Tang lễ diễn ra thật long trọng, vì bà cậu là người có tiếng và uy tín trong giới làm ăn đã lâu nên việc tang lễ được tổ chức long trọng cũng phải phép. Ngày tiễn bà về nơi yên nghỉ cuối cùng, cậu bỗng bỏ đi đâu mà không ai hay biết, kể cả cô. Gia Huy bận lo cho tang lễ nên không thể lo cho Yuu, cô bé đành được nhờ cô trông nom. Yuu không biết có hiểu những gì đang xảy ra thế nào không, nhưng cô bé một hai nằng nặc đòi đi theo Gia Huy, còn đòi mặc một bộ váy trắng nữa. Dễ hiểu thôi, trước khi trở nên như thế, người mà cô bé có thời gian gần gũi nhiều nhất là nộ cậu mà.
…
Tất cả những ai đang đứng dự lễ đều nghẹn lại vì tiếc nuối. Trời mưa phùn nên chẳng ai biết được những giọt nước đọng lại trên mi mắt của họ là nước mắt hay chỉ là nước mưa. Sự tiếc nuối của họ có lẽ chỉ vì từ nay, họ vĩnh viễn mất đi một người bạn làm ăn đắc lực của họ chứ không phải một người họ quý mến hay người bạn đúng nghĩa.
Những người thanh niên mặc đồ vét đen, đi bao tay trắng đang từ từ buông dải khăn trắng trên tay mình ra… những xẻng đất, cát lần lượt được đưa tới…
- Yuu! Em sao vậy? _ cô lau giọt nước mắt nóng hổi đang lăn dài trên má Yuu.
Yuu bỗng giật tay mình ra khỏi tay cô, chạy nhanh về phía những người đang xúc đất, cát…
Đây là điều dễ hiểu nên không ai ngăn cản Yuu làm việc đó cả, họ chỉ đứng và đợi xem cô bé kia sẽ gào thét hay khóc lóc thảm thiết mà thôi.
- Yuu à, chúng ta về em nhé! _ cô vội chạy lại, cầm tay Yuu.
Yuu nhìn cô giây lát rồi tiến đến trước nội, cô bé tháo chiếc kẹp nơ trên đầu mình xuống, thả tự do để chiếc kẹp ấy đến với nội rồi vẫy vẫy tay chào “tạm biệt” nội.
Ai cũng bật cười trước sự ngây ngô của cô bé, họ không nghĩ rằng, một cô bé trắng trẻo dễ thương kia lại có thể có vấn đề gì về tâm thần; những ánh mắt thương hại lẫn tội nghiệp kia khiến Yuu sợ hãi mà quay lại bên cạnh cô.
- Mình về nhé? _ cô hỏi.
Cô vội đưa Yuu rời khỏi nghĩa trang, định dắt Yuu đến một tiệm ăn cho cô bé ăn sáng…
………ooo
- Yuu! _ đang nắm tay Yuu đi thì cô bé bỗng giụt mạnh tay khỏi cô và chạy sang đường.
Lòng đường xe cộ đang qua lại tấp nập, ấy thế mà không làm cho cô bé sợ hãi chút nào. Yuu chạy thật nhanh, băng qua lòng đường để đến bên kia, dưới gốc cây, một cậu thanh niên đang đứng đó…
Yuu nheo mắt nhìn cậu, thấy cậu không có phản ứng gì, Yuu liền lay lay tay cậu như để thức tỉnh.
Cậu liếc mắt qua Yuu rồi chớp mi, nhìn về hướng lòng đường xe đang đi.
- Gia Bảo! Cậu đi đâu từ sáng tới giờ vậy? _ cô chau mày, hỏi.
- …
- Cậu chưa ăn gì đúng không?
- …
- Yuu! Chúng ta cùng dắt anh Bảo đi ăn nha? _ cô nhẹ lời hỏi Yuu.
Gật gật
- Tớ không sao, đói tớ sẽ tự biết ăn.
Yuu vừa kéo tay cậu đi thì cậu nói lạnh tanh.
Cô quay lại, nhìn vào mắt cậu…
- …Cảm ơn cậu đã thay tớ trông Yuu từ sáng tới giờ, đó là trách nhiệm của tớ mà lại để cậu làm thay, xin lỗi cậu!
- Tớ… _ cô vừa mở miệng thì cậu đã chặn lời.
- Từ giờ để tớ lo cho con bé là được rồi. _ cậu nói tới đó rồi nhìn cô khựng lại đôi chút. – Cậu về cẩn thận… Cảm ơn cậu! _ nói xong, cậu cầm tay Yuu dắt đi.
*Thay cậu…? Trách nhiệm của cậu…? Cảm ơn tớ…? Chỉ thế thôi sao Gia Bảo???* _ cảm giác hụt hẫng bỗng chen ngang cô. Cậu có gì đó rất đỗi lạ lẫm với Gia Bảo của cô, cậu khác lắm, rất khác. Những lời cậu vừa nói khiến cô nhận ra được điều gì đó cậu đang muốn làm. Cô không giám nghĩ nữa, chỉ mong nó nhẹ nhàng đôi chút thôi.
___o0o___
Bệnh viện…
- Lâu quá không gặp! _ hắn từ đâu xuất hiện cạnh Quốc.
- …Không giám lâu.
- Vẫn khỏe chứ bạn hiền?
- Thôi cái giọng mỉa mai xiên nỉa đó di!
- Cậu không phải bạn tôi sao?
- …
- Her, chắc cậu đã quên mất mục đích của tôi và cậu khi vào MK là gì rồi đúng không?
- Sao tự nhiên hỏi tôi?
- Nhớ thì nhắc cậu thôi.
- …
- Để tôi giúp cậu nhắc lại nhé! Ngày đó…
- Tôi không quên.
- “Không quên”, vậy sao tôi thấy cậu như đã quên nó rồi đó.
- Tôi đã nói rồi, mục đích tôi vẫn đó, nhưng cách tôi tiến hành không giống cậu.
- “Không giống”? Có gì khác sao?
- Đạp đổ tất cả không phải tốt nhất, tôi khuyên cậu nên sớm nhận ra điều đó!
- Haha… một sự điên rồ, chắc cậu đã bị tình cảm lu mờ đi đôi mắt rồi. Thật đáng thương.
- Không liên quan đến tình cảm.
- Nhưng tôi thấy có đó. Cậu đã quên cái ngày tàn khốc đó rồi sao? Tôi từ một cậu ấm, từ gia đình hạnh phúc, ba mẹ, em gái của tôi, nhà của tôi đã mất hết. Ba mẹ mãi không lên tiếng, nhà không còn để về, em tôi thì sao chứ? Tôi không biết nó còn sống hay đã ૮ɦếƭ, cả mặt mũi nó tôi còn không nhớ rõ. Tôi trở thành một thằng bé lang thang đầu đường xó chợ, cứ mãi hoài kiếm tìm những gì đã mất. Còn cậu? Cậu có khác gì tôi không? Tất cả những chuyện đó là do tự dưng thế à? Không! Cậu đã quên mất tại sao rồi.
- Nhưng dẫu sao đó cũng là những chuyện đã qua rồi, cách tốt nhất là cậu hãy sống thật thanh thản chứ không phải mải theo đuổi sự trả thù vô nghĩa đó.
- Không! Tôi phải bắt họ chịu những gì mà tôi đã phải gánh bấy lâu.
- Chả thế thì bây giờ họ cũng có tốt hơn đâu.
- Chưa đâu, còn dài lắm bạn ạ.
- Cô ấy có đắc tội gì với cậu sao? Sao cậu không một lần nhìn vào cô ấy và xem cô ấy đang chịu những gì đi?
- Tôi không quan tâm.
- Oán báo oán mãi thế này đến khi nào cho nguôi?
- Tôi chỉ cần những gì tôi muốn.
- Nhưng Na Na không có lỗi, tại sao cậu kéo cô ấy vào?
