Quay lại chuyện ban nãy của nó nhé!
Trong khi nó đang loay hoay chẳng biết làm sao thì vừa lúc đó
KÍT.......................................
Là xe của hắn. Hắn đã cố tình cho nó trong gara nhưng không thấy xe của nó, cũng đã quá trưa hắn vừa lái xe ra thì nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đứng lẻ loi trước cổng trường thấy mà tội.
-Tại sao còn chưa về?-hắn
"Thấy không có xe không mà còn hỏi?" nó nghĩ nhưng cũng mừng như vớ được vàng chui tọt vào trong xe
-Cho tui đi nhờ về nhà nhé!-nó
-Tại sao tôi phải cho cô đi nhờ nhỉ?-hắn cố tình trêu chọc
-Anh...! Ơ..ơ...thôi mà anh Vũ đẹp trai (lai chó), dễ xương (ở mướng), à...à...lại còn học giỏi (củ tỏi), nhà giàu (cu tèo) cho tui đi nhờ đi mà nha nha!-nó nhe răng cười khì khì nhưng trong lòng đang muốn nôn lắm rồi
-Thôi đi! Tôi biết là cô đang rủa tôi trong bụng chứ gì-hắn mặc dù đơ trước nụ cười vô cùng ngây ngô kia của nó nhưng vẫn lạnh lùng đáp lại
-Làm gì có-"૮ɦếƭ tiệt thằng cha này đi giày trong bụng mình hay sao ấy"
-Được rồi, coi như tôi làm việc thiện cho con heo như cô về vậy-hắn
-Hì hì-"có anh mới là heo ấy"
Đến nhà, nó bước xuống xe lon ton định vào nhà
-Sao không cảm ơn lấy một tiếng nhỉ?-hắn
-Tại sao phải cảm ơn? Mà cảm ơn vì việc gì?-nó ngây thơ hỏi
-Tôi đã chở cô về còn gì?-hắn hơi bực
-Anh hết giá trị lợi dụng rồi đồ ngốc-nó thè lưỡi trêu hắn rồi chạy tọt vào nhà. Bất giác, khóe môi hắn cong lên thành một nụ cười hoàn mĩ lấp lánh dưới cái nắng nhè nhẹ của mùa thu. Đây là người con gái đầu tiên làm hắn cười. Ở bên nó, cảm giác bình yên, thoải mái, ấm áp xen lẫn vui vẻ và hạnh phúc cứ len lỏi trong tim hắn. Nghĩ rồi cũng quay xe về nhà. Kết quả là giờ nó đang ngồi măm măm thức ăn trưa đó.
Những hành động đó đã lọt vào tầm mắt của Nhi nhà ta, nhỏ từ đâu nhảy phóc đến ngồi gần nó
-Hai! Hùi nãy ai chở hai về dọa?-Nhi
-Bạn-nó
-Phải bạn hông?-Nhi cố gặng hỏi
-Chứ mày nghĩ là gì?
-Ai biết đâu-Nhi
"CỐC". Bé Nhi hưởng trọn một cái cốc đau điếng thấu cả trời đất của nó (người học võ mà lại)
-Au, đau em!-Nhi la lên
-Con nít con nôi không lo học suốt ngày ở đó nghĩ bậy bạ-Nó ra vẻ chị hai
-Thế hai biết em nghĩ gì mà nói là bậy bạ?-Nhi
Nó ngượng quá nên cốc cho Nhi một cái nữa rồi chạy tọt về phòng bỏ lại Nhi đứng la hét
-Trời ạ, đồ vô lí cãi không lại là dùng bạo lực hả??????????????
Hắn về đến nhà mà trên môi vẫn còn giữ độ cong. Bằng tính đến thăm anh hai (chuẩn bị cho kế hoạch 2) không ngờ được nhìn thấy nụ cười bấy lâu đã mất kia. Tuy cũng mừng cho anh hai nhưng cũng khá tò mò về nguyên nhân của nó. Nhỏ núp trong nhà bếp quan sát rồi lấy điện thoại ra
-Hà lố?-Nhi
-Có gì mới không mày?-Băng
-Hai người cùng đi học về-Nhi
-Thật hả?-Băng
-Ừ, còn nói chuyện vui vẻ lắm (vui vẻ hồi nào?)-Nhi
-Đến lúc rồi-Băng
-Ừ, ngày mốt tiến hành-Nhi
-Ừ
Băng cúp máy. Cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân "Hai em giỏi quá cố lên, em ủng hộ hai"-Băng nghĩ thầm rồi lén lút ra về
Tối. Nó chuẩn bị ngủ thì
RENG...RENG...
-Alo?-nó
-E hèm! biết ai hông?-đầu dây bên kia
-Kha-nó bình thản
-Sao biết hay dậy?-Kha ngạc nhiên
-Giọng nói-nó
-Khâm phục, tại hạ khâm phục-Kha
-Có chuyện gì vậy?
-Tại sao về mà không báo trước?-Kha
-Tại gấp quá-nó
-Kha sẽ cho Vy một bất ngờ-Kha có vẻ bí ẩn
-Bất ngờ gì?-nó
-Rồi sẽ biết, tạm biệt-Kha
-Tạm biệt-nó cúp máy
Gì vậy nhỉ? Mà thôi kệ, ngủ. Nói là làm liền, nó chìm ngay vào giấc ngủ.
Đang ngủ, thì bỗng điện thoại nó reo
-A…l…ô?-Nó nói giọng ngoái ngủ
-Dậy đi heo! Mở cửa cho tôi-hắn
-Ai dậy?-nó tỉnh ngủ
-Thì cứ ra mở đi rồi biết-hắn
Nó ừ một tiếng rồi đi xuống mở cửa
-Aaaaaaaaaaaaaaaa-nó la lên, mặt tái nhợt
-Cô làm sao thế?-hắn tỏ vẻ lo lắng
-Anh…anh…sao ở đây?-nó quơ tay
-Tôi đến đón cô đi học-hắn
-Tại sao?-nó khó hiểu
-Chẳng sao cả, tôi thích-hắn
-Hừ…tôi chẳng quan tâm-nó định vào nhà thì….
-Cho cô 5’, nếu không tôi sẽ…-hắn lấp lửng
-Sẽ làm gì?-nó
-Sẽ vào nhà cô và nói tôi là người yêu của cô-hắn mặt gian thấy sợ
-Anh dám?-mặt nó đen xì
-Tại sao tôi không dám nhỉ?-hắn nói rồi định bước vào nhà
-Được rồi, đợi tôi 5’.Đồ đầu xọ nhà anh, vô lí, âm binh, phá đám…bla…bla…-nó nói như hét vào mặt hắn rồi vội vã chạy vọt vào nhà, sợ ăn iphone dép của hắn thì khốn (có cần phải nghĩ hắn ác vậy không). Hắn đứng đó nhìn theo mỉm cười. Đúng là đáng yêu mà (tại chị ấy dễ dụ thôi)
5\' sau nó bước xuống nhà. Sao chẳng thấy ai vậy nhỉ? Chắc bố mẹ đi làm cả rồi. Thôi kệ, dù sao hắn cũng đến rồi đi nhờ một bữa vậy.
Nó bước ra thì thấy hắn đứng tựa vào cửa xe, mái tóc bồng bềnh lãng tử, đôi mắt hí lạnh lùng nhưng vô cùng cuốn hút. Tim nó bị lỗi mất một nhịp, nó lấy tay sờ lên иgự¢, sao loạn thế này? Không lẽ mình lại rung động trước hắn ta hay sao? Đang suy nghĩ vẩn vơ thì hắn lên tiếng
-Tôi biết tôi đẹp trai rồi nhưng cô cũng đừng làm quá lên như thế tôi ngại đó-hắn trêu chọc
Nó sực tỉnh
-Hừ...ọe...ọe...-nó
-Lên xe!-hắn nói và hai người cùng lên xe
Ngồi trên xe, bây giờ nó mới sực nhớ cuộc gọi tối qua của Kha. Bất ngờ ư? Là gì vậy nhỉ? Nó ngồi chu mỏ, nhíu mày làm hắn càng thêm tò mò về điều nó đang nghĩ "không biết có phải nghĩ về mình không nhỉ?"(anh đang mơ hả)
-Cô đang nghĩ gì vậy?-hắn
-Không có gì-nó bận suy nghĩ nên chẳng quan tâm chỉ trả lời lấy có
Hắn bị lơ nên bực mình im bặt luôn
Đến trường, hai người vừa xuống xe
-Ôi..................-hs 1
-A....con nhỏ đó đi với anh Vũ-hs2. Mới đó mà danh tiếng của Vũ nhà ta đã nổi như cồn gió
-Con nhỏ đó sao xứng với anh Vũ chứ-hs3 cũng lên tiếng góp vui mặt dù đã biết địa vị nhà nó
-Đồ đeo bám, tao ghét loại như nó -hs4
Bla...bla...
Nó và hắn bước qua đám đông để lại phía sau là những bệnh nhân cần cấp cứu vì đau tim.
RENG...(vào lớp)
Cô giáo bước vào
-Hôm nay lớp chúng ta có hai bạn mới, các em vào đây-cô nói rồi quay ra cửa
Hai chàng trai từ từ bước vào
-Xin chào mình tên Dương Kha mong mọi người giúp đỡ nhìu-Kha mỉm cười làm bao trái tim xao xuyến
-Dương Khanh-quá lạnh lùng
Lớp học
-Wow đẹp zai quá!
-Không bằng anh Vũ nhưng cũng đẹp cực kì
-Óa, em kết anh rồi nha
-TRẬT TỰ-cô giáo gõ gõ cây thước lên bảng
-Hại em (cô chỉ vào hai thằng con trai to con trong lớp) Xuống nhà kho kéo chiếc bàn cho các bạn
10\' sau.Chiếc bàn được đặt cạnh chỗ nó
-Hai em về chỗ đi-Cô nói Khanh và Kha
Về đến chỗ, Nãy giờ nó nhìn thấy hai người họ thì quá ngạc nhiên không nói nên lời
-Bất ngờ của Kha đó-Kha hớn hở
-Ừ, bất ngờ thiệt-nó vẫn chưa hoàn hồn
-Dạo này xinh ra nhở?-Kha
-Thôi đi, mới có một tuần chớ mấy-nó
-Cả tuần nay không có ai tám chuyện với tui buồn thiệt á-Kha
-Kha lúc nào cũng thích tám, con trai mà cứ làm y như con gái-nó cười. Lại cười với người ta, hắn ngồi cạnh muốn đấm cho gãy răng lắm rồi
-Chỉ với Vy thôi-Kha cười. Trời ơi sến thế, hắn nghe mà nổi da gà
-Vậy chiều đi cà phê nói chuyện nhé-nó. Lại còn hẹn nhau nữa chứ-hắn
-Này nhá! Nãy giờ không thèm hỏi thăm tui lấy một tiếng-Thư
-Làm gì có, Thư có khỏe không?-Kha gãi gãi đầu
-Tất nhiên, chưa có ૮ɦếƭ-Thư làm vẻ giận dữ
-Thôi mà, đừng giận mà , lát về đi ăn Kha mời-Kha
-Cũng còn được-Thư
-CÁI GÌ??? Đi ăn hả? OK OK-nó (người ta chưa mời mà chị)
-Ừ-Kha cười
Nãy giờ Kha đã để ý đến cái tên bên cạnh
-Anh chàng bên cạnh là ai thế?
-Là một tên âm binh, chẳng tốt lành gì đâu-nó nói tuy nhỏ nhưng cũng đủ để người đang để ý đến mình nghe thấy
-Cô nói cái gì?-nó hổng thèm tranh cãi với hắn làm hắn cứ thấy thiếu thiếu khó chịu
-Tôi nói anh à?-nó chẳng thèm quan tâm
-cô...-hắn
-Thôi được rồi, anh đừng quan tâm nữa-nó
-Tại sao lại không? Tôi là bạn trai của cô mà-hắn
-CÁI GÌ???-Kha và người nãy giờ im lặng cũng lên tiếng
-Anh nói gì thế hả?-nó
-Tôi nói cô là bạn gái của tôi-hắn
-Chuyện này là thật?-Kha ngờ vực nhìn nó
-Không không phải đâu-nó chẳng biết nói sao cho Kha tin mình nữa
-Chẳng phải chúng ta đã đi học cùng nhau? Cậu có thể đi hỏi tất cả học sinh trong trường-hắn nói chắc như đinh đóng cột (lưu ý cột mục)
-Mặc kệ anh-Kha đã lấy lại bình tĩnh, anh vẫn tin nó hơn
Còn Khanh thì nhìn hắn với con mắt nảy lửa. Không khó để hắn nhận ra hai anh chàng kia có tình ý với nó, thật thú vị hai anh em song sinh cùng thích người con gái của hắn (của anh hồi nào). Xem ra cái tên Kha đó là một đối thủ nặng kí, còn tên Khanh ít nói không có gì đáng ngại (nhầm rồi anh ơi, đó mới là nặng kí đó)
RENG...
Cuối cùng, chuông hết giờ đã cắt đứt cuộc nói chuyện của hai bà tám quên cả trời đất kia. Hắn mừng thầm định nói gì đó với nó nhưng...
-Vy đi ăn thôi-Khanh. Anh im lặng nãy giờ vì từ khi về đây anh đã nhận thấy tình địch của mình rồi. Nên anh phải lên kế hoạch thật chu đáo để chinh phục được nó. Anh yêu nó rất nhiều, dù đã bày tỏ rất nhiều lần nhưng thứ anh nhận lại chỉ là con số 0. Lần này về đây, anh quyết phải có được nó nhưng lại chui đâu ra cái tên đáng ghét kia, theo như tụi trong lớp thì tên đó là Vũ thì phải. Xem ra hắn cũng không phải loại tầm thường. Anh rất sợ cái câu mà người ta thường nói :"Ghét của nào trời trao của ấy". Chẳng phải anh đã trắng tay rồi sao? Nó càng ghét hắn ta bao nhiêu thì anh lại càng thấy thấp thỏm không yên bấy nhiêu. Tốt nhất là phải tách họ ra trước đã.
Trở về hiện tại (chà nãy giờ chìm đắm trong suy nghĩ của Khanh dữ quá)
-Ừ một tuần không gặp phải cho Khanh biết tay một bữa-mặt nó hí hửng. Khanh lạnh lùng nhưng rất chiều nó, thường dẫn nó đi ăn, hôm nào cũng rất hoành tráng (nó có biết đâu anh Khanh bao đêm khóc ròng vì cháy thế hix...hix....). Mặt Khanh tối sầm, quên mất con heo đang ở đây.
-À...ừ...vậy đi thôi-Khanh
-Nè hai người đánh quả lẻ hả? Tôi có đi được không?-Kha
-Mày biết đánh quả lẻ mà còn đòi đi-Khanh
-Tất nhiên rồi, làm sao để anh có cơ hội thả dê một mình-Kha chọc
-Còn tôi nữa chứ-Thư nhảy vào
-Ồ tất nhiên thưa người đẹp-Khanh mỉm cười
-Nè anh hai à, anh có thiên vị quá không vậy?-Kha
-Đương nhiên là không-Khanh
-Thôi cho tôi xin, hai cái anh chàng họ Dương này thật hết biết-nó
-Đi thôi-Khanh và Kha đồng thanh rồi kéo nó và Thư đi. Chỉ còn hắn ở lại bực bội vô cùng. Tại sao chứ? Tại sao lại không nghĩ tới cảm giác của hắn chứ? (anh là gì của nó mà phải nghĩ tới anh?) Tại sao lại không thèm nhìn mặt hay tranh cãi với hắn? Không nghe nó mắng, không được nhìn thấy vẻ mặt giận dữ đáng yêu của nó khiến hắn rất ư là khó chịu. Thật không thể xem thường hai anh chàng kia được. Đã vậy thì hắn quyết định luôn, hắn sẽ thổ lộ tình cảm của mình với nó.
Sau khi đi ăn cùng ba người kia xong thì nó về nhà luôn. Vào nhà thì gặp Nguyên Nhi
-Sao hai về trễ vậy?-Nhi
-À hai đi ăn với hai người bạn từ Mĩ về-nó
-Ai vậy hai?-Nhi
-Kha với Khanh, hôm nào hai mày giới thiệu cho-nó
-Thôi khỏi đi hai-Nhi trề môi
-Mà hai nè mai cuối tuần hai nghỉ phải hông?-Nhi tiếp
-Ừm...chi hử?-nó
-Đi chơi với em một bữa đi, hai về cả tuần mà hai chị em ta còn chưa ôn lại kỉ niệm được-Nhi
-Không được, mai tao có hẹn với Kha đi chơi rồi-nó
-Hix...huhu...hai không thương em không đi chơi với em mà đi chơi với người khác-Nhi khóc bù lu bù loa
-Gì chứ? Hôm khác hai chị em ta đi cũng được mà-nó
-Không...huhu em muốn ngày mai cơ-Nhi giở giọng con nít
-Chị em ta còn thời gian dài dài mà-nó an ủi
-Ngày mai cơ...ngày mai cơ...-Nhi la hét
-Hai cái đứa này có để bố mày nghỉ ngơi không? Làm gì mà cứ om sòm lên thế hả?-Ba nó nói vọng từ trên lầu
Hai đứa nó bắt đầu nói nhỏ. Nhi vẫn còn thút thít
-Được rồi ngày mai là được chứ gì-nó
-Hai đừng có lừa em-Nhi muốn khẳng định
-Thật 100%-nó
-Vậy còn anh Kha gì gì đó?-Nhi
-Hẹn khi khác vậy-nó tiếc nuối
-Hihi vậy là được rồi-Nhi cười tươi rồi tung tăng lên phòng, nó nhìn theo lắc đầu bó tay với đứa em gái này