- Bây giờ 3 em sẽ ngồi bàn cuối , và Hân em tạm thời nên bàn trên ngồi với Vân nha.
- Vâng thưa cô. _ nó lễ phép rồi thu dọn đồ lên bàn Vân và nở một nụ cười thật tươi mà không để ý có ai đó đag nhìn nó bằg ánh mắt hình viên đạn.
- Nài. Lần này chắc tụi mình ૮ɦếƭ rồi _ Vân tỏ vẻ lo sợ
- ૮ɦếƭ gì chứ.
- Thì 3 cái tên đó đó , giờ học cùng lớp , nhỡ họ bắt nạt bà thì sao.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.Vn - Chuyên mục Truyện Dài Kỳ
- Ôi dào . tôi có sợ ai bắt nạt bao giờ đâu , chỉ sợ bà thôi. Mà kệ đi . đừng nghĩ vỡ vẩn nữa. Mở sách vở ra nào.
- Ừ đc rồi.
Đúng lúc đó thì 3 người kia đã yên vị với cái bàn học cuối lớp rồi .
- Lại gặp cô rồi. Hân à ! _ Hắn nõi khẽ nhưg đủ cho nó nghe thấy tiếng.
- Có chuyện gì sao ? _ Nó cũng đáp trả một cách bình thường nhưng tuyệt nhiên không quay lại .
- Rồi cô sẽ biết thôi. Cô đã vượt quá giới hạn của mình rồi đó.
- Tôi chẳng quan tâm. Tôi chỉ muốn bảo vệ bạn tôi thôi.
- Thân mình còn không lo nổi mà muốn bảo vệ người khác ư.
- Đó không phải chuyện của anh. đừng dở giọng dạy đời với tôi. Tôi với anh chẳng có liên quan gì đến nhau cả ngoài vụ việc vừa xảy ra.
- Thế còn sáng nay.
- Chỗ cuối lớp _ tiếng cô chủ nhiệm nhắc nhở .
- Tôi không biết chuyện gì cả . Nhưng giờ thì tôi phải học.
- Cứ chờ xem. đừng đánh trống lảng với tôi.
- Tôi không rảnh để làm mấy cái trò mèo đó .
- Thôi bà. học đi _ vân hích tay nó
- Ờ . hỳ.
Cuối giờ. Vì nó phải cầm chìa khoá phòng lớp lên luôn ở lại cuối cùng , nhỏ vân cũng ở lại cùng nó . 3 tên kia đã đứng ngoài cửa. Nhìn thấy nó ra , hắn cười :
- Cô ngủ trong đó sao mà lâu thế.
- Tôi có chuyện gì nói với anh sao.
- Có chứ. Chuyện sáng nay. Thái độ cô là sao.
- Tôi không hiểu.
- Giữa đám đông cô hét lên với giọng điệu không coi chúng tôi ra cái gì mà cô còn giám nói là không hiểu sao.
- Thế các anh là gì mà tôi phải coi trọng.
- Nài. Cô cũng mạnh mồn gớm _ Long cười khẩy.
- Sao các anh cứ thích gây chuyện với tôi. Tôi đâu có quen biết mấy người đâu chứ .
- Thế thì xin lỗi tụi này đi , chẳng phải sáng nay cố làm thế là để gây sự chú ý của tụi này sao . _ Hoàng dựa lưng vào tường nói không nhìn mặt nó.
- Lũ Khùng , lũ khinh người
Nói rồi nó kéo nhỏ Vân đi .
- Bà không sao chứ _ Vân nhìn nó
- Bà nhìn tôi giống người có chuyện gì lắm sao.
- Thôi mà, tôi đã nói là đừng dây dưa vào bọn đó mà .
- Tôi đâu muốn , tại chúng kiếm chuyện trước. thế nên tôi mới muốn bỏ đi sớm chứ, không đứg đó với giọng bộ của tôi là đánh nhau to ý.
- Không biết sau này tôi với bà ra sao nữa , nhưng mà tôi có linh cảm không hay.
- Oài. Tôi thì không sao , chỉ lo bà vì tôi mà liên lụy tôi cũng ngại lắm.
- Trời nói gì không biết. Tôi biết là bà sẽ bảo vệ tôi mà.
Quay lại với 3 người kia , họ đang rất nóng , ngay cả người điềm tĩnh như hoàng cũng phải ngạc nhiên trước câu nói lạnh lùg không cảm xúc của nó trước khi đi :
- Giờ ông định xử thế nào đây _ Long nhìn hắn.
- Con nhỏ này cũng kinh đấy , nhưng tôi muốn xem tôi thắng hay nhỏ đó thắng . _ Hắn cười khinh khỉnh.
- Biết là thế rồi , nhưng giờ ông định làm gì nó đầu tiên , sao chẳng trả lời đúng câu hỏi gì cả _ hoàng nhăn.
- đợi thằng em đến đưa thông tin về con nhỏ này đã. Mà sao bảo nó hết tiết chào cờ cơ mà sao giờ không thấy . _ Hắn nhíu mày.
- Nói tới tào tháo tào tháo tới kìa. _ Lòng hất hàm ra xa nơi có một thằng học sinh đang thục mạng chạy nhanh tới chỗ 3 người họ .
- Anh… Em.. Xin lỗi. Em quên. _ vừa nói gã vừa thở.
- Tạm tha , báo cáo đi. _ Hắn nói
- Dạ..! Con nhỏ đó tên đầy đủ là Thiên Ngọc Hân , nhà ở 1 khu ổ chuột , con nhỏ này đánh nhau cũng khá giỏi , nhà có 4 người nhưng nghèo vì nó có thằng em ốm đau suốt ngày , hiện giờ nó vẫn phải vừa đi học vừa đi làm , còn nữa thành tích học của con nhỏ này khá đỉnh anh ạ , nó hầu như không mất đồng học phí nào nhờ vào tiền học bổng mỗi kì thi, và nó rất hay ra nhà vào buổi tối , khi mà ít ai để ý là nó đi.
- Còn gì nữa không.
- Dạ hết rồi ạ.
- À. Có biết quán nó làm thêm ở đâu không.
- Nó bưng bê dọn dẹp ở một quán caphê cách trường mình tầm 500m đó ạ . tên là… à. Dream.
- được rồi. về đi.
- Em xin phép .
Hắn khoắc vài Hoàng :
- Tôi cần ông giúp đây.
- Chuyện gì vậy . _ Long hớn hở.
- Tôi chỉ cần ông đạt điểm cao nhất trong kì thi tới là được rồi.
- Để làm gì. _ Long ngơ ngơ
- Ngố thế. Chẳng phải con nhỏ đó sống ở trường này bằng tiền học bổng sao , giờ mất hỏng bổng rồi xem nó xoay xở làm sao . Tiền học trường này đâu có nhỏ, với điều kiện nhà nó lại càng khó khăn.
- Ông làm được chứ _ Long nhìn Hoàng con mắt nghi nghi
- Ông lại hạ thấp tôi rồi. Tôi chẳng là mọt sách còn gì . Có mỗi cái việc cỏn con này làm không nổi thì tôi còn mặt mũi đâu mà đi học. _ Hoàng nhìn Long nhăn
- Haha. Tôi quên mất đó.
- À Long
- Hả.
- Tôi nhờ ông việc nữa.
- Cứ thoải mái.
- Ông nhờ lũ đàn em củaông tìm xem trong các quán bar lớn nhỏ trong khu vực này có con nhỏ không.
- Sao lại tìm con nhỏ đó trong bar của tôi.
- Thế ông không nghe nó hay ra khỏi nhà vào buổi tối à, cái lũ con gái ra khỏi nhà vào giờ đấy thì đi đâu ngoài bar.
- Ông định làm gì vậy _ Hoàng thắc mắc.
- Cho nó tuyệt đường thôi cả danh dự , cả tài năng. _ Hắn lạnh lùg buông thẳng câu đó. 2 thằng bạn cũng lặng đi. Trước giờ vẫn thế , ai động vào hắn đâu có được yên thân đâu. Ít nhất là 2 người kia cũng đã quen rồi.
Vừa về đến nhà , nó cất tiếng gọi :
- huy ơi. Chị về rồi nè.