Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu - Chương 39

Tác giả: Chishikarin

“Kitssssss”
Bỗng một chiếc xe hơi dừng lại cạnh cô… một bàn tay rắn chắc kéo cô lên xe và chiếc xe nhanh chóng lăn bánh mà không để lại vết tích gì ngoài lớp bụi mịt mù từ phía sau…
- AAAAAA đau. _ giọng một thanh niên la lên-là người kéo cô lên xe.
- Ai? Sao giám bắt cóc tôi? _ cô đưa tay thủ thế phòng bị.
- Ai da, con gái mấy người sao thích cắn quá vậy? Tím bầm tay tui rùi nè.
- Giọng này… ủa sao giống Hoàng Lâm vậy _ cô nói đủ mình nghe.
- Chính nó đấy. _ Hoàng Lâm cau có.
- Hoàng Lâm? Là cậu thật á?
- Chứ bồ nghĩ ai? Haizzz đau ૮ɦếƭ được, răng gì mà sắc lại độc vậy không biết.
- Ai biểu cậu bắt cóc tui chi.
- Tại… hoàn cảnh nó đưa đẩy thôi, hề.
- Bắt tôi lên xe làm gì đây?
- Lát sẽ biết. _ Hoàng Lâm nói bí mật.
- …

Lát sau…
Bánh xe dần chậm lại và dừng hẳn trước một shop thời trang lớn.
Hoàng lầm xuống trước mở cửa xe cho cô.
- Làm gì ở đây? _ cô ngồi trên xe hỏi.
- Đi nào hỏi nhiều quá. _ Hoàng Lâm đành kéo tay cô xuống dắt đi.
- Á đau khoan! _ cô níu Hoàng Lâm lại.
- Gì nữa?
- Chân tôi…
Hoàng Lâm nhìn xuống bàn chân phỏng rát còn chảy máu của cô
- Bà ngoại nhỏ của tôi, bà làm gì mà ra nông nỗi này hả? Dép đâu?
- Tôi…
- Đừng nói cậu mới đi bụi nhé?
- …
- Mà thôi chuyện đó nói sau bây giờ có việc quan trọng hơn để làm kìa.
- Chuyện gì?
- Hỏi nhiều, đi thôi.
- Ơ hay cậu toàn khui chuyện cho tôi hỏi vậy mà mắng…
- Thôi thôi được rồi, không nói nữa. _ Hoàng Lâm nhấc cánh tay cô đưa lên cổ mình rồi cõng cô đi không cần xin ý kiến.
- Cậu làm gì đấy?
- Chả lẽ để cậu cà nhắt thế này, vào được trong đó mất bao lâu hở?
- Thả tôi xuống đi, Kì Lâm mà ghen thì phiền.
- Yên tâm, cô ấy rộng lượng và hiểu chuyện không hơi đâu để ý mấy chuyện bé tẹo không đáng nói này đâu mà lo.
- Ý cậu nói tôi là người hẹp hòi không hiểu chuyện chứ gì?
- Công nhận con gái nói nhiều thật, trừ Kì Lâm của tôi ra.
- Hơhơ… đúng là…

- Chị giúp em cải tạo nắm đất khô cằn sỏi đá này giúp em với! _ Hoàng Lâm nói rồi đẩy cô về chị nhân viên.
- Em nói quá rồi! _ chị nhân viên bật cười.
- À chị giúp em sửa “móng ngựa” cho chú ngựa háu đi này giúp em luôn nhé!
- Này cái cậu kia, cậu hết nói tôi là đất rồi lại nói tôi là ngựa cuối cùng cậu muốn biến tôi thành gì đây hả? Hả? Hả? _ cô hét vào tai Hoàng Lâm
- Ờ thì…
- … _ cô quắc mắc nhìn Hoàng Lâm.
- Thì là… ngựa ngựa đất.
- Cậu…
- Thôi chị giúp em lẹ lẹ với sắp trễ giờ em rồi chị ơi! _ Hoàng Lâm kéo chèo sang chị nhân viên.
- Mời em đi theo chị. _ chị nhân viên đưa tay ra mở lối cô đi.

Theo chân chị nhân viên, cô choáng ngợp trước những gì có ở đây… Những bộ quần áo, váy,… đẹp lung linh; những đồ phụ kiện cô chưa từng thấy, dày dép bày trên giá nhiều đến không thể nhìn hết… Từ lần được chị Trâm Anh và Gia Huy dắt đi chuẩn bị cho cuộc thi Nam-Nữ sinh thanh lịch đó cô nghĩ sẽ chả bao giờ còn cơ hội quay trở lại đây nữa, đây cũng là shop đó nhưng lần trước là với cậu còn bây giờ thì khác rồi; nghĩ tới đó cô chợt thấy trống trải vô cùng.
- Em ngồi xuống đây! _ chị nhân viên kéo ghế cho cô ngồi.
Cô vừa ngồi xuống đã có người đến quỳ xuống trước mặt cô.
- You you… you đang làm gì vậy? _ cô lắp bắp.
Người ấy ngước mặt lên nhìn cô cháy mắt rồi bắt cổ chân cô để lên đùi mình, cô sợ quá nhắm mắt lại…
1 giây… 2 giây…3 giây…
Cô mở mắt ra
Thì ra người ấy chỉ xử lí những vết xước, phổng rát chảy máu dưới chân cô thôi.
- Phù… _ cô thở phào.

- Đứng dậy đi thử coi.
- …Dạ… _ cô đứng dậy đi thử vài bước.
- Woa thật kì diệu…
- Thấy sao?
- Hết đau rồi ạ, em cảm ơn anh nhiều! _ cô cúi đầu cảm ơn.
- Hey kưng, kưng mí nói gì hở?
- Dạ… em cảm ơn…
- Nín!
- … _ cô tròn mắt nhìn không hiểu.
- Hứ. _ nguýt cô cháy mắt rồi người đó bỏ đi.
- Chị ấy không có ác ý gì đâu em. _ chị nhân viên.
- Dạ? “Chị” ạ?
- Hì _ chị nhân viên chỉ cười. – Còn nhiều người đang đợi em đó, nhanh chân kẻo trễ giờ của Hoàng Lâm mất.
- Vâng!
Tiếp tục theo chân chị nhân viên qua gian khác. Không biết tiếp theo sẽ là ai đợi cô đây???

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA… _ giọng cô.
- Ây da yyyyyy… _ Hoàng Lâm dùng mình.
(Chả là cô đang phải trải qua quá trình tẩy lông chân thôi mọi người ạ, hehe)

- Hít ù hít ù… _ cô hít thở gấp gáp. – ૮ɦếƭ em mất.
- Muốn đẹp thì yên lặng chịu đựng đi.
- Nhưng… hít ù… có cần… ực
- Thế cô muốn để chân thế kia mà mặc váy hả?
- Em chịu khó chút đi sắp xong rồi em à! _ chị nhân viên.
- Vẫn chưa xong ạ?
- Vẫn còn chút nữa em à. _ chị nhân viên.
- Em… AAAAAAAAAAAAAA…

Hoàng Lâm ngồi chờ đến nóng ruột mà vẫn chưa thấy cô ra, hết ngó đồng hồ rồi thì đi đi lại lại, ngó nghiêng vào trong đợi chờ kết quả

- Xong chưa chị? _ chị nhân viên vừa bước ra Hoàng Lâm đã giữ lấy hỏi.
- … _ chị nhân viên chỉ nở nụ cười mỉm chi.
Và sau đó… khi chị nhân viên tránh qua một bên là cô đứng phía sau…
Một chiếc váy đầm ngắn trên đầu gối mềm mại bằng chất liệu là vải voan mỏng nhẹ nhàng màu xanh da trời nhạt, một chiếc thắt lưng bằng vải nhỏ làm điểm nhấn ở eo, một đôi dày cao gót vừa đủ để tôn dáng cô lên, một kiểu tóc hết sức đơn giản, make up nhẹ nhàng khiến cô toát lên sự dịu dàng, thanh thoát và có chút quyến rũ của nét đẹp cổ điển nhưng không hề đánh mất phần cá tính của con người cô.
- Chà chà… cũng không tồi, duyệt. _ Hoàng Lâm bật ngón cái lên gật gù. – Em cảm ơn chị, bye chị! _ Hoàng Lâm vừa nói vừa kéo tay cô chạy nhanh.
- Té bây giờ, tôi chạy bằng dày cao gót đó.
- Trễ lắm rồi, nếu cậu không muốn tôi phải cạo đầu vì cậu thì đi lẹ lên. _ Hoàng Lâm nói rồi mở cửa xe đẩy cô vào trong.
=:=:=:=
Tại một nhà hàng-nơi đang diễn ra buổi tiệc…
Cầm tấm thiệp mời trên tay Quốc vào buổi tiệc với sự lạ lẫm khó hiểu, không biết buổi tiệc này có ý nghĩa gì, không biết do ai tổ chức và tại sao anh có tấm thiệp này?
Đang ngó thử xung quanh mình có gì đó gọi là quen thuộc không thì…
- Anh đến đúng giờ nhỉ. _ một giọng nói cất lên từ sau lưng Quốc.
Không cần quay lại anh cũng biết đó là ai.
Gia Linh tiến lên đứng cạnh anh…
- Là cô phải không? _ Quốc hỏi trống trơn.
- Tôi làm sao?
- … _ thay cho câu trả lời, Quốc đưa tấm thiệp lên ngang mặt mình để Gia Linh nhìn rõ.
- Là cái này sao? _ Gia Linh cũng giơ lên tấm thiệp trong tay mình để Quốc thấy.
Vậy là hai người đều được mời tới để dự bữa tiệc này.
Khoan đã, không chỉ hai người mà còn cả Trâm Anh, Gia Huy đang đứng cùng nhau mà Quốc nhìn thấy đằng kia.
- Hai người cũng xứng đôi đó anh bạn. _ một bàn tay vỗ vai Quốc và người đó bước lên đứng trước mặt anh.
- Mày…
- Chậc chậc ở đây tránh những từ ngữ đó anh bạn à. _ hắn chen lời Quốc.
- Hai người quen nhau sao? Mà anh làm gì ở đây? _ Gia Linh hỏi hắn.
Ngạc nhiên tập 2, sao Gia Linh lại quen với con người này chứ?
Quốc nhìn Gia Linh không chớp mắt, bất giác anh nghĩ đến MK, có khi nào… Gia Linh là một tk nào đó chăng?
Hắn cũng giơ tấm thiệp trên tay mình lên thay cho câu trả lời.
Tức là… hắn cũng được mời tới dự buổi tiệc này.
- A Gia Tuệ! _ hắn giơ tay gọi Gia Tuệ đang từ cửa bước vào.
Với nụ cười tươi Gia Tuệ có vẻ rất vui khi được gặp hắn, nhưng vội thu lại khi thấy Gia Linh cũng đứng đó.
Chậm chạp bước từng bước dè dặt đến chỗ Quốc, Gia Linh và hắn đang đứng… Gia Tuệ cúi đầu lịch sự chào tất cả.
- Tự nhiên chút đi. _ Gia Linh lên tiếng.
- Chà hôm nay có vẻ đông đủ nhỉ, tất cả nâng một ly chứ. _ hắn đề nghị. – phục vụ. _ hắn gọi một người phục vụ đang bưng khay rượu đi qua đó.
Không muốn nhưng cuối cùng tất cả cũng cầm trên tay một ly rượu theo ý hắn.
“Cách” _ bốn ly rượu chạm nhau.
Uống xong ngụm rượu Gia Tuệ đặt ly rượu xuống chiếc bàn cạnh đó, có vẻ lúng túng.
- Em xin lỗi! Em đi trước. _ nói xong Hia Tuệ hòa vào làn người đông đúc và nhanh chóng khuất trong ấy.
- Nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện nhỉ? _ hắn uống thêm ngụm rượu và nói.
- Cậu biết mục đích của bữa tiệc này sao? _ Quốc.
- Có thể.
- Hờ… _ Quốc cười nhạt.
- Tôi cũng nên đi thì hơn, chào! _ hắn đưa tay chào và cũng đi luôn.
=:=:=:=
Xe của Hoàng Lâm và cô dừng lại trước khách sạn, đã có một tiếp viên đứng đợi sẵn mở cửa xe giúp hai người.
- Đến đây làm gì Lâm?
- Kể từ bây giờ, cấm hỏi, cấm trả lời, cấm cãi lại, chỉ cần theo tôi là được. _ Hoàng Lâm ra lệnh. – Sẵn sàng chưa?
Gật
Hoàng Lâm đưa tay ra để cô khoác vào và cùng tiến vào trong.

“Rào rào rào”
Khi cô cùng Hoàng Lâm lên đến nơi đã có tràng pháo tay rộ lên hướng về sân khấu, có lẽ màn chào hỏi khách khứa đã xong.
- Tại cậu lề mề đó cũng hên là chưa qua giờ hoàng đạo. _ Hoàng Lâm nói.
- Ơ hay nhỉ, tôi…
- Xuỵt _ Hoàng Lâm chặn lời cô.
- Chào tất cả mọi người! Cảm ơn vì sự có mặt của mọi người! Có lẽ mọi người cũng đã biết tôi là Hoàng Gia Huy-cháu trưởng của tập đoàn Hoàng Gia và tôi còn một cậu em trai nữa, sắp tới cậu ấy sẽ vào công ty để phụ giúp công việc của gia đình hy vọng sẽ nhận được sự giúp đỡ từ mọi người! _ Gia Huy cúi nhẹ đầu.
“Rào rào rào”
Cô bất động lắng nghe từng chữ Gia Huy nói…
- Tôi xin giới thiệu em trai tôi-Hoàng Gia Bảo! _ Gia Huy nói và nhìn về phía cầu thang dẫn lên sân khấu.
“Rào rào rào”
- Woo…
Cậu bước lên trong tràng pháo tay và sự ngưỡng mộ của các nàng.
- Cậu định biến tôi thành trò cười à Hoàng Lâm?
- Cậu nói gì chứ?
- Tôi tin tưởng cậu là bạn thân bấy lâu nên cứ im lặng làm theo lời cậu từ đầu đến giờ, cậu định biến tôi thành con ngố à?
- Tôi…
- … _ không muốn nghe Hoàng Lâm nói gì thêm cô nguýt Hoàng Lâm cháy mắt và quay lưng lại định bỏ về.
- Khoan đã! _ Hoàng Lâm níu tay cô lại. – Tôi không có ý đó.
- Vậy là ý gì?
- Chậc… chút nữa thôi, chỉ chút nữa thôi tôi xin cậu đấy!
- Chào tất cả mọi người! _ giọng cậu từ micro vang lên chen ngang vào cuộc cãi vã của cô và Hoàng Lâm. – Tôi là Hoàng Gia Bảo, sắp tới nhờ mọi người chỉ giáo rất nhiều vì nói một cách khách quan tôi mới chỉ là người học việc mà thôi.
Tất cả đều gật đầu hài lòng với lời mở đầu của cậu.
- Cậu nhóc này cũng thông minh đấy.
- Đúng vậy, không khoe mẽ mà lên tiếng nhờ cậy luôn.
- Rất khiêm tốn và… trông cũng khá đó!
- Nghe nói bộ sưu tập trang sức Mama In My Heart đình đám từ đó tới giờ là của cậu ta đó.
- Thật sao?
- Vậy tôi đã không lầm khi đưa con gái tôi đến đây rồi, haha.
- @#$^$…
Những lời nói xôn xao từ các ông chủ lớn, các đối tác làm ăn về cậu.
Đây giống một bữa tiệc ra mắt thì đúng nghĩa hơn, rất nhiều cô gái xinh đẹp đồng lứa với cô ở đây. Họ đều đang mong ngóng được nhìn thấy “nhị thiếu gia” và lọt vào mắt xanh của cậu ấy. Vì đêm nay sẽ có một người duy nhất có được sự may mắn nhảy với cậu ấy một điệu nhạc. Và người may mắn đó rất có thể sẽ trở thành người nào đó của tập đoàn Hoàng Gia chăng? Tất cả đều rất đáng chờ đợi.

- Thưa quý vị! Để thay đổi không khí tôi xin được mời một bạn hòa tấu chung với tôi một bản nhạc, không biết có bạn nào ở đây biết chơi nhạc không ạ?
“Rào rào rào” _ tràng pháo tay lớn để ủng hộ lời đề nghị của cậu.
- Cầu mong anh ý chọn mình.
- Trời ơi giá như tôi biết đàn.
Sự hy vọng mình là người được chọn lẫn sự tiếc nuối của các nàng khiến bữa tiệc dần nóng lên.
Cậu nhìn quanh một vòng dưới sân khấu… từng bước chậm rãi bước xuống sân khấu hòa vào đám đông kiếm tìm điều gì đó…
- Êh anh ý đang lại đây kìa, chắc là chọn tôi rồi xem xem tôi thế này ổn chưa?
- Ai nói, chắc gì là cô hứ. _ các tiểu thư bắt đầu tranh cãi.
Chợt tất cả đèn đều tắt chỉ để lại một bóng chiếu ánh sáng theo chân cậu duy nhất còn lại.
Trong bóng tội trong sâu thẳm trái tim cô có gì đó hy vọng mình là người được chọn nhưng niềm hy vọng đó vội vã ra đi khi cậu dừng lại đứng trước một cô gái khác mà không phải là cô… cô cố mỉm cười thầm mong mọi điều tốt đẹp cho cậu.
Cô khoác tay Hoàng Lâm như lúc ban đầu mới vào.
- Về thôi. _ cô cất giọng nhẹ.
- Cậu chưa được về.
- … Còn chuyện gì của tôi sao?
- … _ Hoàng Lâm mỉm cười. – Cậu là nhân vật chính mà.
- Là sao?
- Nhìn đi! _ Hoàng Lâm đứng tránh ra một bên.
Sau lưng Hoàng Lâm là cậu, ngay lúc này cậu đang đứng trước mặt cô…
Khuôn mặt đó… ánh mắt đó… cả con người đó… tất cả lại một lần nữa làm trái tim cô sôi sục lên…
Cậu bước gần lại cô, ghé sát tai cô thì thầm:
- Nhỏ sao chổi, tớ nhớ cậu.
Một câu nói không mấy ngọt ngào sau những ngày dài xa nhau nhưng là quá đủ để cô cảm nhận được vị ngọt của nó nhiều đến nhường nào.
- Vì sao của tớ, cùng lên đó chứ? _ cậu đưa tay ra chờ bàn tay cô đặt lên.
*Có thể sao?* _ cô bất động trong giây lát.
Nghĩ lại những câu nói của Quốc lúc sáng, nhớ lại sự quyết tâm của mình khi chạy đến tìm cậu, và cả nhịp đập dồn dập trong trái tim cô lúc này…
*Mày nghĩ đúng Na à*
Gạt qua tất cả cô đưa tay mình đặt trọn vào tay cậu và cùng bước lên sân khấu.
- Nó là con nhỏ nào mà lạ hoắc vậy?
- Uh, trông lúa dễ sợ.
- …
Những sự ganh tị của đám tiểu thư.

“♪ ♫ ♫ ♪ ♫ ♪ ♪ ♪ …”
Bản nhạc ấy một lần nữa lại vang lên…
Cô không hề biết rằng dưới sân khấu ở một góc nhỏ đang có người dõi theo hai người từng chút từng chút một…

- Cô ấy đúng là một loại cỏ. _ Gia Linh bật tiếng.
- Phải, loại cỏ lạ.
“Rào rào rào”
Lại một tràng pháo tay vang lên giòn dã khi hai người kết thúc bản nhạc.
Bản nhạc của hai người vừa dứt thì tiếng nhạc khiêu vũ nổi lên để tiếp tiếp tục chương trình tối nay.
Tất cả đều đeo mặt nạ và bắt đầu tìm bạn diễn cho mình…
Còn riêng những nhân vật của chúng ta chỉ ngồi lại và nhâm nhi những ly rượu ngọt ngào.
Bỗng… một người đeo mặt nạ đến trước cô, đưa tay mời cô nhảy cùng.
- Không biết tôi có vinh hạnh được nhảy cùng cô một điệu không?
- Hờ… tôi tôi xin lỗi nhưng tôi không biết nhảy! _ cô xua tay từ chối.
Nhưng không cần nói thêm lần hai, người đó đã bất ngờ nắm tay cô kéo ra nhảy.
- Này! _ cậu nóng mặt khi bị hắn qua mặt.
- Bình tĩnh đi Bảo! _ Trâm Anh ngăn lại.
- Đi! _ cậu cũng nắm lấy tay chị Trâm Anh đi theo cô và gã đàn ông kia.

Hắn nhẹ nhàng dẫn cô từng bước nhảy, có lúc cô lỡ chân dẫm lên chân hắn nhưng hắn không hề phản ứng lại.
- Em vẫn khỏe chứ?
- … Anh… anh biết tôi sao?
- Nghe kĩ đây, từ giờ về sau hãy cẩn thận từng bước chân của mình, cả những con người xung quanh, để ý những gì thấy được, những gì nghe được, tất cả đều phải trong đây. _ hắn hôn lên trán cô thay cho sự chỉ điểm.
Đúng lúc đó bản nhạc được đảo lại, tất cả nữ trong các cặp nhảy được nam dẫn xoay một vòng và đổi cho bạn diễn khác. Cậu vội thả tay chị Trâm Anh và vắm lấy tay cô kéo về mình, Trâm Anh bị lỡ chân lên bị chao đảo và…
- Tiểu thư không sao chứ?
Trâm Anh mở mắt ra đã thấy một ánh mắt đang đối diện với mình (là người vừa nhảy chung với cô), một bàn tay rắn chắc đang đỡ lấy eo chị nhưng cảm giác không hề lạ lẫm khó chịu chút nào.
*Ánh mắt này…* _ nhịp tim trong Ⱡồ₦g иgự¢ Trâm Anh bỗng loạn nhịp, mỗi lúc một mạnh, một nhanh.
- Anh…
Hắn đỡ Trâm Anh đứng thẳng dậy, cúi chào theo kiểu bá tước và sải bước thật nhanh bỏ đi.
Mắt Trâm Anh bỗng nhòe đi, cổ họng cứng lại không thốt nên lời… chỉ biết chạy theo người ấy…
Chương 39.1
Cô được bàn tay cậu đỡ lấy nên không sao nhưng tâm trí cô bỗng đảo lộn hết lên *Là anh, đúng là anh mà…* _ nghĩ vậy cô rút tay mình khỏi tay cậu và chạy theo hướng Trâm Anh mới chạy.

- Anh Tuấn!… Anh Tuấn!… _ Trâm Anh gào tên anh trong xót xa.
Nhưng bóng đen ấy vẫn chạy đi và khuất hẳn sau cửa nhà hàng mà Trâm Anh tìm mãi cũng không thể thấy.
- Tại sao anh đến rồi vội vã bỏ đi? Em đợi anh lâu lắm rồi anh biết không? Anh ra đây đi Thiên Tuấn à! Hức… hức…
Cô chạy ra thấy Trâm Anh đang nức nở gọi tên anh mình mà lòng cô thắt lại.
- Anh thật tàn nhẫn anh hai ạ. _ từ khóe mắt cô hai hàng lệ khẽ tuôn.
- Được nếu anh muốn anh hãy đi đi, nhưng anh nên nhớ rằng không bao giờ anh có thể cản được điều em muốn. Anh cứ đi theo ý anh còn em, em sẽ mãi đứng đây đợi anh để xem rốt cuộc anh có thể trốn em tới bao lâu. _ Trâm Anh nói trong nước mắt.
- Chị Trâm Anh! _ cô la lên thất thanh.
Trâm Anh thở gấp gáp, mặt tái mét đi, chị đưa tay Ϧóþ chặt áo nơi Ⱡồ₦g иgự¢ trái mình-nơi trái tim phản chủ đang tấn công chị, bệnh tim của Trâm Anh lại tái phát.
- Chị Trâm Anh, chị không sao chứ?
- Chị… hộc… chị… _ Trâm Anh nắm chặt lấy tay cô.
- Chị đừng nói gì hết em hiểu em hiểu mà.
- Anh… hức… _ dòng nước từ khóe mắt Trâm Anh không thể nào dừng lại được.
- Em đã bảo chị đừng nói nữa mà, chị càng nói tim chị càng đau đó.
- Hức… hộc… _ Trâm Anh tựa đầu vào người cô, nặng nhọc kéo hơi thở của mình còn nước mắt vẫn mãi tuôn xuống.
Nấp sau cây cột lớn gần đó Thiên Tuấn nắm chặt hai tay mình cố kìm lòng để không quan tâm nhưng trái tim anh quặn thắt lại khi trông thấy bộ dạng Trâm Anh lúc này.
Anh phải làm sao? Làm sao bây giờ?
Không thể đứng nhìn lâu hơn nữa, người anh yêu đang dần kiệt sức anh phải làm gì đó để xứng đáng với sự mòn mỏi chờ đợi của chị bấy lâu chứ…
Anh quyết định dũ bỏ tất cả để ngay lúc này có thể đến bên Trâm Anh,
- Trâm Anh! _ anh gọi tên chị và nhấc chân bước đi.
Thì…
Một bàn tay khác kéo anh từ phía sau ngăn cản bước đi của anh. Theo phản xạ anh quay người lại… một cô gái với đôi mắt lạnh toát vô tình nhìn anh.
- Anh có chắc với những gì mình đang làm không?
- Có hay không thì vốn dĩ không liên quan tới em.
- Có vẻ anh thật sự quên mình là ai rồi, vì người đàn bà đó sao? Có đáng không?
Thiên Tuấn nhìn về phía Trâm Anh…
- Chị Trâm Anh! _ cô gọi tên Trâm Anh.
Đôi mắt Trâm Anh nhắm lại, người chị nhũn ra không còn chút sức lực.
- Em đã từng một lần yêu bằng trọn con tim chưa? Khi đó em sẽ biết cái gì là đáng hay không… chả có gì cả Gia Linh à! _ anh nói rồi quay lưng lại.
Gia Linh vẫn vội nắm lấy tay anh níu lại.
- Trâm Anh! _ đúng lúc đó Gia Huy và cậu cùng chạy tới, thấy bộ dạng Trâm Anh tiều tụy Gia Huy lo lắng.
- Anh đưa chị ấy đến bệnh viện gấp đi. _ cậu hối thúc.
- Uhm! Vậy ở đây giao lại cho em đó.
- Được rồi mà, anh đi lẹ đi!
- Để em đi với anh. _ cô nói.
- Uhm lẹ lên. _ nói xong, Gia Huy bồng Trâm Anh lên để chị tựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp của anh và đưa chị đến bệnh viện.
Trong bóng tối mập mờ Thiên Tuấn nhói đau khi Trâm Anh trong vòng tay của người đàn ông khác, tại anh mà Trâm Anh mới trở nên như thế, tất cả là tại anh… anh tự trách bản thân.
Thiên Tuấn quay lại nhìn Gia Linh bằng ánh mắt ban đầu vô cảm băng giá của mình, cơ mặt cũng thay đổi chỉ sau một giây ngắn ngủi… Gia Linh từ từ thu lại bàn tay mình thôi kíu giữ anh. Gia Linh vừa buông tay anh liền đút tay vào túi quần vô cảm bỏ đi.
___o0o___
Bệnh viện…
Đèn đỏ trên cửa phòng cấp cứu đang sáng… đứng ngoài cửa phòng cấp cứu cả Gia Huy lẫn cô đều thấp thỏm đứng ngồi không yên.
- Cầu mong chị ấy sẽ không sao. _ cô thỉnh cầu.
- Nhất định cô ấy sẽ qua thôi. _ Gia Huy.
Trâm Anh bị bệnh tim đã từ rất lâu, khi Thiên Tuấn ra đi vì quá sock chị đã lên cơn đau tim và phải điều trị trong bệnh viện hơn một tháng gần như không thể đứng dậy lần nữa. Và bây giờ vì Thiên Tuấn Trâm Anh lại nằm trong phòng cấp cứu một lần nữa, chị đang trải qua một cuộc phẫu thuật với vận may rủi chỉ trong tích tắc. Bệnh tình của chị cũng là một trong những nguyên nhân khiến ba mẹ chị phản đối quan hệ của Thiên Tuấn và chị, họ không muốn đứa con gái yêu quý duy nhất của họ phải lấy một người không chút tiền đồ, không ổn định, không nhà cửa, không gia đình,… như Thiên Tuấn. Họ sợ con gái mình khổ, sợ Thiên Tuấn chỉ trèo cao chứ không phải yêu thương con gái họ thật lòng.

___o0o___
Phòng hồi sức…
Cả Gia Huy và cô đều thi*p đi bên giường Trâm Anh sau một đêm thức trắng lo lắng cho chị. Cuộc phẫu thuật đã thành công, Trâm Anh phải nằm viện một thời gian ngắn để theo dõi và làm một số khóa trị kiệu nữa là ổn.
“Cạch” _ có người mở cửa.
Nhìn cô lẫn Gia Huy bên giường cậu lắc đầu chịu thua.
- Haizzz thế này mà thêm ngày nữa có khi hai người thành bệnh nhân mất.
Đặt giỏ trái cây và những đồ cần thiết lên bàn cậu cởi chiếc áo khoác của mình đắp cho cô và qua bên Gia Huy khẽ ᴆụng vai gọi anh dậy.
Gia Huy giật mình tỉnh giấc, cậu ra hiệu ra cửa và hai người ra ngoài.
- Trông anh có vẻ mệt mỏi đó, mấy bữa nay anh đã thức khuya dậy sớm lo công việc ở công ty rồi cứ đà này anh sẽ gục mất. Công ty không có anh không được đâu, bây giờ anh về tắm rửa nghỉ ngơi rồi ăn uống vào để lấy lại sức đi! Ở đây có em lo rồi, khi nào ổn em sẽ ghé qua công ty.
- Anh không sao mà, anh…
- Còn nói không sao anh muốn lúc chị Trâm Anh tỉnh lại phải chăm lại anh để đền bù thiệt hại cho anh à? Nghe lời em đi ở đây có em rồi.
- Nhưng…
- Anh coi thường em quá rồi đó chả lẽ em không lo nổi sao?
- Anh không có ý đó.
- Vậy thì nghe lời tui cái đại thiếu gia. _ cậu đẩy vai Gia Huy đi.
- Thôi được rồi anh về là được chứ gì? Mọi việc ở đây giao lại em, anh về trước.
- Anh yên tâm, mà nè nhớ về nhà ăn uống nghỉ ngơi đi em sẽ gọi điện về kiểm tra bất cứ lúc nào đấy. Thôi anh về đi em vào trong đây.
- Uhm!
Gia Huy thấy rất vui, lần đầu tiên sau mười mấy năm trời anh mới được nhận lại sự quan tâm của đứa em trai mà anh yêu thương nhất.

___o0o___
Cô cùng cậu đi dạo trong khuôn viên của bệnh viện khi mặt trời đã tắt nắng…
- Không ngờ chị Trâm Anh lại mắc bệnh tim nhỉ. _ cậu nói.
- Uhm!
- Mà Na nè!
- Uhm.
- Sao hôm qua chị Trâm Anh đột nhiên lạ vậy cả cậu cũng thế.
- …
- Có gì khó nói à?
Lắc đầu
- Cậu có muốn nghe không?
- Tất cả những gì liên quan đến cậu tớ đều muốn biết.
Kiếm một chỗ ngồi xuống, cô kể lại mọi chuyện cho cậu nghe về gia đình mình, về những gì cô biết.
Cậu lặng người trước những gì cô đang nói, cậu không ngờ hoàn cảnh cô còn đáng thương hơn mình nhiều, thiếu thốn cả tình cảm lẫn vật chất nhưng trái tim cô vẫn ấm áp. Còn cậu cả hai đều có, không đủ để nói là trọn vẹn nhưng ít nhất là hơn cô nhiều lần. Qua hôm nay cậu càng thương cô nhiều hơn, chắc chắn cậu sẽ không cho ai có bất cứ quyền gì hay cơ hội nào làm tổn thương cô dù là một chút.
Cậu ôm chặt lấy cô vào vòng tay, vuốt nhẹ mái tóc cô và ngửi mùi hương trên tóc cô…
- Tớ đã nói tấm lưng này mãi mãi là của cậu đúng không? Hãy bình yên tựa vào tớ và đừng lo lắng hay suy nghĩ gì cả.
- … Cảm ơn cậu!
- Khờ quá đó là trách nhiệm và là niềm vui của tớ mà! Bây giờ thì đi lấp đầy cái dạ dày này rồi lên với chị Trâm Anh nữa.
- Uhm!
___o0o___
Một mình với ly coffee nóng đậm đặc, Quốc đưa lên miệng nhấm nháp từng chút và chiêm nghiệm điều gì đó…
Anh uống một ngụm lớn và đứng dậy ra ngoài…
___o0o___
Bệnh viện…
Cô và cậu đi ăn về liền trở lại phòng Trâm Anh xem tình hình chị thế nào.
- Ơ Bảo! _ cô gọi.
- Uhm.
- Sao cậu biết chị Trâm Anh thích hoa cúc dại mà đưa vào vậy? _ cô đứng mân mê những bông cúc dại và hỏi cậu.
- Đâu phải của tớ.
- … Vậy chứ là ai?
- Tớ không biết.
- Lạ nhỉ, sáng giờ không ai tới thăm cũng đâu ai biết chị Trâm Anh nằm viện vậy sao… _ cô nhíu mày suy nghĩ. – Tớ ra ngoài một lát. _ cô nói rồi vội mở tung cửa chạy ra ngoài.
- Có chuyện gì vậy ra? _ cậu định chạy theo.
- Ưm… _ vừa lúc đó Trâm Anh tỉnh lại.
- Chị Trâm Anh, chị tỉnh rồi ah? _ cậu mừng. – Bác sĩ, bác sĩ… _ cậu gọi thật lớn.

Cô chạy ra ngoài với mấy bông cúc còn trên tay…
- Anh Tuấn! Anh Tuấn! Trần Thiên Tuấn! _ cô họi lớn tên anh khiến ai cũng ngoái nhìn. – Em biết chắc chắn anh đang trốn ở góc nào đó mà, anh ra đây đi! Anh Tuấn.
Cô chạy qua chạy lại những góc khuất gần phòng Trâm Anh tìm Tuấn vì trực giác mách bảo cô rằng chắc chắn Thiên Tuấn đang ở đây.
- Anh Tuấn! Anh Tuấn à anh ra đi mà! Em xin anh đó được không?
- Đây là bệnh viện mong cô giữ yên lặng cho các bệnh nhân được nghỉ ngơi! _ một vị bác sĩ nhắc nhở cô.
- … Vâng, con xin lỗi!
- Haizzz _ vị bác sĩ lắc đầu.
Đôi mi cô cụp xuống buồn bã..
- Anh vô tình vậy sao anh hai?

*Anh xin lỗi em, Na Na!* _ một hóc khuất nhỏ, Tuấn thầm nói trong lòng.
- Làm gì mà như gặp ma vậy bạn hiền? _ Quốc.
Vừa xoay lưng lại ra về thì Thiên Tuấn đã chạm mặt Quốc đang đứng đối diện với mình.
- Tôi biết thế nào cậu cũng đến mà, nói chuyện đi.
- Tôi phải đi rồi.
- Haizzz vậy tôi đành thất lễ chào cậu để em gái cậu nói chuyện với cậu ha? _ Quốc nói rồi nghến chân goị cô. – Na ơi!
Tuấn vội giật Quốc nấp vào góc cùng anh… nghe tiếng goị cô quay lại nhưng không thấy ai cả.
- Rõ ràng mình nghe có ai gọi mình mà ta. _ thắc mắc chút rồi cô quay lại phòng Trâm Anh.

Tuấn đành nghe theo lời Quốc dành cho Quốc một cuộc trò chuyện.
Sân thượng của bệnh viện…
- Tôi rút kinh nghiệm rồi, lần này cậu không dễ dàng trốn thoát khỏi tay tôi đâu. _ Quốc nói.
- Tôi không trốn.
- Ok vậy hãy nói cho tôi biết tất cả đi!
- Nói gì?
- Cậu làm tôi nhớ đến con sói non trong câu truyện tôi thường kể cho bé Na lúc bé đó.
- Cậu đúng là…
- Tôi nghiêm túc đây, cậu nói đi! Tôi cần biết những điều tôi nên biết.
- Tốt nhất không nên biết gì thì hơn cậu hãy sống một cuộc sống cho cậu, cậu đã rời khỏi đó rồi đừng dính dáng tới nó nữa hãy để nó đi vào quên lãng của cậu đi!
- Cậu đừng vòng vo nữa.
- Tôi không vòng vo, tôi chỉ muốn biết có chuyện gì đang xảy ra mà thôi.
- Xin lỗi tôi đi trước. _ nói rồi Tuấn quay lưng lại.
- Cậu nghĩ rằng cậu có thể đi dễ vậy sao?
- Còn cậu?
- Tôi nghĩ… là không.
Vừa dứt lời Quốc đã ra đòn không khoan nhượng vào Tuấn, với năng lực của Tuấn thì né nhát đòn đó của Quốc là việc đơn giản.
- Cậu định thế này thật sao? _ Tuấn.
- Nói nhiều, cậu nên cẩn thận đi thì hơn.
Quốc liên tục ra đòn không nề hà còn Tuấn chỉ né đòn mà không chịu đánh trả.
“Bụp”
Sơ ý nên Tuấn dính một cú đấm trời dáng của Quốc… một vết máu nhỏ trên khóe miệng anh.
- Cũng không tồi. _ Tuấn cười khảy.
- Giờ thì đứng dậy và chiến đấu như một chiến binh thật sự đi… tk1!
- Tk1 sao?
- Đúng! Tk1. _ Quốc khẳng định.
Tuấn chống tay từ từ đứng dậy…
- Vậy… xin thất lễ! _ Tuấn nhìn Quốc.
Tuấn vừa dứt câu Quốc lập tức tấn công với thế thủ sẵn đòn chỉ còn đợi câu này của Quốc.

Kết quả thì có lẽ ai cũng đoán được… với trình độ “lành nghề” của Thiên Tuấn sao Quốc có thể thắng được.
- Cậu đã mãn nguyện rồi chứ? _ Tuấn.
- Hơ… _ Quốc cười nhạt. – Phong độ vẫn như xưa nhỉ, level hình như có tăng chút thì phải?
- Tôi đi được rồi chứ? _ nói xong anh đút tay vào túi bỏ đi.

- Nhất định tôi sẽ làm cho cậu phải tự nói ra! _ Quốc gằn lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc