Los Angeles, Đỗ Thiên Trạch bóng dáng cao ráo xuất hiện ở sân bay, trên người trang phục năng động nhàn nhã, bộ kính râm che khuất cặp mắt kia chói lọi như sao, buông lỏng túi du lịch, ánh mắt quét qua màn hình hiển thị chuyến bay, hắn trực tiếp bước hướng về phía phòng chờ, yên tĩnh trên vị trí, khuôn mặt tuấn tú không có một tia biểu lộ.
Trước đó một giờ hắn thấy được tin tức, chuyện tình của Kỷ Vĩ Thần cùng Hạ Cảnh Điềm, còn có một chút xào nấu thành chuyện tay ba liên quan đến hắn, rốt cuộc thời gian rồi hắn rời đi, chuyện gì đã xảy ra? Mà làm cho hắn lo lắng nhất là cô gái kia thế nào? Hết thảy làm cho hắn buông tha tất cả kế hoạch, nhanh chóng bay về nước.
Từ đêm đó, nghe xong câu trả lời của Hạ Cảnh Điềm, hắn vài lần chìm đắm trong quán rượu, một lòng chỉ nghĩ quên nàng, nhưng một đoạn cảm tình mang đến thương tổn, không phải dễ dàng như vậy có thể quên mất, huống chi, cho dù Hạ Cảnh Điềm không thương hắn, hắn y nguyên không cách nào quên được nàng, tựa như lúc trước nghe nói nàng là tình nhân của Kỷ Vĩ Thần, khi đó hắn vẫn là không cách nào buông tay, không cách nào trách cứ nàng, không cách nào căm hận nàng, vì cái gì? Yêu một người, có rất nhiều chuyện không thể nào dự đoán trước, mà tâm tính một người cũng sẽ chậm rãi thay đổi, chỉ có chính thức trải qua một cuộc tình, mới có thể chính xác đối mặt lòng mình.
Trên báo chứng kiến hình ảnh Kỷ Vĩ Thần cùng Hạ Cảnh Điềm hạnh phúc bên nhau, lòng của hắn tự dưng lại đau đớn, nhưng đồng thời, trong lòng hắn lại có chút ít vui mừng, hiểu được yêu một người rất khó khăn vất vả, hắn không phải nên vì Hạ Cảnh Điềm mà cảm thấy vui sao? Ít nhất nàng không làm gì nhiều cũng có được tâm Kỷ Vĩ Thần, mà hắn trăm phương ngàn kế cũng chỉ lấy được của nàng một câu cám ơn và muốn làm bạn tốt.
Không cam lòng? Đúng, hắn không cam lòng, hắn tâm cao khí ngạo như vậy sao có thể cam tâm, hắn đã lập chí phàm làm việc gì cũng phải đạt tới đích, trên mặt tình cảm cũng vậy, giống như một năm trước, hắn còn là một người chơi bời lêu lổng, chỉ biết đùa bỡn cảm tình, phong lưu đa tình, mà ở nửa năm sau, hắn đã biến thành một người mà chính hắn cũng không dám nhận là mình.
Bởi vì thời tiết dần dần gần tháng mười hai, đã bắt đầu trở lạnh, bất quá, ở T thị mùa đông cho tới bây giờ cũng không phải là một mùa rét lạnh lắm, trên vỉa hè mọi người vội vàng qua lại, Kỷ Vĩ Thần ở trong xe dừng ở một góc đường, căn bản không có tính đi ra ngoài, lẳng lặng chú mục vào dòng người, trong đầu lại hiện lên một bóng dáng, tóc đen tùy ý buông xõa, ánh mắt rạng ngời như nắng sớm, gương mặt thanh thuần trong sáng, đang nghĩ ngợi, đột nhiên, bên cạnh xe vừa mới đi qua một bóng người dường như quen thuộc, tâm hắn rung mạnh một cái, đẩy cửa xe ra đã nghĩ đuổi theo, nhưng vào lúc này, cô bé kia quay đầu lại nhìn đằng sau một cái, gương mặt lạ lẫm đã làm hắn dừng bước chân, thì ra, không phải nàng.
Loại cảm giác này với hắn mà nói giống như tra tấn, chưa từng có một người phụ nữ nào làm hắn điên cuồng như thế, cơ hồ khiến hắn biến thành một người khác, bởi vì đã gần đến lễ đón năm mới, ở Mĩ, cha mẹ cũng đã bắt đầu thúc giục hắn trở về, mà vé máy bay của hắn cũng đã đặt rồi.
Hạ Cảnh Điềm sống rất tốt ở nhà Lâm Lâm, hai người cùng mua sắm cùng nấu cơm, tựa hồ trở lại cuộc sống khi còn học đại học, chỉ là càng ngày càng gần lễ mừng năm mới lại làm cho nàng có chút sợ hãi, hai ngày trước khi gọi điện thoại cho ba mẹ, ba mẹ có ý thúc giục nàng về nhà, Hạ Cảnh Điềm nghĩ nói dối là không có ngày nghỉ, nhưng lại cảm thấy không ổn, cuối cùng, mới đáp ứng mười ngày sau về nhà, Hạ Cảnh Điềm nghĩ kỹ, nhà cuối cùng cũng phải về, chuyện này cuối cùng là không thể giấu được, nếu là cha mẹ của mình, nhất định có thể hiểu được nỗi khổ tâm của mình, đây là điều Lâm Lâm đã khuyên bảo nàng, dù sao Hạ Cảnh Điềm như vậy khổ sỡ chống đỡ không phải là biện pháp.
Nửa tháng này, Hạ Cảnh Điềm rõ ràng cảm giác bụng có thay đổi, nàng đi kiểm tra, biểu hiện phát triển của thai nhi rất tốt, mỗi khi lúc này, Hạ Cảnh Điềm luôn sẽ nhớ đến người đàn ông mà nàng chỉ có thể chôn chặt hình ảnh ở trong lòng, không dám đối mặt, tưởng tượng thấy hắn bây giờ đang làm cái gì? Trời biết nàng có bao nhiêu muốn gặp hắn, mỗi khi nửa đêm tỉnh mộng, loại cảm giác muốn gặp hắn làm cho nàng khó chịu, nhưng, đối với nàng mà nói, cũng chỉ là lừa mình dối người, vĩnh viễn không thành sự thật, trong lòng lại càng thêm thống khổ khó chịu.
Mười ngày sau, đã gần tháng một, Hạ Cảnh Điềm ngồi trên xe về nhà, bởi vì mặc quá nhiều quần áo, bụng của nàng còn chưa thấy được, ngồi trên xe Hạ Cảnh Điềm trong đầu đều ở nghĩ đến phản ứng của họ, nhân sinh có nhiều chuyện như vậy không muốn đối mặt chút nào, nếu như không có phát sinh loại chuyện này, thật là tốt biết bao?
Ba giờ đi xe, Hạ Cảnh Điềm về tới F thị, đương khi đứng ở cửa thì Hạ Cảnh Điềm xúc động thiếu chút nữa rơi lệ, gõ cửa một hồi, người mở cửa là Hạ cha, khi thấy Hạ Cảnh Điềm sờ sờ đứng ở cửa, ông kinh ngạc, mừng rỡ lên tiếng nói, “Cảnh Điềm! Con về rồi à?”
Hạ mẹ từ phòng bếp đi tới, thấy Hạ Cảnh Điềm thì đôi mắt già nua lập tức tỏa sáng lên, bước nhanh đi tới cửa, đem Hạ Cảnh Điềm đánh giá một phen, mới lên tiếng nói, “Nha đầu ngốc, trở về cũng không nói một tiếng, nhanh lên vào nhà, bên ngoài lạnh lắm!”
“Ba mẹ, con nghĩ muốn làm hai người kinh hỉ một chút!” Hạ Cảnh Điềm ha ha cười, cảm nhận ấm áp trong nhà, đáy lòng cảm thấy an ủi nhiều, trên thế giới này chỉ có nhà là nơi ấm áp nhất an tâm nhất.
Hạ mẹ kích động lên tiếng nói, “Đã già như vậy rồi, còn cái gì kinh hỉ! Con nói cho chúng ta biết sẽ về nhà, mẹ còn có thể chuẩn bị một chút.”
“Mẹ. . . . . .” Hạ Cảnh Điềm kêu lên, sau đó đem hành lý lôi vào trong phòng, đứng ở trong phòng, Hạ Cảnh Điềm thở dài, nhìn thấy ba mẹ như vậy, nàng thật đúng là không muốn làm cho bọn họ lo lắng chuyện của mình, nhưng sự tình đã đến nước này, Hạ Cảnh Điềm chỉ có thể dùng bình thản để đối mặt, Hạ Cảnh Điềm buông hành lý, ra cửa, chỉ thấy Hạ mẹ đang trong phòng bếp loay hoay, bưng một chén súp nóng hôi hổi đi ra, đưa cho Hạ Cảnh Điềm, “Vừa mới cho cha con uống , con cũng uống một chén đi.”
Hạ Cảnh Điềm nhận lấy, sắc mặt có chút ảm đạm, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc, “Ba mẹ, có chuyện này con nghĩ nói cho hai người biết.”
Hạ Cảnh Điềm rất ít khi dùng giọng điệu như vậy, làm cho Hạ cha cùng Hạ mẹ hơi bị khẽ giật mình, ân cần nhìn Hạ Cảnh Điềm, lên tiếng nói, “Làm sao vậy? Có phải là có chuyện gì xảy ra rồi?”
Hạ Cảnh Điềm lắc đầu, “Con không có gì, chỉ là chuyện này, con hi vọng cha mẹ nghe xong không nên tức giận.”
Hạ Cảnh Điềm chăm chú càng làm cho hai lão nhân gia có chút hồ đồ, Hạ mẹ ngồi ở bên cạnh Hạ Cảnh Điềm, vỗ nhẹ nhẹ vai của nàng, trấn an lên tiếng nói, “Con làm chuyện gì, chúng ta làm cha mẹ không phải đều ủng hộ con sao? Nói đi! Có cái gì ủy khuất cũng đừng giấu ở trong lòng.”
“Đúng đó! Mẹ con nói đúng, nói ra, chúng ta cùng nhau đối mặt!” Hạ cha cũng lên tiếng nói, nhưng là, sống hơn nửa đời người bọn họ lại ẩn ẩn cảm giác con gái muốn nói, chuyện đó không phải là chuyện tốt gì.
Hạ Cảnh Điềm nhìn cha mẹ như vậy yêu thương, , nhất thời xúc động, nói ra lên tiếng, “Con. . . . . . con mang thai.”
Hai lão nhân gia như thế nào cũng không ngờ được dĩ nhiên là như vậy, cứ như sấm sét giữa trời quang, hai người đều chấn kinh, cũng không dám tin nhìn Hạ Cảnh Điềm đang trầm mặc, nhất thời nói không nên lời.
“Con nói cái gì? Lập lại lần nữa?” Hạ mẹ kích động bắt lấy vai Hạ Cảnh Điềm, giọng điệu kịch liệt nói, biểu lộ càng lo lắng bất an.
“Mẹ. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . .” Hạ Cảnh Điềm nước mắt đi theo dâng lên, nhỏ giọng xin lỗi.
Hạ mẹ cũng đi theo nghẹn ngào, muốn nói cái gì, lại nhất thời ách tiếng, chỉ là khàn khàn mắng một tiếng, “Con, đứa ngốc này. . . . . .”
Mà ở một bên, Hạ cha lại có vẻ trầm ổn nhiều hơn, ông lẳng lặng ngồi ở một bên, cũng lẳng lặng lên tiếng, “Cha của nó là ai? Làm cái gì?”
Hạ mẹ bởi vì lời nói của Hạ cha mà tỉnh táo lại, dồn dập ép hỏi: “Đúng rồi! Cha của nó là ai? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Con giải thích cho mẹ xem.” Mọi cảm giác sợ hãi lo lắng đối với họ cũng đã tiếp nhận rồi, bọn họ thầm nghĩ phải biết cha của cháu mình là ai, họ làm cha mẹ, có cái gì không thể không biết? Bây giờ không phải là có rất nhiều người chưa kết hôn mà có con sao? Tuy bọn họ không tán thành, nhưng đã lỡ phát sinh ở trong nhà mình thì cũng chỉ có thể chấp nhận.
Hạ Cảnh Điềm chớp chớp hai mắt đẫm lệ, quay đầu ra, lên tiếng nói, “Anh ta . . . . .anh ta. . . . . .” Hạ Cảnh Điềm liên tiếp nói hai từ, nhưng không nói thêm được.
Hạ cha lên tiếng trấn an nói, “Đừng nóng vội, từ từ nói!”
Hạ mẹ nhạy cảm hơn, tóm lại, bà hiện tại muốn biết nguyên nhân chuyện này, nhưng trông thấy Hạ Cảnh Điềm ấp a ấp úng, trong đầu không khỏi dâng lên một cảm giác bất an, bà có chút khó nói, “Chẳng lẽ? Chẳng lẽ cha nó là người đã có vợ?”
Hạ Cảnh Điềm lắc đầu, nàng là thực sự không dám nói, muốn nàng nói, cha của con nàng là thủ trưởng của nàng sao? Dựa theo tính cách cha mẹ nhất định sẽ cùng hắn đi lý luận , Hạ Cảnh Điềm lo lắng nhất là điểm này, nàng có thể tâm hòa khí cùng tiếp nhận, nhưng cha mẹ lại nhất định sẽ hảo hảo bảo hộ nàng, nhưung nàng càng không muốn trông thấy cha mẹ vì mình mà làm gì, nàng thầm nghĩ lẳng lặng đem đứa nhỏ sinh ra, sau đó rồi mới tính cái khác.
“Con mau nói đi! Người đàn ông kia là ai?” Hạ mẹ nóng nảy, giọng điệu cũng không thoát khỏi kịch liệt, bà sống hơn nửa đời người, đối với chuyện này thật đúng là có chút không cách nào thừa nhận.
“Mẹ, sau này con sẽ nói cho mẹ biết!” Hạ Cảnh Điềm đứng dậy trở về phòng, cơ hồ là đi như chạy trốn, vào trong phòng, nàng thuận tay khóa cửa lại, mà ngoài cửa, Hạ mẹ dùng sức gõ một hồi, “Cảnh Điềm, Cảnh Điềm! con nói cho mẹ rõ ràng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Mở cửa nhanh, nhanh lên mở cửa!”
“Bà để cho con nó yên tĩnh đi!” Sau lưng, Hạ cha trầm tĩnh lên tiếng, nhưng đáy lòng cũng bị chuyện này làm dậy sóng, chỉ là, ông nghĩ thoáng hơn một chút.
“Ông. . . . . .ông như vậy mà là quan tâm con sao? Con gái rốt cuộc đã xảy ra bao nhiêu chuyện tình? Bị bao nhiêu ủy khuất? Ông chẳng lẽ một chút cũng không muốn biết sao?” Hạ mẹ không khỏi trút giận lên người Hạ cha.
“Cảnh Điềm hiện tại cần nhất chính là yên tĩnh tự hỏi, bà cũng đừng bức nó quá.” Hạ cha vẫn bĩnh tĩnh lên tiếng.
“Ai. . . . . . Đứa nhỏ này ở bên ngoài rốt cuộc gặp chuyện gì? Chuyện lớn như vậy như thế nào hiện tại mới nói? Là muốn tôi tức ૮ɦếƭ sao?” Hạ mẹ thở phì phì lên tiếng, ngồi ở trên ghế nhưng lại ngồi không yên, ánh mắt lo nghĩ chằm chằm vào cửa phòng Hạ Cảnh Điềm, gương mặt già nua tràn đầy bất an.
Mà tránh ở trong phòng, Hạ Cảnh Điềm lại yên lặng rơi lệ, nàng không muốn nhất chính là làm cha mẹ lo lắng đau lòng, nghe ngoài cửa tiếng Hạ mẹ đi tới đi lui, nàng trong lòng cũng tràn đầy thống khổ.
Ngay khi Hạ gia đang đắm chìm trong mảnh không khí nặng nề, thì chuông cửa vang lên, Hạ mẹ đi ra phía trước mở cửa, khi thấy người đứng ở ngoài thì ánh mắt bà đột nhiên vui vẻ, ai cũng không ngờ được, tìm tới tận cửa dĩ nhiên là Đỗ Thiên Trạch.
“Bác gái, Hạ Cảnh Điềm có ở nhà không?” Đỗ Thiên Trạch lễ phép lên tiếng.
“Có. . . . . . có! Cậu tìm Cảnh Điềm nhà tôi là có chuyện gì không?” Hạ mẹ chăm chú nhìn chằm chằm gương mặt tao nhã của Đỗ Thiên Trạch, trong lòng suy nghĩ, hay là đứa con trong bụng nha đầu ngốc nhà mình và cậu thanh niên này có quan hệ!
“A, là con muốn gặp cô ấy.” Đỗ Thiên Trạch cũng có chút quẫn bách, nhưng khó nén trên mặt vui mừng, về nước mười ngày, hắn mới tìm được Hạ Cảnh Điềm đang ở nhà, không thể tưởng được nàng lại thực sự ở nhà.
“Vào ngồi đi! Ta đi gọi nó.” Hạ mẹ nhiệt tình bảo hắn đi vào, bà ánh mắt rất chuẩn, Đỗ Thiên Trạch đối với Hạ Cảnh Điềm có cảm tình, liếc mắt là thấy được.
“Dạ.” Đỗ Thiên Trạch đi vào, ngồi ở trên ghế Hạ cha cũng nhận ra Đỗ Thiên Trạch, liền bảo hắn ngồi xuống, mà Hạ mẹ lại vào gõ cửa phòng Hạ Cảnh Điềm, Đỗ Thiên Trạch ánh mắt dõi theo, tập trung ở cửa phòng.
Hạ Cảnh Điềm trong phòng cũng nghe ra bên ngoài có động tĩnh, chỉ là nàng không biết là ai tới, lúc này, nghe được mẹ ở ngoài cửa lên tiếng, “Cảnh Điềm, nhanh lên đi ra gặp khách, có người tìm con.”
Hạ Cảnh Điềm tranh thủ thời gian lau nước mắt trên mặt, đi đến toilet rửa mặt lại, nếu không, con mắt hồng hồng làm cho nàng như thế nào gặp người? Chỉ chốc lát sau, Hạ Cảnh Điềm mở cửa, khi nàng nhìn thấy Đỗ Thiên Trạch ở phòng khách thì cả người đều kinh ngạc, nàng như thế nào cũng không nghĩ ra, dĩ nhiên là Đỗ Thiên Trạch.
Đỗ Thiên Trạch nhìn từ trong cửa phòng đi tới Hạ Cảnh Điềm, trong lòng cảm giác rung động y nguyên rõ ràng, vì đánh vỡ bầu không khí, hắn trước cười nói, “Em có khỏe không?”
Hạ Cảnh Điềm lập tức cảm giác được có chút luống cuống, nàng đi tới gần, vẫn còn ngạc nhiên đứng ở trước mặt hắn, nói, “Tại sao là anh?”
“Vì cái gì không thể là tôi?” Đỗ Thiên Trạch cười cười, lại nhạy cảm phát hiện vành mắt Hạ Cảnh Điềm hồng hồng, có phải là vừa mới khóc, tâm cứng rắn trong nháy mắt xẹt qua đau lòng.
“Đỗ tiên sinh! Chớ đứng như vậy, Cảnh Điềm, còn không chào hỏi khách khứa?” Hạ mẹ ở một bên trách cứ cười nói, nhưng ánh mắt lại chăm chú tập trung vào biểu lộ của hai người.
Lại nghe Đỗ Thiên Trạch quay đầu lại hướng Hạ mẹ cười cười, “Không sao bác gái, con nghĩ cùng Hạ Cảnh Điềm đi ra ngoài một chút.”
Hạ mẹ hơi sững sờ, rất nhanh mỉm cười lên tiếng, “Được, được, đi một chút cũng tốt, các con đi đi! Nhớ về ăn cơm tối.”
Hạ Cảnh Điềm chưa hết giật mình đã bị Đỗ Thiên Trạch dẫn ra cửa, trực tiếp đi xuống lầu, tại đầu bậc thang, Đỗ Thiên Trạch thả tay Hạ Cảnh Điềm ra, chỉ tay ý bảo nàng lên xe, Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc đứng ở cầu thang, có chút bối rối nói, “Anh tìm em có chuyện gì không?”
“Rời đi lâu như vậy, chỉ là muốn tới thăm em một chút, như thế nào? Sẽ không phải là vừa thấy mặt đã chán ghét anh chứ!” Đỗ Thiên Trạch khuôn mặt tuấn tú có thêm nụ cười khổ.
Hạ Cảnh Điềm mím môi mỉm cười, “Làm sao có thể ? Em chưa từng có chán ghét anh.”
“Vậy thì tốt!” Đỗ Thiên Trạch ha ha cười, đã thấy Hạ mẹ ôm một chiếc áo khoát thật dày đi xuống, bởi vì vừa mới lúc ra cửa, nhìn thấy Hạ Cảnh Điềm ăn mặc tương đối ít, lo lắng nàng cảm lạnh, tranh thủ thời gian đem áo tới.
Hạ mẹ cầm áo choàng lên người Hạ Cảnh Điềm, giọng điệu đã bình tĩnh rất nhiều, “Lúc ra cửa mặc nhiều áo một chút, đừng để mình cảm lạnh .”
“Con biết rồi mẹ.” Hạ Cảnh Điềm quay đầu lại mím môi cười, trông thấy trong mắt mẹ vui mừng, nàng có chút kinh ngạc, nhưng là, ánh mắt mẹ lại một lần nữa vui vẻ quét về Đỗ Thiên Trạch phía trong xe, Hạ Cảnh Điềm lập tức hiểu rõ, trời ạ! Mẹ nhất định là hiểu lầm.