- Hãy hỏi ba mẹ của cô ta trước đi! Phước đức quá nhỉ? Nhờ họ mà tôi “được” như ngày hôm nay đây, tôi có cần cảm ơn họ không?
- Vậy cậu phải tìm họ, tại sao tìm cô ấy?
- Tôi học tập cậu thôi.
- Cậu nói thế là ý gì?
- Không phải lúc đầu, người muốn tiếp cận cô ta là cậu sao? Chính cậu là người tìm đến cô ta mà. Tôi có nói sai không? Không phải chính cậu đã muốn đạt được mục đích thông qua cô ta sao?
“Bịch…” _ cuộc nói chuyện bị cắt ngang bởi tiếng động như thứ gì đó của ai mới làm rớt.
Tiếng động gần đó, khá to và rõ ràng nên Quốc và hắn đều chú ý.
Những trái táo đang lăn dần đến chân Quốc và hắn, chúng lăn từ xuất phát điểm là dưới chân của một cô gái.
Cô sững sờ, tay chân cứng đờ không còn cảm giác.
Quốc thấy cô, sắc mặt tái đi, anh lúng túng không biết phải xử trí thế nào.
Cô nhích từng mũi chân, cố bước đi thật vững đến gần Quốc…
- Nói đi! _ cô nhìn Quốc với ánh mắt lạnh thấu xương.
- …Nói gì?
- Anh biết ba mẹ tôi.
- Không có.
- Anh tiếp cận tôi.
- Không, anh không…
- Có.
- Nếu biết họ, chắc chắn tôi sẽ không gặp được cô đâu, cô bé. _ hắn lại giọng xiên nỉa.
- Cậu im đi! _ Quốc hét lớn. – Tôi đã nói tôi không giống cậu mà.
- Giống hay không thì cô ta cũng đã biết rồi, đỡ mất công nói chứ sao.
“Huỵch” _ Quốc đấm hắn thật mạnh, làm hắn nhào người xuống sàn.
- Thôi đi! Mấy người đừng đóng kịch trước mặt tôi nữa, kẻ đấm người xoa thế là quá đủ rồi.
- Na à! _ Quốc cầm tay cô.
Nhưng chưa chạm tới tay cô được thì cô đã lùi lại, không để Quốc chạm vào mình.
Cô nhìn Quốc rồi cười khảy, lắc đầu thất vọng, giọt nước mắt đọng lại trên khóe mi.
Lùi lại thêm vài bước rồi cô quay đầu bỏ chạy.
- Na! Bé Na! _ Quốc vội đuổi theo.
- Có cần sốt xắng lên như thế không anh bạn? Dù thế nào thì sớm hay muộn cô ta cũng sẽ biết thôi, chi bằng biết sớm chút để có chuyện làm có phải hay hơn không? _ hắn lại móc mé Quốc.
- Tôi sẽ tính nợ này với cậu! _ Quốc gằn lên.
Hắn nhún vai kiểu bất cần đời.
Quốc vừa đi thì nụ cười gắng gượng trên môi hắn cũng được thu lại, hắn thở dài…
Hình như có gì đó đang nghẹn lại, Ϧóþ chặt Ⱡồ₦g иgự¢ hắn.
………ooo
___o0o___
Quốc đã đuổi theo thật nhanh nhưng không thể tìm thấy cô. Anh đã quên mất một điều rằng, nếu cô đã muốn tránh ai thì vĩnh viễn họ sẽ không bao giờ có thể tìm thấy cô.
………o
Anh tìm đến nhà cô…
- Con chào nội!
- Ờ Quốc hả, vào nhà đi con.
- Dạ không nội ạ.
- …
- Con có tí việc nền ghé qua thôi, bé Na có nhà không nội?
- Nó đi đâu sáng giờ mà chưa thấy về con ạ. Mà có chuyện gì hả Quốc?
- Dạ không nội à, thưa nội con đi!
- Uhm, đi cẩn thận nha con.
- Vâng!
…
- Na Na, rốt cuộc thì em đang trốn ở đâu? Em không ra sao anh nói cho em biết được chứ.