Không ai trả lời , nó thấy lo lo , chạy thẳng lên gác . Huy nằm trên đất , không phải là cậu bé ngủ mà là cậu bé ngất đi . Nó lo lắng bé sốc Huy dậy rồi chạy xuống nhà . Bố mẹ đều đi làm phải cả tuần mới về một lần , vì nơi làm việc xa nhà , không có phương tiện đi lại lên họ phải ở tại công trường những ngày trong tuần chỉ duy nhất ngày chủ nhật là được về với 2 con ở nhà, có lần công trường nhiều việc quá họ phải ở đó cả tháng trời không được về với con lần nào , chỉ tìm cách gửi tiền về cho chúng ăn uống thôi. Mọi việc đều 1 tay nó lo hết . Nó chuyển sang cõng Huy rồi chạy thẳng tới bệnh viện , nó không thể đi xe đạp vì không ai ôm Huy , nhưng ra đường bắt taxi lại không được , sợ nguy hiểm tới em nên nó đành chạy , chạy thật nhanh tới bệnh viện ngần nhất . Mồ hôi nó nhễ nhại , vừa chạy vừa gọi tên Huy trong tiềm thức. Đang chạy thật nhanh bỗng một tiếng phanh xe “ kítttttttttttt” , bánh xe trượt trên mặt đường tạo ra một âm thanh chói tai cực kì. Nó ngã , Huy cũng ngã . nó chẳng kịp nhìn đó là ai chỉ kịp cúi đầu.” xin lỗi ! Tôi xin xin lồi”. Rồi nhanh chóng đỡ Huy nên lưng , đang định đứng dậy chạy tiếp , thì có tiếng người nói :
- Cô đi đứng kiểu gì vậy , không nhìn à.
- Tôi xin lỗi ! thực sự xin lỗi nhưng giờ tôi có việc gấp phải đi . không thể chậm đươc. _ nó nói nhưng vẫn không nhìn mặt người đối diện chỉ đưa tay ra sau vuốt giọt mồ hôi trên trán em minh.
- Đúng là oan gia. Đi đâu tôi cũng phải gặp cô là sao.
Nghe đến đây. Nó ngẩng mặt nên nhìn người đối diện :
- Là anh sao.
- Không là tôi thì ai vào đây chứ.
- Thôi được , tôi sẽ đền bù cho anh sau , nhưng giờ thì không thể. _ nó toan chạy đi nhưng bị hắn kéo lại
- Cô muốn bỏ chạy ư. đừng đóng kịch với tôi.
- Bỏ ra , tôi không muốn tranh cãi lúc này . tôi nói là tôi đang rất vội cơ mà _ nó gần như hét nên.
- …….. Hắn ૮ɦếƭ đứng người.
- Chị… Chị..Hân _ Huy mở dần mắt rồi khẽ gọi.
- Em tỉnh rồi à. ! em sao thế. _ Dù nó đang tức tối nhưng khi nghe thấy Huy gọi , nó như quên hết mọi chuyện vậy.
- Em không sao. Mình về đi chị , đừng đứng ngoài đây cãi lộn nữa , không hay đâu.
- để chị đưa em đi khám nhá.
- Em không sao mà chị. Mình đi thôi.
- Thôi được rồi. Nhưng có sao là phải nói với chị ngay đó biết chưa.
- Em biết rồi mà. Chị bỏ em xuống đi để em đi bộ.
- Thôi. Ngồi yên đó đi , để chị cõng em cũng được . Có mệt thì ngủ luôn trên lưng chị đi.
- Vâng!
rồi nó bước đi. Hắn lại kéo nó lại :
- Cô định đi đâu
- Đi về_ nó lạnh lùng
- Thế còn chuyện xe tôi thì sao.
- Xe anh làm sao , tôi đâu có động chạm gì vào xe anh đâu , không một chút , giờ thì bỏ tôi ra. Tôi về.
- được. Coi như lần này cô may mắn , cứ thử lần sau xem, cô sẽ biết tay tôi.
- Tôi không quan tâm. Bỏ tay tôi ra.
- Đó . đi đi. Bọn ổ chuột đáng khinh. _ hắn buông tay ra nói bằng giọng khinh khỉnh
Nó bỏ ngoài tai những lời nói đó , bởi vì với nó khu ổ chuột không có gì là xấu xa cả , nó hạnh phúc vì có ba có mẹ yêu thương nó và cả cậu em trai dễ thương. Dù hoàn cảnh gia đình không có nhưng cuộc sống của nó vẫn luôn rất vui.
Hắn vào xe . Long hỏi :
- chạm chán đúng người nhỉ.
- Đúng là oan gia mà . làm gì mà vừa con nhỏ phải to tiếng với tôi cơ chứ _ hắn nhăn
- Chắc nó cũng vội thật _ Hoàng nói mà mắt thì nhắm chặt.
- Tôi ngồi trong xe nghe loáng đâu được vài câu 2 chị em nó nói chuyện với nhau. Hình như là thằng bé đó bị sao đấy _ Long nói vẻ bác học.
- Tôi không quan tâm , con nhỏ ngu ngốc nếu nó đi taxi thì tôi đã không phải bực mình thế này.
- Như thế thì đâu có chuyện để nói nữa _ Hoàng cười.
Cõng Huy lên gác, đặt thằng bé xuống giường , nhìn Huy ngủ nó an tâm biết bao. Nó xuống nấu cơm rồi gọi Huy dậy . Lúc ăn cơm , nó hỏi Huy :
- Em lại đau hả.
- Vâng! .
- Đau hơn lần trước nhiều không.
- Dạ cũng như nhau thôi.
- Sao không uống thuốc vào.
- Em…. _ thằng bé loay hoay.
- Sao vậy.
- Dạ hết thuốc rồi. _ Huy cúi mặt xuống bát cơm
- Hả. Sao em không nói cho chị biết _ khuôn mặt nó hiện lên 2 chữ lo lắng
- Bố mẹ chưa được lương thì chị lấy tiền đâu mà mua thuốc cơ chứ. Em biết mà.
- Chị có tiền đi làm thêm nữa mà.
- Tiền đó để ăn uống cũng còn thiếu , em đọc được quyển sổ nghi chép tiền sinh hoạt của chị rồi. em biết chứ.
- Thôi được rồi. Em ăn đi. Chị sẽ cố gắng mua thuốc cho em trong thời gian sớm nhất.
- Em không sao mà chị.
- Không được nói lung tung. Ăn cơm đi.
- Vâng.
Chiều nay nó nghỉ học thêm. Để đi làm. được phần nào thì được, nó thà chịu vất vả chứ không thể để Huy chịu đau như vậy nữa. Không thấy nó đi học , Vân lo lắng gọi điện :
- Bà sao mà nghỉ vây.
- Tôi đi làm.
- Trời ơi. Bà làm nhiều vậy , đã làm ca tối rồi giờ lại chiều nữa là sao.
- Hôm nay Huy lại đau , mà nó hết thuốc không chịu nói với tôi .
- Vậy thằng bé sao không.
- Nó ổn rồi. Tôi phải cố gắng mua thuốc sớm cho nó , tôi sợ nó lại tái phát. đợt này bố mẹ cũng nhiều việc nên tôi không muốn nói.
- Trời ơi. Bó tay luôn rồi . Bà có làm ca tối nữa không.
- Có chứ. Tranh thủ .
- Điên rồi.
- À. Mà bà này.
- Hả.
- Lát lên gặp cô chủ nhiệm cho tôi nghỉ hẳn học thêm nha.
- Sao thế. Bà điên à.
- Không đâu. Nhưng mà
- Bà học không mất tiền mà.
- Nhưng tôi phải dành thời gian đó đi làm. Tôi ….
- Không được. Như thế ảnh hưởng đến học tập , tôi không ghánh nổi đâu.
- Vân. Bà giúp tôi đi . Thôi thế nhá , tôi làm đây. Bye bà
- Ừ bye.
Cúp máy , nó thở phào nhẹ nhõm , còn Vân thì khuôn mặt đăm chiêu đang suy nghĩ chuyện gì đó.
- Nài . 2 ông con nhỏ kia hôm nay sao nó không đi học nhỉ _ hắn thắc mắc
- Sao tôi biết _ Long lắc lắc.
- Con nhỏ này được đưa vào đề tài bàn tán của chúng ta từ bao giờ vậy Phong _ Hoàng cười ,nhưng nụ cười rất đểu.
- Ông nói vậy là sao. Tôi chỉ muốn trêu tức nó thôi mà . hưrrrrrr!
- 2 ông bị sao đấy _ Long nhìn _ Tối nay đi chơi đi , lâu lắm mình không đi rồi .
- được thôi . được bữa phá tan quán ông _ hắn cười hà hà.
- Tôi chỉ sợ ông không phá được thôi , mấy em của tôi nhớ tôi lắm rồi.
- Thôi đi . Ngồi cạnh tụi tôi đừng động đến mấy vấn đề đấy chứ _ Hoàng quay sang nhìn Long bằng ánh mắt hình viên đạn.
- Thôi thôi. được rồi. Tôi biết 2 ông kinh rồi. 10h như mọi lần nhá.
- Được rồi.
7h tối. Vân đã có mặt tại quán nó làm thêm . Vân chon một chiếc bàn trong góc khuất của quán. Rút điện thoại Vân nhắn tin cho nó
“ Tôi đang ở chỗ bà làm nè. Ra đây đi .”
“Trời. Tôi đang bận chút . đợt mình nha”_ nó rep lại nhanh chóng
“được rồi . Phải nhanh lên đó”
15’ sau. Nó ra vỗ vai nhỏ bạn :
- Có chuyện gì vậy
- Bà hết giờ làm chưa
- Mình hết rồi.
- Hỳ. Vậy coi như mình mời cậu uống nước. Gọi nước đi , như cũ.
- Trời. Bà lắm chuyện lắm đợi tôi lát .
- Hỳ. Nhanh coi.
- Đây . uống đi _ 5’ sau nó đã đi ra với một li kem dâu và một cốc cacao nóng
- Hân. Bà coi tôi là bạn chứ hả.
- Ớ. Sao hỏi kì vậy. Dĩ nhiên rồi.
- Vậy thì cần lấy cái này đi . _ Vân đưa cho nó một tập được bọc bằng giấy.
- Gì vậy. tôi không nhận được
- Thôi mà. Tôi với bà là bạn coi như là giúp nhau thôi.
- Tôi không thể mà.
- Tôi biết bà nghĩ gì. Nhưng cứ cầm lấy mua thuôc cho Huy đi. Dù bây giờ bà có làm nhiều đi nữa nhưng cũng đâu có tiền ngay đâu chứ. Tôi đã nói qua với bố mẹ rồi , họ đều đồng ý giúp bà mà.
- Tôi….
- Bà cứ cầm đi. Coi như là tôi cho mượn cũng được. Khi nào có thì trả tôi .
- được không.
- được mà. Hì.
- vậy tôi cảm ơn nha.
- Có gì đâu. Nhưng với một điều kiện .
- Chuyện gì.