Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến…
Cậu chạy thật nhanh, lên hết tầng này đến tầng kia theo lượt cầu thang nhưng vẫn không thấy bóng dáng một cô gái mà cậu đang tìm.
“Cạch” _ cánh cửa cuối cùng nối các tầng cậu cũng đã mở ra.
Đã là sân thượng rồi, nhưng sao Yuu vẫn không thấy đâu…
- Hộc hộc… _ cậu thở hổn hển.
Chạy vòng vòng khắp sân thượng nhưng không thấy ai, đưa mắt nhìn xung quanh chỉ toàn nghe tiếng gió rít và khoảng không im lặng.
- Không phải em thật sao? _ cậu thất vọng.
Thất thểu định bỏ về thì… kia – trong một góc khuất nhỏ sau một chậu cây kiểng. Một đôi chân trần ở đó…cậu tiến gần lại. Càng tiến lại gần, cậu càng thấy rõ “hiện tượng” ấy thế nào? Đồng phục bệnh viện, mái tóc dài… là con gái. Dáng người mảnh khảnh, gục đầu vào tường và ngủ say sưa …
- Ực… _ cậu nuốt khan, ngồi xuống, vén mái tóc cô gái lên…cậu không tin nổi vào mắt mình đây là sự thật.
Yuu…là Yuu
- Yuu! Yuu à!… Là em phải không? _ giọng cậu run run. – Em tỉnh lại nhìn anh đi Yuu à! Yuu! _ cậu lay vai Yuu thật mạnh.
Yuu dụi dụi mắt và từ từ mở đôi mi…
Yuu nhìn cậu…chỉ nhìn, ánh mắt vô hồn lạnh toát, đến phản xạ tự nhiên Yuu cũng không có.
- Đúng là em thật rồi. Em bỏ đi đâu vậy hả? Em có biết anh đã tìm em khổ sở thế nào, lo lắng cho em thế nào không? _ cậu trách.
- …
- Thôi, tìm được em là may mắn rồi. Mình xuống thôi, trên này gió lạnh lắm. _ cậu nói rồi đỡ Yuu dậy.
Nhưng Yuu không chịu đứng mà bám chặt vào chậu cây kiểng cạnh đó.
- Em…em sao vậy?… Em không nhận ra anh sao?… Anh đây! Gia Bảo đây! _ cậu nhắc cho Yuu biết về sự có mặt của mình trong khi Yuu vẫn đang nhìn cậu.
- …
- Em sao vậy? Em… em không nhớ anh sao? _ cậu nghi ngờ về tình trạng của Yuu.
“Chớp chớp” _ Yuu nhìn lại cậu thật kĩ, như ngờ ngợ ra được điều gì đó trong bộ não đã lâu không hoạt động, Yuu nhếch môi:
- Bảo…
- Phải rồi! _ cậu nở nụ cười tươi. – Bảo, là anh!
- …
- Chắc em đang lạnh, lại mới tỉnh lại nên sức khỏe vẫn chưa ổn định. Để anh đưa em về phòng nhé!
Bây giờ thì Yuu đã chịu nghe lời để cậu đưa về phòng.
…
___o0o___
- Híhí… có khi nào vui quá đến độ nhảy lên không nhỉ? _ cô hí hửng đi từ cổng bệnh viện vào…
___o0o___
“Tinh” _ tiếng báo có thang máy.
Cậu ấn mở và bước vào trước, Yuu nhìn quanh thang máy một lượt rồi thụt lùi lại vài bước.
- Em sao vậy? Vào đây với anh nào! _ cậu đưa tay ra.
Nhìn bàn tay cậu đang chìa ra rồi Yuu lắc đầu lia lịa.
- Haizzz… _ cậu đành bước ra trở lại để đưa Yuu vào thang máy.
Nhưng Yuu níu tay lại, không chịu đi.
- Em không thích thang máy à? _ cậu hỏi.
Gật gật
- Vậy… à, hay anh dẫn em xuống thang bộ nhé?
Yuu nhìn cậu, có vẻ đang tự thắc mắc “thang bộ” là gì? Nhưng tiếc rằng cô bé không thể mở lời để nói lên suy nghĩ của mình.
Cậu đành tự quyết, cầm lấy tay Yuu, cậu dắt cô bé đến đứng trước dãy caùa thang với mấy chục bậc.
Yuu nhìn xuống dãy bậc thang rồi nuốt khan, có lẽ là đang sợ.
- Đi thôi! _ cậu kéo tay Yuu đi.
Yuu níu tay cậu lại, không chịu đi.
Nhìn ánh mắt có chút sợ hãi của Yuu, cậu như bất lực, không hiểu Yuu đang gặp vấn đề gì nữa.
- Vậy… để anh cõng em xuống nhé? _ cậu hỏi.
Không biết có hiểu được lời cậu đang nói gì không. Yuu chỉ nghiêng nhẹ đầu, nhìn cậu, chun chun mũi lại.
Cầm hai tay Yuu đặt lên vai, hạ thấp xuống để Yuu lên lưng mình. Chuẩn bị bước xuống nấc thang đầu tiên…Yuu sợ quá nhắm nghiền mắt lại, bám chặt lấy cổ cậu, bấu áo cậu làm nó nhăn nheo cả.
- Đừng sợ! Có anh đây mà. _ cậu nở nụ cười dỗ dành.
Yuu không những không nghe lời mà còn xiết chặt tay mình hơn làm cậu muốn nghẹt thở.
Một bậc…
Hai bậc……
Cứ xuống một nấc thang, Yuu càng nắm chặt áo cậu…
Ba nấc………
Đã qua nhiều bậc thang, Yuu đã bắt đầu nới dần tay mình, đôi mi bớt căng hơn… Dường như Yuu đã nhận ra sự an toàn khi trên lưng cậu.
Một đường cong hoàn mĩ lộ ra trên môi Yuu, vòng tay Yuu vẫn chặt, nhưng không còn cứng nhắc như nãy mà thay vào đó là chiếc ôm cổ, tựa đầu của sự hạnh phúc, vui sướng.
- Em thấy đó, đâu có gì phải sợ đúng không nào? _ cậu dịu dàng.
Thêm một nụ cười tươi hơn, Yuu khẽ gật gật đầu trên lưng cậu.
Cậu cũng cười, nhưng sau nụ cười ấy…có ai nhận ra được nỗi niềm gì sau nụ cười kia không???
Rồi đây… trách nhiệm của cậu sẽ nhân lên rất nhiều lần, cậu biết phải làm gì với tình trạng của Yuu như bây giờ? Sẽ để trọn chữ tình hay…sẽ để vẹn chữ nghĩa???
___o0o___
“Tinh” _ tiếng báo có thang máy.
Cô ấn mở cửa thang máy rồi bước vào, trên môi vẫn giữ nụ cười mơ về một giây phút mong chờ nào đó. Tay cầm túi đồ ăn cứ đưa lên, nhìn và cười rồi lại thả xuống đến chóng mặt.
- Hít hàaaaa… sắp được ăn khuya rầu. _ cô lại cười hí lên.
“Tinh” _ tiếng báo của thang máy đã đến nơi…
1 giây… 2 giây… 3 giây…
*…Không phải cậu đúng không???*_ cô tự nhủ.
Trước thang máy, một người với gương mặt thân thương đang cõng trên lưng một cô gái khác mà không phải là mình, cô gái nở nụ cười mãn nguyện, đôi chân nhịp nhịp như rất thích thú. Tấm lưng đó ai đã từng nói là tặng cô…bây giờ có còn không??? Không! Nó đã bị đem đi san sẻ mất rồi.
*Trần Na Na! Mày đang nghĩ gì vậy hả? Cậu ấy chỉ coi Yuu là em gái thôi mà, anh trai cõng em gái là chuyện rất bình thường trong xã hội, mày thật là…* _ cô tự tưng vào đầu mình.
Nhưng có chút gì đó của sự lo sợ đang dần lấn át cô, cô không dám tiến gần đến cậu, không giám mở miệng gọi cậu, thậm chí còn không giám thở mạnh. Chỉ giám nhẹ bước theo sau cậu và Yuu.
…
- Đã đến nơi rồi, hạ cánh nào! _ cậu nói.
Yuu nở nụ cười “trẻ thơ” nhìn cậu.
Cô vẫn dõi theo hai người, nhưng chỉ đứng ngoài cửa lặng nhìn.
- Em ngồi đây để anh đi báo cho anh Gia Huy để anh ấy khỏi lo lắng đã nhé! _ cậu ân cần.
Yuu nhíu mày… nghiêng đầu qua rồi lại nghiêng đầu lại…
- Em còn nhớ anh Gia Huy chứ?
- …
- Là anh trai anh đó, em vẫn nhớ mà, đúng không?
- …
- Thôi, để đó nhớ sau cũng được. Anh đi đã nhé!
Cậu quay ra cửa để gọi điện thoại cho Gia Huy…
- Em sao vậy? _ cậu vừa quay đi thì tay Yuu đã bấu chặt lấy vạt áo cậu không cho đi.
Ánh mắt Yuu bỗng nhiên nói lên rằng, cô bé đang sợ hãi, hành động quýnh quáng, nép mình vào cậu đã nói rõ hơn điều ấy.
- Anh chỉ ra ngoài gọi điện cho anh Huy thôi mà.
Yuu lắc đầu nguầy nguậy.
- Em thấy đó, anh đâu có điện thoại trong túi đâu, anh phải ra gọi bằng điện thoại của bệnh viện chứ.
Yuu vẫn lắc đầu, bất chợt lao vào ôm chặt lấy eo cậu khiến cậu không kịp phản kháng.
- Yuu à, em sao vậy? Em nói anh nghe, em đau ở đâu?
Lắc lắc lắc…
- Thôi được rồi, em làm anh khó thở đó. _ cậu nói.
Yuu như chiếc máy, ngẩng lên nhìn mặt cậu rồi nới dần tay mình, nhưng không buông hẳn.
- Anh biết rồi, anh sẽ không đi đâu hết được chưa nào?
Yuu dần thoát khỏi sự sợ hãi, trên môi lại nhẹ lộ ra một đường cong.
- Anh hứa sẽ không đi đâu hết, anh chỉ ở đây, với em, chịu không? _ vén những sợi tóc đang che mắt Yuu, cậu dịu dàng nói.
Yuu đỏ mặt, cười – nụ cười của cô gái mới lớn, sự thẹn thùng của cái đỏ mặt kia đã nói quá rõ Yuu đối với cậu thế nào, dù cho tình trạng cô bé đang bất bình thường.
Yuu lại ôm chầm lấy cậu, chiếc ôm lần này còn chặt hơn lúc nãy… Cậu cũng cười và nhẹ vuốt mái tóc Yuu…
- Chắc em đang đói, để anh chải tóc, lấy đồ mới cho em rồi sẽ dắt em đi ăn nhé?
Gật gật gật
…
Cái bặm môi thật chặt, cái gồng mình nắm chặt tay, cái cảm xúc mang tên ghen tuông đúng chất… Cô cầm chậu xương rồng nhỏ trong tay, Ϧóþ chặt, Ϧóþ chặt nó… Khóe mi cô đọng lại một bọng nước nhỏ, chỉ trực rơi xuống chỉ cần một cái chớp mi nhẹ hay đơn giản là cơn gió nhẹ lướt qua.
- Na Na phải không? _ tiếng Gia Huy.
Tiếng gọi thình lình mang tên cô của Gia Huy đã làm cô gái nhỏ ấy giật mình, bọng nước trên khóe mi cô đã tuôn xuống. Cô giật mình nên đã quay lại ngay mà chưa kịp chỉnh trang lại hình tượng, giọt nước mắt đang lăn dài trên má, nó nóng hổi…
- … _ Gia Huy mất vài giây để chắc rằng đúng là cô. – Em… em khóc à? _ anh lúng túng.
- Em chào anh!… Hờ, tại lúc nãy vừa có mấy hạt bụi từ trên trần rớt xuống trúng mắt em nên nước mắt cứ giàn ra thôi anh ạ.
- Mà… em đến sao không vào mà còn đứng đây?
- Em…em… À, em mới tới nên chưa kịp vào, hì. _ cô cười trừ, mặt đỏ ửng lên cả.
Gia Huy nhíu mày trước bộ dạng như gà mắc tóc của cô, anh như nghi ngờ điều cô vừa nói.
- Em đến gặp Gia Bảo à?
- … Vầng.
- Em chưa gặp được nó đúng không?
- … Dạ… _ cô cụp mi xuống, lắc đầu nhẹ.
- Haizzzzzz… _ anh thở dài thượt.
- Sao vậy anh?
- Yuu bỗng mất tích, không biết con bé bỏ đi đâu hay ai đã đưa Yuu đi nữa. Chắc Gia Bảo đang kiếm con bé nên em không gặp được là phải.
- Nhưng… *Yuu đang trong đó vui vẻ với ai kia mà, anh Huy cũng muốn ủng hộ hai người họ sao?…* _ cô đang định phản bác lại ý kiến của Gia Huy thì chựng lại, tự suy diễn trong đầu mình.
- Sao em?
- Dạ?… À không, không có gì.
- Hay em vào trong đợi nó chút, để anh đi kiếm nó, hai đứa lâu lắm chưa gặp nhau đúng không?
- Dạ, mà thôi anh ạ. Anh để cậu ấy thoải mái đi, em vừa nhớ là có việc phải làm gấp, em đi trước nhé! Lúc khác em đến.
- Ờ, thế cũng được. Em về cẩn thận nhé!
- Vầng!
Nhìn cô, Gia Huy có linh cảm cô đang che đậy thứ gì đó với anh.
- Mà anh này, anh đưa cho Gia Bảo cái này giúp em được không ạ? _ vừa đi được vài bước thì cô vội chạy quay lại chỗ Gia Huy, anh vẫn đang đứng ở đó.
- O… _ đưa tay lên định nhận túi có đồ ăn khuya của cô và nhận lời thì cô lại rụt tay lại.
- Mà thôi, không cần đâu anh ạ, cảm ơn anh! Em về, chào anh! _ cô nói một hơi, không chừa phần thời gian nào cho Gia Huy có cơ hội để thắc mắc.
Nói rồi cô quay lưng chạy đi một mạch.
Gia Huy lắc đầu, bó não, không hiểu những lời nói lẫn hành động của cô có nghĩa lí gì?
- Có phải trời nóng quá nên … không? _ Gia Huy đành đổ tội cho thời tiết.
Rời khỏi đó rồi nước mắt cô mới bắt đầu lã chã. Cô hờ hững đi trên phố, cơn gió thoảng qua thổi tung mái tóc cô rối vào nhau như tâm trạng rối bời, khó nhọc ai đang mang…
___o0o___
Đợi cô đi hẳn, Gia Huy mở cửa vào phòng Yuu với ý định đợi cậu.
Anh không tin nổi vào những gì mắt mình đang thấy, mới cách đây vài giờ, Yuu đang bất động trên giường. Còn bây giờ… đã là một cô gái ngồi kia mỉm cười thật tươi, không có gì cho thấy rằng cô bé đang là một bệnh nhân.
- Anh hai! _ đang loay thì thấy Gia Huy đến, cậu reo lên.
Yuu thấy có “người lạ” đến nên vội bật xuống giường, nhanh như cắt chạy đến núp sau lưng cậu, nét mặt sợ hãi.
- Em sao vậy? _ cậu lo lắng.
Yuu càng nép sát vào người cậu.
Gia Huy đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, có chuyện gì đang xảy ra với Yuu vậy? Anh nhìn sang cậu, ý muốn hỏi.
Chỉ nhận được cái lắc nhẹ đầu của cậu thay cho câu trả lời.
- Em không nhận ra anh ấy à? _ cậu quay lại hỏi Yuu.
Yuu càng sợ hãi hơn nữa, cứ nép sát mình vào cậu.
- Anh Gia Huy đó, anh vừa nói với em rồi mà. Anh ấy là người tốt, rất tốt, không có gì phải sợ hết, em ra đây đi! _ cậu kéo tay Yuu ra.
Yuu giật phăng tay cậu ra, ném gối lẫn đồ đạc vào người Gia Huy tới tấp.
- Anh hai, anh ra ngoài trước đi! _ cậu nói rồi nhào vô ôm Yuu giữ chặt để ngăn lại hành động quá khích của cô bé. – Yuu à, em dừng lại đi! Tỉnh lại đi em à! _ cậu lay mạnh vai Yuu, hét lớn vào mặt cô bé.
Yuu khóc, khóc một cách ngon lành, nhưng không thút thít thành tiếng được, chỉ khóc, lệ rơi, tiếng thở hổn hển…
Cậu không cầm lòng được trước Yuu khi nhìn thấy cô bé đau đớn, năng lực duy nhất mà cậu có lúc này là hơi ấm, một chiếc ôm thay cậu truyền hơi ấm đó trái tim cô bé, khiến nó ấm lòng…
Tiếng thở gấp không còn, vai Yuu đã bớt run rẩy…
Yuu nhanh chóng xua đi cơn “thịnh nộ”, thi*p đi trên vai cậu…
Cậu bế Yuu đặt lên giường, nhặt chiếc gối đang dưới đất kia lên cho Yuu gối đầu, kéo mền đắp lại cho cô. Đứng cạnh giường nhìn lại gương mặt Yuu khi ngủ, khác hoàn toàn so với trước kia và bây giờ. Vẫn thế đấy thôi, nhưng khi tỉnh dậy, Yuu như biến thành con người khác.