Bởi vì sinh nhật kia, Hạ Cảnh Điềm cùng Doãn Lê Hàn đều cảm thấy rất quẫn bách, đưa Hạ Cảnh Điềm về nhà, Doãn Lê Hàn liền đi, trên đường, hắn còn mua thuốc cho Hạ Cảnh Điềm, bởi vì đêm khuya rơi xuống nước, hắn lo lắng Hạ Cảnh Điềm sẽ bị cảm, đối với hành động này của hắn, Hạ Cảnh Điềm cảm động trong lòng.
Nhưng mà, đêm nay có một người cũng khó ngủ, Đỗ Thiên Trạch tôn trọng lời hứa cũng sẽ không đi tìm nàng, đồng thời, có một chuyện hắn cũng cần thời gian làm rõ, chính là từ sau này khi giao du với nàng, trước kia có đùa bỡn tình cảm ai hắn cũng không cảm thấy có gánh nặng cùng trách nhiệm, bởi vì ai cũng hiểu đó là trò chơi, không ai thật tình, nhưng lần này, đối mặt với Hạ Cảnh Điềm, hắn lại nhận thấy và biết rõ hậu quả chính là phải chịu trách nhiệm cùng nàng.
Mà đồng thời, đang ở Mỹ, Kỷ Vĩ Thần cũng tại ngày thứ ba về nước, chấm dứt công tác.
Sáng sớm ba ngày sau, Hạ Cảnh Điềm như cũ đi làm bình thường, đã không có Đỗ Thiên Trạch, thế giới của nàng bình yên không ít, ở công ty rất nhiều người thấy nàng lẻ loi một mình, đều đang suy đoán, nàng không phải là bị Đỗ Thiên Trạch đá rồi chứ, từng loại suy nghĩ này đều lộ rõ trên mặt các nữ đồng sự, nhìn họ có chút hả hê, chuyện này rất nhanh đã bị mọi người quên lãng, lực chú ý của họ cũng dời đi, việc này làm cho công việc của Hạ Cảnh Điềm tốt hơn.
Ở tầng cao nhất của Đỗ thị, Đỗ Thiên Trạch khó được hưởng thụ sự yên tĩnh sau giờ trưa, mỗi khi lúc này, hắn đầy trong đầu đều là hình ảnh Hạ Cảnh Điềm, hắn nhớ quá khoảng thời gian cùng nàng vui vẻ cười đùa, yêu mến nhìn cách nàng nói chuyện, một cái nhăn mày một nụ cười cũng làm cho hắn vô cùng khó quên, có đôi khi thật sự nhịn không được, hắn lặng lẽ ở trong xe đợi nàng tan tầm, nhìn nàng cùng các đồng nghiệp cười cười nói nói, làm cho hắn an tâm, chỉ cần nàng sống tốt, với hắn mà nói, đã là một ngày rất vui.
Nhưng mà, cũng đang lúc này, cửa phòng làm việc của hắn bị đẩy ra, đi vào là một người thanh niên trẻ tuổi, chỉ thấy hắn một thân áo quần nhàn nhã, vóc dáng cao cao, trên mặt toát ra như có như không nụ cười tà, hắn đúng là bạn tốt của Đỗ Thiên Trạch ở Mĩ, một thiếu gia có gia thế bối cảnh không thua gì Đỗ Thiên Trạch.
Vừa đi vào, trông thấy ngồi ở trước bàn làm việc, Đỗ Thiên Trạch ánh mắt không thế nào hoan nghênh khi nhìn thấy hắn, hắn nhướng mi mắng, “Tiểu tử kia, cậu cũng quá không có lương tâm nha, đến T thị cũng không chủ động liên lạc với mình, nếu như không phải trên báo thấy tin tức của cậu, mình còn tưởng rằng cậu đang ở đây Mĩ đâu!”
Đỗ Thiên Trạch miễn cưỡng nhấc lên mắt, “Cậu không phải là tìm tới rồi đó sao?”
“Mình như thế nào không có cốt khí như vậy? Mỗi lần mới có lợi liền nghĩ đến cậu, tiểu tử cậu cũng quá gặp may mắn a.” Văn Bác cười nói, nhìn Đỗ Thiên Trạch híp mắt, tiếp lên tiếng, “Đêm nay biệt thự của mình có tiệc, có hứng thú tham gia không? Đêm nay mỹ nữ đều là người của giới người mẫu a!”
