Đồ Đầu Gấu ! Tôi Yêu Em - Chương 20

Tác giả: Đang cập nhật

Khi nó được chuyển sang phòng theo dõi được một lúc thì Vân đến . Vân nhìn thấy bộ dạng của nó bây giờ mà cứ nước mắt cứ chảy ròng ròng . Thực sự mà nói nhìn nó lúc này rất thảm thương , hầu như toàn cơ thể đều một màu trắng hết , màu trắng của chiếc chăn mỏng và màu trắng của những vết băng trên khắp người nó :
- Hân . Bà làm sao thế này. Sao lại ra nông nỗi này hả _ Vân cầm lấy tay nó thật chặt rồi khóc.
- Bình tĩnh đi _ Long đặt tay lên vai Vân.
- Nói cho tôi biết đi . tại sao cậu ấy lại thành ra thế này.
- Thực sự thì chúng tôi cũng chưa biết rõ chuyện gì xảy ra cả , Hoàng và Phong đang tìm hiểu .
- Thế còn anh , sao anh không đi.
- Tôi có nhiệm vụ ở đanh canh trừng không cho kẻ lạ nào tiếp xúc với cô bé đo _ Long nhìn về phía nó .
đột nhiên hai người nghe tiếng mở cửa gấp gáp , là Huy, Huy chạy vào không dữ được bình tĩnh ôm chầm lấy cái thân mỏng manh của Hân đang nằm bất động trên giường.
- Chị ơi. Chị tỉnh dậy nhìn em đi , chị không được bỏ em đấy.
- Thôi nào Huy , để cho chị con nghỉ ngơi đi _ thầy bế thằng bé nên.
- Thầy ơi , chị con không sao đúng không thầy.
- Ừ. Không có chuyện gì đâu , chị con mạnh mẽ lắm mà. Con đừng để kích động , cẩn thận lại ảnh hưởng đến sức khoẻ đó.
- Híc. Con sợ chị Hân sẽ bỏ con lắm thầy à. _ thằng bé ôm thầy khóc.
- Hân sẽ không sao đâu con . Giờ ta đưa con về phòng nghỉ ngơi , rồi khi nào chị Hân tỉnh ta sẽ đưa con sang thăm , được không.
- Không , con muốn ở đây với chị cơ.
- Huy ngoan , đi về với thầy nhá , chị hân đã có chị chăm sóc ở đây rồi _ Vân cười nhẹ khi ngấn mắt vẫn còn long lanh xoa đầu Huy
- Dạ. Em biết rồi.
Huy cùng thầy về phòng thì gặp Cường và Duy đang chạy vào :
- Thầy chị Hân không sao chứ _ Duy hổn hển trong tiếng thở
- 2 đứa vào thăm nó đi .
- Vâng . ._ Hoàng hơi cúi đầu.
Khi bước vào phòng , Hoàng chợt nhận ra khuôn mặt quen thuộc là Long đang đứng cạnh Vân nhìn ra cửa , chưa kịp phản ứng gì thì Long đã thốt nên :
- Anh…. chẳng phải anh là người chơi bóng rồ hôm nọ sao.
- Hả _ Lúc nay Duy mới chú ý đến Long khi ngay lúc vào chỉ dán mắt vào nó.
- Ừ. Cậu cũng nhớ lâu thật đó _ Cường cười.
- Chỉ mới đây thôi mà , sao mà không nhớ được.
- Là người của đội hôm trước đúng không anh _ Duy nhìn Cường
- Ừ.
- Chào anh , mong được gặp đội anh và chỉ giáo nhiều hơn nữa _ Duy khẽ cúi chào , nhưng không thiện cảm lắm , như một cách xã giao bình thường , vì Duy vẫn còn không quên được hôm đó , nó đã bị thương như thế nào.
- Không có gì , chúng tôi cũng cần học hỏi nhiều lắm _ Long cũng đáp lại một cách lịch sự .
Mọi người cũng chỉ nói chuyện qua lại vài câu rồi ai đi đường lấy, lúc này chỉ còn có Cường ngồi lại phòng nhìn nó thôi. Nó bơ phờ quá , thực ra thì Cường đã thích nó từ ngay lần đầu tiên gặp rồi , khi ở sân bóng nó bỏ chiếc mặt nạ xù xì ra , Cườg chút bất ngờ trước khuôn mặt thanh tú của nó nhưng không ai thấy điều đó cả . Chỉ thời gian ngắn ở cạnh nó thôi nhưng Cường cảm nhận được điều gì nó rất lạ . Nó là một cô bé rất cứng rắn , tự tạo cho mình một vỏ bọc đáng sợ . Nhưng thực ra cô bé đó sống nọi tâm nhiều lắm và điều đặc biệt là rất yêu qúy cậu em trai của mình . Nó là người đầu tiên Cường gặp có đủ nghị lực sống đến thế , vừa học vừa đi làm để kiếm tiền nuôi hai chị em . Nhưng dù vất vả với những người thân thiết nó luôn giữ nụ cười trên môi và không bao giờ than trách điều gì với ai hết . Và luôn ngại ngùng khi nhờ vả ai đó bất kì điều gì ngay cả người thân với nó hơn ai hết là thầy . Nó lạ lắm. Cường cũng không biết nữa. Cường cũng không biết phải thể hiện tình yêu của mình như thế nào đây nữa. Cường cầm nhẹ lấy bàn tay của nó :
- Em nhanh khoẻ nhá. Mọi người chờ em chờ cả nụ cười của em nữa.
Ở một góc khuất , có một người con trai đẹp kì lạ , mái tóc phớt nâu đang đứng nghe điện thoại cạnh chiếc xe của mình :
- Tìm được thằng cha đó chưa.
- Dạ rồi _ đầu dây bên kia.
- địa chỉ.
- Bãi công trường tại đường 43 .
- được rồi. đứng đó. Anh đến giờ
- Vâng.
Lúc này trong bệnh viện nó vẫn chưa tỉnh , từ hôm qua giờ vẫn thế . Nó như không còn chút sức sống nào nữa ý. Hoàng và Long, Vân còn phải đi học vì vậy mà thời gian đến thăm nó không được nhiều , chỉ nghé một chút thôi. Như đã hứa trước mọi viện phí của nó đều được Hoàng tri trả hết . Mọi người hỏi thì Hoàng cũng chỉ cười : vì đó là nhiệm vụ thôi ạ. Thấy Hoàng không muốn nói nên cũng không ai hỏi thêm gì nữa. Người ở cạnh nó nhiều nhất lúc này vẫn là Cường. Còn hắn , từ hôm đưa nó đến viện thì chưa một lần nào vào thăm. bệnh tình của Huy đã đỡ hơn nhiều vì vậy mà Huy được xuất viện và ngày nào cũng vào thăm chị cùng với thầy , nhưng thời gian đó cũng không phải là nhiều vì nhóc cũng phải đến trường và cố gắng phục hồi sức khoẻ.
Ở bãi công trường. Hắn đứng ngoài cũng với những chiếc mô tô phân khối lớn. Một tên đàn em đi ra :
- Có chuyện gì.
- Mày cũng ngang ngược gớm. _ Hắn cười.
- Không phải chuyện của mày.
- được thôi. Tao muốn gặp ông chủ của mày.
- Ha ha. Mày nghĩ mày là ai , ông chủ tao là gì mà ai muốn gặp cũng được chắc.
- Vậy sao. Nghĩa là giờ mày chặn tao chứ gì.
- đúng đó, mày cũng khôn lắm.
Hắn cười , một nụ cười nửa miệng quen thuộc rồi một con dao phi với vận tốc của gió ghim thẳng vào tim của tên đàn em . Tên đó ૮ɦếƭ không kịp nói thêm một lời nào. Không một lời.
Hắn xuống xe và đi thẳng vào cùng với một số người khác. “RẦM” tiếng đạp cửa. Những con người ngôi trong chút ngơ ngác rồi quay ra phía tiếng động vừa phát ra , chăm chú nhìn. Một người con trai bước vào , dưới ánh đèn mập mờ của căn phòng , dường như hắn đẹp hơn bao giờ hết. đôi mắt sâu đến vô tận và khi nhìn vào nó người ta không thể đoán được chủ nhân của đôi mắt đó đang nghĩ gì muốn làm gì . Nhưng người ta có thể thấy được sự nguy hiểm cũng từ đôi mắt đó , khi sự giận giữ nên đến tột cùng và khi trên con mắt đó xuất hiện những tia máu đỏ lừ.
- Mày là ai , sao ngang nhiên giám vào đây _ một tên to cao đứng ngay cửa
- Mày không đủ tư cách hỏi tao là ai .
- Mày nghĩ mày đang đứng ở đâu mà to mồn
- Câm đi. Không phải chuyện của mày , người tao muốn gặp là ông chủ của mày cơ.
- Mày tưởng ai cũng gặp được ông sao.
- DĨ nhiên , cũng chỉ là loại không ra gì mà. Gọi người chỉ để đánh một đứa con gái thì có phải đàn ông không. Phỳ _ Hắn nhổ nước bọt
- Mày…. Tên đó toan giơ tay nên đấm hắn thì bị một con giao ghim thẳng vào tim .
- Đó là cái giá của mày . _ Hắn cười rồi đi thẳng tới chỗ một người đan ông ăn mặc lịch lãm đang ngồi trên nghế cao mà ngay từ đầu khi bước vào hắn đã biết là ai trong bao con mắt ngạc nhiên.
- Chàng trai trẻ , có chuyện gì vậy _ người đàn ông đó nở một nụ cươi , thân thiện đến phát tởm
- Trả thù.
- Haha. Ta gây thù truốc oán với cậu sao.
- Không phải tôi mà là bạn của tôi.
- Không biết ai cả.
- Rồi ông cũng sẽ biết.
- Cậu quá ngông cuồng rồi đó , khi đứng trong địa bàn của tôi .
- Tôi sẽ ngông với những loại người không ra gì.
- Thái độ lồi lõm và sự ngông cuồng của tuổi trẻ.
- Ông nghĩ sao. Dù có là thế nào cũng không bằng một thằng đàn ông thua một đứa con gái bồi bàn trong một quán bar, bị nó chọc đũa để rồi quay ra gọi người đánh nó , có đáng là đàn ông không. Một cách trả thù ngu ngốc và không đáng cho chó nhay. Tôi nói đúng không , ở một thằng con trai vô lễ và ngông cuồng .
- Mày là ai. Sao mày biết _ ông ta bắt đầu mất bình tĩnh.
- Là một người luôn nhìn những thằng đàn ông như ông là một lũ chó.
- Tao sẽ không tha thứ cho đứa nào giám động vào lòng tự trọng của tao.
- Ông cũng có tự trọng thì chó trên đời này thành người hết .
- Gi*t ૮ɦếƭ thằng đó cho tao. _ ông ta gào lũ tay chân bên ngoài nhảy vào .
- Tao biết _ hắn cười.
Rồi trận chiến xảy ra giữa hai bên. Ai cũng cuồng điên như những con thú hoang . Nhưng dường như hắn quá đỗi bình tĩnh , nhưng những ai mà xông vào người hắn thì vẻ như không có ai kịp kêu nên tiếng nào khi đã đo đất , chỉ âm thầm nhẹ nhàng nằm xuống , yên giấc . Khi mà quân của cả hai bên đã mệt nhừ mà trấn thương không ít thì một khí lạ ở đâu bay ra , ông ta cười ha hả :
- Các ngươi nghĩ thoát được sao.
- Vậy ông nghĩ sao.
Rồi không nói gì nữa cả , hắn đưa một tay che vùng mặt để đở hai đôi mắt lạnh băng rồi rút súng bắn về bía trước mắt . Dù cố gắng , nhưng người hắn giườg như đang nhũn ra. Còn tay chân của hắn thì đã chạy hết ra ngoài. Hắn cứ đuổi theo ông ta rồi bắn . Hắn trong nhịn được nữa buông một tay che mặt vơ một cái súg ở gần đó nữa hai tay hai súng , hắn bắn như điên về phía trước mặt. ông ta cứ chạy, cũng cầm súng bắn lại hắn . Cho đến khi ông ta bị hai viên đạn ghim thẳng vào chân. Thì hắn mới dừng lại. Thấy mình không ổn, hắn đưa tay nên che mặt tiếp và sau đó là nhảy băng ra khỏi cửa sổ. Nhưng thật không may ông ta đã bắn vào vai trái của hắn. Tiếp đất đau đớn , hắn chạy xa ra khỏi khu nhà. Ra ấn nút. “ĐÙNG ……… ĐÙNG…. ĐOÀNG…. “ Tiếng nổ kinh hoàng phát ra. Cả khu công trình sụp đổ trong giây nát. bọn tay chân đến đỡ Hắn , hắn cười rồi bảo họ đi trước, không nát nữa cảnh sát đến chạy không kịp. Dù lo lắng nhưng lệh của hắn thì không ai giám chống vì thế mà tự lấy xe đi hết với nhau. Còn hắn đừng nhìn đám tàn tụi khi vẫn còn lửa đang bừng bừng. Tay ôm chỗ vết thương đang định đi về thì có điện thoại. khó khắn lắm , hắn mới lôi được cái điẹn thoại trong túi ra , là Hoàng:
- Tôi đây.
- Ừm. Có chuyện gì vậy _ hắn nói
- Không. Ông đang ở đâu đấy. 2 ngày nay biệt tích đâu vậy
- Tôi xử lí xong rồi.
- Gì. Tên đó á. _ Hoàng chút ngạc nhiên
- Ừ. Vừa xong.
- Ông điên à. Sao lại đi một mình.
- Không sao rồi mà .
- Về bệnh viện đi. Tôi hỏi tội.
- Được rồi.
Hắn cởi chiếc áo khoắc ngoài thiết chặt vào chỗ vết thương để cầm máu rồi phi đến chạm y tế gần nhất để lấy viên đạn ra và băng bó cẩn thận , còn nghé qua fashion lấy tạm bộ đồ mặc vào cho nó đỡ thấy vết thương, khôgn thì hai tên kia xé xác hắn ra. Phi tới bệnh viện. Hắn đã thấy Hoàng và Long mặt hầm hầm đứng trước hành lang rồi.
- Ôi gì đây. _ hắn nhăn nhó.
- Nói , sao đi không gọi tụi tôi _ Long ép hắn vào tường. May là ấn tay bên không bị thương
- Thì tôi thấy cũng đơn giản nên không phiền hai người nữa.
- Đơn giản à, ông biết nó nguy hiểm như thế nào không hả _ Hoàng ấn vào vai còn lại của hắn.
- À…._ hắn bất ngờ thốt nên.
- Tôi biết mà. _ Long hầm hầm nhìn hắn. Rồi kéo sệch một bên vai áo của hắn ra.
- Thế này là thế nào. _ Hoàng lừ
- Thôi mà. CHỉ là vết thương nhỏ thôi.
- Nhỏ à. Đi kiểm tra lại cho tôi.
- Không sao đâu thật mà. _ sao hắn mềm lòng trước hai người này quá vậy.
- Sao ông lại làm thế. Sao lại nhất định phải trả thù cho Hân. _ Long dựa lưng vào tường.
- Tôi không biết , chắc là thương hại. _ hắn cười nhạt.
- Không. Hình như ông thích nhỏ rồi _ Hoàng nói
- Điên à. Tôi thích gì cái con nhỏ đó.
- Ông nói dối.
- Tôi không điên. Mà con bé thế nào rồi.
- Vẫn thế.
Vừa rứt câu thì Duy lao phầm từ trong phòng ra không ngừng gọi bác sĩ.
- Chuyện quái gì vậy_ hắn nhau mày
- Không rõ. _ Long nhún vai.
- Vào đi _ Hoàng nói.
3 người họ đi vào thấy Cườg đang lúi húi nhìn gì đó. Hắn nhìn nó, đôi mắt sâu thẳm ấy lại xuất hiện. Tình trạng của nó hiện giờ là sao. Đột nhiên ho rồi ứa máu từ miệng. Khiến hai anh em nhà Cường hoảng hốt gọi bác sĩ. Những lúc như thế này sao hắn lại tỏ ra bình tĩnh đến lạ lùng. Hắn đến bên giường , nhìn nó , chỉ nhìn thôi , nhìn cơ thể mềm yếu của nó , nhin khuôn mặt xinh xắn nhưng đã tái nhợt đi từ khi nào. Tự nhiên sao hắn thấy có gì đó nghèn nghẹn ở trong tim , nhìn nó thế này , hắn giường như chẳng đủ sức sống. Khi bác sĩ vào hắn cũng lặng lẽ đi ra ngoài. Không nói gì cả . Long và Hoàng cũng chị biết nhìn nó nhìn hắn rồi khẽ lắc đầu. Chỉ có Cường và Duy là hốt hoảng nên chạy đôn chạy đáo vì lo lắng cho nó . Một giọt nước mắt khe rơi từ khoé mi của nó – vì điều gì đó , nhưng chẳng ai để ý đến nữa vì khi đó bác sĩ đang kiểm tra tình trạng của nó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay