6h sáng ***********.
Cơn gió heo may lùa vào cánh cửa những tia nắng ấm áp dịu nhẹ soi vào phòng . Nó nheo mắt tỉnh dậy , bỡ ngỡ khi không biết mình đang ở đâu . Vơ lấy cái điện thoại cạnh gối nó ấn xem giờ. Nó trợn mắt:
- Gì thế này. 167 cuộc gọi nhỡ . và 29 tin nhắn.
Rồi nó nhớ ra mọi chuyện của ngày hôm qua. đầu nó hơi đau , nó ngồi để đọc tin nhắn , toàn của Cường và Duy cả Vân nữa. 167 cuộc gọi nhỡ. Nó mơ cũng không nghĩ tới là có lúc điện thoại của mình lại có con số khủng lồ thế này. Trông hộp thư thoại Duy và Cường cứ thay nhau xếp hàng mà nó thấy chóng hết cả mặt.
Quay lại với hiện tại nó bàng hoàng không biết mình đang ở đâu , mọi thứ xung quanh nó đều rất xa lạ. Dù nó có cố như thế nào cũng không nhớ nổi tại sao nó lại ở một căn nhà lạ hoắc như thế này. Chả nhẽ có người đã cứu mình – nó tự nghĩ . Rồi cố lết cái thân xác đang đau nhức ê ẩm của nó xuống giường . Bước từng bước mọi thứ xung quanh căn nhà dần hiện ra trước mắt , nhưng nó vẫn chẳng biết đây là ngôi nhà của ai. Nó thấy một căn phòng bên cạnh , nó bước tới , gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời. Nó đẩy cánh cửa bước vào . Và trước mắt nó một cảnh tượng phũ phàng . Một tiếng hét thất thanh phát ra từ căn phòng:
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA….._ rồi nó chôn chân tại chỗ luôn
- Ưmmm…… ừm…m Gì vậy _ Hoàng bịt tai dịu mắt ngồi dậy. Nhìn ra phía cửa , nơi có tiếng hét đó.- HÂN_ giờ thì đến lượt hoàng hét tên nó nên một cách ngạc nhiên vô độ.
- Ashiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii ! Sáng sớm không có ai ngủ , hét rồi kêu tên con nhỏ đáng ghét đó làm gì vậy mà _ Chui từ chăn ra hắn làu bàu , nhăn mặt nhìn Hoàng. Vẫn chưa biết có sự xuất hiện của nó trong phòng
- Tôi…. Ông… Hân… _ Hoàng lắp bắp không nói thành lời nữa.
- Con nhỏ đấy làm sao. Giờ này chắc thì nằm gáy như lợn chứ gì. _ Hắn vò đầu , ngáp ngủ.
- Ông điên à. Ông không nhìn thấy ai ở cửa kia sao.
- Ai chứ _ Hắn quay ra. _ A. Cô… sao cô.. – quay sang nói với Hoàng._ sao ông không bảo tôi trước hả.
- Mấy người…. là sao…. _ Nó lấy hai tay che mắt nói với3 người họ.
- Sao cơ chứ. Cô đừng có nghĩ linh tinh _ Hắn kéo cái chăn che cái thân hình của mình lúc này
- Tôi cũng chẳng muốn nghĩ cái gì cả , chẳng qua mọi sự việc nó cứ đập thẳng vào mắt tôi thế này đó. _ nó khẽ nhún vai khi biết đã không có gì ái gại.
- Thế em nghĩ bọn anh làm sao cơ chứ.
- Các anh tự hiểu đi. Tôi cũng không biết phải nghĩ làm sao nữa.
- Cô đừng có cái gì cũng chỉ nhìn qua thôi mà đã đoán chắc rằng người ta là như thế. _ Hắn cứ một tay ôm lấy cái chăn , một tay chỉ về phía nó nói.
- Tôi chả muốn tranh cãi đâu , mặc đồ vào rồi xuống nhà tôi cần nói chuyện.
- Tôi chả có chuyện gì để nói với cô cả _ Hắn cãi bướng
- Anh không có nhưng tôi có.
- Cô….
- Hoàng à……….. sao dậy sớm vậy…. tôi buồn ngủ … ông mý Phong không mệt sao hả……..Hừmmmmmmm _ Long lồm cồm bò ra trong đống chăn cuối cùng chồm nên người Hoàng.
- ZỜi ạ…. Đi ra xem nào… _ Hoàng hất Long ra một cách phũ phàng.
- Phong ơi…. Hoàng bỏ tôi rồi … tôi qua hứa rồi cơ mà _ bắt đầu chuyển hướng và vẫn không biết rằng có một người con gái đứng chôn chân ở kia từ nãy giờ.
- Sáng sớm đã gặp thằng điên rồi. Ông xê ra , không lại bị hiểu nhầm nữa bây giờ _ Hắn lại hất Long ra ngoài.
- Ai mà hiểu làm. Có 3 đứa thôi mà _ Long đột nhiên lũng nịu như con gái . Lúc nào không lúc cứ lúc nó xuất hiện là 3 người này trở nên thân mật là thường . Không khỏi nghi ngờ.
- Cửa _ Lạnh tanh Hoàng buông một câu rồi ôm đầu
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA …. Sao không ai nói với tôi. _ Long nhìn ra cửa rồi trợn mắt hét nên rồi tìm cái chăn chui tọt vào trong chăn lấp.
- Và giờ thì tôi chắc chắn một điều rằng là ý nghĩ của tôi có lẽ là không sai đâu. _ nói rồi nó quay lưng bước đi , đóng cửa phòng lại . Nó cười. Mà đâu biết rằng trong phòng lúc này có 3 tên đang phát điên phát ngộ nên. Vì mỗi khi họ vui đùa một cách quá thoải mái thì luôn xuất hiện nó và gây ra hiểu nhầm , thật đáng xấu hổ . Trai gái chả sao… đằng này ……….. HAIZZZZZZZ !.
- Trời ơi. Tôi phát điên lên rồi _ hắn vò đầu , vò chăn , gào nên.
- Mình ông. Tôi đâu ngờ được mọi chuyện lại thành thế này . Biết thế tối qua ngủ ở sô pha cho xong.
- Đứa nào hôm qua ngủ không khoá cửa _ Hắn chợt nhớ ra và nhìn chằm chằm vào Hoàng và đống chăn tho lo kia.
- Làm sao mà biết được. đánh nhau chán rồi lăn ra ngủ , biết trời đất là gì nữa đâu.
- Hân sẽ nghĩ chúng ta là ……….Ôi không. Một gã đẹp trai như tôi mà bị nghĩ như thế thì danh dự đâu mà đi tán gái nữa đây _ Long thò cái đầu ra.
- Lại còn cái ông này nữa. Vừa hành động kiểu gì thế. Đã giải thích không xong , giờ lại còn thế này nữa chứ . …. ÔI ૮ɦếƭ mất _ Hoàng lườm Long một cái mà muốn ૮ɦếƭ luôn chắc
- Làm sao tôi biết được. định đùa 2 một tí buổi sáng , ai ngờ Hân nó đứng lù lù ở cửa. Tôi nhìn ra đấy làm gì đâu.
- Thôi thôi. MẶc áo vào. Xuống nhà. Nhanh. _ hắn nói rồi đứng dậy vơ cái áo ở dưới chân giường mặc vào và bước vào nhà tắm.
- Giờ xuống đối mặt mí Hân còn khó khăn hơn cả tử thần nữa _ Long nhăn nhăn cái mặt rồi cũng đi theo.
Nó đứng ngoài cửa chỉ muốn phá nên cười , nhưng nó phải nhìn đi xuống nhà nó ngồi ở chiếc nghê sô pha ngắn. Nhìn rất nghiêm túc như chưa có chuyện gì xảy ra. Và tiếp theo là 3 người kia bước xuống và ngồi theo thứ tự trên chiếc so pha dài. Sao giống mẹ và 3 đứa con phạm tội vậy. Nó nói giọng bình thường :
- Tôi muốn hỏi , sao tôi lại ở đây , và đây là đâu.
- Em ngất lên bọn anh đưa em về _ Hoàng trả lời.
- Còn đây là nhà tôi _ hắn nhìn nó.
- Vậy là……..
- Đúng. bọn anh biết hết rồi. _ Hoàng giọng hơi trầm.
- Thế còn Cường và Duy sao hai người họ không đưa tôi về mà lại là các anh.
- Vì muốn biết cô là ai , nhưng tên Cườg đó đã ngăn nên tôi đánh ngất hai người họ rồi ςướק cô.
- ςướק. _ nó trợn mắt. _ tôi cần anh đưa tôi về đâu.
- Vì tôi muốn biết bóng quỷ là ai.
- Không phải chuyện của anh.
- Nhưng tôi thích _ cuộc tranh cãi xảy ra.
- Thế sao biết rồi không vất tôi ở đấy đi về còn lôi tôi về đây làm gì. Tôi đâu có khiến.
- Chỉ là tôi thấy có lỗi một tí vì đã đánh con gái lên tôi mới đưa về. THẾ CÔ TƯỞNG TÔI MUỐN CHẮC _ câu cuối tự nhiên hắn nói to nên.
- Tôi có nói là anh muốn đâu.
- Cô….
- Vậy thế là ân oán coi như hết. Dù gì thì cũng phải nói câu cảm ơn. Cảm ơn mấy người . Tôi về._ nó định đứng dậy
- Khoan đã. _ Hoàng hơi ái gại
- Chuyện gì
- Anh muốn giải thích về chuyện vừa rồi.
- Đúng đó _ Long giờ mới lên tiếng.
- Tôi không muốn nghe , mà cũng không có gì để giải thích cả. Chuyện của các anh , không phải của tôi.
- Nhưng anh vẫn phải nói. Giữa bọn anh không có gì cả đâu , đừng có nghĩ linh tinh.
- Chỉ là bạn bè ngủ chung giường thôi.
- Sao phải ngủ chung.
- Không có phòng . Một phòng em ngủ rồi , còn lại là 3 đứa anh ngủ.
- Mà sao phải cởi đồ ra như thế. chẳng riêg gì tôi , người khác nhìn vào cũng dễ hiểu lầm. Cả sáng nay nữa. Mấy người…. _ nó nói một hồi rồi cười.
- Cô nói cô không quan tâm cơ mà. Sao để ý kĩ thế.
- Gì cơ chứ , tôi đã nói là nó đập vào mắt tôi cơ mà. Hưrrrrrrr.
- Vậy cơ.
- Thôi , coi như tôi chưa nhìn thấy gì cả. Mà tôi cũng chẳng hơi đâu mà quan tâm đến chuyện mấy người. nhưng mấy người phải có một điều kiện với tôi.
- Chuyện gì.
- Không được tiết nộ bí mật tôi là con gái trong thế giới bóng rổ đường phố.
- Vậy có hơn cho cô qúa không. Bọn tôi sẽ dễ dàng giải thích hơn nếu điều đó bị nói là ngoài , còn cô… tôi không biết trước được chuyện gì đâu _ Hăn cười nhếch mép.
- Vậy anh định thế nào. Tôi cũng có một điều kiện nho nhỏ.
- Là gì.
- Tạm thời chưa nghĩ ra. Bao giờ nghĩ ra tôi sẽ nói.
- Tùy anh , nhưng đừng có quá đág.
- được thôi. _ hắn cười.
- Tôi về.
- À Hân. _ Long gọi với
- Gì nữa.
- Đơn thuốc.
- Thuốc gì. _ nó hơi ngạc nhiên.
- Cứ uống đi. Bác sĩ kê đó không phải tụi này hại đâu mà lo.
- Cảm ơn _ nó lấy rồi bỏ về.
- Bảo chăm sóc con bé không chăm sóc sao_ Long hất hàm .
- Ông nghĩ nó cần chắc , thôi kệ đi. _ hắn nói
- Mọi thứ thật là rắc rối và đau đầu _ Hoàng ôm đầu cúi xuống.
Không gian của ngôi nhà trở nên im ắng. Khi mặt trời đã toả những tia nắng sáng rực thì ba con người đó đã mỗi người một nơi. Long và Hoàng về nhà còn hắn thì lại tiếp tục giấc ngủ đang dang dở của mình.