Từ nãy đến giờ ở dãy bàn bên cạnh đã có hai cặp mắt nhìn chằm chằm vào 4 người họ. Không ai khác đó là Ly và Trang. Phải! Bọn họ không phải nhìn tụi nó bằng ánh mắt bình thường mà trong đó còn có tia lửa giận đang phừng phực, phừng phực bốc cháy. Từ khi hắn và Khôi vừa chuyển vào lớp này thì Ly và Trang đã để ý rồi. Ly là ai? Cô ta chính là hotgirl trường Thiên Nam. Cô ta nghĩ cô ta xứng đáng với hắn (chính t/g cũng không biết cô ta có xứng với cái danh hiệu hotgirl hay không ấy chứ). Cô ta đã quyết tâm phải cưa đổ hắn, nhất định phải chinh phục được hắn. Còn Trang? Trang là bạn của Ly, Phương Hạnh Trang. Phải rồi bạn bè thì tính cách cũng na ná giống nhau nhỉ? Cô ta kênh kiệu và cũng cho rằng mình xứng đáng với Khôi giống như con nhỏ hot hot gì đó. Xem ra vẫn còn hai vật cản to chình ình (nó và Thư) ngồi đó đó để 2 nhỏ tiến tới đích cuối trái tim bọn hắn.
Sau một hồi suy nghĩ mưu mô quỷ kế, Ly quyết định hn nó ra thương lượng.
Đang trong lớp thì bỗng có một vật gì đó nhỏ nhỏ rơi trúng tay nó.
-A...-nó giật mình
-Gì vậy?-hắn nghe thấy nó kêu
-Không có gì
-/Cái gì đây nhỉ? A một tờ giấy của ai vậy ta?/-nó nghĩ
Nó đưa mắt nhìn xung quanh. Chẳng có gì lạ cả. Nó mở tờ giấy ra xem:"hết giờ, ra sau trường". Ai vậy trời? Thôi cuối giờ ra là biết ngay
RENG...
Nó nhanh chóng thu dọn sách vở và ra sau trường để giải thích cho một khối tò mò to đùng trong não của nó lúc này và chẳng kịp thông báo với ai.
Sân sau
-Đến rồi à?-Tiếng của Ly đằng sau làm nó hơi giật mình
-Thì ra là cậu, có chuyện gì vậy?-nó. Đằng sau Ly còn có mấy tên đàn em
-Chuyện gì à? Tôi chỉ là muốn cô tránh xa Vũ ra thôi- Ly kiêu ngạo lên tiếng như ra lệnh
-Vì sao?
-Cô không cần biết-Ly
-Vì sao tôi phải nghe lời cô nhỉ? Mà hình như cô là hotgirl trường này hả? Tôi có cần xem lại không nhỉ, hình như cô giống hotdog hơn-tuy nó không thích ngồi với hắn nhưng với thái độ kênh kiệu của Ly thì cô thực sự rất không vừa mắt
-Máy được lắm đánh nó cho tao-Ly hô to
-Chỉ bấy nhiêu đây thôi à?-nó tỏ vẻ khinh thường
-Với mày chỉ cần bấy nhiêu là đủ-Ly cũng khinh lại
Chà muốn đánh nhau à. Con trai còn thua chứ huống chi cái bọn chân yếu tay mềm này. Chỉ có vài ba đứa nhóc đứng huơ tay múa chân nhìn mà ngứa mắt. Nó chỉ cần khởi động nhẹ nhàng là cả bọn đã nằm sải lai dưới đất.
-Tôi nói với cô điều này chưa nhỉ? Muốn đấu với tôi ư, cô thực sự rất là kém-nó cười khinh bỉ
Nó phủi tay rồi xách cặp bỏ đi, vừa đi còn vừa lằm bằm
-Đánh với tụi này thật là bẩn tay quá đi
Lý nghe nó nói thì trợn ngược mắt. Tức trào máu họng (những người ác thường hay ૮ɦếƭ vì trào máu họng)
Khi Thư vừa thu dọn xong sách vở thì không thấy nó đâu nên đi tìm. Điện thoại cũng không liên lạc được. Vừa định ra sân sau thì gặp nó khoan thai bước đến
-Mày làm gì ở đó?-Thư
-Đi hóng gió thôi-nó
-Rảnh ghê vừa mới hết giờ đã chạy đi hóng gió-thư
-Con người tao rất là yêu thiên nhiên nên tận dụng tất cả thời gian rảnh để hưởng thụ mày ạ-nó
-Thế sao điện thoại không liên lạc được-thư
-Hết pin rồi
-Ừ
-Thế về được chưa cô nương bây giờ tôi rất là đói-nó
-thì về chứ ở đây làm gì?- Thư và nó cũng ra về
Về đến nhà nó chui lên phòng ngủ (sao ngủ hoài vậy)
HẮn và Khôi không thấy nó và Thư đâu nên cả hai kéo nhau đến Bar.
Tại Bar
-Dạo này tao thấy mày hơi khác-Khôi
-Khác?-hắn
-Đúng! Mày nói nhiều hơn và đôi lúc còn cười-Khôi
-Vậy sao?
-Nhưng mà chỉ với Vy thôi-Khôi
-Ừm...-Cũng đúng, hình như dạo này hắn hay tranh cãi với nó (thường xuyên luôn chứ hình như gì), chọc tức nó rất là vui. Nhìn bộ mặt giận của nó vô cùng dễ thương hắn lại thấy rung động
-Mày thích nhỏ hả?-Khôi nhìn thái độ chần chừ của hắn thì cũng đón ra
-Chắc vậy-hắn thẳng thừng vì với thằng bạn chí cố này thì có gì phải giấu
-Hay lại như những lần trước?-Khôi quá hiểu tính hắn chỉ quen cho vui rồi bỏ nhưng lần này lại khác, Khôi đã biết câu trả lời nhưng vẫn hỏi cho chắc ăn
-Cảm giác lần này thật là kì lạ-hắn
-Ừ-khôi
-Mà hình như hông phải một mình tao mày ạ-hắn gian tà nhìn Khôi
-Ý mày là gì?-Khôi hiểu ý hắn nhưng cô lảng tránh
-Thôi đi thiếu gia, nhìn mặt cậu là tôi biết cậu thích nhỏ Thư kia rồi-hắn
-Chắc vậy-khôi
-Đừng có ςướק câu của tao-hắn đùa. Rồi cả hai cùng uống rượu.
Tối tại biệt thự Nguyễn Hoàng. Cả gia đình đang ăn cơm vui vẻ
-Vy này, còn có thể vào công ty làm việc không?-ba nó
-Có chuyện gì sao ba?-nó
-Không, chỉ là ta thấy con cũng đã lớn rồi, có lẽ cũng đã tới lúc con k thừa sự nghiệp của ta-ba nó
-Nhưng con chỉ mới 16 tuổi mà ba-nó
-Chẳng phải con đã có tất cả các bằng cấp thừa sức để vào công ty rồi sao?-ba nó
-Thôi được! Con sẽ suy nghĩ -nó
-Được, ta rất mong nhận được kết quả ta mong muốn-ba nó
-Vâng con hiểu- Cả nhà tiếp tục dùng bữa
Quay sang gia đình họ Hàn nhé!
Cả nhà đang họp gia đình với không khí không có một tí gì gọi là thoải mái. Có cả Phương Ngọc
-Con và Ngọc tốt nhất nên chuẩn bị đi, các con sẽ kết hôn vào tháng tới-ba hắn
-Vì sao lại nhanh như vậy?-hắn
-Con bé đã trở về nên ta muốn làm sớm-Vì Phương Ngọc mới đi du học Đức về
-Với lại chúng ta đã có đính ước từ nhỏ, bây giờ kết hôn thì có gì đâu mà sớm anh-Ngọc cũng chêm vào.Một người có tài lại đẹp trai và giàu có như hắn thì có ma nào mà chẳng theo.
Hắn không thèm để ý đến mấy lời nhảm nhí của Ngọc
-Hay ông chỉ là muốn sớm làm thông gia với nhà họ Mai-hắn mỉa mai. Hắn quá hiểu cha hắn mà, ông ta bắt hắn phải lấy Ngọc vì nhà họ Mai cũng rất có tiếng tuy không bằng nhà hắn nhưng khi hai nhà làm thông gia thì sẽ không ai có thế lực bằng (trừ một tập đoàn)
-Anh sao có thể nói với bác như vậy?-Ngọc tỏ ra ngoan hiền mặc dù trong lòng đang rất đắc chí
-Mày giám nói với tao như thế à?-ba hắn
-Cô im đi-hắn quát Ngọc.Tuy cô rất ấm ức nhưng phải giả bộ ngoan hiền nên im luôn
-Vậy làm thông gia với nhà Nguyễn Hoàng thì sao?-Hắn nói làm cả nhà giật mình, Ngọc thì đâm ra lo lắng. Sao ba hắn lại không biết được chứ, nhà họ Nguyễn Hoàng rất có thế lực và uy tín nên sở hữu một tập đoàn vô cùng lớn mạnh. Khắp thế giới ai mà chưa nghe danh tập đoàn nhà họ Nguyễn được chứ.
-Con nói sao? Có thật không?-ba hắn lập tức thay đổi ngữ điệu giọng nói
-Vậy con cháu thưa bác?-Ngọc lo lắng hỏi
-Con...à...ta...-ba hắn khó xử
-Cô à? Tôi ở đây xin từ hôn-hắn
-Em không đồng ý-Ngọc hét
-Lời nói của cô còn ý nghĩa sao? Tôi nghĩ cô không nên ở đây nữa-hắn
-Tôi...HÀN MẠNH VŨ anh được lắm, hãy đợi đấy tôi sẽ không buông tha cho anh đâu, cả nhà họ Hàn các người nữa-Ngọc căm phẫn nhìn hắn và ba hắn rồi chạy đi
-Tôi nghĩ cô ta không vừa đâu-hắn nhìn bóng Ngọc khuất dần
-Ta cũng nghĩ vậy-ba hắn
-TRừ nhà họ Mai đi
-Dù gì cũng là ta có lỗi với con bé không nên làm vậy-Không phải ba hắn thấy tội cho Ngọc mà chỉ là muốn níu chân nhà họ Mai, ông sợ rằng những điều hắn nói là không đúng sự thật
-Tùy ông thôi, ông sẽ hối hận-hắn
Nói rồi hắn lên phòng. Từ đầu đến cuối hắn không nhìn mặt mẹ mình lấy một lần. Cả bà ta cũng không hỏi thăm anh lấy một câu. Nhiều lúc hắn tự nghĩ không biết bà ta có phải mẹ mình không nữa
-Ông có thấy hơi quá đáng với con bé?- Mẹ hắn lúc nào cũng quan tâm người ngoài nhiều hơn
-Nhưng bà biết gia tộc Nguyễn Hoàng mà-ba hắn
-Tôi biết chứ, nhưng tôi thấy con bé Ngọc rất hiền lại cũng chẳng biết con gái tập đoàn Nguyễn Hoàng là người thế nào, có kiêu căng hay xem thường nhà ta không?
-Bà đừng lo xa quá, điêu đứng trước thằng con ngỗ nghịch kia thì tôi nghĩ cũng không có gì phải sợ (tự tin ghê nhỉ?)-nói rồi hai người người cũng về phòng
Hắn trở về phòng suy nghĩ. Trong đầu hắn lúc này toàn xuất hiện hình ảnh của một người con gái với nụ cười trong sáng trên môi dù rằng nụ cười đó không dành cho hắn. Nghĩ mãi, nghĩ mãi và hắn biết thực sự người con gái đó đã ςướק đi trái tim của hắn tự bao giờ. Làm sao? Làm sao để người đó biết được đây? Thật là khó nghĩ mà!!!
Hôm nay bầu trời trong xanh, gió thổi nhè nhẹ, từng khóm hoa xòe ra đón lấy ánh nắng buổi sáng. Nhưng đối với một người thì bầu trời như có mảng đen u ám trên đầu
-Hộc...hộc...hộc...૮ɦếƭ tiệt sao lại dậy muộn chứ?-nó
Vào đến cửa lớp thì cô đã vào rồi
-Thưa cô...phù...phù...thưa cô...em...đi...học...muộn...ạ!-nó thở dốc nói với cô giáo
-ừ lần sau không được thế nữa em vào chỗ đi-cô giáo dịu dàng nói (hên quá trúng tiết cô chủ nhiệm)
Vừa ngồi xuống
-Chà! Mới hôm qua hình như có ai đó nói với tôi rằng hôm nay sẽ đi sớm hơn tôi nhỉ? Ai nhỉ? Sao tôi không nhớ ta? Cô có biết là ai không?-hắn nhìn nó như muốn trêu chọc
-Hừ...tại tôi bận việc thôi-nó cố lấy lại phong độ
-Thôi đi! Nhìn mặt cô là biết ngủ chưa đã rồi heo mà phải không?-hắn thè lưỡi chọc tức nó (hình như chọc tức nó đã là thói quen rồi)
-Hừ mặc xác anh không thèm nói chuyện với anh nữa-nó giận như con nít, chu cái mỏ rồi lại trề cái môi như đứa trẻ bị lấy mất đồ chơi. Nhưng nó đâu biết rằng những hành động vừa rồi như vô tình kia của nó đã rơi vào tầm mắt của một người và làm người đó đơ 5s (ai chắc mọi người cũng biết rồi nhỉ)
Hắn lấy lại vẻ lạnh lùng
-Tôi thèm á-hắn
-Thôi hai người im dùm con cái nhức đầu quá-Khôi nhảy vô can
-IM NGAY-hắn và nó đồng thanh
-Hợp ý ghê-Khôi
-TÔI BẢO NÍN-đồng thanh tập 2
-...-Khôi im bặt luôn.khổ thân chỉ muốn giảng hòa để hai người này khỏi ngồi đó cãi nhau chí chóe mà cũng bị la...
Nó nằm xuống bàn ngủ một cách rất ư là vô tư, xoay gương mặt sang phía hắn. Hắn nhìn nó, sao khuôn mặt nó lại đẹp như vậy? Nhìn nó ngủ hiền như cún con chả bù cho khi thức. Hai má ửng hồng, cặp mắt to thường ngày giờ đã nhắm lại, đôi chân mày khẽ nhíu lại như đang suy nghĩ làm hắn càng thêm tò mò về giấc mơ của nó. Lại còn cả cánh môi anh đào thật mềm mại kia nữa. Chà ước gì mình có thể đặt lên đó một nụ hôn (đồ cơ hội, được ngắm người ta thì thôi đi còn đòi lợi dụng). Giây phút đó, tim hắn bất giác đập nhanh hơn, lỗi nhịp tứ tung, cứ gọi là loạn hết cả lên.
Hắn cứ trong tư thế đó làm cho cặp mắt của Ly trợn ngược lên mãi (khi*p...kiểu này phải đi thay mắt đi). Cả lớp hôm nay yên ắng lạ thường vì ái ngại cho hoàn cảnh của ba người trong cuộc. Chuông hết giờ cũng vang lên đánh thức lí trí của những linh hồn bay nhảy. Hắn vội quay đi để che khuôn mặt ngượng ngùng của mình (hắn mà cũng biết ngượng à?0.0) rồi nhanh chóng thu dọn sách vở rồi vụt đi. Nó từ từ mở mắt chẳng hiểu sao mà cái tên kia tự nhiên khùng đi mà cứ như chạy. Nó ngồi dậy uể oải sách cặp chầm chậm định ra khỏi lớp
-Đứng lại!-giọng Ly phát ra đằng sau
-Chuyện gì?-nó ngơ ngác quay lại
-Tôi đã bảo cô là phải tránh xa Vũ ra mà cô nghe không hiểu hả?-Ly
-Ồ hóa ra là hot dog Ly sao?-nó cười khinh bỉ, ánh mắt trở nên sắc lạnh vô cùng khiến cho người trước mặt hơi rung sợ
-Mày....
-Cô im đi!-nó cắt ngang lời Ly-Tôi làm sao có thể hiểu cô đang nói gì kia chứ, chẳng phải cô là dog hay sao mà dog nói thì làm sao tôi hiểu
-Mày sẽ phải trả giá cho những điều mày nói hôm nay-Ly
--Trả giá ư? Tôi không biết mình phải trả bao nhiêu mới đủ giá trị lời nói của tôi hot dog à-nó nói rồi lạnh lùng bước đi
Để Ly ở lại căm phẫn vô cùng
-A! ૮ɦếƭ rồi, sáng nay không đi xe giờ đi gì về đây?-nó hoảng hốt nhớ lại, tại tranh cãi với Ly mà đã đến giờ nghỉ trưa mất rồi chẳng có cái taxi hay xe buýt nào cả. Nhắc mới nhớ từ lúc ra về chẳng thấy Thư đâu cả, lúc hoạn nạn mà bạn bè kiểu đó đó
Thư đâu nhỉ?
Trong khi nữ chính của chúng ta đang đứng trước cổng trường vắng với con đường trước mặt cũng vắt nốt thì ở đây, trong một quán phở lề đường không khí vô cùng nhộn nhịp và mọi người đang rất hào hứng (tg cũng chưa chắc)
-Trả cho tôi-Thư bực tức vì bị giật mất cái trứng cút. Không tiếc chi cái trứng bé tí nhưng rất là không ưa tên ngỗ nghịch này.
-Tại sao chứ tôi thích ăn cô nhường cho tôi đi!-Khôi đắc chí
-Ai bảo anh đưa tôi tới đây thì phải cho tôi ăn đầy đủ chứ-Thư
-Là cô tự nguyện đi theo con gì?-Khôi
-Tôi...tôi...-Thư cãi không lại. Cứ tưởng được ăn của chùa nên mừng quýnh nên đi theo nhưng ai dè cái tên này...
Còn nó thì đã về nhà an toàn và đang mem mem thức ăn trưa