Hắn nhìn nó, nhìn nét đáng yêu trên gương mặt nó. Thật ra hắn muốn mau chóng cưới nó để nó mãi mãi thuộc về hắn nhưng hiện tại nó đang mất trí nhớ. Điều quan trọng là phải chữa khỏi cho nó trước đã.
-Con chưa nghĩ đến điều này ạ!-hắn buột miệng trả lời mà chưa suy nghĩ kĩ về câu nói của mình
Ba người kia nghe xong thì khựng người. Nhất là nó "chưa nghĩ đến sao?" chẳng lẽ hắn không iu nó. Câu nói này khiến nó suy nghĩ lung tung.
Sau khi ăn trưa thì hắn đưa nó về và nói có việc bận nên không thể đưa nó đi chơi vào chiều nay như đã hứa.
Bố nó đi công tác ở miền bắc khoảng 1 tháng mới về, còn Nguyên Nhi thì suốt ngày bận học nên trong nhà chỉ còn nó và mẹ. Nó bước vào nhà với vẻ mặt buồn hiu, thất thần khiến mẹ nó vô cùng lo lắng.
-Vy con sao vậy?
-Con...con không sao?-nó thơ thẩn trả lời
-Hình như con có nhiều tâm sự...-làm sao có thể qua mặt mẹ nó được
-Không ạ, con ổn-nó cười như không
-Thôi được rồi, con lên phòng nghỉ đi-nếu nó đã không muốn nói thì mẹ nó cũng không ép
Nó đi nhanh lên phòng và khóa chặt cửa. Nó là cô gái rất nhạy cảm. Từ lúc trưa đến giờ nó đã cảm thấy khóe mắt rất cay nhưng đã kịp kìm nén dòng nước mặn và đắng đó nhưng bây giờ thì không thể nữa rồi. Nó khóc! Chỉ vì một câu nói của hắn lại khiến nó suy nghĩ nhiều đến như vậy. Chỉ có những người đang yêu mới có thể hiểu hết cảm giác của nó lúc này. Nó ôm chặt chiếc gối và để những giọt nước kia thấm đẫm trên gối. Hắn không yêu nó sao? Mặc dù bây giờ nó không còn nhớ gì ở quá khứ nhưng nó biết trong gần một năm qua, hắn đã hi sinh cho nó rất nhiều chẳng phải đều là để nó yêu hắn sao? Bây giờ nó yêu hắn rồi nhưng hắn vẫn chưa nghĩ đến việc sẽ cưới nó. Nó không phải là muốn gấp gáp cưới hắn nhưng nó thực sự muốn hiểu rõ ý nghĩ trong câu nói của hắn. Chìm ngập trong mớ suy nghĩ hỗn độn mà nó đã thi*p đi tự lúc nào.
Vừa mới thức dậy sau một giấc ngủ mệt mỏi, nó cảm thấy không khí trong nhà thật ngột ngạt và muốn ra ngoài đi dạo. Nó mặc nhanh cho mình một chiếc áo len và rời khỏi nhà. Nó thả bộ trên vỉa hè nhìn dòng người và xe tấp nập qua lại. Có lẽ cuộc sống không đơn giản như nó nghĩ. Mùa đông cũng đã kề cận, gió bấc kéo đến trước mang theo cái lạnh giá buốt. Bỗng dưng một hình bóng lúc nào cũng ở ngay trong tim nó lại hiện ra trước mắt. Cánh môi hơi nhếch lên nhưng lại nhanh chóng hạ xuống. Hình ảnh một người con gái hôn một người con trai bám lấy trí óc nó, tim nó như bị Ϧóþ nghẹn.
Bỗng dưng một hình bóng lúc nào cũng ở ngay trong tim nó lại hiện ra trước mắt. Cánh môi hơi nhếch lên nhưng lại nhanh chóng hạ xuống. Hình ảnh một người con gái hôn một người con trai bám lấy trí óc nó, tim nó như bị Ϧóþ nghẹn
-Vũ...-nó khẽ nói. Khoảng cách giữa nó và hai người kia chỉ chừng 5 bước chân nhưng vì hắn đang quay lưng lại với nó mới không nhìn thấy. Nghe tiếng nói của nó hai người kia giật mình nhìn lại. Người con gái nhìn nó với ánh mắt hơi ngạc nhiên xen chút khó hiểu. Hắn nhìn nó với ánh mắt có chút bối rối.
-Vy! Không phải như em nghĩ đâu...-hắn chưa kịp dứt câu thì nó đã quay lưng bỏ chạy.
Nó cảm thấy khó thở và muốn thoát khỏi nơi này. Nó không muốn nghe bất cứ một lời giải thích nào từ hắn cả. Tại sao hai người họ có thể làm như vậy ngay giữa chốn đông người. Nó gần như là muốn chạy trốn khỏi không gian hiện tại. Nó cảm thấy thời gian như quay cuồng và nó chỉ còn nghe thấy một thứ tạp âm ghê rợn.
KÍT......T.......T.....RẦM...rồi một màn đêm kéo nó đi vào giấc mê say.
-KHÔNGGGGGGGGGGGGGG-tiếng hét của hắn vang lên khi thấy cảnh tượng trước mắt. Người con gái của hắn đang nằm giữa vũng máu tươi loang ra mặt đường. Hắn chạy lại ôm chầm lấy nó.
-Vy...Vy...em ổn phải không...nói với anh là em ổn đi...-hắn hét lên, lay mạnh nó.
-Gọi xe cấp cứu mau lên-hắn gầm lên với mọi người xung quanh và xe cứu thương mau chóng đến.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
thật ra lúc chiều........
-Alo-hắn đang trên đường lái xe đến công ty vì gần đây hắn chuẩn bị ký hợp đồng lớn với công ty đa quốc gia SM của Mĩ nên có rất nhiều việc phải làm mới không có thời gian đưa nó đi chơi.
-Vũ đó hả con?-ba Lan ở đầu dây bên kia
-Vâng! Có gì không mẹ?-hắn hơi nhíu mày. Chẳng phải vừa gặp lúc trưa sao?
-Mẹ vừa nhận được điện thoại của chú con bảo rằng Elly đã về nước, còn có thể ra sân bay đón nó giúp mẹ không?-bà Lan
-Nhưng còn đang trên đường đến công ty, rất bận mẹ ạ-"Elly về nước sao? Cũng lâu quá rồi!"-hắn thầm nghĩ và mỉm cười
-Chỉ mất mười mấy phút của con thôi! Đáng lẽ mẹ phải đến đón nó mới phải nhưng mẹ và chị (ý nói bà Lâm) đang bận dự họp ở khu rồi mà nó nói nhất định phải là con đến đón nó.-ba Lan tỏ vẻ bất lực
-Thôi được rồi! Mẹ đừng lo, con sẽ đến đón em ấy-hắn thở dài, chỉ mất vài phút thôi rồi hắn sẽ trở lại công ty.
-------------------------------------------------
Sân bay.
-A! Anh Vũ-Elly reo lên như một đứa con nít khi nhìn thấy hắn và chạy tới ôm chầm lấy hắn
-Cũng lớn quá nhỉ?-hắn nhìn Elly cười cười. Đây là đứa em họ mà hắn thương nhất. Từ nhỏ hai người đã chơi với nhau rất thân nhưng đến năm Elly tròn 8 tuổi thì gia đình cô chuyển qua Mĩ định cư. Sau đó, năm hắn 12 thì qua Mĩ du học có sang nhà cô thăm mấy lần nhưng vì bận việc học nên cũng không thường xuyên gặp mặt và trò chuyện nữa. 4 năm sau thì hắn trở về nước và không còn liên lạc nữa cho tới tận bây giờ cũng mấy năm ròng rã rồi chứ bộ.
-Để xem...5 năm rồi chứ có phải ít đâu mà không lớn. Em năm nay là gái 19 rồi đó nhá!-Elly cười ngây thơ
-Đi thôi! hắn ngoắt tay Elly
Trên đường về nhà khi vừa đi ngang một nhà hàng ý thì Elly reo lên
-Dừng xe!
-Chuyện gì?-HẮn khó hiểu
-Suýt chút quên mất, em hẹn bạn ở nhà hàng này-Elly gãi gãi đầu
Hắn bước xuống và mở cửa xe cho Elly
-Anh đang có việc bận-hắn nói
-À...không sao, xíu nữa em tự về được mà- Elly lại cười
-Tạm biệt...-hắn vừa nói xong thì bất chợt Elly ôm hắn và hôn vào má hắn. Cũng không mấy ngạc nhên vì Elly ở nước ngoài nên quen cách sống phóng khoáng và cái hôn đó cũng chỉ là xã giao như chào tạm biệt thôi. Hắn vừa mỉm cười nhẹ thì nghe thấy tiếng ai đó gọi mình thì quay lại thấy nó đứng bất động trong vài giây. Có vẻ như nó đã hiểu nhầm nhưng chưa kịp giải thích thì nó đã............ (mọi chuyện sau đó thì mọi người cũng biết rồi đó)
Trong bệnh viện
-Anh...đó là...?-Elly ngồi nhìn vẻ bất lực trên gương mặt hắn thì khẽ hỏi
-Đó là bạn gái của anh-hắn cuối gập đầu xuống đất mà trả lời
-Em..xin lỗi-Elly biết nó đã hiểu nhầm nên cảm thấy có lỗi
-Em có làm gì đâu chứ, cô ấy...sẽ không sao-hắn nói để an ủi Elly cũng để an ủi bản thân.
Vừa lúc đó, bà Lan, bà Lâm và mẹ nó tới
-Vũ! Có chuyện gì vậy?-mẹ nó lo lắng hỏi
-Cô ấy...bị tai nạn giao thông
-Cái...gì...-mẹ nó loạn choạn đứng không vững nhưng bà Lâm đã kịp đỡ lấy bà
-Có chuyện gì vậy Elly?-bà Lan ngạc nhiên nhìn Elly. Chẳng phải Vũ đi đón con bé hay sao? Tại sao mọi chuyện trở nên như thế này?
-Chuyện này là sao?-bà Lâm nhìn hắn
-Bác gái! Cháu xin lỗi-Elly cuối đầu
-Cô...chuyện gì đã xảy ra với con tôi?-mẹ nó ôm lấy Elly mà lắc mạnh
-Kìa! bà xuôi...bà bình tĩnh...-bà Lan và bà Lâm kéo mẹ nó ra
-Mẹ...chỉ là hiểu nhầm-hắn vội can ngăn
-Hiểu lầm mà bây giờ con tôi lại nằm trong phòng cấp cứu ư?-mẹ nó khóc lóc
TING.....cửa phòng cấp cứu mở ra.
-Bác sĩ con gái tôi có sao không?-mẹ nó hỏi dồn
-Cô ấy có sao không?-hắn cũng lo lắng hỏi
-Các vị yên tâm! Cô ấy được đưa tới bệnh viện kịp thời nên không nguy hiểm đến tính mạng. Tuy nhiên...-bác sĩ ngập ngừng
-Có gì sao bác sĩ?-mẹ nó lo lắng
-Có phải trước đây cô ấy từng bị chấn thương ở đầu không?-bác sĩ hỏi
-Đúng vậy! Và cô ấy còn bị mất trí nhớ...-hắn trả lời
-Và phần kí ức đó bây giờ đã hồi phục-bác sĩ tiếp lời
-Ông bảo sao cơ? Ý ông là cô ấy đã hồi phục trí nhớ sao?-hắn ngạc nhiên xen lẫn vui mừng khôn tả.
-Đúng vậy
-Vậy khi nào tôi có thể gặp nó?-mẹ nó
-Cô ấy sẽ được chuyển đến phòng điều dưỡng nhưng tạm thời vẫn chưa thể tỉnh lại. Vì chấn thương lần này cộng với chấn thương lần trước, có thể sẽ mất 2,3 ngày để cô ấy tỉnh lại.-bác sĩ
-Cảm ơn-hắn nói xong bác sĩ cũng gật đầu rồi rời đi
Đã 2 ngày rồi mà nó vẫn chưa tỉnh. Mẹ nó rất lo lắng nhưng bà đã thức canh nó quá lâu, sức khỏe của bà không cho phép nên phải về nghỉ ngơi. Đêm nay hắn ở lại canh chừng nó. Nhìn gương mặt hốc hác của nó mà lòng hắn chợt thắt lại. Hôm qua Nguyên Nhi có đến trò chuyện với nó nhưng nó vẫn không có một biểu hiện nào tiến triển cả, điều này khiến con bé rất buồn. Hai người mẹ của anh cũng buồn không kém. Elly cũng chẳng vui gì. Elly tốt tính và hay suy nghĩ nhiều, vã lại chuyện này ít nhiều cũng liên quan đến cô nên cô cũng rất mong nó mau chóng tỉnh lại. Hơn nữa, nó còn là chị dâu tương lai của cô, làm sao cô đành lòng nhìn người anh họ thân yêu của mình từng ngày đau khổ. Nghĩ thế nên cô đã tự mình làm một chuyện mà cô nghĩ rằng nó có ích..........
-Em làm mọi người lo lắng đấy! Nguyên Vy ngốc!-hắn nói rồi gục đầu bên giường bệnh của nó thi*p đi.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
"-Vy này!-hắn bỗng nói
-Hả?-nó vô cùng ngạc nhiên với cách xưng hô của hắn.
-NGUYỄN HOÀNG NGUYÊN VY...TÔI YÊU EM-hắn bỗng hét lên trời.
-Ơ...-nó ngạc nhiên tột cùng
-EM CÓ BẰNG LÒNG LÀM BẠN GÁI CỦA ANH KHÔNG?-hắn lại hét
Nó tuy ngạc nhiên nhưng cũng rất vui
-ĐỒ ĐÁNG GHÉT...TÔI CŨNG YÊU ANH MẤT RỒI-khuôn mặt nó đang nóng lên, nóng lên 100oC
HẮn nghe thấy nó nói vậy thì vui mừng vội ôm lấy nó xoay mòng mòng."
"...môi chạm môi.
1s...2s...3s...
thình thịch...thình thịch...tim nó đập liên hồi như muốn đâm thủng lớp da nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢. Nó chống tay định ngồi dậy thì hắn lấy tay ấn đầu nó xuống. Chiếc lưỡi được đưa qua đưa lại một cách nhẹ nhàng nhưng cũng rất quyến luyến. 10s trôi qua, cuối cùng hắn cũng buông nó ra. Nó quay mặt sang chỗ khác để che đi khuôn mặt đỏ ửng. Hắn kéo nó lại và ôm vào lòng.
-Nguyên Vy-hắn
-Vâng-nó nằm trong lòng hắn ấm áp vô cùng
-Anh yêu em nhiều lắm-hắn ôm nó chặt hơn
-Em cũng vậy-nó cũng vòng tay ôm lấy eo hắn
-Anh à, sau này anh có bỏ em mà đi không?-nó ngây thơ hỏi
-Đồ ngốc, em hỏi gì kì vậy, em là người anh yêu nhất làm sao mà bỏ em được, chỉ sợ em bỏ anh thôi-hắn
-Em thề, suốt đời này em chỉ yêu mỗi mình anh thôi-nó giơ tay ra vẻ như một đứa con nít
--Ừ-hai người ôm nhau rất lâu"
-----------------------------------------------
Những giấc mơ liên tiếp nhắc nó trở về với kí ức quên lãng của mình..........
-Vy...anh yêu em
-Vũ...xin anh...đừng rời xa em...
-Anh xin lỗi........nhưng anh phải đi rồi......
-Vũ...không...VŨ...........................................
---------------------------------------------------
-Vũ........ĐỪNG ĐI............
Nó choàng tỉnh. Trên trán vẫn còn ướt đẫm những giọt mồ hôi. Nó đưa tay quệt mồ hôi và thì thầm:
-Thì ra chỉ là ác mộng....
Nó nhìn ra cửa sổ :"Bây giờ chỉ mới là ban đêm." "Ây da...đau quá!"-Nó bất giác đưa tay ôm đầu làm đầu của người nào đó hun giường một cách không thương tiếc. Nhưng...người đó chỉ khẽ nhíu mày một cái rồi lại ngủ say như ૮ɦếƭ (chưa chắc đâu ~.^). Nó ngồi đó ngắm nhìn hắn trân trân như lâu rồi không ngắm mà thèm lắm vậy (chứ gì nữa o.0). Khuôn mặt này nó đã vô tình lãng quên trong một khoảng thời gian dài rồi. Nó thật có lỗi...Nó đưa tay quệt nhẹ mấy giọt mồ hôi trên gương mặt hắn, có lẽ hắn đã quá mệt mỏi.