thang mãi từ khắp khu phố này lại sang khu phố khác , cứ đi mà dường như chân hắn cũng chẳng cần quan tâm hắn đang đi đâu, tới đâu cả.Nó thì cứ lẽo đẽo đi theo hắn lãi từ nãy giờ và hôm nay nó mới thấy rằng hắn cao thật ế (truyện này cả thế giới cũng biết chỉ mình nó bây giờ mới ngộ ra ==.), tuy vậy nhưng hôm nay cái dáng đó của hắn trông thảm quá chứ k ngông nghênh như mọi ngày làm nó phát ghét.Và đặc biệt nó thấy, k phải nói là hôm nay nó mới nhân ra là lưng hắn to , rộng quá nhưng cái lưng ế h khom khom trông lạnh lùng vô cảm như 1 tảng băng ở Bắc Cực vậy ... 

Hắn đi mãi cho tới lúc trời sập tối thì hắn dừng lại trước cửa 1 công viên nhỏ, trần trừ 1 lúc rồi hắn cũng bước vào trong, nó bước theo.Vì là 1 công viên nhỏ nên dường như chẳng có lấy bóng người nào cả,hắn đặt mình vào 1 chiếc ghế đá gần đấy , cúi gắn xuống suy nghĩ cái gì đấy mà nó không biết được, nó chỉ biết rằng có vẻ như hắn đau khổ lắm ... 

- Nè, có muốn ăn kem với tui không? - Nó chìa cây kem về phía hắn cùng 1 nụ cười tươi 

Nghe thấy tiếng nó, hắn giật mình ngẩng lên ngỡ ngàng 

- Ơ, cô.... 

- Hì! Sao vậy? Kem ngon lắm đó - Nó nhìn hắn cười 

Và rồi , bất giác hắn ôm chầm lấy nó, cánh tay chắc khỏe của hắn ôm chặt lấy nó cư như sợ nó chạy mất vậy, giọng hắn hơi run, hắn khẽ nói với nó: 

- 1 chút thôi....để yên như thế 1 chút thôi....làm ơn.... 

Đôi vai rộng và to của hắn khẽ run lên như đang sợ hãi 1 cái gì đó.Nó nhẹ nhàng choàng tay ôm hắn và khẽ nói : 

- Um, ... đừng lo , rồi mọi chuyện xẽ ổn thôi mà. 

1 lúc sau khi hắn bình tĩnh lại thì cũng là lúc hắn rời khỏi bờ vai nhỏ bé của nó.Hắn nhìn nó ,khẽ cười nói: 

- Cám ơn nha 

- K có gì, nè ăn k? - Nó lắc đầu rồi đưa cây kem cho hắn 

Hắn nhận cây kem từ nó, và nó xoay người lại ngồi cạnh hắn trên chiếc ghế đá măm kem ngon lành... 

- Này, sao cô biết tôi đang ở đây vậy? - Hắn hỏi 

- À! Ta tình cờ gặp mi lúc mi đang cãi nhau với 1 người phụ nữ trung niên quán ăn gì đó ý...ta đi theo mi tới đây , hehe - Nó cười 

- Cô nhìn thấy tui cãi nhau với bà ta à? - Giọng hắn trùng xuống 

- Ùm, vô tình thui.Mà bà ấy là ai vậy?Mẹ mi hả?Bà ấy đẹp quá - Nó cười hiền 

- Bà ta k phải mẹ tôi - Hắn gắt , ánh mắt hắn đầy tự tức giận làm nó thấy hơi sợ 

- Tui...tui....tui xin lỗi- Nó rụt dè cúi gằm mặt xuống k giám nhìn hắn 

Hắn nhận ra mình cáu với nó là vô lý và nhận ra nó đang sợ.Hắn nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của nó, hắn nhìn nó nói: 

- Tui xin lỗi, tui làm cô sợ hả?Xin lỗi nhé, tại tui k kìm được mình khi nhắc tới bà ta 

- Um, k sao, tui k trách cậu đâu - Nó thông cảm với hắn nên cũng khẽ mỉm cười 

- Uh, bà ta là mẹ kế của tui còn mẹ tui thì mất cách đây 5 năm rồi - Hắn nhìn nó bằng đôi mắt buồn 

Đôi mắt của hắn trông buồn rầu và đâu khổ đến kì lạ khiến lòng nó cũng phải chịu nặng khi nhìn nó.Đôi mắt đó khi hắn buồn, khi hắn nhìn thẳng vào mắt nó thì cái màu mắt xanh biển kia càng sâu thăm thẳm hơn đến kì lạ làm tim nó hơi xao xuyến 1 chút.Nó nhận ra, quả thật hắn có 1 đôi mắt rất đẹp.... 

- Nè, ổn chứ? - Nó nhìn hắn 

- Um...tui k sao - Hắn nhìn nó khẽ cười 

- Uh... thực ra tui ngốc lắm (chà chà, nhỏ này hôm nay cũng biết mình ngốc vô đối cơ đó =~=) , tui k hiểu hết được mọi truyện , đầu óc thì đơn giản thui à.Nhưng... nhưng ta nghĩ nếu mi buồn thì có thể kể ta nghe mọi truyện cũng được.Vì mẹ ta bảo, nếu có gì buồn phiền thì hãy nói ra xẽ cảm thấy thoải mái hơn là giữ khư khư trong lòng à - Nó nói 

Hắn k nói gì, chỉ nhìn nó thôi, nhìn nó bằng đôi mắt trừu mến nhưng đượm buồn... 

- A!Nhưng nếu mi k thích thì thui, k sao đâu Nó đứng dậy 

Nó chưa kịp đứng dậy thì đã bị hắn nắm tay kéo xuống ghế ngồi cạnh hắn , rồi từ từ hắn kể cho nó nghe mọi truyện của mình.... 

- Mẹ tôi mất chưa được bao lâu thì ba tôi lấy bà ta về làm vợ cả chỉ vì cái lý do là cái chức phu nhân nhà họ Vũ k thể k có chủ được.Lúc đầu, tôi cứ tưởng bà ta là người tốt nhưng thực tình thì ngược lại. Khi tôi lớn thì càng ngày tôi càng hiểu ra rằng bà ta lấy cha tôi k phải vì tình yêu mà vì tiền và cả cái gia tài nhà họ Vũ.Bà ta ngoài ăn chơi chác tán với bạn bè ra thì lại tiệc rượu thâu đêm ở nhà chứ chẳng hề ngó ngàng quan tâm gì tới gia đình cả.Hôm nay, bà ta mượn danh cha tôi gọi tôi ra là để bắt tôi ký giấy bán căn nhà chính...... - Hắn nói 1 cách đau đớn 

- Nhà chính? - Nó k hiểu 

- Căn nhà ấy là nơi bố mẹ tui ở trước đây và cũng là nơi thiêng liêng mà k phải ai cũng được đặt chân vào đâu.Gia đình nhà họ Vũ có nhiều nhà lắm nhưng nhà chính là đặc biệt nhất vì nó còn là nơi thờ tất cả những người đã mất trong gia đình từ xưa nữa mà- Hắn giải thích 

- Trời, vậy sao bán được, sao bà ấy lại muốn bán nó đi - Nó nghe xong hoảng luôn 

- Vì ba tôi đi vắng rồi, tui được ba cho quyền hành quản lý toàn bộ ngôi nhà đó.Bà ta biết truyện nên cố tình dùng sức ép bắt tui ký vào đơn bán nhà của bà ta.Ngôi nhà đó mà bán đi thì số tiền vào tay bà ta đủ để cho bà ta hay con cháu bà ta trở thành người giàu nhất cả thế giời trong cả mấy chục năm nữa.Bà ta là người đàn bà tham lam tới mức tôi cảm thấy khinh bỉ và kinh tởm - Hắn nói bằng cái giọng diễu cợt 

Bấy giờ nó mới hiểu rằng là đại công tử cũng chẳng hề sung sướng hơn chút nào và nó cũng hiểu được rằng dù bình thường hắn ngông nghênh là vậy nhưng thực ra hắn cũng là 1 người đàn ông manh mẽ, kiên cường và có hiểu biết.Giờ nó thấy thật sự rất ngưỡng mộ hắn, nắm chặt tay hắn nó nói: 

- Hãy kiên cường lên nhé.Chẳng phải ba mi vì tin tưởng mi nên mới giao cho mi toàn bộ quyền hành sao?Vậy hãy kiên cường lên để bảo vệ ngôi nhà đó đúng như niềm tin mà ba đã đặt vào mi nha 

Hắn hơi ngạc nhiên 1 chút nhưng khi nghe nó nói vậy thì bỗng hắn cảm thấy ng mình nhẹ nhõm hơn nhiều lắm, hắn cười tinh nghịch nhìn nó nói: 

- Ừ, đường nhiên rùi vì tui là đại thiếu gia nhà họ Vũ mà 

Bản mặt rầu rĩ cảu hắn lúc nãy đã được thay bằng bộ mặt cười nhe nhẹ , hay thích trêu ngươi nó của hắn hồi trước rồi.Nhưng hum nay nó thấy vui vui nên cũng chẳng thèm chấp hắn, nó đáp lại hắn bằng nụ cười tươi như hoa mặt trời vậy 

- Rùi, hum nay để cám ơn cô tui mời cô đi ăn nha, ok - Hắn đứng dậy 

- Hehe, ok liền - Nó cười tít mắt 

- He, vậy đưa cô đi ăn bánh mì bít tết nhá, ngon lắm đó - Hắn nháy mắt 

- Gì cũng được tuốt. Tui k kén ắn đâu...nhưng.....(nó ngập nhừng 1 chút)... nhưng ta đi kiểu gì đây ?- Nó nhìn hắn e dè vì h mới sực nhớ ra là 2 đứa cuốc bộ theo hắn từ nãy 

- K thành vấn đề, đợi chút - Hắn nhìn nó cười rồi rút điện thoại trong túi ra 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc