Trở lại với hắn. Sau khi thu dọn sách vở xong thì bước ra khỏi lớp trong trạng thái u uất. Người đằng đằng sát khí thẳng tiến gara xe.Chuẩn bị chạy đi thì Hải Băng từ đâu chui tọt vào ghế cạnh hắn
-Xuống xe-hắn lạnh lùng
-Tâm trạng không tốt sao?-Băng
-Tao nói xuống xe-hắn quát
-Vì chị Nguyên Vy?-Băng
-Sao mày biết cô ta?-hắn
-Em là ai chứ? Trên đời này có chuyện gì Hàn Hải Băng này muốn biết mà lại không thể chứ-Băng
-Vào vấn đề chính-hắn
-Em gái của chị ấy là bạn em-Băng
-...-hắn im lặng
-Anh thích chị ấy à?-Băng
-Không biết-hắn chẳng biết phải nói sao với nhỏ nữa. Chẳng lẽ lại nói là thích, mà cũng không phải là thích nữa mà là yêu rồi. Nhưng bình thường hắn tỏ ra lạnh lùng với những đứa con gái xung quanh, giờ lại phải lòng nó mà còn bị lơ nữa chứ. Thật là quá mất mặt mà
-Đa số những người trả lời như vậy tức là có ý ừ-Băng biết tỏng thằng anh sĩ diện của mình đang nghĩ gì
-Cứ cho là vậy đi, thì sao?-hắn
-Em có thể giúp hai-Băng
-Giúp?
-Đúng vậy-Băng
-Giúp thế nào?-hắn đã bớt bực bội hơn
-Thế này nè...thế này...ngày mai hai sẽ...thế này...thế này... nhé!-Bằng giải thích tường tận kế hoạch
-OK không hổ danh là em gái của Hàn Mạnh Vũ-hắn phấn khởi. Không ngờ lại có cô em được việc thế này. Đúng là được dịp để thổ lộ với nó rồi
-Anh đang khen em hay khen chính bản thân?-Băng lại hiểu sâu xa hàm ý trong câu nói của hắn
-Mày muốn nghĩ sao cũng được-hắn đang lâng lâng vui sướng trong người nên chẳng còn để ý đến Băng nữa
-Đồ ăn cháo đá bát-Băng tức tối mở cửa xe bỏ đi. Hắn ngồi đó mỉm cười "Đồ heo...em sẽ không thoát khỏi tay tôi đâu"
Chiều hôm đó, nói là nó và Kha cùng đi cafe để tám nhưng nó đến rồi mà chẳng thấy Kha đâu mà lại thấy Khanh
-Ủa sao Khanh ở đây, Kha đâu?-nó
-À nó bảo bận nên nhờ Khanh nói lại với Vy-Khanh
-Ừ ra vậy-nó
-Không có gì để nói với khanh sao?-Khanh
-À Khanh uống gì gọi đi-nó bối rối
-Khỏi đi Khanh muốn dẫn Vy đến nơi này
-Nhưng mà đi đâu?-nó
-Đi rồi sẽ biết-Khanh có vẻ bí mật
-Hừ...không đi-nó vờ giận dỗi
-Đi đi đi mà đi mà!-Khanh làm vẻ mặt cún con làm nó mủi lòng
-Thôi được rồi, miễn là không xuống địa ngục-nó làm bộ nghiêm trọng
-Nè! Tớ có ác đến vậy không?-Khanh
-Hihi đi thôi-Khanh rất thích nụ cười của nó. Hai người lên xe và thẳng tiến đến khu vui chơi TT thành phố.
-Ê! Dẫn Vy đi chơi hả?-nó vui sướng cười híp mắt khi thấy bản hiệu "PLAY CENTER CITY"
-Ừm đi chơi-anh chàng này lúc nào cũng đánh trúng tâm của nó, trúng vào cái sở thích ăn và chơi của nó (tg:không như ai đó, Vũ:nói ai đấy? tg:ai đâu o.O)
Thế là hai người cùng bước vào trong. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hai người. Nhưng hai người cũng chẳng mấy để tâm
-Nè chơi cái kia đi-nó chỉ vào cái trò tàu lượn
-Ừm-kaka, anh chàng Khanh đang tưởng tượng tới cái cảnh nó ôm ghì lấy anh vì sợ hãi mà vui sướng.
Tàu khởi hành. Ai ai cũng la hét gầm trời mà mặt nó vẫn tỉnh queo, còn Khanh...mặt bắt đầu biến sắc (ôi trời! trông manly thế mà lại...-_-). Vừa xuống tàu Khanh đã chạy đến gốc cây nôn luôn cả cơm trưa (chó đâu ra chị bảo đây!!!) rồi ngồi bệt xuống bãi cỏ.
-Khanh không sao chứ?-nó
-Không...không sao, chúng ta chơi tiếp đi-Khanh
-Mặt cậu tái méc kìa, còn nói không sao. nó nói rồi chạy đi với vẻ mặt lo lắng.
Khanh ngồi đó nhìn theo khẽ mỉm cười. Ước gì nó cứ mãi lo lắng cho anh, quan tâm anh như vậy (mơ đi!). Cái ý chí nó phải thuộc về anh càng mãnh liệt.
Trong khi đó, nó mua nước xong vừa quay ra thì ᴆụng phải một tên to cao, bặm trợn.
-A...bịch-chai nước từ trên tay nó rớt xuống
-Nè! Anh kia đi đứng kiểu gì thế hả? Mắt anh để trên chân mày à?-nó quát
-Á à...cô em ᴆụng trúng anh mà còn dám to tiếng à?-hắn ta
-Anh phải xin lỗi tôi ngay-nó
-Anh bảo không thì sao?-hắn có vẻ thách thức
-Được-thế là nó bụp cho hắn ta một phát vào mồm phụt máu (kinh nhở? o.O)
-Con này gan ghê há! Tụi bây đâu đánh nó cho tao-nãy giờ nó không để ý đằng sau hắn ta là một đám con trai to tướng chẳng dễ chơi tí nào.
Thế là hai bên nhào vào đánh nhau. Nó tung chiêu thức khiến bọn đó hoa cả mắt. Nhưng thể lực của nó cũng có hạn, còn 2 tên nữa, đánh mãi chẳng ngã chắc là đàn anh. Nó bắt đầu kiệt sức. Bỗng có một tên con trai nhào vô đánh tụi kia. Nó loạn choạn té xỉu chưa kịp nhìn thấy mặt anh ta.
Nó dần dần mở mắt ra. Đập vào mắt nó là một anh chàng khôi ngô, khuôn mặt thánh thiện
-tôi đang ở đâu?-nó
-Nhà tôi-anh ta
-Tại sao tôi lại ở đây?-nó
-Lúc chiều đi ngang công viên thấy cô và một đám con trai đánh nhau mà cô có vẻ yếu sức nên tôi vào cứu. Cô té xỉu mà tôi chẳng biết nhà cô ở đâu nên đành phải đưa về đây-anh ta
-Cảm ơn anh- Nó như sực nhớ ra điều gì đó lục khắp người tìm điện thoại để gọi cho Khanh
-Alo? Vy đang ở đâu vậy? Tại sao bỗng dưng biến đâu mất? Có biết mình lo lắm không? Có chuyện gì xảy ra hả?-Khanh làm một tràn trong điện thoại.
-Không, tớ không sao, Khanh yên tâm, tại Vy bận đột xuất nên không kịp báo lại với Khanh, để Khanh phải lo rồi-nó hối lỗi
-Vy không sao là tốt rồi, lần sau không được bỏ đi như thế biết không?-Khanh
-Ừ Vy biết rồi thôi nhá-nó
--Ừ-Khanh
Nó cúp máy thở phào
-Bạn trai à?-anh chàng kia
-Không bạn thôi, mà anh tên gì?-nó
-Tôi à? Tôi là Minh, còn cô?-Minh
-Tôi là Vy-nó nở nụ cười Minh chợt sững người. Nãy giờ nó hôn mê, anh đã ngồi ngắm nó, nó thật đẹp không biết sao tự dưng trong lòng anh lại cảm thấy lo lắng cho cô gái xa lạ kia. Khi cô ấy cười thật là đẹp. Anh biết là mình đã bị cái gì đó gọi là tình yêu sét đánh rồi.
-Chúng ta có thể làm bạn?-Minh
-Tất nhiên-dù sao cũng là ân nhân
-Mình có thể gọi nhau bằng tên không?-Minh
Nó có vẻ chần chừ rồi cũng đồng ý
Nó và Minh ngồi trò chuyện, kể cho nhau nghe về gia đình
Ngay từ lần đầu tiên thì Minh đã thích nó. Sau khi quen biết nó nhiều hơn thì anh lại càng thấy nó đáng yêu. Không phải vì gia tài bạc tỉ của nhà họ Nguyễn, lại càng không phải vì sự xinh đẹp kiêu sa của Nguyễn Hoàng Nguyên Vy, anh chỉ đơn giản là thích nụ cười ngây thơ, hồn nhiên của nó. Thích cái cách nó cười với anh và anh lại muốn làm cho nó vui và hạnh phúc. Anh yêu trong âm thầm và luôn luôn bảo vệ nó.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau khi đã biết về nhau, Minh đưa nó về nhà. Nhi chạy ra mở cửa (linh ghê! còn chưa kịp bấm chuông)
-Minh về đi!-nó vui vẻ.
-Ngày mai, Vy có rảnh không? Chúng ta đi chơi nhé!-Minh
-Mai? (quay sang Nhi đang đứng bên cạnh) Mình bận rồi, khi khác nhé!-nó cười
-Ừ không sao, thôi mình về nhé, anh về nhé!-Minh nói với nó và Nhi
\'Mai là ngày gì mà được nhiều người rủ đi chây thế nhỉ? Sao mình cứ có cảm giác mai là ngày gì đó rất quan trọng?"-Nó nằm suy nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ
Bên phòng Nhi
-Wê? -băng
-Chuyển biến xấu-Nhi
-Chuyện gì?-Băng
-Lúc nãy có cái thằng cha nào đó chở hai tao về-Nhi
-thì chẳng phải hai ông hùi sáng tao với mày thấy sao?-Băng
-Khác mày ơi-Nhi
-Ai thế?-Băng
-Chả biết! Hình như tên Minh-Nhi
-Kì này hai tao khổ rồi, những 3 đối thủ. Mà sao tao thấy ông nhà tao lẻ loi quá vậy nhỉ?-Băng
-Hai mày ế rồi-Nhi
-hổng dám đâu, chỉ là lỡ yêu con kiến thôi-Băng
-Thôi đợi kết quả của kế hoạch 2 rồi tính tiếp-Nhi
-Tao nghĩ chắc hai ổng bả dính rồi-Băng
-Ừ-Nhi nói rồi cúp máy
Sáng hôm nay, 7h:
RẦM...Nhi gõ cửa mà cái cửa rung rinh (nội công thâm hậu)
-Mày vào đi, cửa có khóa đâu chứ-nó vò đầu bứt tai. Mới sáng sớm mà đã phá hư giấc ngủ (7 giờ, là 7 giờ đó, sớm ghê ha!)
Nhi lật đật chạy vào dựng ngược nó dậy
-gì vậy?-nó
-Hai không nhớ là hai đã hứa hôm nay sẽ đi chơi với em sao?-Nhi
-Nhớ chứ-nó
-Thế sao còn ngủ?-Nhi
-Dạ! Con đi VSCN ngay đây ạ-nó bò vào nhà tắm chẳng hơi đâu mắng Nhi nữa
30\' sau. Nó bước ra với một cái áo pull, quần jeans ngắn trông rất cá tính.
-Hai đang làm gì vậy?-Nhi
-Thì đi chơi-nó
-Với bộ đồ này sao?-Nhi
-Có vấn đề gì à?-nó nhìn lại mình trong gương
Nhi nói rồi lại tủ quần áo lấy ra một bộ đầm màu trắng tinh dài hơn đầu gối cùng với đôi hài cũng màu trắng với vài họa tiết đơn giản nhưng đẹp. Bắt nó phải thấy, thay xong thì khác hoàn toàn với ban nãy. Trông nó bây giờ thật hiền, dịu dàng, khắp người toát lên sự sang trọng quý phái nhưng cũng không kém phần ngây thơ, trong trắng.
-Mày làm gì mà chuốt tao như cô gái mới lớn thế hả?-nó làm vẻ người lớn
-Thế bà không lẽ mới già à?-Nhi
-Đi vào trọng tâm câu hỏi-nó
đi chơi với em gái phải đẹp một tí chứ, cho em nó tự hào-Nhi
-Thế bình thường tao không đẹp à?-nó
-Không-Nhi
-Mày...-Nó
-Thui tới giờ rồi đi thôi-Nhi nói rồi chạy trước chứ không thôi ăn đòn nứt đít chứ chẳng đùa được
Nó định đuổi theo Nhi thì điện thoại reo
-A lô?-Nó
-Kha đến đón Vy nhé!-Kha cười
-Ơ...ơ...không, mình bận đột xuất rồi không thể đi chơi với Kha được-nó ấp úng
-Vậy à?Bùn thật-Kha
-Mình...xin lỗi-nó
-Không sao, chúng ta còn dịp khác mà-Kha lại cười
-Cảm ơn cậu, thui mình đi đã, bye cậu-nó
-Bye-Kha. Cứ tưởng đâu hôm nay được đi chơi với nó ai dè...Đáng ghét! tự nhiên cái thẻ có chân chạy đâu mất tiêu (cậu ta đâu biết rằng Khanh nhà ta đã khổ sở thế nào mới giấu được cái thẻ đó đi) nên đành ở nhà mà quên gọi cho nó. Không biết nó có giận không? Hôm nay nghe nó cười là ổn rồi. Anh ta đâu có biết hôm qua xảy ra chuyện gì đâu)
Nó và Nhi đón taxi (tại Nhi bắt phải đón taxi cho bằng được chứ không được đi xxe riêng cũng không được mang theo thẻ hay tiền bạc gì hết) đến trước khu vui chơi THE LOVE CENTER
-Sao lại đến đây?-Nó tuy là muốn đi chơi nhưng cũng biết đây là đâu
-Thì đến chơi-Nhi bình thản trả lời
-Chỗ này?-nó
-Hai lôi thôi quá! Đứng đây đợi em đi mua vé-Nhi nói rồi chạy đi mất hút
5\'...10\'...20\'...
-Sao lâu quá vậy nhỉ?-nó bắt đầu mất kiên nhẫn
Bổng.........................................
Bỗng...tiếng nhạc du dương và lãng mạn phía trong vọng ra. Giờ nó mới để ý, sao ở đây vắng hoe vậy nhỉ? Đáng nhẽ nó phải thấy lạnh xương sống vì sợ hãi, nhưng sao trong tim nó tự dưng lâng lâng cảm giác ấm áp vậy nè.
Nó từ từ, từ từ đi vào bên trong và quên mất rằng mình chưa có vé.
-Anh đang làm gì ở đây?-nó bắt gặp hắn bên trong
-Tôi...tôi...-HẮn chưa từng lắp bắp hay ấp úng và có cảm giác bối rối như bây giờ
-Đi theo tôi-hắn kéo tay nó đi.Nó cũng chẳng nói gì vì bây giờ nó đang để ý đến sự loạn nhịp bất hợp pháp của con tim.
Nó và hắn tiếng thẳng vào bên trong cho tới khi trước mặt nó là hàng nghìn khóm hoa hồng trắng đang hiện lên trước mặt nó. Loài hoa mà nó thích nhất vì sự trong trắng mà hoa mang đến.
-Wow! Đẹp quá!-nó reo lên thích thú như một đứa con nít
-Cô thích chứ?-hắn
Nó gật đầu cái rụp
-Tại sao ở đây có nhiều hoa thế này mà trước giờ tôi chưa từng thấy nhỉ?-nó (công lao của Nhi và Băng đi tìm cây hoa hồng trắng vất vả rồi đem đến nhờ người ta trồng, cũng may là qua mấy ngày nó đã tươi và có sức sống trở lại chứ không thôi là hỏng bét)
-Có thể ở cạnh tôi một ngày?-hắn nhìn thẳng vào mắt nó. Nó nhận thấy sự chân thành từ trong đáy mắt của hắn, đôi mắt màu đen láy sâu thẳm. Bỗng cảm giác gì đó đang len lỏi trong từng tế bào, trong từng mạch máu của cơ thể nó. Cảm giác này không phải lần đầu. Mỗi lần ở cạnh hắn, đối diện với hắn thì cảm giác này lại bộc phát cứ như bệnh lâu năm tái phát vậy. Không lẽ...nó đã thích hắn. Không được, không thể thích một người như hắn được (hắn thì sao chứ? như ta nói, tình yêu không thể khống chế được), thật là mất hết sĩ diện (hảo) rồi.
Nó gật đầu đồng ý. Hắn cảm thấy rất vui và khóe miệng bỗng chốc nở thành một nụ cười lấp lánh dưới ánh mặt trời, lung linh giữa muôn ngàn đóa hoa hồng trắng. Hắn như một thiên thần đứng giữa một vùng trời nên thơ mà chúa đã ban cho nó. Thực sự là hắn đã cười. Cười trước mặt nó. Nó đơ ngay tại chỗ, hồn nó đã bị nụ cười kia cuốn đi theo làn gió nhẹ thoảng qua lúc nãy mất rồi.
-Ê! Cô không sao chứ?-hắn thấy nó đứng ૮ɦếƭ trân thì lo lắng
-Ơ...tôi..tôi không sao, anh...cười đẹp lắm!-nó nói rồi xoay mặt bỏ đi để che đi khuôn mặt đỏ ửng như trái cà chua của mình.
Đến lượt hắn ૮ɦếƭ trân. Cô ấy...cô ấy khen nụ cười của mình đẹp ư? Nụ cười của hắn nhờ thế mà càng thêm rạng rỡ. Hắn chạy tới chỗ nó đang mải ngắm cánh đồng hoa này. Hai người ngồi đó im lặng nhưng trong cả hai đều cảm thấy ấm áp vô cùng.