Trong nhà
-Anh ở lại ăn sáng chứ?-nó
-Tất nhiên, anh phải xem tay nghề của vợ mình chứ-hắn
-Em có nói rằng sẽ lấy anh sao?-nó
-Em sẽ không thoát khỏi anh đâu-hắn
-Nếu em cứ muốn thoát?-nó
-Anh sẽ không buông tay-hắn
-Hì-nó cười
-Anh ngồi đấy đi, em đi làm chút trứng nhé-nó
-Anh sẽ phụ em-hắn
-Chỉ cần anh không quấy em là được-nói rồi hai người đi vào phòng bếp. Một lúc xong, trong nhà bếp vang lên
Xoảng...choang...keng...kẻng...
-Anh đừng ᴆụng vào cái đó...á-nó chưa kịp nói xong thì cái nồi từ trên kệ rớt xuống
-Anh không cố ý-hắn nhe răng
-Trời...á đừng lùi lại...-nó la lên nhưng không kịp nữa rồi hắn lùi lại và vấp phải cái chổi giữa sàn và ngã ngửa dưới đất
-Đưa tay đây-nó đưa tay ra kéo hắn ai ngờ hắn nắm lấy tay nó và kéo xuống. Nó mất đà nằm đè lên người hắn và...môi chạm môi.
1s...2s...3s...
thình thịch...thình thịch...tim nó đập liên hồi như muốn đâm thủng lớp da nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢. Nó chống tay định ngồi dậy thì hắn lấy tay ấn đầu nó xuống. Chiếc lưỡi được đưa qua đưa lại một cách nhẹ nhàng nhưng cũng rất quyến luyến. 10s trôi qua, cuối cùng hắn cũng buông nó ra. Nó quay mặt sang chỗ khác để che đi khuôn mặt đỏ ửng. Hắn kéo nó lại và ôm vào lòng.
-Nguyên Vy-hắn
-Vâng-nó nằm trong lòng hắn ấm áp vô cùng
-Anh yêu em nhiều lắm-hắn ôm nó chặt hơn
-Em cũng vậy-nó cũng vòng tay ôm lấy eo hắn
-Anh à, sau này anh có bỏ em mà đi không?-nó ngây thơ hỏi
-Đồ ngốc, em hỏi gì kì vậy, em là người anh yêu nhất làm sao mà bỏ em được, chỉ sợ em bỏ anh thôi-hắn
-Em thề, suốt đời này em chỉ yêu mỗi mình anh thôi-nó giơ tay ra vẻ như một đứa con nít
--Ừ-hai người ôm nhau rất lâu
Sau một tuần, khi hoàn thành xong điều Thư đã nói thì chẳng thấy Khôi đâu nữa
"không lẽ anh ấy không còn thích mình nữa"-Thư vừa lang thang trên đường vừa nghĩ "biết làm sao đây? Mình thích anh ấy mất rồi"
-A! Chị Thư kìa-Tiếng Nhi ở đằng xa. Thư ngước mặt lên thì thấy nhìn thấy Nhi đang đi cũng Kha. Cô nhanh chân bước đến chỗ họ.
-Sao chị đi lang thang một mình vậy? Anh Khôi đâu-Nhi
-Chị cũng không biết nữa, mấy ngày nay chẳng thấy hắn ta đâu cả-Thư buồn buồn
-Có chuyện gì sao? Vẻ mặt Thư xanh xao quá-Kha lo lắng
-Không có gì đâu, mà sao hai người lại đi cùng nhau, hai người quen nhau à?-Thư cố nở nụ cười gượng gạo đánh trống lảng
-À...em dẫn anh Kha đi tham quan Sài Gòn, cả em còn không biết Sài Gòn lại lớn đến thế, đi mãi mà chẳng hết cảnh đẹp chị ạ-Nhi cười
-Hay Thư đi cùng tụi mình đi-Kha
Bỗng Thư nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
-Không tớ bận rồi khi khác nhé-Thư nói xong vội đi bỏ lại Kha và Nhi đứng ngơ ngác như con nai tơ. Thư nhanh chóng bước đến để tìm bóng dáng khi nãy nhưng chợt khựng lại. Là Khôi...đang nắm tay Trang cùng đi vào quán ăn, họ còn nhìn nhau bằng ánh mắt vô cùng yêu thương nữa chứ (Trang là ai thì xin xem lại chương 13 nhé). Thư đứng nhìn hai người họ trân trân, Khôi quay lại thì nhìn thấy Thư nhưng không nói gì cả, cứ như hai người xa lạ. Thư vội chạy đi để ngăn dòng nước mặn chát đang chực trào ra trên khóe mắt. Cô không biết mình đang đi đâu nữa nhưng cô biết mình cần phải chạy xa nơi này càng xa càng tốt. Cô đâu biết rằng khi cô vừa đi khỏi cũng là lúc Khôi đẩy Trang ra và chạy theo. Khôi chỉ là muốn khẳng định rằng Thư có yêu anh hay không nên mới bày ra vở kịch đó. Trong bụng vốn nghĩ rằng Thư sẽ chạy đến tát anh hoặc là Trang nhưng không ngờ cô lại phản ứng như vậy. Sợ cô sẽ làm chuyện dại dột nên lập tức đuổi theo.
-Á...a....a....a....a...a.a.a.a.a.a.a.a.a.a...................
-Á...á....á....á....á...á.á.á.á.á.á.á.á.á.á...................-Cô cứ chạy mãi chạy mãi và lao ra giữa đường lúc nào không hay. Một chiếc xe tải đang lao đến với một vận tốc không hề nhỏ. Cô nhắm tịt mắt, phó thác mạng sống cho ông trời.
Kít...RẦM...
Một bóng dáng đã ngã xuống! Một loạt chất lỏng màu đỏ trào ra! Theo sau là sự ngỡ ngàng và hoảng hồn, cuối cùng là những giọt nước mắt đã rơi này càng rơi nhiều hơn.
-Tại sao? Không...tại...sao...huhu-Thư nói không thành lời
-Vì...tôi...yêu...cậu...-Khôi mỉm cười đưa tay lau đi dòng nước trong suốt đang chảy xuống mặt mình. Mỗi giọt nước như mỗi nhát dao đâm xuyên tim anh.
-Tôi yêu cậu, tôi rất yêu cậu, làm ơn đừng bỏ tôi đi...huhu...-Thư la lên
-Tôi rất...vui, tôi...chỉ là...chỉ là...-Khôi chưa kịp nói hết câu đã ngã gục trên tay Thư, cánh tay đang lau nước mắt cho Thư cũng buông thỏng
-Không....-Thư hét lên giữa đoạn đường vắng
Ò...É...Ò...É...
-Bác sĩ xin hãy cứu lấy cậu ấy-Thư khóc lóc van xin
-Cô yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức-Bác sĩ cùng các cô y tá đẩy Khôi vào phòng cấp cứu
Thư lấy điện thoại ra gọi cho nó
-A lô?-nó
-Mày ơi, Khôi bị tai nạn giao thông rồi làm sao đây huhu-Thư khóc thét trong điện thoại
-Mày bình tĩnh đi, tao tới ngay-nó cúp máy cũng hoảng theo
-Có chuyện gì sao?-Hắn nhìn vẻ mặt nó thì đoán có chuyện không hay
-Khôi tai nạn giao thông-nó
-Tại sao?-hắn ngạc nhiên
-Em cũng không rõ, chúng ta phải tới đó-nó
-Vậy đi thôi-nó và hắn mau chóng đến bệnh viện
Thư cúp máy thì cũng gục xuống
-"Tại sao lại như thế này? Tất cả là tại mình phải không? Nếu không vì mình thì anh ấy cũng không như thế này?". Vừa lúc đó hắn và nó cũng tới nơi
-Có chuyện gì vậy? Tại sao lại tai nạn chứ?-hắn
-Huhu tại tớ...tất cả là tại tớ-Thư khóc lóc ôm lấy nó
-Cô cứ bình tĩnh, cậu ấy không sao đâu-hắn
-Phải đó! Ông trời sẽ phù hộ cho Khôi cậu đừng quá lo lắng-nó an ủi
Bỗng hắn có điện thoại
-Alo-hắn
-...-Đầu dây bên kia (có vẻ bí ẩn nhỉ?)
-Cậu nói sao?-hắn
-....
-Được, tôi sẽ về ngay-hắn
Hắn cúp máy thì khuôn mặt bỗng chốc co lại, lạnh lùng, không còn cảm giác ấm áp như thường ngày nữa.
-Có chuyện gì sao anh?-nó
-Công ty có chuyện gấp, anh phải sang Mĩ ngay bây giờ, em ở lại an ủi Thư, khi nào có kết quả của Khôi thì báo với anh một tiếng-hắn nói. Quên nói với mọi người, hắn là ông chủ của một công ty lớn ở Mĩ. Công ty chuyên ngành sản xuất ô tô, còn nguồn vốn thì từ bang (bang nào đây ta???)
-Được anh cứ đi đi-nó
-Nhưng anh vẫn không yên tâm, anh sẽ cho người đến bảo vệ em và bọn họ-hắn
-Em có thể tự bảo vệ mình, em đâu có thù với ai kia chứ-nó nói vậy để hắn khỏi lo lắng yên tâm làm việc.
-Thôi anh đi đây-hắn đi nhưng vẫn cho người đến bảo vệ họ vì hắn biết nhất là Khôi và nó sẽ không an toàn.
Người lúc nãy vừa gọi cho hắn là Thiên. Thật ra hắn có một bang hội rất lớn ở Mĩ với tên gọi nổi tiếng là CUPBLACK nhưng đã tạm thời giao lại cho Thiên để về nước. Vì những chuyện xảy ra gần đây đặc biệt là nó nên chưa kịp quay lại.
Lúc nãy, Thiên gọi cho hắn và bảo rằng trong bang hội có nội gián nhưng vẫn chưa tìm được ai. Vì gần đây bang NULIGHT đều biết tất cả các phi vụ của bang hắn và ra tay trước một bước. Thiên đã cho người điều tra và biết được bang chủ của bang này chính là...DƯƠNG KHANH. Thật bất ngờ phải không? Anh chàng này sau khi sang Việt Nam để thăm nó, trong khi đó cũng đã điều tra được một số chuyện và quyết định sang Mĩ để lên kế hoạch thật tỉ mỉ...
Sau hàng giờ đồng hồ ngồi máy bay thì cuối cùng hắn cũng đã tới được đất nước Mĩ cách xa nửa vòng trái đất.
-Chuyện sao rồi?-hắn
-Vẫn chưa có kết quả-Thiên đến sân bay đón hắn
-Tại sao lại như vậy? Chẳng phải được lựa chọn rất kĩ mới được đưa vào bang hay sao?-hắn
-Có thể người của chúng ta bị mua chuộc-Thiên
Hắn không nói gì và cũng Thiên đến bang rồi triệu tập cuộc họp bang khẩn cấp. Trong đầu đã có sẵn kế hoạch làm kẻ đó phải lộ diện... Tại phòng họp bang
-Tôi sau khi trở về Việt Nam đã bận một vài việc nên chưa kịp quay lại. Chỉ trong thời gian ngắn các người đã lơ là việc quản lí bang như vậy rồi sao? Các người khiến tôi thật không an tâm-hắn
Cả phòng im lặng
-Có phải các người đã không còn muốn giữ cái bang này, đã thế thì giải tỏa bang cho rồi-hắn
Ai cũng ngạc nhiên tột cùng
-Tại sao có thể như thế chứ?
-Bang của chúng ta đã duy trì được 4 năm rồi cơ mà
-Vì một chuyện nhỏ như vậy đã muốn giải tỏa bang hay sao?
-Có phải bang chủ không có trách nhiệm?
-Chúng tôi không đồng ý
Tất cả mọi người đều xôn xao lên tiếng phản đối những chỉ riêng một người ngồi ở góc đằng xa kia là im lặng. Vì hắn ở trong bóng tối nên tên kia cũng không hề hay biết rằng cặp mắt đó đang theo giõi từng cử chỉ của mình. Khóe miệng tên đó nở thành một nụ cười tà mị và điều đó cũng đủ khiến cho những người đang chú ý đến mình nhìn thấy.
-Tôi sẽ suy nghĩ những điều mọi người nói nhưng trước tiên hãy cho tôi thấy quyết tâm muốn giữ vững bang hội của các người, hãy làm tốt công việc của mình đi.-hắn
-Cuộc họp đến đây là hết-Thiên
Mọi người đều giải tán
-Trưởng thập bang ở lại gặp tôi-Thiên (là tên lúc nãy)
Tên đó nghe đến tên thì giật mình. Tất cả mọi người đều đã rời đi chỉ còn lại Thiên, tên kia và hắn.
-Anh là nội gián?-Thiên nói chắc như đinh đóng cột (cột mới, chưa mục đâu nhé!)
-Tại sao lại hỏi tôi như vậy?-hắn ta
-Anh tưởng sẽ qua mặt được tôi?-hắn
-Không hổ danh là bang chủ CUPBLACK, anh thật là tinh mắt-tên kia nói rồi từ từ gỡ chiếc mặt nạ ra
-TRIỆU DANH-hắn và Thiên
-Ô! Xem ra tôi cũng nổi tiếng nhỉ? Cả bang chủ cũng biết tôi sao?-Danh
-Chẳng phải phó bang NULIGHT đây sao?-Thiên
-Anh thật là to gan khi dám vào bang của tôi để làm nội gián-hắn
-Gan của tôi cũng chỉ bé bằng gan của anh thôi-Danh
-Khẩu khí tốt đấy-hắn
-Quá khen-Danh
-Tôi có thể nghe lí do anh làm việc này? Chúng tôi đã làm gì anh hay bang hội của anh sao?-Thiên
Bỗng ánh mắt của Danh trở nên sắc lạnh
-Anh không có nhưng Hàn Mạnh Vũ kia thì có-Danh nói rồi chỉ tay vào bóng tối, nơi hắn đang ngồi
-Anh biết?-Thiên ngạc nhiên
Hắn từ trong đi ra
-Xem ra anh đã biết tôi từ trước-hắn
-Triệu Thành và Dương Lý, anh còn nhớ họ không?-Danh
-Đó chẳng phải là bang chủ của bang WATBLACK và WATWHITE nổi tiếng cách đây hai năm đã bị chúng ta vượt mặt hay sao?-Thiên ngờ vực nhìn hắn
-Đây chắc hẳn là con trai của Triệu Thành, còn tên Dương Khanh đó là con trai của Dương Lý-hắn
-Đúng vậy, tôi và Khanh là đang báo thù cho cha-Danh
-Báo thù ư? Chỉ vì tôi vượt mặt họ sao?-hắn ngạc nhiên
-Anh đừng giả ngây, sau khi tin hai bang thất bại thì 2 người họ bị sát hại, không phải anh thì còn ai?-Danh
-Nếu tôi đã hạ gục họ thì cần gì phải Gi*t họ chứ?-hắn
-Làm sao tôi biết được chứ, anh có âm mưu gì?-Danh hét
-Hai người họ không phải do tôi Gi*t, anh muốn nghĩ sao thì tùy, snh có thể đi-hắn
-Anh thả tôi đi ư?-Danh ngạc nhiên vì theo anh biết rằng ai biết hắn ta là bang chủ thì sẽ phải ૮ɦếƭ nhưng điều này khiến anh hết sức khó hiểu.
-Đúng! Anh hãy tìm hiểu rõ chuyện này, nếu vẫn còn suy nghĩ rằng tôi Gi*t cha anh có thể quay lại, Hàn Mạnh Vũ tôi ở đây chờ anh-hắn từ sau khi gặp nó thì bớt lạnh lùng hơn, anh đặc biệt muốn bỏ nghề này để sống một cuộc sống bình yên với nó. Nhưng nghĩ lại cũng không thể nói bỏ là bỏ được.
Danh không nói gì rồi rời đi. Trong lòng anh đang khó hiểu vô cùng:"Hắn ta nói vậy là có ý gì chứ? Nhưng hắn ta nói cũng có lí, việc gì phải mang vạ vào thân khi đã đánh bại bang của bố mình, thực sự cha mình không phải là hắn hại ư?"
RENG...RENG...
-Alo-hắn
-Khôi tỉnh rồi-nó
-Bác sĩ nói thế nào em?-hắn
\'-Vùng đầu chấn thương nhẹ, xương chân gãy nhẹ đã băng bó, vài tuần là khỏi-nó
-Thế là tốt rồi, em vẫn khỏe chứ?-hắn cười
-Vâng, vẫn khỏe, anh đừng lo cứ làm tốt công việc của mình đi-nó cũng mỉm cười
-Ừ, anh biết rồi-hắn
-Bye anh-nó
-Bye em yêu (sến!)-hắn hôn một cái rồi cúp máy
-Tình cảm nhỉ?-Thiên đây là lần đầu nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của hắn
-Lần đầu tiên thấy cậu thế này-Thiên típ
-Chỉ có cô ấy-hắn mỉm cười khi nghĩ đến nó
-Cô ấy là ai?-Thiên làm ra vẻ tò mò
-Anh thừa biết còn cần phải trả lời sao?-hắn biết từ khi hắn về nước thì Thiên luôn cho người âm thầm bảo vệ hắn và mật báo cho anh biết, dĩ nhiên cả chuyện của nó.
-Cậu thật cao tay-Thiên cười
-Anh có thể giải quyết những chuyện còn lại?-hắn
-Mới đó mà đã nhớ cô bé rồi sao?-Thiên chọc
Hắn cảm thấy hơi khó chịu khi Thiên gọi nó là cô bé.
-Ngày mai, tôi về Việt Nam, chuyện còn lại giao anh cả-hắn
-Yên tâm, tôi sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Nhưng có lẽ, trong thời gian này cậu nên ở đây, người của chúng ta bên NULIGHT báo rằng họ đang xúc tiến các công trình, sắp đạt đến đỉnh mốc rồi-Thiên
-Tôi biết rồi, tháng sau tôi và Khôi sẽ sang-hắn