“Không có hứng thú.” Đỗ Thiên Trạch không chút do dự cự tuyệt.
“Là đối với phụ nữ không có hứng thú, hay là đối với tiệc của mình không có hứng thú? Mình có nên hoài nghi tâm lý của cậu không bình thường không?” Văn Bác cau mày trêu ghẹo hắn, từ vừa mới bắt đầu đi tới, hắn đã nhìn ra Đỗ Thiên Trạch thay đổi không ít, trước kia trên mặt luôn treo thần thái tự đắc kiêu ngạo, mà bây giờ, ngược lại trầm tĩnh không ít.
Đột nhiên, Văn Bác chú ý tới tờ báo trên bàn Đỗ Thiên Trạch, tiện tay cầm tới, thú vị thưởng thức hình ảnh trên tờ báo, hắn chậc chậc lên tiếng, “Một cô gái như vậy đã làm cho cậu buông tha cho cả một rừng hoa sao? Quá không đáng đi! !”
Lời của hắn vừa dứt, Đỗ Thiên Trạch ánh mắt sắc bén bắn tới, giọng điệu cảnh cáo nói: “Không cho phép vũ nhục cô ấy.”
“Ơ, còn bênh vực! Như thế nào? Cậu có chuẩn bị lấy cô ấy à?” Văn Bác nụ cười trên mặt càng khinh thường.
“Có tin mình ném cậu ra ngoài không?” Đỗ Thiên Trạch không vui khẽ nói, hắn không cho phép người khác vũ nhục Hạ Cảnh Điềm.
Văn Bác nhìn hắn chăm chú, trên mặt biểu lộ vừa rồi thu lại, lập tức cười làm lành nói, “Đừng nóng giận! Lời của mình còn chưa nói xong, cậu hiểu được cô gái này sao?”
Lời của hắn làm cho Đỗ Thiên Trạch nheo lại con mắt, kéo môi lên tiếng, “Chẳng lẽ cậu biết rõ hơn mình à?”
“Mình là không biết, nhưng nói thiệt cho cậu biết, mấy ngày hôm trước mình còn thấy cô ấy, trong một bữa tiệc sinh nhật của một người bạn của mình, cậu biết cô ấy dùng thân phận gì tham gia không? Là bạn gái của bạn mình đấy, a, hiện tại đã thấy không đáng chưa.” Văn Bác vừa nói, một bên dùng ánh mắt miệt thị nhìn chằm chằm vào Đỗ Thiên Trạch, khuôn mặt đang nhăn nhó.
“Cậu nói cái gì?” Đỗ Thiên Trạch cả kinh đứng dậy ép hỏi.
Văn Bác bị bộ dáng muốn Gi*t người làm cho hoảng sợ, tranh thủ thời gian khoát tay, “Đừng kích động, mình chỉ hảo tâm nói cho cậu biết, cậu cũng đừng đem hỏa trút lên người mình chứ.”
“Nói rõ rang xem.” Đỗ Thiên Trạch nắm chặc nắm tay, cắn răng lên tiếng, chỉ kém không có đưa một quyền đi ra.
Rất không trùng hợp, Văn Bác chính là chủ nhân khu biệt thự lần trước Doãn Lê Hàn mượn đãi tiệc, dưới sự ép hỏi của Đỗ Thiên Trạch, hắn một chữ không lọt đem tình cảnh đêm đó miêu tả lại một phen, hơn nữa, vì để cho Đỗ Thiên Trạch hết hy vọng, hắn vẫn không quên thêm mắm thêm muối, cái gì, hai người trước mặt mọi người hôn môi, khiêu vũ nhiệt tình, hơn nữa nói tới phần rơi xuống nước, hắn lại nói thành uyên ương nghịch nước, nghe xong Đỗ Thiên Trạch chỉ kém không có bị phát bệnh, nhưng tâm tình cũng mau không khống chế được.
Hắn bị đả động rồi, cũng trong lòng bài xích nghĩ, không có khả năng, không có khả năng, Hạ Cảnh Điềm sẽ không ở sau lưng mình và người khác cùng một chỗ, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm, nhưng là, bạn tốt của hắn nói làm sao sai được, Văn Bác thấy hắn giận không kềm được, rất thức thời đi rồi, bởi vì hắn sợ Đỗ Thiên Trạch hỏa lực lan đến gần mình.
Đỗ Thiên Trạch ngây người, giật mình sửng sốt, tin tức này với hắn mà nói hoàn toàn là sấm sét giữa trời quang, hắn không thể tin được, nàng muốn không gian riêng tư là vì giấu hắn qua lại với người khác, hắn biết rõ lời nói của Văn Bác không thể tin hoàn toàn, nhưng nghe vào lỗ tai vẫn y nguyên như vậy chói tai, hắn vẫn không nhúc nhích đứng ở tại chỗ, trên mặt biểu lộ âm tình bất định, nhưng tay lại cầm thành quyền, cơ hồ bấu vào trong thịt.
Chưa từng có trải qua loại đả kích này, Đỗ Thiên Trạch có vẻ không liệu, trong lúc nhất thời, hắn không biết là nên gọi đến Hạ Cảnh Điềm hỏi cho rõ, hay là vọt tới văn phòng nàng ép hỏi, hoặc là, trước tiên đem người đàn ông kia đánh một trận rồi nói sau.
Nhưng mà, lý trí đã kéo lại, hắn lấy ra điện thoại, không chút do dự bấm số Hạ Cảnh Điềm.
Giờ này Hạ Cảnh Điềm đang ở đại sảnh Kỷ thị, nhìn điện thoại vang lên, nàng sững sờ, lấy ra, thấy là Đỗ Thiên Trạch, cả người đều ngẩn ngơ, không biết có nên tiếp hay không, tiếng chuông vang lên thật lâu, nàng mới tìm một nơi không người nghe, “Này.”
“Em bây giờ ở nơi nào?” Đỗ Thiên Trạch thanh âm không giống như trước nhẹ nhàng, có vẻ bị đè nén.
Hạ Cảnh Điềm sững sờ, nhướng mi đạo!”Tôi ở công ty.”
“20 phút sau, ở quán cà phê đối diện Kỷ thị gặp mặt.” Đỗ Thiên Trạch vừa dứt lời đã cúp máy khiến cho Hạ Cảnh Điềm không hiểu ra sao, nàng nhíu nhíu mày, không biết Đỗ Thiên Trạch đây là làm sao vậy, không phải nói một tháng không gặp mặt đấy sao? Ngẩng đầu, nàng có thể thấy quán cà phê đối diện, bây giờ là giờ làm việc, nàng có chút khó xử.
20 phút sau, Đỗ Thiên Trạch đứng ở cửa quán, nhưng Hạ Cảnh Điềm lại còn chưa tới, hắn nhíu nhíu mày, bước chân đi vào quán dừng lại, hắn đang do dự có nên đi trực tiếp phòng làm việc tìm nàng, cuối cùng, lo lắng đến nàng sẽ khó xử, hắn vẫn là gọi điện thoại cho Hạ Cảnh Điềm, yêu cầu Hạ Cảnh Điềm bây giờ lập tức xuống.
Hạ Cảnh Điềm trong văn phòng bất đắc dĩ cực kỳ, Đỗ Thiên Trạch mãnh liệt yêu cầu gặp mặt như vậy, rốt cuộc là vì chuyện gì? Nghe giọng hắn, giống như thực sự có việc, Hạ Cảnh Điềm nhìn đồng hồ, còn có một tiếng đồng hồ đã hết ban rồi, trên đầu công việc còn chưa xong, luôn mãi do dự, nàng quyết định xuống dưới gặp một mặt, nói vài lời nàng sẽ trở lại.
Đi vào quán cà phê, Hạ Cảnh Điềm liếc mắt liền thấy Đỗ Thiên Trạch ngồi ở một góc, thấy hắn thần sắc buồn bực, khuôn mặt tuấn tú nghi kị, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Hạ Cảnh Điềm xuất hiện, trong nháy mắt làm cho Đỗ Thiên Trạch cảm thấy vui sướng, nhưng là, một giây sau, hắn lại ghìm nén tâm tình, hướng Hạ Cảnh Điềm lên tiếng nói, “Ngồi xuống đi!”
Hạ Cảnh Điềm đứng ở một bên, thở dài, “Anh có chuyện gì cứ nói đi! Tôi trong chốc lát còn phải trở về làm việc.”
“Chuyện này nhất thời không thể nói rõ ràng.” Đỗ Thiên Trạch liếc nhìn nàng, xẹt qua gương mặt thanh thuần của nàng, hắn đánh ૮ɦếƭ cũng không tin tưởng cô gái trong miệng Văn Bác chính là Hạ Cảnh Điềm trước mắt.
Hạ Cảnh Điềm mấp máy môi, ngồi ở đối diện hắn, mới lên tiếng nói, “Nói đi! Anh rốt cuộc có chuyện gì tìm tôi?”
“Bốn ngày trước vào buổi tối, em ở đâu?” Đỗ Thiên Trạch thấp giọng hỏi, nhưng sự thật, ánh mắt lại chăm chú nhìn thần sắc Hạ Cảnh Điềm, không nghĩ bỏ qua một chút tin tức.
Hạ Cảnh Điềm hồi tưởng lại, buổi tối kia đúng là nàng tham gia tiệc sinh nhật của Doãn Lê Hàn, nàng không rõ Đỗ Thiên Trạch hỏi như vậy là mục đích gì, đành phải thành thật nói, “Tôi tham gia sinh nhật một người bạn.”
Thấy Hạ Cảnh Điềm chính miệng thừa nhận, giọng điệu không khỏi tăng thêm, “Bạn kia là nam phải không?”
Hạ Cảnh Điềm nhíu nhíu mày, nhẹ gật đầu, “Ừ.”
“Các người là quan hệ gì?”
Đỗ Thiên Trạch nghiễm nhiên bộ dạng như đang thẩm vấn tội nhân, như vậy Hạ Cảnh Điềm càng chau mày, nàng khó hiểu hỏi, “Điều này rất quan trọng sao?”
Những lời này triệt để đốt lửa giận trong иgự¢ Đỗ Thiên Trạch, hắn tức giận lên tiếng nói, “Không quan trọng sao? Bạn gái của tôi làm bạn gái người đàn ông khác dự tiệc, chẳng lẽ với tôi là không quan trọng sao?”
Đỗ Thiên Trạch trong lời nói làm cho Hạ Cảnh Điềm thần sắc cả kinh, nàng mở lớn mắt, sau nửa ngày mới nhanh phản bác lên tiếng nói, “Anh nói bậy bạ gì đó? Anh nghe ai nói lung tung ? Cũng không phải như anh nghĩ, chúng tôi chỉ là bạn bè.”
Hai chữ bạn bè lại kích khởi Đỗ Thiên Trạch càng lớn tức giận, hắn thề từ nhỏ đến lớn, còn chưa từng có tức giận như vậy qua, hắn ngăn không được gầm nhẹ lên tiếng, “Bạn bè? Bạn bè mà trong bữa tiệc lớn mật hôn môi? Bạn bè mà thân mặt khiêu vũ? Mà không biết tị hiềm sao?”
Đỗ Thiên Trạch liên tiếp chất vấn, làm Hạ Cảnh Điềm hoàn toàn kinh hãi, hắn rốt cuộc đang nói gì vậy? Hạ Cảnh Điềm mở to hai mắt, trong khoảng thời gian ngắn đã không biết phải như thế nào giải thích dưới sự tức giận tím mặt của hắn, thời gian dường như đọng lại, cả quán cà phê im ắng, Đỗ Thiên Trạch thanh âm làm cho tất cả người bán hàng cùng khách nhân ghé mắt, Hạ Cảnh Điềm chỉ là ngạc nhiên.
Đỗ Thiên Trạch hổn hển kêu lên, “Như thế nào? Chột dạ? Thừa nhận? Em vì cái gì không nói lời nào?”
Đối mặt Đỗ Thiên Trạch như vậy, Hạ Cảnh Điềm đã không biết như thế nào mở miệng, chấn kinh sau nửa ngày, đột nhiên, một tin tức chuyển qua trong óc, đúng vậy a, vì nguyên nhân đó làm cho Đỗ Thiên Trạch đối với mình hết hy vọng cũng tốt, dù sao, nàng cùng hắn hai người bất đồng thế giới, làm cho hắn rời đi thế giới của mình không phải rất tốt sao? Mà lý do này hoàn toàn đủ rồi, Hạ Cảnh Điềm rủ xuống lông mày, không phản bác, chỉ là thấp giọng nói, “Không sai, xác thực là như vậy, anh nghĩ như thế nào?” Nói xong câu đó, Hạ Cảnh Điềm đã hối hận, thương tâm hắn, mình cũng cảm thấy trong lòng đau nhức, chỉ có thể đối với Đỗ Thiên Trạch xin lỗi, thực xin lỗi. . . . . .
Đỗ Thiên Trạch đầy bụng chất vấn bởi vì câu này mà biến mất vô hình, hắn sá nộ trừng mắt nhìn Hạ Cảnh Điềm, không dám tin nhìn gương mặt thuần khiết này, nàng lại thừa nhận? Hắn còn tưởng rằng nàng sẽ phản bác, hắn còn tưởng rằng nàng sẽ cho một giải thích rất tốt, mà hắn có thể theo giải thích hợp lý kia mà tha thứ, chính là, nàng lại thừa nhận? Đây với hắn mà nói, quả thực đã đánh một đòn cảnh cáo, cho dù tâm cứng rắn mấy hắn cũng cảm thấy иgự¢ cơ hồ không thở nổi.
Đỗ Thiên Trạch cố gắng thở dốc mấy ngụm, nhưng иgự¢ cung cấp dưỡng khí không đủ làm cho hắn hô hấp không thuận, hắn vuốt иgự¢, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo biến hình, dồn dập tiếng thở dốc vang lên, Hạ Cảnh Điềm sợ tới mức trừng lớn mắt, nàng đi nhanh lên tới, vội vàng nói, “Đỗ Thiên Trạch. . . . . .”
Vừa định muốn duỗi tay ra, lại bị Đỗ Thiên Trạch một bỏ qua, hắn lạnh giọng nói, “Cút ngay.” Nói xong, hắn không để ý иgự¢ đau đớn, bước nhanh ra quán cà phê, ngồi vào trong xe, sau đó liền xông ra ngoài đường.
Đuổi theo ra cửa, Hạ Cảnh Điềm nhìn xe rời đi, nước mắt cũng một giây sau chảy xuống, thương tâm ủy khuất, còn có lo lắng, nàng không muốn thương tâm hắn, nàng không nghĩ . . . . . .Nhưng vì cái gì lão Thiên hết lần này tới lần khác như vậy đối đãi bọn họ?
Đỗ Thiên Trạch bệnh làm cho nàng lo lắng không thôi, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cỗ xe chói mắt màu đỏ biến mất ở trước mắt, Hạ Cảnh Điềm đột nhiên cũng cảm thấy иgự¢ hít thở không thông, nàng vuốt иgự¢, vô lực quay lại, sau lưng người bán hàng lập tức tiến lên quan tâm, “Tiểu thư, cô không sao chứ! Có bị gì không?”
Hạ Cảnh Điềm tranh thủ thời gian lau nước mắt, lắc đầu, “Đừng lo, cám ơn.” Sau đó, lảo đảo thân thể hướng Kỷ thị đi đến.
Trở lại văn phòng, Hạ Cảnh Điềm hoang mang lo sợ, tâm loạn như ma, Đỗ Thiên Trạch gương mặt khó chịu hiển hiện trong óc, nàng tự trách bất lực, trước khi thương tâm hắn sao không nghĩ đến bệnh của hắn, hôm nay, hắn thế nào? Có thể hay không trên xe đã phát bệnh? Hắn có mang thuốc không? Tại sao phải như vậy?
Nghĩ nghĩ, Hạ Cảnh Điềm không khỏi trốn vào trong toilet, nàng cỡ nào hi vọng Đỗ Thiên Trạch có thể bình an vô sự, nếu không, nàng cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.
Lái xe rời đi, Đỗ Thiên Trạch trong đầu chỉ có câu trả lời tuyệt tình của Hạ Cảnh Điềm…, иgự¢ buồn bực tăng thêm, hô hấp ngắn làm cho hắn thần chí không rõ, xe nhiều lần đánh lên phía trước cỗ xe, cuối cùng, hắn trực tiếp dừng ở một bên, trong xe có thuốc, hắn lại không nghĩ uống, giờ khắc này, cảm giác đau lòng hẳn phải ૮ɦếƭ còn muốn khó chịu, chưa bao giờ biết rõ Hạ Cảnh Điềm trong thế giới của hắn lại sắm vai quan trọng như vậy, nghe được nàng thừa nhận một khắc kia, hắn cảm giác thế giới của hắn trong nháy mắt biến thành màu xám.
Tiếp theo, Đỗ Thiên Trạch không có bị phát bệnh, chỉ là bởi vì quá đột ngột mà làm cho hắn khó thở, hôm nay, ngừng lại nghỉ một lát hắn cảm giác khá hơn, tránh ở trong xe, không muốn đi, cũng không muốn động.