Ngồi thêm một lát nữa thì Long đi về. Hắn gọi điện cho nó :
- cô đang ở đâu đấy.
- Ở nhà. Hỏi thế cũng hỏi _ nó hậm hực.
- Làm gì không.
- Tắm.
- Đang tắm á
- Điên. Chuẩn bị.
- Vậy tắm đi , xong dọn đồ sang nhà tôi nhanh.
- Để làm gì.
- Ở.
- Điên à.
- Sáng tôi nói rồi mà
- Có 2 ngày cũng phải dọn
- Dĩ nhiên rồi. Nhanh nên đó
- Điên rồi,
- Cô ngồi đó mà lảm nhảm.
Hắn cúp máy rồi cười. khoảng 1 tiếng sau nó mang một một chiếc balô đựng sách vở và một chiếc túi nhỏ đựng đồ . Bước vào đến cửa hắn đã đứng lù lù ở đó rồi.
- Cô đúng là con gà chậm chạm mà.
- Sao mỗi ngày anh gọi tôi một biệt danh vậy hả. Anh chỉ sống để nghĩ biệt danh cho tôi đấy à _ nó hầm hừ đi vào nhà.
- Nhưng không. Tôi vẫn thích gọi cô là đồ đầu gấu hơn.
- Anh có điên không. Tôi thật chẳng hiểu sao lúc nào anh cũng muốn gọi tôi như vậy nữa.
- Đã nói rồi. Vì tôi thích mà. Cái tên đó cũng hay đó chứ.
- Hay cái đầu anh thì có.
- Nói ít thôi. Làm bữa tối cho tôi.
- Cái gì . Anh biết bây giờ là mấy giờ rồi không mà mới nấu.
- 9h_ Hắn trả lời lạnh tanh
- Trời ơi . Tôi điên mất. đây là chưa kết thúc ngày đầu tiên đó.
- Còn 2ngày nữa cô cứ hưởng thụ thoải mái đi.
- Anh……..
- Đi nấu đi. Tôi đói lắm rồi.
- Đúng là điên mà. Sao không ra quán mà ăn. đồ dở chứng _ Nó vừa đi vào bếp
- Tôi đã bảo rồi. Cô nói ít thôi. Cô ăn phải cái gì sao mà nói lắm thế. Nói đi nói lại chỉ một chủ đề thôi mà không chán à.
- Vậy thì anh đuổi việc tôi luôn đi _ no quay phắt lại
- Cô chưa ngủ đã mơ rồi. NẤU ĐI
- Hưrrrrrrrrrrrrrr. _ nó cúi mở tủ lạnh_ hết đồ ăn rồi.
- Mì tôm cũng được.
- Tuỳ.
Nó nấu xong mì tôm bê ra cho hắn. Rồi xách đồ lên phòng. Nằm vật ra giường , vẻ mệt mỏi lắm . Hắn ăn xong vất bất vào trong bếp , đóng cửa rồi nên phòng. Tiếng bước chân của hắn khiến nó ngồi bật dậy nhìn ra cái cửa im lặng. Hắn đứng đó nhìn vào trong phòng nhưng không hề chạm tay vào cửa. 4 con mắt nhìn nhau nhưng không biết , qua cánh cửa gỗ vô tình . hắn bước đến phòng mình. Ngồi trên chiếc máy tính , hay lướt wed rồi tự cười. Không gian ngôi nhà trở về im lặng .
11h15’ P.m. Nó không tài nào ngủ được . Có phải là do lạ nhà nên thế , hay do tim nó đang đập thình thịch không hiểu lí do tại sao. Có tin nhắn , nó với lấy cái điện thoại tự hỏi ai nhắn lúc này .
- Hở. Con lợn đầu to “ Ra lan can tôi bảo cái này”. Trời ơi. Anh ta điên rồi. Ngủ thôi , ngủ thôi. _ Nó tự nói rồi chùm chăn kín đầu. Nhưng lại một tin nhắn nữa đến : “ Tôi biết cô chưa ngủ mà . Ra đây đi”. Nó tròn mắt rồi cũng vơ lấy chiếc áo khoắc mỏng rồi ra ngoài. Hắn nhìn thấy nó , mỉm cười :
- Sao không ra ngay còn phải để gọi lần 2.
- Sao anh biết tôi chưa ngủ.
- Biết là được.
- Ơg. Thế anh có bị sao không mà cứ thích làm toàn cái chuyện không đâu thế.
- Không đâu là chuyện gì.
- Gọi tôi ra lan can vào giờ này.
- Tôi biết cô không ngủ được gọi ra hóng gió cùng lại còn.
- Hừ. Thế anh làm gì mà giờ này không ngủ.
- Tí ngủ giờ.
- Thế sao giờ không ngủ luôn đi.
- Sao cô hỏi nhiểu vậy. Qua 00h00’ tôi ngủ.
- Vì sao.
- Thích.
- À. Ừ. _ Nó gật gù rồi chợt nhớ ra điều gì đó. Nó cầm điện thoại ra bấm bấm .
- Cô làm gì thế _ hắn tò mò nghiêng nghiêng nhìn cái điện thoại.
- Tò mò . đi ra cái coi _ nó đẩy đầu hắn ra.
- Cô tưởng tôi muốn xem lắm sao.
- Tôi có nói thế lúc nào. Lều_ nó lè lười trêu tức hắn.
- Sỳ. _ hắn quay đi , nhìn về bầu trời đen một màu . Những ngôi sao hôm nay chẳng thấy đâu chỉ có những đám mây xám xịt trôi hững hờ. Bóng đèn đường mờ mờ , như đưa hắn vào một không gian ảo ảnh.
- Này_ nó gõ vai hắn
- Gì.
- Tôi đi ngủ nha
- Ừ.
- Ừ . Ngủ ngon
- À khoan _ hắn quay đầu lại nhìn nó.
- Chuyện gì.
- đứng đây với tôi qua ngày hôm nay
- Để làm gì.
- Biết vậy được rồi.
- Ơ . Hờ.
- Mai trốn học đi chơi với tôi .
- Điên à. Lại bắt trốn học nữa.
- Một ngày mai thôi.
- Đi đâu.
- Đâu cũng được , địa điểm cô chọn , miễn làm tôi vui là được.
- Sao phải thế.
- Vì tôi thích.
- Anh chỉ có một câu này thôi à.
- Biết thế. _ hắn đưa tay nhìn đồng hồ. _ được rồi , cô đi ngủ đi.
- Không phải đuổi.
- Nói rất nhiều , đi đi.
- Sao trên đời lại có người con trai như anh nhỉ _ nó lầm bầm rồi đi vào phòng.
- Lâu lắm rồi. Tôi không được đón giây phút sang tuổi mới cùng với ai đó . cảm ơn nha _ hắn cười , nói nhỏ.
Sáng mai. Nó nhắn tin cho Vân là xin nghỉ học với lí do là bị ốm. Còn hắn thì khỏi phải xin , nghỉ tự do luôn. Hắn đi xuống cầu thang thấy nó ngồi ở nghế.
- LÀm gì ngồi sớm thế.
- Cả ngày hôm nay tôi có quyền được quản lí anh đúng không
- Ơ. Không.
- Đúng rồi. Không cãi . Đi thôi _ nó chạy tới kéo tay hắn đi.
- Đi đâu.
- Đi chơi.
- Chưa ăn sáng.
- Tôi cũng chưa.
- Thế ăn đi.
- Giờ đi ăn.
- Ở đâu.
- Tý biết.
- Ơ nhưng mà tôi thay đồ đã.
- Thôi không phải thay đâu. _ nó nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi cười.
- Ơ. Sao hôm nay cô lạ vậy. đi xe nào tôi còn biết đường.
- Xe đạp.
- Gì cô điên à. Tôi không biết đi xe đạp.
- Thì tôi lai. Mà sao hôm nay anh nói lắm thế. Hơn tôi rồi đó.
- Bao giờ_ hắn quay đi
- Khoá cổng vào . _ nó dắt xe ra khỏi cổng rồi quay lại nói với hắn
- Nài. Tôi là chủ hay cô là chủ.
- Anh. Nhưng hôm tôi có nhiệm vụ làm cho anh vui mà.
- Nhưng không phải thế mà được sai tôi đâu.
- Thì coi như là giúp đi. Ăn gì khó tính thế.
- Ăn cơm.
- Thôi nên xe đi.
Nó đạp xe lai hắn trên con đường nhựa , ánh nắng nhẹ vào một buổi sáng mùa thu đẹp trời. Thỉnh thoảng nó lại trêu hắn là vô dụng xe đạp cũng không biết đi hay là kêu nặng . Làm hắn không cãi được vào đâu. Bữa sáng của 2 đứa nó là 2 hộp xôi nhỏ. Lúc đầu hắn e dè sợ không vệ sinh nó kia nhưng rồi nhìn nó ăn ngon lành hắn cũng ăn , Cũng sợ đói nữa. Nó cứ lượn xe quanh quanh thành phố cho mãi đến khi ra một khu đất trống , cỏ mênh ௱ôЛƓ , cạnh là con đê với màu nước đỏ của phù xa . Nó dựng xe xuống , hắn ngơ ngác làm theo nó :
- Đến đây làm gì.
- Chơi.
- Ở đây sao
- Đúng.
- Đi về, Tôi không quen
- Ngồi đi không ૮ɦếƭ được đâu mà lo. _ nó chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh để hắn ngồi.
- THì ngồi. _ hắn ngồi xuống.
- Anh có nhiều tâm sự lắm hả _ nó nhìn về con đê , đôi mắt lơ lửng , hỏi hắn. Hắn hơi bất ngờ nhìn nó rồi trả lời
- Cô nhìn vào đâu mà nói tôi là người nhiều tâm sự
- Người khác không biết nhưng chắc tôi biết.
- Cô tự tin quá rồi. Tôi chẳng có tâm sự gì cả
- Thật không _ nó quay sang nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói khiến hắn một chút chùn mà quay mặt đi
- Chứ chẳng thật à. Nói dối cô tôi được gì.
- Chả được gì , nhưng sống như vậy khó chịu lắm.
- Làm sao cô biết được .
- Vì tôi cũng sống như anh đó.
- Như tôi. Vậy sao cô không tâm sự với Vân .
- Vân biết nhiều nhưng không phải là tất cả , cũng như hoàng và Long biết nhiều về anh nhưng không phải là tất cả.
- Chịu thôi _ hắn nhún vai .
- Đôi lúc tôi cũng muốn nói nhiều thứ lắm nhưng không có ai để nói cả.
- Nói cho tôi đi.
- Vì sao. Trong khi anh cũng đâu nói cho tôi đâu.
- Cô đúng là…
- Là sao có qua phải có lại chứ.
- Thôi kệ đi , nó muốn đến đâu thì đến. Cho tôi mượn chân đi.
- Hở.
- Hở gì , đưa đây coi _ hắn kéo chân nó rồi gối đầu nên đó
- Làm gì vậy
- Ngồi yên đó , tôi ngủ một giấc , hôm nay trời đẹp mà.
- Này. _ nó chả kịp nói gì hắn đã nhắm tịp mắt lại.Nó lấy trong cặp ra chiếc máy nghe nhạc cắm dây vào rồi đep cho nó một tai còn hắn một tai.
Du dương theo một loạt ca khúc cho đến khi nó nhận ra chân nó đang tê cứng thì cũng là lúc hắn tỉnh. 12h hơn.
- Sao cô không gọi tôi dậy
- Để làm gì , anh ngủ ngon vậy mà.
- Đúng là đồ dở mà.
- Này. Tôi cho anh gối nhờ đó , còn nói tôi vậy sao.
- Thì đúng là như thế mà. Mà cô chịu được 3 tiếng đồng hồ cũng siêu nhỉ.
- ĐI ăn trưa. _ nó đứng dậy.
- Ăn ở đâu.
- cứ đi thì biết. Mà ăn nhẹ thôi đó.
Nó lai hắn đến một con phố nhỏ của thành phố. Chỗ ngóc ngách này hắn chưa đến bao giờ. Nó đưa hắn vào một quán ăn ở ven đường.
- ăn ở đây sao _ hăn khẽ nhăn.
- Ừm. Cứ ăn thử đi, tôi ăn hoài cũng có ૮ɦếƭ đâu.
- Nhưng mà.
- Khổ lắm .ăn gì có 乃ún chả và bánh đa cua.
- Cả 2.
- Ăn lắm thế.
- Đói.
- Cô ơi làm cho con 2 乃ún chả trước và 2 bánh đa cua sau nha cô _ nó gọi với tới chỗ người phụ nữ độ trung niên , nhưng nụ cười thật đầy sức sống.
Khi đồ ăn đã được bưng ra , hắn và nó ăn vui vẻ. Vừa ăn hắn cứ vừa khen ngon và nói chưa bao giờ được ăn ngon như vậy. Còn nó chỉ trêu đùa vài câu rồi cười.