Trong một nhà hàng cao cấp, Hạ Cảnh Điềm được phục vụ dẫn lên lầu ba, nơi Đỗ Thiên Trạch sớm đã đến, thấy Hạ Cảnh Điềm vừa được dẫn vào cửa, khóe môi khêu gợi đã nhấc lên, “Đến đây.”
Hạ Cảnh Điềm liếc hắn, rồi quay đầu lại nhing phục vụ nói một tiếng cám ơn, sau đó mới ngồi xuống, “Biện pháp của anh như thế nào, nói nghe một chút?”
“Tôi còn chưa ăn cơm, đói bụng đến không còn sức để nói chuyện.” Đỗ Thiên Trạch nhìn nàng, giọng giận hờn nói.
Hạ Cảnh Điềm hiểu được ý hắn là muốn mình cùng hắn ăn cơm, ngẫm lại mình cũng quá thất lễ rồi, liền ho nhẹ một tiếng, mím môi nói!”Được, vừa ăn vừa nói chuyện.”
Đỗ Thiên Trạch tà ác kéo môi, giọng đe dọa!”Cùng tôi cùng một chỗ, cô không sợ bị phóng viên thấy sao? Phải biết rằng bọn họ chỗ nào cũng có a!”
Những lời này làm cho Hạ Cảnh Điềm cả kinh, nhanh nhanh liếc nhìn bốn phía dò xét một phen, bối rối không thôi, quay đầu lại nhìn đối diện Đỗ Thiên Trạch cười nắc nẻ mới biết mình bị chơi xỏ, không khỏi cau mày nói!”Anh rốt cuộc muốn thế nào?”
Thấy Hạ Cảnh Điềm ánh mắt hoảng sợ, Đỗ Thiên Trạch cảm thấy thú vị cực kỳ, không khỏi nhướng mày, ủy khuất trong nháy mắt, “Tôi còn có thể như thế nào? Tôi cũng là người bị hại a!”
“Tin tức tình cảm lăng nhăng của anh còn thiếu sao? Còn ở đó giả vờ ủy khuất.” Hạ Cảnh Điềm không khách khí mắt trợn trắng.
“Này uy, cái này luôn là chuyện tổn hại đến danh dự! Cô nghĩ rằng tôi và cô rất lợi sao?” Đỗ Thiên Trạch lớn tiếng phản bác, bất quá, trên thực tế hắn sớm đã coi thường những tin tức này từ lâu rồi.
“Biện pháp của anh đâu?” Hạ Cảnh Điềm cũng không cùng hắn tranh luận thêm, bởi vì hắn cá tính cá biệt mà.
Vừa nhắc tới biện pháp, Đỗ Thiên Trạch cố ý kêu lên!”Ai nha, món ăn sao còn chưa đem lên? Tôi đói đến dẹp cả bụng rồi.”
Anh cũng không phải không có tiền, ai kêu anh không ăn trước, ૮ɦếƭ đói cũng đáng.” Hạ Cảnh Điềm cười trêu ghẹo, Đỗ Thiên Trạch có đôi khi thực sự làm cho nàng vừa tức vừa buồn cười.
“Cô biết cái gì gọi là một ngày một vạn công việc không? Tôi từ sang sớm đã phải nghe báo cáo đến bây giờ, cơm trưa đều không được ăn.”
Hạ Cảnh Điềm bật cười lên tiếng, biết rõ hắn luôn có lý do phản bác, liền thở dài, vô cùng buồn rầu nói!”Cái này tôi xong rồi, ba mẹ mà thấy được, nhất định sẽ quở trách không để yên.”
“Họ hẳn là vui mừng cho cô mới đúng, cô gái bình thường như vậy mà có thể được tôi xem trọng, là phúc khí mấy đời của cô.” Đỗ Thiên Trạch tự cho là đúng nói, cười đến vẻ mặt tự đại.
Hạ Cảnh Điềm hung hăng khoét hắn, nếu như trong tay có cái gì, nàng nhất định sẽ không chút khách khí đánh tới hắn, “Đúng là trong mồm chó nhả không răng ngà.”
“Bởi vì tôi, cô mới nổi tiếng.” Đỗ Thiên Trạch đùa giỡn, hoàn toàn không có cảm thấy một tia xấu hổ.
Hạ Cảnh Điềm tức giận cắn môi dưới, người này chẳng những không nói được một điểm dễ nghe, còn chọc tức nàng, thật sự là đáng hận, nếu như không phải là vì muốn nghe biện pháp của hắn, nàng nhất định không chút khách khí đi khỏi đây tức khắc.
Món ăn cuối cùng cũng được đem lên, Hạ Cảnh Điềm một chút khẩu vị cũng không còn, nàng cảm giác, chỉ cần cùng người này cùng một chỗ, nàng cũng không có khẩu vị, nhưng nhịn không được vì thức ăn hấp dẫn mà cầm đũa lên.
Cùng Hạ Cảnh Điềm hoàn toàn khác biệt, Đỗ Thiên Trạch chỉ cần cùng Hạ Cảnh Điềm cùng một chỗ đều cảm giác đồ ăn đặc biệt hương vị ngọt ngào, ăn rất ngon, giương mắt trông thấy Hạ Cảnh Điềm vẻ mặt ngưng trọng, hắn hừ nhẹ một tiếng, mở miệng nói!”Chuyện này đối với cô không nghiêm trọng như cô tưởng tượng đâu, đừng quá lo lắng.”
“Đối với anh mà nói là chuyện thường ngày, nhưng với tôi cũng không phải là một chuyện bình thường.” Hạ Cảnh Điềm rầu rĩ lên tiếng, cha ghét nhất những người cậy quyền cậy thế, nếu để cho cha nghĩ rằng con gái mình là loại thấy tiền là sáng mắt, không để ý tôn nghiêm, không tức ૮ɦếƭ mới là lạ.
Đỗ Thiên Trạch gặp thời cơ chín muồi liền để đũa xuống, vẻ mặt thành thật nói!”Tôi có một cái biện pháp cô muốn nghe hay không?”
“Tôi tới gặp anh chính là vì chuyện này, nói nhanh một chút.” Hạ Cảnh Điềm nhịn không được phiết môi, nhưng trong lòng lại là tràn đầy chờ mong, Đỗ Thiên Trạch quyền thế to lớn, có lẽ thực sự có phương pháp xử lí.
Đang cho rằng Đỗ Thiên Trạch sẽ nói ra biện pháp gì tốt, thấy hắn vẻ mặt nhàn nhã, dù bận vẫn ung dung mở miệng, “Chính là thừa nhận quan hệ của chúng ta, đem chuyện này hóa thành thật.”
Nghe xong những lời này, Hạ Cảnh Điềm cả người đều kinh ngạc, mấy phút đồng hồ trong lòng nàng tràn đầy chờ mong hắn sẽ nói ra lời hữu ích, nhưng sự thật lại làm cho người ta không đất dung thân, vậy cũng là biện pháp sao? Cũng bởi vì những lời này nàng buông tha cho cả buổi chiều, mà từ xa chạy tới nơi này nghe hắn nói nhảm? Thừa nhận quan hệ? Cái gì quan hệ? Bọn họ trong lúc đó trong sạch như nước, có quan hệ gì có thể thừa nhận ?
Hạ Cảnh Điềm cố gắng làm cho mình bảo trì phong độ, cực trấn định lên tiếng nói!”Anh đang ở đây nói giỡn?”
“Tôi lấy danh dự của mình ra để đùa cô sao?” Đỗ Thiên Trạch giận dỗi liếc nàng, tay cũng đem miếng thịt bò bỏ vào miệng.
“Những ký giả kia đã bịa đặt, đầu óc của anh cũng xảy ra vấn đề sao? Bọn họ không rõ ràng lắm quan hệ của chúng ta, anh còn không tinh tường sao? Tôi và anh có quan hệ sao? Quan hệ gì? Khi nào thì bắt đầu ? Tôi sao không biết?” Hạ Cảnh Điềm nói một hơi thiếu chút nữa không thở được, hơn nữa, trong ánh mắt tràn đầy tức giận.
Đỗ Thiên Trạch bị một tràn câu hỏi của Hạ Cảnh Điềm mà không lời nào giải đáp được, nhưng cũng không chịu thua, hắn híp mắt hồ ly, môi mỏng phác thảo cười, không thèm quan tâm nói!”Thế giới này vốn là chân chân giả giả trộn lẫn, cô làm gì chú ý như vậy?”
Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy giận đè nén một chỗ, hung hăng quét mắt nhìn hắn một cái, “Đỗ Thiên Trạch, mời anh đừng lấy danh dự người khác ra nói giỡn, anh có khả năng, cũng không đại biểu người khác cũng có thể cùng anh chơi, quen biết anh tôi thật sự là hối hận, tạm biệt.” Nói xong, Hạ Cảnh Điềm cũng không quay đầu lại hướng cửa mà đi, trong nháy mắt khi đến cửa, trong nội tâm nàng chỉ có một câu, thật sự là quá đáng, quá tức giận.
Hạ Cảnh Điềm đột nhiên rời đi mới khiến cho Đỗ Thiên Trạch bừng tỉnh đại ngộ, mình lại nói với nàng những lời tùy tiện như vậy. Lập tức ảo não khẽ nguyền rủa, khẩu vị cũng không còn rồi liền đứng dậy đuổi theo, nhưng mà, khi ra đến cửa đã trông thấy Hạ Cảnh Điềm vừa ngồi lên một chiếc taxi.
“Đáng ૮ɦếƭ.” Đỗ Thiên Trạch nhìn Hạ Cảnh Điềm rời đi, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy tức giận, hắn không ngờ được Hạ Cảnh Điềm như thế này mà chịu không được trò đùa.
Về đến nhà, Hạ Cảnh Điềm chột dạ đi tới cửan, khi thấy Hạ cha đang đọc báo thì cả người giật nảy mình, rất nhanh vọt tới, chen chúc cười hỏi!”Cha, cha đang xem báo gì a!”
“Ba của con ngoại trừ quan tâm quốc gia quân sự, còn có thể xem cái gì?” Hạ mẹ ha ha cười nói!
Hạ Cảnh Điềm vừa vặn cũng chú ý tới không phải báo giải trí, không khỏi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nàng ngẫm lại trên tấm ảnh mình ăn mặc rất khác, có lẽ người khác còn nhận không ra ! Đúng, nếu như người khác hỏi, nói không phải mình, chỉ là một cùng người giống người mà thôi.
Có cái ý nghĩ này, Hạ Cảnh Điềm cảm giác cả người đều dễ dàng, ngâm nga bài hát rồi đi vào gian phòng của mình.
Ở tổng công ty Kỷ thị, trên tầng ba mươi hai của tòa cao ốc cao cấp, Kỷ Vĩ Thần vừa bước ra khỏi cuộc họp, khuôn mặt tuấn lạnh mang theo vẻ uể oải, uống lấy ly cà phê trong tay, ánh mắt không khỏi liếc về phía tờ báo trên bàn, tấm hình trên trang đầu của tờ báo lại một lần nữa làm cho hắn nhăn lại lông mày, một tia cười nhạo đọng ở khóe miệng, đều là loại đàn bà dối trá vụ lợi.