Đồ Heo... Thích Cãi Anh Lắm Hả? - Chương 06

Tác giả: Ngọc Trâm

Hai người ngồi đó đến khi hoàng hôn buông xuống cũng không hay
-Sao từ lúc sáng đến giờ chẳng có ai vậy nhỉ? Chẳng lẽ khu vui chơi nổi tiếng này mà bị ế sao?-nó thắc mắc
-Tôi đã bao hết nơi này rồi mà!-hắn
"Mô phật! Việt Nam đang ngày càng nghèo mạc là nhờ những tên phá gia chi tử như thế này đây!"-nó nghĩ thầm. Nó không nói gì ngồi ngắm hoàng hôn đang buông xuống phía xa trên nền trời ửng đỏ. Không biết tại bầu trời hay chính bản thân mà khuôn mặt nó lúc nào cũng ửng hồng làm cho hắn càng thấy nó đáng yêu. Rồi mang đêm cũng kéo đến. Mặt trời đã về với núi chỉ còn lại những vì sao bé tí như con kiến ở xa tít tắp đang lung linh giữa cảnh vật bao trùm chỉ là bóng tối.
-Cô có thích ngắm sao không?-hắn hỏi
-Thích chứ nhưng có chuyện gì à?-nó hỏi nhưng ánh mắt vẫn chỉa về phía những ngôi sao nhỏ nhỏ kia.
-Vậy chúng ta đi!-hắn nói rồi lại kéo tay nó. Đây là lần thứ hai trong ngày hắn nắm tay nó nhưng nó chẳng còn để ý đến điều đó nữa.
-Đi đâu?-nó hỏi ngây thơ
-Thì đi ngắm sao-chưa kịp để nó thắc mắc gì nữa hắn đã đẩy nó vào xe rồi rời đi. Hắn lái xe đến chân núi rồi hai người bước xuống đi bộ lên (mỏi chân ૮ɦếƭ). Bỗng hắn lại nắm lấy tay nó nó định giật ra nhưng hắn đã cầm chặt lại.
-Một lát, chỉ một lát thôi!-hắn nhìn nó như van xin
Nó không nói gì và cứ để tay trong tay hắn. Cảm giác mỗi lần lại ùa về trong cả hai. Nhưng lần này nó mãnh liệt và dữ dội hơn gấp bội. Điều đó khiến cả hai nhận ra tình cảm của mình...
Hai người lên tới đỉnh đồi thì ngồi xuống bên vạt cỏ. Nó ngước mắt lên, quả thật đây là một nơi ngắm sao lí tưởng. Nó như đang cận cảnh nhìn thấy những ngôi sao vậy. nó phát ra một thứ ánh sáng lạ lùng hay tại người bên cạnh. Hắn thì không thế, hắn đang ngắm nó. Cũng không biết từ bao giờ ở bên nó lại bình yên đến vậy. Cũng không biết từ bao giờ ngắm nó lại trở thành thói quen của hắn. Và cũng không biết từ bao giờ hình bóng của nó lại luôn hiện diện trong tâm trí lẫn trái tim của hắn.
-Vy này!-hắn bỗng nói
-Hả?-nó vô cùng ngạc nhiên với cách xưng hô của hắn.
-NGUYỄN HOÀNG NGUYÊN VY...TÔI YÊU EM-hắn bỗng hét lên trời.
-Ơ...-nó ngạc nhiên tột cùng
-EM CÓ BẰNG LÒNG LÀM BẠN GÁI CỦA ANH KHÔNG?-hắn lại hét
Nó tuy ngạc nhiên nhưng cũng rất vui
-ĐỒ ĐÁNG GHÉT...TÔI CŨNG YÊU ANH MẤT RỒI-khuôn mặt nó đang nóng lên, nóng lên 100oC
HẮn nghe thấy nó nói vậy thì vui mừng vội ôm lấy nó xoay mòng mòng.
-Á á thả xuống, thả xuống, chóng mặt quá-nó sợ hãi kêu la nhưng trong lòng vô cùng hạnh phúc. Hắn từ từ thả nó xuống
-Mình thay đổi cách xưng hô chứ nhỉ?-hắn hồ hởi
-Hả? Anh muốn xưng hô bạn bè hả, được thôi-nó giả nai
-Trời! Đồ heo...ý anh là...
-Anh dám nói em là đồ heo hả?-nó đánh trống lảng liền ngay và lập tức
-Không, ý anh không phải như vậy-hắn
-Vậy thì được rồi, cấm anh nói gì nữa-nó
Hắn im luôn rồi ôm nó vào lòng. Nó tựa đầu vào иgự¢ hắn và cả hai cùng nhìn lên trời, nơi có những vì sao lấp lánh chứng gián cho tình yêu của họ.
Trong khi hai nhân vật chính của chúng ta đang hạnh phúc bên nhau thì Thư và Khôi ở đây không khí cũng lãng mạn không kém
-Này! Sao lại đưa tôi đến đây?-Thư khó hiểu, cô nàng định rủ nó cùng đi mua sắm nhưng lại bị tên Khôi này kéo đi ra biển. Chơi đùa cả ngày rồi cái tên đó lại kéo Thư vào nhà hàng và giờ là hai người đang ngồi đối diện nhau.
-Chờ tôi một xíu-nói rồi Khôi vỗ tay. Một chị nhân viên bưng lên một cái đĩa
-Là gì đây?-Thư
-Thư mở ra đi!
Thư mở ra thì thấy một chiếc bánh kem hình trái tim, phía trên còn ở dòng chữ HAPPY BIRTHDAY THƯ. Thư ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
-Tại sao anh biết hôm nay là sinh nhật tôi?-Thư cũng quên bên sinh nhật của mình
-Tôi là ai? Có điều gì mà Trương Đình Khôi này muốn biết mà lại không thể-Khôi tự hào nói
-Còn phải xem lại-Thư
-Cái này là tặng cô-Khôi
-Vì sao lại tổ chức sinh nhật cho tôi?-Thư
-Vì..tôi thích Thư-Khôi
-Cái gì???-Thư ngạc nhiên
-Thư có đồng ý làm bạn gái của tôi? (câu này nghe quen quen)-Khôi
Bất chợt trên khóe miệng của Thư lại nở ra một nụ cười nham hiểm
-Tôi cho anh một tuần để thể hiện, anh phải làm sao cho tôi thấy được thành ý của anh, anh làm được chứ?-Thư
-Được thôi-Khôi không chần chừ tự tin đáp
Hắn và nó vẫn cứ như mọi ngày. Vì nó không muốn ai biết chuyện của nó và hắn nên kể cả con bạn thân là Thư cũng không hề. Chỉ tiến triển hơn trước là ngày nào cũng đưa đón nó đi học. Nó cũng đã chuyển đến nhà riêng sống. Vì là thường xuyên nên mọi người cũng không quá để ý như trước nữa nhưng chỉ có một người là vẫn để ý. Hân Tuyết Ly, vâng cái tên đó! Mọi người vẫn còn nhớ chứ?
Chuyện của Ly sẽ không dừng lại ở đó đâu.
Ngược lại với cặp đôi này thì cặp đôi Mai Thư và Đình Khôi thì rất lộ liễu và suốt ngày cứ dính lấy nhau.
Tại công viên:
Tôi đã bảo đừng có đi theo nữa mà-Thư bực bội vì suốt ngày cứ bị Khôi quấy rầy
-Chẳng phải em nói cho tôi một tuần để thể hiện sao? Thì chẳng phải là tôi đang thể hiện đấy ư?-Khôi
-Thật sai lầm khi tôi lại cho cơ hội như vậy-Thư than trời
-Muộn rồi em ơi-Khôi cười đắc ý
-Vậy được giờ tôi muốn uống nước-Định tha cho anh rồi nhưng xem chừng vẻ mặt đắc ý kia thật đáng ghét.
-OK-Khôi nói xong tức tốc phóng như bay đi. Chưa đầy 1\' sau đã quay lại.
-Nước đây thưa tiểu thư-Khôi đưa chai nước suối đến trước mặt
-Tôi có nói là uống nước suối?-thư
-Vậy thưa tiểu thư muốn uống gì ạ?-Khôi biết là Thư đang cố tình chọc tức mình nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản.
-Gì cũng được-Thư
-OK OK-Khôi lại mau chóng vụt đi với vận tốc ánh sáng. Lần này là chưa đầy 1os sau là chàng ta đã quay lại với một bịch toàn những nước.
-Thưa tiểu thư muốn uống loại nào, tôi đây phục vụ tất?-Khôi vừa nói vừa hơ qua hơ lại bịch nước trước mặt Thư làm Thư tức phụt máu
-Tôi mất hứng rồi, không muốn uống nữa-Thư
-Vậy xin hỏi tiểu thư còn cần gì ạ?-Khôi biết là Thư sẽ không dừng lại ở đây đâu
-Tôi đói-Thư
-Vậy ta đi thôi! Tốt quá, tôi cũng đang đói-Khôi vừa nói vừa định kéo tay Thư những bị Thư giật lại
-Tôi muốn ăn ở đây và ngay bây giờ-Thư
-Cô...cô...-Khôi hơi bị quê
-Không làm được chứ gì-Thư khoanh tay ngang иgự¢
-Được...tôi đi-Khôi vừa đi vừa dậm rầm rầm lên mặt đất (lũ trẻ phá hoại của công quá). Thư đứng đó cười đắc chí.
5\' sau Khôi quay lại với 2 bịch cơm hộp trên tay. Chạy đến trước mặt Thư thở hồng hộc, trên trán mồ hôi nhễ nhại.
-Đồ...ăn...đây...-Khôi mệt đứt hơi
-Được rồi nghỉ ngơi đi-Thư bỗng nhiên thấy xót, đưa khăn tay cho Khôi lau đi mồ hôi, chỉ có điều vẫn còn tỏ ra lạnh lùng với anh. Khôi mỉm cười:"Là cô ấy đang quan tâm mình, thật không uổng công, kà kà". Chả là lúc nãy, chàng ta đi mua đồ ăn chỉ mất vỏn vẹn có 2\' còn 3\' còn lại là để...chạy vào WC tạt một vài giọt nước (giả mồ hôi đó). Lại còn cố tình thở hồng hộc trước mặt Thư.
Ngày nào cũng thế rồi một tuần trôi qua nhanh chóng. Thư đã cảm động nhưng rất ngại không nói ra.
Tối đó, tại quán café XX
-Anh có thấy dạo này Thư và Khôi rất khác thường?-nó hỏi hắn
-Anh thấy tụi nó cứ như keo con chó vậy haha-hắn cười thích thú khi nhớ tới hình ảnh hai người họ ở trường cũng như ngoài giờ học.
-Em rất tò mò về chuyện của bọn họ-nó
-Thì bọn họ cũng rất tò mò về chuyện của tụi mình đấy thôi, thế là công bằng-hắn
-Nói chuyện với anh bằng không-Nó lườm hắn rồi cả hai tiếp tục nhâm nhi tách cafe mang hương vị hạnh phúc và bình yên của trái tim.
Còn về phần Khanh thì đã quay về Mĩ ngay hôm chủ nhật chẳng ai biết vì lí do gì. Nhờ nó giới thiệu mà Kha và Nhi quen nhau, nó bảo Nhi phải dắt Kha đi tham quan Sài Gòn. Nhờ thế mà hai người đã dần có thiện cảm với nhau. Ngày nào Nhi cũng dẫn Kha đi hết nơi này đến nơi khác bỏ rơi con bạn tên Băng bơ vơ, côi út, suốt ngày cuộn tròn trong chăn. Thật là buồn chán!
-AAAAAAAAAAAAAAAAA! Nguyên Nhi đáng ghét, dám bỏ rơi ta, mi ૮ɦếƭ đi, ૮ɦếƭ đi, ૮ɦếƭ đi...-Băng bực bội la hét, mỗi câu ૮ɦếƭ đi là một cái gối hay một chú gấu bông áp mặt vào tường. Căn phòng nhờ thế mà ngày nào cũng được dọn dẹp và chỉ vất vả cho các cô chú giúp việc.
Lại một buổi sáng lại đến, một ngày mới lại bắt đầu với những niềm vui của mọi người, đôi khi còn là nỗi buồn của ai đó. Hôm nay lại là cái ngày cuối tuần, thời gian trôi sao mà nhanh thế (chỉ là tác giả nói thôi hihi), hôm qua bố nó có gọi báo rằng hôm nay sẽ đến nhà thăm nó.
BÍNH BOONG.............
-Vâng! Ra ngay ạ!-Tiếng nó từ trong nhà vọng ra.
Cạch...
-Ủa, ba mới qua-nó lễ phép
-Ừ, con dạo này vẫn khỏe chứ?-ba nó vừa nói vừa tiến vào sô pha.
-Vâng! Vẫn tốt ba ạ-nó vừa nói vừa nhanh chân xuống bếp rót cốc nước.
-Thế thì ta yên tâm rồi-ba nó
-Sao không thấy mẹ hả ba?-nó
-Mẹ con bảo bận đột xuất nên khi khác sẽ đến-ba nó
-Vâng ạ! Mà ba à, còn muốn giới thiệu một người bạn với ba-nó
-Trai?-ba nó đón ngay
-Vâng-nó
-Ý con là bạn trai của con ư?-ba nó hơi ngạc nhiên
-Vâng...vâng...-nó ấp úng
-Con không cần phải sợ, chỉ cần không ảnh hưởng đến những chuyện khác thì không vấn đề gì-ba nó mỉm cười
-Vâng-nó cười, lòng thấy nhẹ nhõm hơn
Bính boong...vừa lúc đó có tiếng chuông cửa. Nó chạy ra mở cửa
-Anh đã đến-nó
-Ba em ở trong nhà?-hắn hỏi
-Vâng-nó và hắn cùng tiến vào phòng khách thì nụ cười trên môi của ba nó tắt ngẩm
-Cháu chào bác-hắn
-Chào cậu-ba nó lạnh lùng. Hắn nhận thấy điều đó nên cứ đờ người ra
-Kìa anh, ngồi đi chứ-nó chẳng hề chú ý. Hắn ngồi xuống, bỗng chốc không khí yên ắng bao trùm lên cả ba người.
-Cậu quen con gái tôi được bao lâu?-ba nó lên tiếng
-Vâng, cũng khá lâu, khi chúng cháu còn ở Mĩ-hắn hơi cười đáp
-Cậu có chắc sẽ làm cho con gái tui được vui vẻ và hạnh phúc?-ba nó
-Vâng! Cháu chắc chắn-hắn tự tin
-Tôi hỏi cậu, cậu đến với con gì tôi vì điều gì?-ba nó
Hắn hiểu hàm ý trong câu nói đó, ý ba nó là hắn đang muốn nhắm đến tài sản của nhà nó sao?
-Cháu chỉ là yêu cô ấy-hắn nắm chặt lấy tay nó và nhìn nó mỉm cười, nó cũng cười lại.
-Vậy còn bố cậu thì sao?-ba nó
Hắn hơi đơ người trước câu hỏi của ông. Phải rồi, ông ấy có thái độ với hắn như vậy lí do tất cả là vì bố của hắn. Quá nổi tiếng mà, giờ thì khổ rồi đã không được điểm trong mắt ba nó thì thôi lại còn âm điểm nữa chứ.
-Cháu sẽ không giống với ông ấy?-hắn
-Cha nào con nấy thôi-ba nó
-Cha anh ấy thì sao ạ?-nó ngây thơ hỏi
-Cái này phải hỏi bạn trai của con rồi-ba nó
-Anh sẽ kể với em...vào một lúc nào đó-hắn nói nhỏ vào tai nó. Nó im lặng
-Cháu có thể chứng minh chứ ạ?-hắn
-Tất nhiên nhưng ta cũng không mấy kì vọng lắm-ba nó tỏ vẻ khinh thường
-Cháu sẽ cho bác thấy tình yêu của cháu mãnh liệt như thế nào.-hắn
-Được thôi, ta sẽ chờ xem-ba nó nói rồi đi về phía cửa
-Ta về đây
-Ba về cẩn thận-nó
-Bác về cẩn thận-hắn
Ba nó hơi cười khi đã ra khỏi cửa. Ông đã nhìn thấy sự khác biệt giữa hắn và bố của mình và xem ra cậu nhóc này rất tự trọng. Ông cảm thấy thú vị với cái được gọi là tình yêu mãnh liệt của hắn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc