Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu - Chương 35

Tác giả: Chishikarin

Tối nay là buổi tối cuối tuần dễ thở, không ngột ngạt lo lắng hay tất bật với đèn sách nữa vì mai là ngày bắt đầu thi rồi nên cô tự cỗ vũ cho mình bằng việc vào bếp và làm những chiếc bánh thật ngon.
- Cậu làm gì đấy? _ đúng lúc cậu tới thấy cô đang loay hoay liền hỏi.
- Cậu nhìn mà không biết à?
- Nhưng vẫn thích nghe cậu trả lời, hè. Có cần anh phụ một tay không cô bé? Hôhô
- Cậu muốn làm anh trái quất này không hở? _ cô xắn tay áo, cầm trái quất lên xoay xoay.
- Ô kế! Em cứ tự nhiên, anh bất động rồi đây. _ cậu đứng im, khoanh tay trước иgự¢.
“Vèo” _ quả quất xẹt qua mặt cậu bay trúng tường rớt xuống.
- Giám né hả? Đứng yên đó cho tớ. _ cô gầm gừ, tìm cách đến gần cậu.
“Xẻng… kỉnh… vù… kịch…xeng…” _ những âm thanh chói tai.
Kết quả sau một hồi đại chiến là những nguyên liệu đều bị phá hết, kem, bột, đậu, sữa, trứng,… dính khắp nơi, cả trên người hai con người ấy nữa.
- Haha nhìn mặt cậu kìa, giống cat mới ngủ dậy quá. _ cậu cười sung sướng.
- Her nhìn lại cậu đi, có khác tớ là mấy không?
- Thôi được rồi, cậu là cat tớ cũng là cat hai đứa mình là một đôi cat lovely. _ cậu đến khoác vai cô nói.
- Hứ, cậu… _ cô định cãi lại.
- Cậu còn nói nữa tớ kiss luôn đấy! _ cậu dọa.
- Hựm _ cô vội vàng đưa hai tay bịt kín miệng, nhìn cậu nuốt khan.
- Biết điều thì tốt! Ngoan lắm, haha. Thôi đi rửa mặt mũi đi nào, bẩn hết rồi. _ cậu nói rồi đẩy cô vào WC.

Hơi vất vả để dọn dẹp bãi chiến trường và làm lại mẻ bánh khác nhưng cuối cùng những chiếc bánh thơm ngon mong đợi cũng ra lò.
- Nóng quá! Tớ sắp bốc hơi được rồi đây, làm bánh mà cực thiệt. _ cậu than.
- Cậu muốn bớt nóng không?
- Cậu có cách gì à?
Gật gật
- Nói!
- Thấy tủ lạnh không? _ cô hất mặt về phía tủ lạnh.
- Ưhm!
- Vào đó đăng kí tạm trú đi.
- Ọc…
- Hahahaha _ cô khoái trí.
Nhìn cô cười thôi không cần vào tủ lạnh làm mát cậu cũng hạ nhiệt rồi.
- Na nè! _ sắc mặt cậu bỗng đổi 180o.
- Sao… tự nhiên cậu… cậu ốm à?
- Cậu đã xác định được trường vào chưa?
- … _ cô ngạc nhiên. – Sao tự nhiên cậu hỏi thế? Cũng còn lâu mà.
- Với tớ là quá trễ rồi.
- … _ cô tròn xoe mắt không hiểu cậu đang nói gì.
- Thật ra… _ cậu định nói ra chuyện gia đình của mình nhưng khi nhìn vào ánh mắt cô họng cậu bị đông cứng lại.
- Có chuyện gì? _ cô vẫn đang nghe cậu nói.
- Haizzz cũng không có gì, hì. _ cậu cười trừ.
- Ước mơ của cậu là gì? _ cô hỏi.
- Ước mơ? _ cậu hỏi lại.
Đây là lần đầu tiên có người hỏi cậu về ước mơ của mình, cậu nên trả lời câu hỏi này thế nào đây???
- Tớ không có.
- Gì? Vậy cậu muốn làm gì với tương lai của cậu hở?
*Muốn chứ, muốn đến phát điên lên được. Nhưng tương lai của tớ không nằm trong tay tớ Na à, giá như cậu hiểu được điều ấy!*
- Điều tớ muốn ở cao lắm, giống như sao trên trời vậy có lẽ không bao giờ tớ với tới nó.
- … _ cô nhíu mày suy nghĩ. – Đi theo tớ. _ cô nói rồi kéo tuột tay cậu đi.
Không biết trong bộ não lắm chiêu trò của cô đang nghĩ gì nữa, lại bày trò gì đây???

- Wooo mát quá, trên này đúng là tuyệt thật! _ cậu dang tay đón những cơn gió mát rượi.
Thì ra cô dắt cậu lên nóc nhà-nơi mà cô cho là bí mật, cũng là nơi gần với những ngôi sao, gần với bầu trời nhất.
- Mà sao… tự nhiên cậu lại đưa tớ lên đây? _ cậu hỏi.
- Đây là nơi gần với những ngôi sao nhất.
- … _ cậu ngửa cổ nhìn lên bầu trời lấp lánh những ngôi sao đêm. – Rồi sao?
- Híttttt hàaa… _ cô hít thở một hơi thật sâu, duỗi chân và chống tay ra sau. – Khi này tớ cảm thấy mình gần với mục tiêu nhất.
- Vậy mục tiêu bây giờ của cậu là gì? _ cậu hỏi.
- … _ cô nhíu mày. – Không biết nữa.
- Haizzzzz… ya đã quá.
- Cậu làm gì đấy? _ cô bối rối không biết phải làm sao khi cậu bất ngờ ngả lưng và nằm lên đùi mình.
- Bây giờ tớ chỉ ước được thế này là thích. _ cậu nhắm nghiền mắt, nở nụ cười sảng khoái.
- Tránh ra nào, kì quá đi.
Cậu liền bật dậy trân mắt nhìn cô.
- Với tớ mà cậu nói là kì á?
- …
Tỏ thái độ xong cậu nhấc tay cô lên, nằm lại xuống đùi cô và nắm tay cô thật chặt trong tay mình; cứ như nếu buông tay cô dù cho là nới lỏng thôi cũng sẽ mất cô mãi mãi vậy. Chưa bao giờ trông cậu lạ như hôm nay, bỗng nhiên nhắc đến những chuyện gọi là tương lai, còn cái nắm tay thật chặt này nghĩa là sao??? Cậu đang lo lắng chăng? Lo lắng một điều gì đó… thật ௱ôЛƓ lung.
♥♥♥ + ♥♥♥

Tất cả đều đang rất tốt, lớp cô đã quay về trạng thái bình thường, song Lâm đã hòa và thành một cặp thực sự, việc thi cử không có gì là trở ngại với tất cả các cô, cả tên mũ đen khó ưa cũng không thấy xuất hiện cạnh cô nữa. Dường như mọi thứ đang thuận theo chiều gió nhưng trong cơn gió đó mang theo những gì thì không ai biết được, liệu mọi việc tốt đẹp còn được lâu???

Từ khi bước vào ngày thi đầu tiên, cả cô và cậu đều quyết tâm phải đạt được kết quả tốt nên chỉ vùi đầu vào học và thi. không còn những khoảng thời gian bên nhau nhiều nhưng mỗi buổi sáng hai người vẫn đi học chung, vẫn kể nhau nghe những gì thú vị của nhau, vẫn thốt những câu ngô nghê khiến đối phương xuyến xao và… vẫn lắng nghe nhịp đập trái tim mình từ Ⱡồ₦g иgự¢ đang thổn thức. Chỉ mong những ngày này qua nhanh để hai người có thể quay lại với nhịp sống bình thường.

- Wooo … wooo hôlêeeeeee…
“vù vù… vèo…”
Đó là tất cả những âm thanh người ta có thể nghe được khi đi ngang qua lớp cô.
Thi xong, những tài liệu ôn thi lẫn sách vở đều bị bọn nó đưa ra chơi trò tung hứng hết để ăn mừng.
- Phút cuối cùng cũng trôi qua, thật là thoải mái quá đi mà! Aaaaaaaaa _ Phát Xêkô vươn vai.
- Hôm nay tao có thể về nhà mà yên giấc với chiếc giường yêu quý của tao rồi, ưmmmmm tao nhớ nó ૮ɦếƭ được ý! _ Hiền mít ướt.
- Xítttttt còn tao… tao phải ăn một bữa thật nhiều thật nhiềuuuuuuu để bù cho những ngày tháng tao mất ăn, chẹp chẹp. _ Quỳnh.
- Chưa ăn mà đã thế kia thì ăn nữa còn nhớn phải biết anh hai nhẩy! Hêhê _ Hoàng Lâm quay sang Kiên nháy mắt.
- Có muốn ăn chanh không kưng? _ Quỳnh cầm trái chanh tung tung trên tay mình.
- Ực… _ Hoàng Lâm nuốt khan.
Biệt hiệu Quỳnh đại chanh quả không sai, đứa nào cũng phải thừa nhận điều ấy. Không biết nhỏ Quỳnh “tích trữ” kiểu gì mà lúc nào cạnh nó cũng có chanh vậy không biết.
====:
Biệt thự Hoàng Gia…
“Cốc cốc cốc”
- Vào đi!
“Cạch”
- Về rồi hả con, ngồi đi. _ bà tháo chiếc kính xuống, ngồi nghiêm chỉnh lại.
- Có chuyện gì mà nội gọi con về gấp vậy nội?
- Con không đoán ra sao?
- Nội không nói sao con biết ạ.
- Hôm nay là ngày con kết thúc ngày thi cuối cùng đúng không?
- Vâng!
- Con đã đủ 18, bây giờ là lúc con phải thực hiện nghĩa vụ của mình rồi đó.
- Nghĩa vụ. _ cậu nhắc lại lời bà.
- Con thấy lạ lắm sao?
- Nghĩa vụ duy nhất của con bây giờ là có trách nhiệm với bản thân mình, chả phải nội đã nói thế sao ạ?
- Không lẽ con không có lí tưởng hay hoài bão gì cho tương lai à? Con phải lo cho sự nghiệp tiền đồ của mình đi chứ.
- Con được phép có nó cho riêng mình sao? _ cậu nói giọng bất cần.
- Gia Bảo, con nói vậy nghĩa là sao? Lí tưởng và hoài bão của người đàn ông còn điều gì khác ngoài sự nghiệp nữa?
- Với con, con chỉ cần được làm chủ bản thân mình, đó là lí tưởng và hoài bão duy nhất của con.
- Ta không cần biết đó là gì, ngay ngày mai con hãy vào công ty học việc từ Gia Huy đi.
- Con vẫn còn là một học sinh cấp III, còn chưa tốt nghiệp. Hơn nữa con không thích và không phù hợp với việc đó. _ cậu bắt đầu to tiếng.
- Đó chỉ là vấn đề thời gian, con đã 18 và bây giờ là quá trễ. Gia Huy khi mới còn là một cậu bé đã bắt đầu làm quen với những công việc nhỏ nhất liên quan tới gia đình rồi, bằng tuổi con nó đã là trưởng phòng kinh doanh rồi đó.
- Anh Huy khác con khác, con không phải anh ấy, không phải ai cũng cam chịu theo sự an bài của người khác. Con không muốn mình trở thành người như anh ấy, một người không biết đến thứ gọi là cảm xúc. Ngày nào cũng một vẻ mặt sắt đá gặp mọi người, tất cả những người anh gặp đều là đối tác, không bạn bè không người yêu không vui cũng chả buồn chỉ có sự cô đơn. Trong đầu lúc nào cũng chỉ có sự tính toán của bộn bề công việc.
- Vì đó là điều mà một người đàn ông phải hướng tới để đến thành công.
- Thành công là khi ngồi trên một đống tiền và biến những thứ gọi là niềm vui và hạnh phúc trở thành những điều xa xỉ ư?
Dưới nhà…
- Có chuyện gì vậy zú? _ Gia Huy vừa đi làm về đã nghe có to tiếng, anh lo lắng hỏi zú.
- … _ zú lắc đầu lo lắng không kém anh. – Zú không biết nữa, chưa bao giờ giữa hai người họ căng thẳng thế, con lên liền đi lên xem có chuyện gì xảy ra không zú sợ…
Không để zú nói hết câu Gia Huy vội chạy lên.

- Nội đã từng một lần hỏi xem anh ấy muốn gì, thích gì và cần gì chưa? Con tin anh hai cũng muốn được tự mình làm chủ bản thân như con dù chỉ là một lần, nhưng trách nhiệm và cái gia trưởng độc tài của nhà này đã trói chặt anh hai khiến anh ấy không thể làm khác mà thôi. Nội đã từng nghĩ qua nội làm vậy thật tàn nhẫn và độc ác với anh hai không?
“Chát”
1 giây… 2 giây… …
Nhìn dáng người đàn ông đứng trước mặt mình cậu không tin vào mắt mình đó là người anh trai “tội nghiệp” mình đang nhắc tới.
Một cái tát là sự trừng phạt nhẹ nhất của Gia Huy với tư cách người là một người anh hay đúng hơn là người trụ cột trong gia đình dành cho cậu-đứa em trai ngang ngạnh.
Không hành động, không nói gì, không phản ứng, chỉ đứng nhìn anh hai mình thật kĩ, cậu trở nên bất động và cảm thấy nhỏ bé trước con người này.
- Em có biết mình vừa nói gì không? _ Gia Huy hỏi với giọng bình thường nhưng cậu nhận ra đó là lời trách mắng nặng nề nhất đối với mình từ ánh mắt Gia Huy nhìn cậu.
- Đương nhiên là em biết.
- Biết? Em biết mà vẫn nói?
- Vậy anh có biết tại sao em biết mà vẫn nói không?
- Em ngông nghênh như vậy là quá đủ rồi đó Gia Bảo.
- Anh không cần phải đánh trống lảng, chính anh mới là người không biết gì cả. Mà không, là anh biết anh biết rất rõ nhưng chả qua anh không muốn biết mà thôi. Chính vì vậy anh đã trở thành một người gia trưởng và độc tài thực thụ…
“Chát”
Chưa nói hết câu cậu đã bị Gia Huy phạt thêm một cái tát bên má còn lại.
- …Cảm ơn anh hai! Thế cho nó cân, một bên thì hơi nhẹ thế này cho thoải mái. _ giọng điệu của cậu lúc này như hồi chuông rung lên nói rằng cậu đã chính thức quay lại con người “hoang dại” của ngày xưa.
- Gia Bảo! _ bà chỉ biết gọi tên cậu vì lúc này không còn lời lẽ nào có thể nói hơn.
- Con đi trước, chào anh hai em đi! _ cậu nói với ánh mắt vô cảm nhìn anh trai và bà rồi đút tay vào túi quay đi.

Rời khỏi biệt thự cậu đi lang thang trên đường như cái xác không hồn, chỉ đi theo sự quen thuộc của đôi chân mình. Đến khi cậu giật mình nhìn lại thì đã đứng trước cổng công viên…
Công viên này gắn với cậu rất nhiều kỉ niệm, không ai biết rằng nơi này đã từng có một gia đình với những ngày cuối tuần vui vẻ, tại nơi này từng có một nhóc hay ngủ bờ nằm bụi cũng tại nơi này lần đầu tiên cậu biết đến cái gì gọi là sự nỗ lực và niềm khát khao cháy bỏng phải chiến thắng-chính là lần đấu cầu lông với cô.
Phải rồi… là cô, nỗi nhớ cô chợt dâng lên cồn cào trong cậu…

Đứng ngoài cổng nhìn lên ánh đèn nơi phòng cô hắt ra, cậu không biết nên làm gì vào lúc này. Gọi cô? Hay đi vào? Hay nên về thì hơn???…
Cậu lấy điện thoại trong túi ra chạm vào màn hình khiến nó sáng lên ảnh hai người, cậu chạm liên tục vào màn hình để mong nó không tắt…

- “Alo!” _ là giọng của cô.
Không biết cậu ấn nút gọi cho cô từ lúc nào, đến khi nghe giọng cô cậu bối rối.
- … _ không biết nên nói gì, cậu chỉ áp điện thoại vào tai mà không trả lời.
- “Alo, cậu gọi cho tớ có gì không Bảo?”
- …

- Lạ nhỉ, sao gọi mà không nói gì. _ cô thắc mắc.
*Không lẽ có chuyện gì với cậu ấy?*
- Alo! Cậu nói gì đi chứ cậu làm tớ lo đó. _ cô lo lắng.
- “Cậu ngủ chưa?” _ cuối cùng đầu dây bên kia cũng trả lời.
- Phù… cậu cậu có biết cậu đã góp phần làm tim tớ mau hết hạn sử dụng không Bảo??? Ực… phù…
- “Tớ xin lỗi!”
- Khoan đã, có chuyện gì với cậu phải không? Cậu đang ở đâu?
- “Không có gì.”
- Cậu đang ở đâu?
- …
- Nói!
“Tút tút tút”
Theo phản xạ từ lúc có cậu, cô vội mở tung cửa chạy ra ban công nhìn xuống dưới cổng.
- BẢO!
Nghe tiếng cô cậu ngẩng đầu lên.
- Cậu, cậu đứng yên đấy cho tớ! _ cô chỉ tay xuống chỗ cậu đang đứng và ra lệnh.
Cô dùng hết tốc độ để phi thân xuống gặp cậu.

- Sao đến mà không vào? Sao đang nói mà cúp máy là sao?
- Máy tớ mới hết pin.
- Vậy sao không vào nhà?
- Tớ… tớ chỉ đi ngang qua thôi.
- … _ cô nhìn cậu dò xét. – Cậu đang dấu tớ điều gì đúng không?
- …
- Có đúng không? _ cô hỏi lại, tiến gần lại cậu. – Gia Bảo! Má cậu bị sao vậy? Sao lại sưng đỏ lên thế này? _ cô đưa hai tay ôm lấy má cậu.
- …
- Cậu…
Chưa nói hết cậu đã tiến lại ôm cô thật chặt…
- Gia… gia Bảo… _ cô bất ngờ.
- Chỉ cần một chút thôi, hãy cứ thế này, một chút thôi mà! Làm ơn! _ cậu thì thầm.
Có lẽ cậu chỉ cần hơi ấm của cô để tiếp thêm sức mạnh, thế là đủ đối với cậu.
Đáp lại, cô vòng tay ra sau lưng cậu xoa xoa cho sự ấm áp được tăng lên gấp bội.
Cậu nhắm nghiền mắt, tĩnh lặng trong giây phút bình yên này *Cảm ơn cậu vì đã đến trong đời tớ!*
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc