Nó ngồi đó ngắm nhìn hắn trân trân như lâu rồi không ngắm mà thèm lắm vậy (chứ gì nữa o.0). Khuôn mặt này nó đã vô tình lãng quên trong một khoảng thời gian dài rồi. Nó thật có lỗi...Nó đưa tay quệt nhẹ mấy giọt mồ hôi trên gương mặt hắn, có lẽ hắn đã quá mệt mỏi.
Nhưng không...nó bỗng nhớ ra cảnh tượng đáng sợ đó, cái cảnh tượng mà khiến tim nó phải đau đến nghẹt thở. Tay nó liền dừng lại và rời khỏi khuôn mặt ấy. Mấy ngón tay của hắn khẽ động đậy...Nó lập tức nằm xuống và nhắm mắt như nãy giờ không có chuyện gì xảy ra cả. Nó thật sự không thể đối diện với hắn, thật không thể!
Hắn cảm thấy một cảm giác đau nhẹ ở trán nhưng vẫn im lặng giả vờ ngủ để cảm nhận xung quanh. Tiếp sau đó là một cảm giác được ai đó chạm vào thật khẽ ở khuôn mặt. Nó! Là nó, nó đã tỉnh phải không? Hắn vui mừng khôn xiết nhưng vẫn nằm yên hưởng thụ cái cảm giác ấm áp từ đôi bàn tay của nó. Nhưng sao cái cảm giác ấy đâu mất rồi? Đôi bàn tay ấy đã rời đi từ lúc nào, hắn cảm thấy hụt hẫng. Hắn từ từ mở mắt và nhìn nó. Mắt nó vẫn nhắm. Không lẽ hắn nhầm sao? Sao có thể, rõ ràng là nó mà. Hắn buồn quá! Không lẽ nó vẫn còn giận hắn? Chẳng lẽ nó thực sự không muốn đối diện với hắn? Nghĩ thế rồi hắn đứng dậy định bụng ra căn tin mua thức ăn cho nó, cũng gần sáng rồi. Nếu nó không muốn đối diện với hắn, thì chí ít cũng phải ăn chứ.
Hắn rời phòng bệnh với một tâm trạng buồn thê thảm. Ngay sau đó, Elly đến. Không biết đi làm sao mà hắn chẳng nhìn thấy Elly, nhưng Elly thì đã thấy hắn nhưng không gọi. Nhìn hắn với khuôn mặt thất thần như vậy, Elly thấy thật xót. Cô đứng trước cửa phòng bệnh của nó mà phân vân không biết có nên vào hay không. Không biết cô có làm phiền nó không? Nhưng rồi cô hít một hơi rồi đẩy cửa bước vào. Nó vẫn nằm đó, ánh mắt hướng xa xăm ngoài cửa sổ, nơi có những giọt sương sớm phất phới trong bầu không khí se se lạnh.
-Chị...-Elly ngập ngừng, có vẻ như nó đã tỉnh
-Cô thắng rồi mà...-nó nhẹ nhàng nói, âm điệu không một cảm xúc, bình thản đến độ khiến người bên cạnh nghẹt thở
-Không...chị đã hiểu...nhầm rồi..-Elly run run nói, với dáng vẻ lúc này của nó không sợ mới là lạ
-Hiểu nhầm?-Nó mở mắt hơi to nhìn Elly, ánh mắt này vừa chứa đựng sự ngạc nhiên, vừa mang vẻ khinh bỉ
-Em là em họ của anh Vũ mà-Elly lấy lại bình tĩnh mà nói, có gì mà cô phải sợ chứ
-Em họ sao?-Nó hơi cười (tg cũng không biết nụ cười đó là vui hay chế giễu nữa)
-Vâng, em vừa từ Mĩ về và......bla.....bla.....-Elly từ từ kể lại sự việc hôm đó cho nó nghe-XIn lỗi...vì đã không giải thích rõ ràng khiến chị phải gặp tai nạn như thế này
Nó nãy giờ nghe Elly kể mà mắt cứ mở to dần và miệng cũng há hốc. Không lẽ nó bị tai nạn là uổng phí hay sao? Vậy mà nó còn làm mặt lạnh với hắn nữa. Rốt cuộc là hắn sai hay nó sai? Không biết. Dù ai sai đi chăng nữa nó cũng phải dằn mặt hắn vì cái tội không chịu giải thích rõ ràng (hứ!lúc đó chị có cho người ta cơ hội giải thích đâu)
Elly nói xong thì rời đi. Còn nó thì ngồi dậy tựa lưng vào đầu giường mà ngẫm nghĩ
-"Cô gái đó cũng không phải người xấu nhỉ? Nhìn cô ấy thật ngây thơ và tạo cho người ta cảm giác thân thiện, gần gũi. Có lẽ những điều cô ta nói đều là sự thật"-nghĩ rồi nó nhắm mắt lại một cách mệt mỏi, đầu nó vẫn còn hơi nhức. Vừa lúc đó, hắn bước vào trên tay còn cầm bịch cháo nóng hổi. Nó nghe tiếng động thì mở mắt ra. Hắn tuy trong lòng rất vui vì nó đã chịu đối diện với hắn nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình thản hết sức có thể để xem thái độ của nó. Nó rất không hài lòng với thái độ này của hắn. Chẳng lẽ hắn thật không vui khi nó tỉnh lại sao? Ý nghĩ chợt thoáng qua làm nó buồn thê thảm. Nó quay mặt ra phía cửa sổ để hắn không nhìn thấy 1 giọt nước mắt của nó vừa rơi xuống
-Em tỉnh lại rồi sao?-hắn vì không thấy gương mặt của nó nên cố tình hỏi để dò xem thái độ của nó thế nào
-Anh còn đến đây làm gì? Sao không ở bên cạnh cô ta đi?-nó nói nhỏ để hắn không nghe rõ những tiếng nấc nhẹ của nó
Làm sao có thể qua mắt được hắn chứ, giọng điệu thì giận dỗi pha chút khàn khàn, còn đôi vai thì run nhè nhẹ không phải đang khóc thì là gì. Hắn im lặng tiến đến và đặt túi cháo lên bàn rồi ngồi trên giường bệnh của nó. Hắn đặt tay lên đôi vai của nó rồi kéo nó vào lòng, ôm thật chặt.
-Anh làm gì vậy, buông tôi ra.....-nó bất ngờ bị hắn ôm thì giãy giụa nhưng hắn càng siết chặt hơn, nó không tài nào thoát khỏi cái ôm của hắn. Hơi ấm trên người hắn xông vào mũi nó, mùi hương nam tính và vô cùng dễ chịu mà đã mấy ngày rồi nó thèm muốn nhưng không thể. Nó lại khóc....lần này là khóc to hơn...nó dùng tay đấm thùm thụp vào иgự¢ hắn-Đáng ghét..đáng ghét...anh là đồ đáng ghét......tại sao anh không chịu giải thích chứ hả?
-Vì anh không làm gì sai cả và...anh biết em luôn tin tưởng anh mà phải không?-hận đợi nó nguôi khóc thì nói và đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của nó.
-Hức...đồ đáng ghét hức...hức...-nó núp trong lòng hắn khẽ nấc nhẹ, cảm nhận mùi vị yêu thương
nó và hắn đang ôm nhau thì......
-Hôn đi! Hôn đi!-có tiếng xì xào ngoài cửa nhưng nó không nghe thấy còn hắn thì nghe rất rõ nha
-Vy....-hắn khẽ gọi nó
-Vâng-nó ngẩn đầu lên và đón nhận nụ hôn bất ngờ từ hắn
-Hôn rồi hôn rồi...-lại có tiếng xì xào ngoài cửa
-Từ từ đừng chen lấn-lại xì xào
Hắn buông nó ra rồi ghé vào tai nó cười nhếch mép
-Em hãy đếm từ 1 đến 3 xem
-Đếm á?-nó tuy ngạc nhiên nhưng vẫn làm theo- 1...2...3...-nó vừa dứt lời thì...............
ẦM...BỊCH...BỊCH.....
Nó hướng mắt ra ngoài cửa, có bốn con người nằm chồng lên nhau nhìn nó và hắn rồi cười trừ.....
-Mọi người.......-nó ngượng chín mặt, càng nép vào lòng hắn
-Ơ...ơ...bọn tôi....-mấy người họ gãi đầu ấp úng. Chả là Kha và Nhi nghe nó bị tai nạn nên sắp xếp việc học rồi đến đây thăm nó, còn Khôi và Thư vừa rời máy bay từ Mĩ về thì hay tin cũng lập tức tới đây trong lo lắng. Nhưng ai dè... tới đây thì nhìn thấy cảnh tượng hắn và nó đang tình tứ. Bốn người họ mới đứng ngoài rình xem phim. Thư bức xúc buột miệng cổ vũ hôn nhau. Thế mà ai ngờ hôn thật. Mọi người nghe Thư reo lên thì chen lấn để xem nhưng cái cửa nào chịu nổi sức đẩy của 4 người bọn họ, thế là kết quả thành ra như vậy đấy
-Anh...bọn họ rình trộm mình kìa...-nó vờ làm nũng
-Được rồi...để anh-hắn tiến đến chỗ Khôi
-Các người đến đây làm gì?-hắn hùng hổ tra vấn
-Tụi...tụi tui...đến thăm Vy mà....đúng rồi đến thăm...-Thư mấp máy trả lời
-Sớm thế này mà thăm cái gì?-hắn lại hỏi
-Th...thì...thì sớm mới xem được hết bộ phim chứ-Thư vừa nói vừa quay qua đồng bọn-Đúng không mọi người?
-Ukm! ĐÚNG-đồng thanh
-Các người...-hắn cứng họng
-Nè còn đứng đó làm gì...đau lưng quá không mau lại đấm Ϧóþ cho tui, còn Nhi xách bị trái cây làm gì không mau gọt đi-nó thấy hắn thất thế thì lên tiếng tương trợ
-Vâng...vâng tới đây thưa tiểu thư-Nhi và Thư đồng thanh
-Mày trở nên dễ thất thế như vậy từ khi nào?-Khôi vỗ vai hắn
-Chắc là từ lúc yêu cô ấy-hắn cười
-Tôi nghe nói Vy đã hồi phục kí ức-Kha lên tiếng
-Đúng vậy-hắn
-Hồi phục kí ức ư?-Khôi ngạc nhiên
- Chuyện dài lém khi nào đó kể mày nghe sau-hắn
Ba người con trai lắc đầu ngán ngẩm nhìn ba người con gái trước mặt đang tám hết chuyện này đến chuyện khác từ trên trời xuống dưới đất
Vì bố mẹ của Thư và Khôi đều định cư ở Mĩ nên kể từ khi sang Mĩ hai người đều sống với bố mẹ. Thời gian này ít liên lạc với nó và hắn nên cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Mà quên! Chuyện chính là hai người họ đã thưa chuyện với bố mẹ, lần này về đây là để tổ chức tiệc cưới. Hihi
Thư và Khôi sau khi nghe hắn kể lại chuyện vừa qua thì hiểu và cũng mừng vì tất cả cũng đã qua. Và lần này hắn đã bàn với Khôi và Thư sẽ cùng tổ chức tiệc cưới với hai người họ nhưng trước tiên hắn phải cầu hôn nó đã và nhờ hai người họ hỗ trợ.hí hí
-Hai người phải giúp tôi mới được-hắn ra vẻ thành khẩn
-Tất nhiên rồi anh bạn ạ-Khôi cười vỗ vai
-Vì hạnh phúc của con bạn thân, tôi sẽ giúp cậu-Thư ra vẻ miễn cưỡng
Thế là 3 người bọn họ chụm đầu lên kế hoạch thật tỉ mỉ.
-------------------
Hôm nay nó đã khỏe hơn rất nhiều, ngày mai là sẽ được xuất viện rồi. Nó hiện đang đi dạo ở hoa viên trong bệnh viện, bầu trời hôm nay thật đẹp nha, từng tia nắng nhảy múa như đang có một niềm vui to lớn. Lòng nó bỗng nhiên rộn ràng và háo hức cứ như bản thân sắp gặp phải chuyện vui.
-Đứng im!-bất ngờ có tiếng nói phía sau lưng và kèm theo một con dao kề lên cổ.
-Các người là ai?-nó sợ hãi nói
-Cô không cần biết chúng tôi là ai-người bên cạnh lên tiếng, xem tướng mạo thì chắc là một nam và một nữ, đội mũ đen, đeo kính đen, bịt khẩu trang, mặc quần áo cũng đen nốt (giống xã hội đen). Dựa vào cách nói chuyện thì chắc chắn là ςướק, ςướק ư? ban ngày ban mặt mà có ςướק sao, hơn nữa đây là ở trong bệnh viện mà, bảo vệ đâu hết cả rồi, sao chẳng thấy ai cả thế.
-Các người muốn gì?-nó nghĩ ςướק thì là ςướק tiền ςướק bạc thôi, mà hai tên ςướק này cũng ngu bá đạo, một bệnh nhân như nó thì có gì mà để ςướק chứ. Không lẽ ςướק sắc (em biết là chị đẹp nhưng đừng tự tin quá thế chứ o.0). Chắc không phải rồi, bên cạnh còn có cô gái kia mà. Mà nó làm gì gây thù chuốt oán với ai chứ (nhiều hơn cả thế). Mà thôi chấm dứt mớ suy nghĩ này thì tốt hơn, xem bọn họ nói gì cái đã
-Muốn cô đi theo chúng tôi-giọng lãnh đạm của người con trai
-Đi đâu?-nó ngây thơ hỏi
-Gặp đại ca chúng tôi-người con gái trả lời giọng cũng lãnh đạm không kém