Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu - Chương 40

Tác giả: Chishikarin

Buổi sáng tại biệt thự Hoàng Gia…
Cậu lưỡng lự đứng trước cửa phòng nội cậu, không biết có nên vào hay không cứ đưa tay định mở rồi lại thôi.
- Trong đó có ma hay sao mà sợ vậy? _ Gia Huy.
- Anh hai.
- Vào đi chứ, chả lẽ em định tránh mặt nội cả đời sao?
- …
“Cạch” _ Gia Huy mở cửa.
- Vào đi. _ anh để cậu vào trước rồi mình bước vào sau và đóng cửa lại.
- Nội đỡ hơn chưa anh?
- Uhm, đỡ rồi. _ Gia Huy kéo chăn lên giúp nội.
- …
- Nội! _ cậu kêu tên rồi vội chạy lại đỡ bà. – Nội nằm nghỉ đi ngồi dậy chi?
Cậu nói nhưng nội vẫn muốn ngồi dậy.
- Em đỡ nội dậy đi! _ Gia Huy nói.
- Hai đứa ngồi xuống đi nội có chuyện muốn nói.
Cả hai cùng ngồi xuống hai chiếc ghế cạnh hai bên giường chờ bà nói.
- Cả hai đứa đều đã đến tuổi có thể tự lập rồi, ta không có quyền can thiệp vào cuộc đời của các con quá sâu. Mà ta thì có lẽ cũng còn chẳng mấy ngày nữa…
- Nội! Nội đừng nói bi quan vậy. _ cậu gắt.
- Gia Bảo nói phải đó nội, bây giờ nội chỉ cần yên tâm tịnh dưỡng là được rồi còn mọi chuyện để đó con và Gia Bảo sẽ giải quyết hết mà. _ Gia Huy.
- Con không cần an ủi ta đâu, sức khỏe của ta thế nào ta là người hiểu rõ hơn ai hết. Thời gian ta nằm trên giường nghỉ bệnh vừa rồi ta đã suy nghĩ một vài chuyện và bây giờ ta nghĩ nên nói với các con. Gia Huy, ta biết con là một đứa cháu ngoan một người biết suy nghĩ và cương trực ta rất yên tâm về con nhưng ngoài những điều đó thì con còn là một người đàn ông mà, hãy để cho bản thân mình có cơ hội đến với người con gái con yêu đi! Đừng quá lo lắng về những việc không liên quan, tuổi thanh xuân đã đi qua con sẽ thấy hối tiếc đó.
- Nhưng con…
- Con năm nay con cũng đã 22 rồi còn gì? Hãy kiếm cho mình một chốn về bình yên đi con!
- Con vẫn còn nhiều thời gian sau này mà nội!
- Nhưng ta thì không nhiều, trước khi đi ta muốn được bồng chắt ta một lần.
- Nội à, nội…
- Bằng tuổi con ba con đã là lên chức bố rồi đó.
- Nhưng…
- Gia Bảo! _ bà quay sang nhìn cậu.
- … _ cậu im lặng đợi bà nói.
- Ta biết con là một người mạnh mẽ, tính tự chủ rất cao vì vậy ta sẽ không ép con làm những việc con không thích nữa. Con hãy làm những gì con muốn, nhưng nội có một chuyện muốn nhờ con.
- … _ cậu không nói gì.
- Hãy vào công ty phát triển năng lực con có đi Gia Bảo! Ta biết con là một nhà thiết kế trang sức rất tài năng đừng để hoài phí như vậy.
- … _ cậu vẫn im lặng.
- Còn việc của con và con bé… _ vừa nói tới đó cậu đã ngẩng đầu lên nhìn nội. – À không… của cô gái đó ta có thể nhắm mắt làm ngơ nhưng con nên nhớ rằng cuộc đời còn lại sau này của con là của Yuu chứ không phải của cô ta.
- Tại sao? Nội đừng nói là do mấy cái hôn ước vớ vẩn ngày xửa ngày xưa kia.
Gia Huy cũng bất ngờ không kém gì cậu.
- Không phải hôn ước mà là Yuu, chính Yuu đã đến đây thẳng thắn đề cập với ta chuyện của hai đứa. Ta thấy hai đứa cũng khăng khít lại còn là thanh mai trúc mã nên…
- Nên nội đã thay con quyết định chứ gì?
- Lễ đính hôn ta cũng đã định ngày rồi con nên chuẩn bị đi là vừa.
- Sao lúc nào nội cũng thay con quyết định tất cả mọi việc vậy? Con đã nói rồi cuộc đời của con sẽ do con tự quyết định không cần người khác áp đặt trước.
- Ta cũng chỉ muốn tốt cho con mà thôi, sao con không chịu hiểu vậy Gia Bảo?
- Đó không phải tốt cho con mà chỉ vì nội muốn lương tâm nội thanh thản mà thôi.
“Rầm”
Cậu nói xong bỏ đi và kèm theo tiếng đập sầm cửa thật lớn.
- Gia Bảo! _ Gia Huy định chạy theo.
- Kệ nó đi con. _ nội ngăn lại. – Gia Huy, con có nghĩ Gia Bảo nói đúng không?
- … _ anh không trả lời.
- Ta hiểu rồi, con ra ngoài đi ta muốn nghỉ chút.
- … Vâng!

“Choang” _ cậu hất đổ chiếc bình xuống đất vỡ tan.
- Gia Bảo à… _ zú từ trong bếp nghe tiếng đổ vỡ nên chạy ra.
Cậu không nói không rằng chỉ thế rồi bỏ đi mất, khi Gia Huy xuống tới thì cậu đã lấy xe đi mất. Gia Huy chạy vội ra nhưng không kịp nữa cậu đã chạy xe ra khỏi cổng và vụt đi mất rồi.
Không biết cậu sẽ làm gì trong cơn nóng giận này nữa…
___o0o___
Trường học…
Nghỉ hè nhưng Quốc vẫn phải ghé trường mỗi tuần ba lần để làm công việc của mình, đã đến giờ nghỉ trưa nên anh định ra ngoài đi chút cafe hay gì đó…
- Đã nghỉ hè mà còn đến đây sao? _ Quốc khựng lại khi thấy Gia Linh đi dưới sân trường vào.
Anh nhíu suy nghĩ thấy có chút kì lạ liền nấp vào một góc nhỏ chờ Gia Linh đi qua…
*Không phải, không phải Gia Linh… là Gia Tuệ* _ Quốc nhận định lại khi thấy sợi dây chuyền trên cổ Gia Tuệ đang đeo. Gia Linh cũng có một sợi nhưng mặt dây chuyền được làm từ loại đá khác, có lẽ là loại đá được chọn chiếu theo mệnh của hai người vì ngoài mặt dây chuyền còn có cả dòng chữ mang tên cung hoàng đạo nữa. Nhưng điều Quốc thấy kì lạ ở đây là cả hai chị em họ đều sinh cùng ngày cùng thánh cùng năm nhưng sao lại mang mệnh khác nhau…
Có gì đó mách bảo với Quốc rằng trong chuyện này có điều đang chờ anh tìm tới nên Quốc quyết định lén theo sau Gia Tuệ xem sao…
Nhưng vừa theo được một đoạn ngắn đến lối rẽ đã không thấy bóng dáng Gia Tuệ đâu nữamà phía trước là bức tường kín rồi.
*Không lẽ nhanh vậy sao? Hay tại mình đã xuống cấp?…*
Không phải anh xuống cấp mà chỉ tại Gia Linh cao cơ hơn xíu mà thôi.
- Anh theo em có chuyện gì không? _ Gia Linh đứng sau lưng anh hỏi.
Quốc quay lại nhìn Gia Linh dò xét…
- Nhìn em lạ lắm ạ?
- Hai chị em như hai giọt nước sao anh cảm thấy em vẫn khác chị em thế nhỉ? _ Quốc khoanh tay trước иgự¢.
- Anh có thể phân biệt được sao?
- …
- Anh tinh lắm, không phải ai cũng phân biệt được chị và em giữa hai bọn em.
- Anh cũng thấy hơi kì lạ, tại sao lại có một cặp song sinh giống nhau hơn hai giọt nước đến thế nhỉ? Ít ra phải có chút gì đó của kẻ tám lạng người nửa cân chứ nhỉ?
- Nhưng anh vẫn phân biệt được đấy thôi.
- Mà… vây giờ là nghỉ hè em vẫn còn đến trường sao? _ Quốc cố tình nói chậm rãi để quan sát bét mặt của Gia Tuệ.
- Em mang cơm đến cho bác bảo vệ thôi. _ Gia Tuệ giơ Ⱡồ₦g cơm lên cho Quốc xem.
Bây giờ Quốc mới để ý đến chiếc Ⱡồ₦g cơm trên tay Gia Tuệ.
- Bác bảo vệ sao?
- Vâng!
- …
- Anh thắc mắc ạ?
- …
- Ai nghe em nói cũng thế cả, em nhận bác ấy là cha nuôi nên những lúc rảnh rỗi em thường ghé qua đưa cơm với thăm bác ấy.
- Ra thế.
- Thôi cũng trễ giờ cơm trưa rồi em vào trước nhé, chào anh!
- Chào em! _ Quốc nở nụ cười và tránh qua một bên để Gia Tuệ đi.
Không biết Quốc đã tìm được điều anh muốn ở Gia Tuệ chưa… chỉ thấy được một cái nhếch mép nhẹ ở anh.
___o0o___
Hành lang bệnh viện…
- Ahssssssss cái cậu này đã bảo là sáng sớm tới vậy mà đến chiều muộn rồi vẫn chưa thấy tăm hơi đâu, bận thì ít ra cũng phải gọi báo cho người ta một tiếng chứ. _ cô nhìn vào màn hình điện thoại vừa nhấn số 1 gọi đi vừa mắng nó như thật…
- Alo, Gia Bảo à?
- “Is me”
- Cậu đến chưa?
- “…”
- Alo, cậu có nghe tớ nói không?
- “…”
“Chụt”
Cậu bất ngờ xuất hiện hôn mạnh lên má cô.
Cô quay lại nhìn cậu mà mặt cứ như chú tắc kè bông đổi sắc 180o sang màu đỏ lựng. Nhìn cô ngây ra với hai má đang nóng bừng cậu không nhịn nổi cười.
- Híhí… để tớ hôn nốt bên kia cho cân hen? _ cậu nói rồi ghé lại gần má bên kia của cô.
- Không! _ cô đưa tay làm dấu chéo trước mặt mình.
- Thật là không cần không?
Gật gật
Cậu không nói thêm quay vào phòng Trâm Anh…
- AAAAAA _ cô hét lên khi có một vòng tay ôm bụng mình từ phía sau.
- Ồn ào quá. _ giọng cậu.
- Cậu… cậu làm gì vậy? mọi người đang nhìn mình kìa. _ cô lấy tay cùng điện thoại ra che mặt mình lại.
- Kệ họ.
Từ vòng tay của cậu cô cảm nhận được cậu đang có điều gì bất ổn.
- Cậu không sao chứ? _ cô hỏi.
- Haizzz đã nạp năng lượng xong, cảm ơn bé Na của anh nhiều nhé!
“Chụt” _ cậu chớp cơ hội hôn luôn bên má còn lại của cô.
- Cậu… _ cô ú ớ nói không nên lời, mặt vừa dịu xuống lại hừng hực bốc cháy tập 2.
- Tớ đã đánh dấu xong xuôi rồi đấy nhé, cả xác nhận tớ cũng làm luôn rồi kể từ baya giờ cậu là của tớ-của Hoàng Gia Bảo này, cậu mà giám để thằng nào chạm vào cậu thì…
- Thì sao?
- Thì… ằng… xítttt à… anh sẽ vặt lông ăn thịt hắn… nhai luôn xương thằng đó ngay.
- Ực… “chớp chớp” _ cô nuốt khan. – Bộ… bộ bộ tưởng người ta là gà sao ở đó mà vặt lông.
- Cậu cứ thử xem thì biết tớ có nói chơi không.
- …
- Mà không, cấm thử chỉ cần biết vậy là được rồi.
- Kì cục quá đi mà, cậu vào với chị Trâm Anh đi. _ cô nói rồi ôm hai má mình bước đi thật nhanh.
-
- Còn cậu?
- Kệ tớ.
- Dễ thương thật. _ cậu bật cười.
Cô nhớ Trâm Anh thích ăn món bánh của cô làm nên cô định về nhà làm chút bánh cho Trâm Anh…
- Đáng ghét dám hun trộm má mình, còn hai lần nữa chứ. Mà khoan, đánh dấu là hôn má vậy còn xác nhận… xác nhận là gì??? Hợ… không lẽ… _ cô đưa tay lên môi mình.
“Tin tin tinnnn” _ tiếng còi xe tải gấp gáp.
Cô giật mình ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ thấy chiếc xe tải đang lao tới rất nhanh tới một cậu bé đang đứng ngây giữa đường.
- Cẩn thận! _ cô hét lên rồi chạy thật nhanh tới đó.
“Vù… Kitssssssss ầmmm”
Một người nhanh chân hơn cô đã chạy lại bồng cậu bé nhảy lên lề đường, chiếc xe tải mất phanh đâm vào cột điện gần đó. Cũng may là người kia chạy đến kịp nếu không thì cả người và xe đều…
- Wao… nhanh thật. _ cô công nhận.
Tất cả mọi người đều bu quanh cậu bé kia hỏi han nhưng quên mất chiếc xe tải đâm vào cột điện đang nghi ngú khói đằng kia. Thấy tài xế đang bất tỉnh gục trên vô lăng cô vội chạy lại…
“Rầm râm rầm”
- Chú ơi! Chú! _ cô đập cửa xe gọi vị tài xế. – Chú ơi chú!
Cố kéo hết sức kéo cánh cửa ra nhưng nó đã bịi khóa phía trong nên không thể mở được.
- Tránh ra nào! _ một người chạy đến kéo cô ra một bên và loay hoay với cánh cửa đó.
Cô nhận ra đó là người lúc nãy cứu cậu bé kia và… không biết vô tình hay hữa ý mà người đó lại chính là hắn.
Cô tròn xoe mắt nhìn kĩ hắn để chắc rằng mình không nhầm lẫn…
“Choang” _ hắn dùng một khúc cây đập bể kính cửa xe để luồn tay vào trong mở khóa cửa. Mở được cửa xe cô phụ hắn dìu vị tài xế xuống nằm đỡ lên đường.
*Cũng chuyên nghiệp gớm nhỉ* _ cô nghĩ bụng khi thấy hắn làm các thao tác sơ cứu rành rọt như một vị bác sĩ. Có điều cô đâu biết rằng các kĩ năng này hắn đều được học qua ít nhất là một lần rồi.
- Sao rồi? _ cô lo lắng.
- … _ hắn không còn tâm trí đâu mà trả lời câu hỏi của cô nữa.
“Hít hụp…” _ hắn làm động tác hô hấp nhân tạo.
- Ực… _ cô nuốt khan, tuy biết hắn đang cứu người nhưng dù sao khi nhìn hai người đàn ông “môi chạm môi” cô vẫn thấy dùng mình.
“Ò e ò e ò e…” _ có một chiếc xe cấp cứu tới.
Chưa đầy một phút sau chiếc xe đã đưa vị tài xế đó đi…
- Là em gọi xe cứu thương sao?
Cô nhún vai
- Phản ứng cũng nhạy và tỉnh táo nhỉ?
- …
- Tuy còn chút ngốc nghếch, haha. _ hắn đắc trí.
- Khoan đã! _ hắn đang đi thì cô gọi lại.
Hắn xoay người lại chờ cô nói
- Anh không sao chứ? _ cô hỏi vì thấy tay hắn đang chảy máu khá nhiều do miếng kính khi nãy bắn ra ghim vào tay hắn.
Hắn nhìn xuống tay mình rồi nhìn lại cô…
- Ui ya… xít a… ai ya đau quá… _ hắn ngồi thụp xuống giở giọng ՐêՈ Րỉ.
- Ý trời… nãy còn bình thường mà, anh điêu vừa thôi chứ.
- Thật mà… xít a… cả chân hình như cũng bị trẹo rồi nè.
Cô đưa mắt nhìn xuống chân hắn dò xét.
- Đâu? _ cô khoanh tay trước иgự¢ nhìn hắn.
- Đây nè. _ hắn chỉ tay xuống cổ chân.
Cô nhìn xuống bỉu môi gật gật đầu
“Bụp”
- Á A HA… đau. _ hắn co dò nhảy tưng tưng.
- Sao dạ?
- Anh đang đau mà sao em còn đá chân anh?
- Hơ lỡ anh đau giả lúc ấy tui thành chú lừa non sao? _ cô đưa hai tay lên đầu làm tai lừa mình họa.
- Em đang đổ oan cho anh đó, em đúng thật là…
- Đổ oan cho kẻ có tội chứ gì? Hứ. _ cô nói rồi mặc hắn bỏ đi để lại hắn cà thọt phía sau.
Cô đi trước nhưng cứ được chưa đầy năm giây lại ngoái lại xem hắn thế nào.
*Xem ra cũng không hẳn là người xấu, nếu không hắn đã không liều mạng cứu nhóc đó…* _ cô vuốt cằm suy nghĩ.
- Ahssss coi như lần này anh gặp may đó.
Cô bỏ đi nhưng không đành nên quay lại dìu hắn đi.
- Anh biết thế nào em cũng quay lại mà. _ hắn cười tươi.
- Lần trước anh cứu tôi lần này coi như tôi giúp lại anh là huề.
- Ơ em đổi trác gì kì vậy? Cái này không thể tính được.
- Rắc rối, biết rồi khổ lắm nói mãi có đi không thì bảo?
- Đi, đi chứ.
- À mà khoan. _ cô dừng bước.
- Có chuyện gì sao?
- Lần trước, lần anh cứu tôi… lần đó… tại sao anh cứu được tôi?
- Haizzz… _ hắn thở dài.
- Sao?
- Ờ thì… hôm đó anh tình cờ đi ngang đó nghe có tiếng “tõm” nên chạy lại xem thử…
- Rồi sao?
- Lúc chạy lại chỉ thấy còn lại trên bờ một chiếc dép nên…
- Vậy là… anh đã cứu tôi?
- Còn phải hỏi.
- Thế thì… tôi nợ anh một lời cảm ơn, cảm ơn anh đã cứu tôi!
- Haha… _ hắn cười lớn.
- Mắc cười lắm sao?
- Haha… _ hắn lắc đầu, xua tay.
- Không có gì cũng cười, cẩn thận có người tự động gọi điện cho xe thương niên đến đây bây giờ. Mà… anh đã nghĩ ra tôi phải đền bù gì chưa? Lẹ lẹ đi cho tui còn thoát nợ nữa.
- Có rồi _ hắn đứng lại.
- Là gì?
- Là bạn.
- Là gì? _ cô sợ mình nghe lầm.
- Em nghe rồi đó.
- Là sao?
- Anh tên Phong-Đại Phong-Trần Đại Phong, 22 tuổi, là một thợ làm bánh, rất vui được làm quen với em! _ hắn tự giới thiệu và đưa tay ra.
- Đại Tiểu Phong thì có. _ cô nói đủ chỉ mình cô nghe.
- Gọi thế nào thì tùy em, chỉ cần có tên Phong của anh trong đó là được rồi. _ hắn nói.
- Ô hô… cái này là anh nói à nha, Tiểu Phong.
Hắn nhún vai.
- Tê ô!
“Chớp chớp”
- Tê ô… là gì dạ?
- Em không biết thật à?
Gật gật
- Em thử đọc ngược lại coi.
- …Ô tê.
- Ây ya… mỏi tay quá. _ hắn nói rồi cầm tay cô đặt vào tay mình để tạo thành cái bắt tay làm quen. – Rất vui được làm quen với em!
- Ầy… _ cô giật tay mình ra khỏi tay hắn. – Không giám.
- Từ giờ mình thành bạn rồi nhé! _ hắn khoác vai cô.
Đột nhiên cô nhớ lại lời cậu nói “…ằng… xítttt à… anh sẽ vặt lông ăn thịt hắn… nhai luôn xương thằng đó ngay…”
- Y tránh ra coi. _ cô đẩy hắn ra rồi bỏ đi.
*Cậu ấy mà biết được thì…* _ cô dựng tóc gáy.
- Êh đợi anh đã… _ hắn gọi với theo cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay