Đồ Heo, Cô Chết Với Tôi ! - Chương 29

Tác giả: thuthao77640qb

-Vậy nên bây giờ cậu lên phòng chuẩn bị đi , nhớ kĩ là ăn mang đẹp vào .
Minh nhìn tôi cười .
Haizz lại phải ăn mang , rồi làm đẹp sao ? Những thứ đó tôi đều không hề muốn một chút nào . Đi thế thì cũng giống đi dự tiệc trong ti vi . Phải mang váy , mới nghĩ đến đã thấy sợ rồi .
-Tớ nói trước tớ không mang váy đâu nhé .
Tôi đứng dậy khỏi ghế .
-Không được !!
Tất cả cùng đồng thanh .
-Thế sao ? bản tính tớ không thích mang váy mà . Các cậu phải hiểu cho tớ chứ . Tớ không thích thì không mang .
Tôi cãi bướng .
-Nhất định cậu phải mang .
-Không mang . tớ không muốn . Thà tớ không đi chứ tớ quyết định không mang .
Tôi nói cứng dù rằng lòng rất muốn đi .
-Thôi mà , Ú thân yêu , Ú dễ thương , Ú hiền lành , Ú đáng yêu . Cố vì bọn này 1 buổi thôi mà .
Hoàng lại nịnh bợ tôi .
Ôi đáng ghét . Sao lại đi cù rũ tôi vào con đường xấu cơ chứ . À không phải , sao lại rót vào tai tôi nhiều lời đường mật thế cơ chứ . Nói thế sao tôi từ chối được . Hu hu
-Không là không
Sau khi suy đi nghĩ lại , tôi vẫn sẽ giữ vững lập trường của mình . Nhất quyết không mang váy .
-Thôi mà . Vì bọn này đi .
-Chỉ một buổi thôi mà
-Ừ , chỉ 1 buổi , xong nhanh thôi .
-………….
Mấy người này cứ cù rũ tôi . Ôi ૮ɦếƭ mất thôi.
Cuối cùng , sau những lời đường mật năn nỉ của những anh chàng này thì tôi cũng phải miễn cưỡng gật đầu đồng ý . Ôi sao tôi ngu thế không biết . Trời ơi là trời
Chán nản chạy lên phòng kiếm đồ mang . Nhưng mà tìm đi tìm lại , tìm tới tìm lui vẫn không thấy có cái cái váy nào .
Cũng phải thôi , bản tính tôi không hề muốn mang váy mà . Với lại quan niệm như con trai của tôi từ xưa đến giờ không thay đổi là mấy nữa .
Thôi thì mang tạm một bộ vậy , mang quần cũng cá tính mà . he he .
-Tìm được cái nào không ?
Duy thò đầu vào hỏi tôi .
-Không .
Tôi chán nản trả lời .
-Thế thì thôi , đi nào .
Duy đi tới kéo tay tôi ra khỏi phòng rồi đưa tôi lên xe .
Hà hà thế là tôi đã thoát được cái cảnh không cần mang váy rồi , thích thật .
-Đi sớm thế à ?
Tôi hào hứng hỏi .
-Ừ , phải đi chuẩn bị chứ . Cậu nhìn tụi tớ đã chuẩn bị gì đâu .
Minh quay ra cười .
Hừ , cái tên lẻo mép nhiều chuyện đáng ghét .
-Vậy giờ còn phải đi nữa à ?
-Tất nhiên .
Èo , đúng là mất cả hứng mà . Tôi nghi ngờ lắm nhé , mấy người này đi chuẩn bị mà kéo theo tôi thì chắc chắn là sẽ bắt tôi mang váy rồi .
Ví dụ như trong phim Hàn quốc đó , nam chính sẽ đưa nữ chính vào một cái shop áo quần lớn , rồi chọn một bộ áo quần thật đẹp , sau đó đi trang điểm . Và nữ chính sẽ thành một cô công chúa xinh đẹp .
Chà chà , nếu tôi được như thế thì thích thật , dù sao được hưởng cái cảm giác mà được người khác ngưỡng mộ vẻ đẹp của mình thì còn gì vui sướng bằng phải không ?
À mà nói đi thì cũng phải nói lại , người ta là diễn viên nổi tiếng thì mới đẹp thế . Chứ mọi người nhìn từ trên xuống thì đâu phát hiện ra vẻ đẹp của tôi cơ chứ .
Mẹ tôi suốt ngày bảo tôi rằng : “ vẻ đẹp của con là vẻ đẹp “ tiềm ẩn.” ”
Đấy , chữ tiềm ẩn được đặt trong ngoặc kép nữa chứ . Thật quá trớ trêu .
------
Tôi cùng những người này đến một cái shop áo quần tên là Star .
Ngôi sao , không biết cửa hàng này có phải dành cho những người nổi tiếng không nhỉ hehe . Nếu được gặp ai thì tôi sẽ lập tức bám đuôi xin chữ kí liền hà hà . Thật là thích .
-Chị ơi , giúp em chỉnh lại nhan sắc cho cô bé này với .
Hoàng cười tươi lại khoác vai chị nhân viên ở đây .
Đồ hám gái , rõ ràng ngày trước còn nói thích tôi cơ mà . Giờ lại hành động như thế . Hứ đáng ghét , cái đồ trăng hoa . Xì . muốn làm cho tôi ghen chứ gì , đừng mơ . tôi không thích hắn nên sẽ không có chuyện đó đâu .
-Em nói cô bé này à ?
Chị nhân viên chỉ vào tôi rồi quay sang hỏi Hoàng và chị ta còn cười nữa .
Hứ đúng là thấy trai đẹp cái mắt hình hai quả tim liền , cái bà này làm mất thể diện con gái quá đi . Bỏ tù bà này , đúng , phải bỏ tù , hơn nữa là tù mọt gông , tù chung thân luôn .
-Vâng . Hoàng cười tươi rồi quay sang nói với tôi . – Làm gì mà cái mặt tối sầm thế hả ?
Đáng ghét , sao tự nhiên bản thân tôi lại thế này nhỉ ? tôi có bực tức gì đâu cơ chứ .
-Hớ , có ai làm gì đâu mà tự nhiên đỏ mặt thế hả .
Minh đứng bên cạnh nhìn tôi cười .
Đỏ mặt , tôi tự đưa tay lên mặt , ấm thật . Vậy là tôi đỏ mặt thật à ? Ôi thật mất mặt quá đi .
-Thôi , đồ tớ chuẩn bị sẵn hết rồi . Giờ cậu đi theo chị Mai đi , tụi này đi chuẩn bị đây .
Thì ra chị nhân viên đó tên là Mai . Tên chị ấy phải thêm thế này mới đủ : Mai hám trai ha ha .
-Đi thôi .
-Vâng ạ .
Tôi vừa đi vừa cười cười tủm tỉm .
++++
-Em ngồi yên nào , đừng cười nữa không son nó lem hết bây giờ .
Chị Mai nhắc nhở tôi
-Nhưng em không nhịn cười được .
Tôi cãi bướng . Thật là mệt quá đi , ngồi mãi chờ trang điểm làm cho tôi cảm thấy khó chịu . Vì sao phải trang điểm lắm thế không biết . Qua loa đại khái là được rồi chứ đâu cần phải quan trọng như thế này đâu cơ chứ.
------
-Thôi nào em . à mà em tên gì thế ?
-Dạ em tên Thu , cứ gọi em là Ú cũng được .
Tôi trả lời lễ phép .
-Chà , hình như em có vẻ được mấy cậu bé đó quan tâm thì phải , quen biết bao nhiêu năm nay rồi nhưng rất ít khi chị thấy họ cười thân thiện như thế đối với một cô bé .
Chị Mai vừa đánh phấn vừa nói với tôi .
-Thế hả chị ? Chị quen họ à ?
Tôi không kìm được sự tò mò mà hỏi .
-Tính sơ qua cũng được gần 10 năm rồi .
Thì ra là thế , hóa ra người ta quen nhau lâu lắm rồi . Thế mà tôi cứ ngỡ là … Thật là mất mặt quá , sao lại suy nghĩ lung tung thế cơ chứ . Haiizzzzz
Cái tình huống này cứ như là ghen tuông trong yêu đương ý . Ôi .
Không thể , tôi không có ấn tượng sâu sắc với những ngời này thỉ làm sao tôi thích họ được chứ . Yêu thì cũng phải có ấn tượng và cảm tình cơ mà . Chứ đằng này như tôi với họ thế thì có yêu mới là lạ .
Nhưng thôi , tốt nhất là không nên suy nghĩ một vấn đề không có lợi cho cái não này . Càng suy nghĩ chỉ càng làm rối lên mà thôi .
+++++++++
Tôi thở dài một cách thoải mái , sau gần cả tiếng bị đày đọa lên rừng xuống biển thì cuối cùng cũng đã trang điểm và thay đồ xong . Thật là mệt mỏi quá đi . Tôi thề tôi chả dám làm người nổi tiếng của công chúng nữa đâu .
Nhưng mà bây giờ với cái bộ dạng mang váy thì nói thật tôi không dám đi đâu hết . Mất mặt lắm , cứ suốt ngày .
-Ra đi em .
Chị Mai gọi tôi khi tôi đang đứng sau cửa không chịu bước ra .
-Xong rồi hả chị ?
-Xong rồi , nhưng hình như con bé còn ngại nên nó cứ đứng sau cửa mãi không chịu đi ra .
Haizz sao chị ấy lại nói thẳng ra như thế , vị chi tôi cũng lâu lắm rồi không mang váy mà , ngại ngùng là chuyện dương nhiên rồi . Nhưng mà người ta nói tôi ngại làm tôi thấy khó chịu lắm . Ngại ngại cái con khỉ .
Thật là mất mặt.
************************
Mà suy nghĩ đi suy nghĩ lại , cuối cùng vì sao mình lại phải ngại nhỉ ? Thật là chẳng có gì ngại hết á . Đẹp thì sợ gì . ( một phút tự sướng của Ú )
Haizz chỉ là nói thế thôi chứ tôi biết cái bộ dạng thương binh liệt sĩ này thì đẹp ở chỗ nào cơ chứ . Ôi cuộc đời ơi ,ông trời ơi sao sinh ra con lại xấu thế này hả trời ( tự kỉ )
-Ra đây xem nào Ú .
Tiếng Minh gọi tôi làm tôi giật mình .
Ngại quá . Mà sao tự nhiên bản thân tôi lại thế này nhỉ ?
Ngày xưa tôi vốn được bạn bè trêu ghẹo là da mặt dày hơn cả da trâu .
Vậy mà bây giờ thì sao thế này .
Hay là chị Mai cắt bớt da mặt của tôi rồi . Hjc hjc
-Không ra được không ?
Tôi đứng sau cửa hỏi .
-Không . cậu phải ra đây cho bọn tớ duyệt chứ .
Duyệt , duyệt cái con khỉ , mấy người thì đẹp sẵn rồi nên không lo chứ tôi thì khác mà , chả biết thông cảm cho tôi gì hết .
Đáng ghét .
Mà sao dạo này từ đáng ghét hay nằm trong từ ngữ của tôi thế nhỉ ? Phải chỉnh lại mới được .
Nếu không thì sau này câu này sẽ là câu cửa miệng mất .
-Cậu có ra không ? không thì đừng trách tớ nặng tay .
Việt nói , còn có giọng hù dạo .
Thật là cậu ta không biết thương hoa tiếc ngọc sao , một cô bé mong manh dễ vỡ như tôi mà cạu ta lại nỡ lòng nào nặng lời nói như thế cơ chứ .
Mất công tôi đối xử hiền lành với họ (hiền ૮ɦếƭ liền )
Nhưng mà bây giờ ra thì ngại lắm .
Nhưng sao cũng phải đi , phải cho họ xem xét thế nào chứ . Nếu không đi vào chỗ đông người thì càng mất mặt hơn nữa thì ૮ɦếƭ .
-Tớ ra nhưng các cậu không được cười .
Tôi nói
-Biết rồi mà . không cười . Ra mau đi .
Quyết định rồi , đã đâm lao thì phải theo lao . Đành nhắm mắt bước ra vậy .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc