Đồ Chơi Của Tổng Tài - Chương 01

Tác giả: Ngân Nhi

Tai Họa Bất Ngờ
Giữa buổi trưa của đô thị phồn hoa là những tiếng huyên náo ồn ào trên đường phố, những chiếc xe thay nhau nối đuôi tấp nập, mặt trời rọi xuống những ánh nắng chói chang nhất, làm cho mọi người đều có chung một cảm giác buồn bực cáu tiết, Hạ Cảnh Điềm một thân váy hoa màu vàng tươi mát, thanh thoát, uyển chuyển đứng trong đám người đông đúc, nhưng rất dễ dàng nhận thấy nàng, tóc dài cao cao thắt đuôi ngựa, vai đeo một chiếc ba lô nhỏ, trông rất xinh xắn, nàng một tay cầm cốc trà sữa luôn miệng hút, mắt to lung liếng kiên nhẫn đếm những con số trên tín hiệu đèn giao thông, hôm nay đối với nàng mà nói, có thể nói là việc vui liên tục, buổi sáng vừa mới nhận được lời mời nhận việc, giữa trưa lại nhận được điện thoại của người bạn tốt ở nước Mỹ sắp trở về, hai việc vui, làm cho khuôn mặt nàng vốn đã xinh đẹp nay càng thêm tươi mát, bởi nụ cười luôn hiện diện trên môi.
Rốt cục, đợi xong 60 giây đèn xanh, những chiếc xe đã giảm tốc độ và bắt đầu dừng lại, bởi vì lo lắng người bạn chờ quá lâu, đèn xanh mới vừa tắt, nhìn lên thấy tuyến xe phía trên đã dừng hẳn, Hạ Cảnh Điềm không thể chờ đợi được nữa liền đi lên lối dành cho người đi bộ.
Vừa nhìn đồng hồ, vừa nhanh băng qua đường lớn, lúc nàng đi đến nữa đường thì đằng sau xông đến một chiếc xe màu đen, lao về hướng Hạ Cảnh Điềm với vận tốc kinh hồn, nguy hiểm thấy rõ trong chớp mắt, nhanh đến làm cho người ta hít thở không thông, ngay khi chiếc xe cách nơi Hạ Cảnh Điềm đứng không đến ba thước, người ta mới nghe được tiếng phanh xe phát ra sắc nhọn, Hạ Cảnh Điềm đồng tử trợn to, liền cảm giác sợ hãi cũng chưa kịp có, cả người đã bị đánh bật ra ngoài, phịch một tiếng, té xuống giữa trung tâm đường rồi lăn lông lốc thêm vài vòng, cho đến khi Hạ Cảnh Điềm cảm thấy ngũ tạng lục phủ như muốn rời đi chính mình, nàng liền rơi vào hôn mê bất tỉnh.
“A. . .” Tai nạn xe đột nhiên xảy ra, lập tức làm ai nấy đều khi*p sợ, tất cả ánh mắt của người đi đường đều chú ý, và vội vàng quan tâm đến Hạ Cảnh Điềm vừa bị ngã xuống, ánh mắt lại phẫn nộ trừng cỗ xe BMW đang dừng ở ngã tư đường trước mặt, kiêu ngạo cuồng vọng mà không hề có động tĩnh gì.
Khoảng mười giây sau, đang lúc có ba bốn người thăm dò xem tình hình của Hạ Cảnh Điềm thì cửa xe được mở ra, bước xuống xe là một bóng dáng thon dài, người mặc tây trang, gương mặt như tượng tạc nhưng sắc mặt âm trầm khó coi, mắt đeo kính râm tựa một bức tường thành vô hình, che giấu ánh mắt chỉ trích của người chung quanh.
Hạ Cảnh Điềm hoàn toàn ngất đi, toàn thân nơi da thịt trắng tuyết lộ ra giờ đã rướm máu vì ma sát với mặt đường, đang lúc mọi người đang bối rối không biết là nên đưa đi bệnh viện hay gọi 120, đã có một đôi tay hữu lực ôm lấy Hạ Cảnh Điềm đang mê man bất tỉnh. . .
Mọi người chỉ thấy, sau khi tai nạn phát sinh trong ngắn ngủi mấy giây, chiếc xe BMW đen chói mắt đã lao đi mặc cho giao thông đang hỗn loạn, để lại đám người vẫn còn đang trợn mắt há mồm nhìn theo.
Qua kính xe nhìn đến cô bé đang hôn mê bất tỉnh, đôi mắt dưới lớp kính râm của Kỷ Vĩ Thần híp lại một chút, có chút buồn bực mím bạc môi, cầm lên điện thoại hắn bắt đầu liên lạc với bác sĩ riêng của Kỷ gia.
Ngay khi đem Hạ Cảnh Điềm đưa đến trong nhà bác sĩ, Kỷ Vĩ Thần chỉ là phân phó Y Sinh sau khi trị liệu hoàn toàn thì cho nàng rời đi, thậm chí cũng không muốn biết tình hình nàng đang như thế nào, bởi vì đối với Kỷ Vĩ Thần mà nói, rất nhiều chuyện là có thể dùng tiền đến giải quyết , đáng thương cho Hạ Cảnh Điềm đang một mình trong bóng tối giãy dụa, nhẫn lấy thống khổ để giành lấy cuộc sống.
Kỳ thật tình hình của Hạ Cảnh Điềm cũng không phải rất nghiêm trọng, ngay khi phát hiện có vật cản, trong chớp mắt Kỷ Vĩ Thần liền giẫm nhanh phanh lại, cho nên, Hạ Cảnh Điềm chỉ là bởi vì quán tính né tránh, té bị thương đầu gối chân trái, nhưng toàn thân cũng bị trầy da một số chổ, may mà khuôn mặt xinh xắn chỉ bị trầy phần trán mà thôi.
Trải qua hơn mười tiếng sau, Hạ Cảnh Điềm mới tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy toàn màu trắng, nàng còn tưởng rằng mình đang ở bệnh viện, nhưng khi cẩn thận quan sát sau nàng mới phát hiện, hình như là đang trong nhà của người khác, mà trên người mình đã thay đổi quần áo bệnh nhân, lộ ra nửa phần cánh tay được băng bó vải trắng, mà chỗ đầu gối cũng truyền đến loại đau đớn như xé da thịt, làm nàng vô ý thức thấp giọng rên lên tiếng.
“૮ɦếƭ tiệt hỗn đản. .” Nàng cắn răng chửi nhỏ, cẩn thận nghĩ muốn chuyển động hai chân, nhưng chân trái đang bị nẹp chặt, làm cho nàng hành động thập phần chậm chạp. Đầu tiên, nàng muốn biết rõ ràng mình đang ở chỗ nào, thứ hai, nàng nghĩ lập tức mắng tên hỗn đản vượt đèn đỏ, cũng không biết người kia có phải là tiến đến đầu thai, thì 60 giây đèn đỏ thời gian, không nên đem tính mạng người khác ra đùa giỡn, lần này nàng xác định sẽ không để người nọ yên ổn.
Đang lúc nàng thật vất vả xuống giường mang xong dép, bỗng nhiên, cánh cửa trắng đóng chặc bị người đẩy ra, một người phụ nữ trung niên mặc blue trắng vội vàng tiến lên, dịu dàng nói!”Tiểu thư, cô tạm thời vẫn không thể xuống giường.”
“Nơi này là chỗ nào?” Hạ Cảnh Điềm nhíu mày hỏi! Xoay người một lần nữa ngồi trở lại trên giường.
“Nơi này là bệnh viện tư của Kỷ gia, tiểu thư bị Kỷ tiên sinh ᴆụng bị thương, xế chiều hôm nay được đưa tới.” Nữ bác sĩ đem hết sự tình nói ra.
“Kỷ tiên sinh? Bệnh viện tư gia?” Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy đầu như nổ mạnh một cái, tên hổn đản kia, ᴆụng bị thương người còn không đưa nàng đi bệnh viện công, mà ném nàng đến cái này cái gì bệnh viện tư gia, chẳng lẽ là muốn giải quyết riêng? Nàng mới sẽ không dễ dàng như vậy cho hắn.
Nữ bác sĩ tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của Hạ Cảnh Điềm, lập tức giương môi cười, “Tiểu thư họ gì? Chúng tôi là chuyên chăm sóc sức khỏe cho người của Kỷ gia, đạo đức nghề nghiệp và về phương diện an toàn phương, tiểu thư có thể yên tâm.”
Hạ Cảnh Điềm hoài nghi nhíu mày, nhưng…, đúng là thiết bị cao cấp xác thực có sức thuyết phục, nghĩ thông, nàng mới nghĩ đến thương thế của mình, tranh thủ thời gian nàng chỉ vào chân trái bị bó, vội hỏi!”Chân của tôi bị gì vậy? Có phải là bị tàn phế rồi không?”
Nữ bác sĩ chậm rãi cười, kiên nhẫn nói!”Tiểu thư không cần lo lắng, thương thế của cô không phải rất nặng, chỉ là đầu gối chân trái bị nặng một chút, những thứ khác đều là bị thương ngoài da, tôi giúp cô cố định tốt, bất quá một tháng có thể hoàn toàn hồi phục.”
“Cái gì? Một tháng?” Hạ Cảnh Điềm mở to hai mắt, ngăn không được kêu to lên tiếng, trời ạ! Này làm sao có thể? Ngày mai nàng phải đi làm, đừng nói một tháng, muộn nửa ngày cũng không được a! Chẳng lẽ lại muốn nàng vất vả tranh thủ tìm được việc làm, mà giờ vì tai họa bất ngờ này mà bị hớ sao? Giờ khắc này, nàng thực sự hận không thể xách đao Gi*t cái người ᴆụng nàng bị thương kia.
Bác sĩ trên mặt lộ ra ý cười hiểu được, giọng điệu thân thiết mà hiền hoà nói!”Tiểu thư, cô yên tâm, Kỷ tiên sinh đã nói qua, bất luận tiểu thư có cái gì tổn thất, Kỷ tiên sinh đều có thể bồi thường .”
Hạ Cảnh Điềm trừng mắt lần nữa trước bác sĩ, nàng chỉ cảm thấy đáy lòng bốc lên ngọn lửa, người trước mắt này hoàn toàn là giúp đỡ tên họ Kỷ nói chuyện, cho là có tiền là rất giỏi sao? Cho rằng ᴆụng người bị thương dùng tiền là được rồi sao? Một câu thực xin lỗi cũng không có, lấy tiền là nghĩ đuổi nàng đi được rồi sao? Nàng cười nhạo kéo môi, “Phải không? Hắn sẽ bồi thường hết thảy tổn thất của tôi? Được, bà nói với hắn cầm một trăm ngàn tới, tôi lập tức rời đi.”
Bác sĩ khẽ giật mình, không thể tưởng được cô gái khả ái trước mắt này lại ra giá một trăm ngàn, trên mặt lập tức lộ ra ý cười quen thuộc, không nhanh không chậm lên tiếng, Tiểu thư, cô hiểu lầm, đối với chuyện này, Kỷ tiên sinh cũng rất xin lỗi, tiểu thư lần này chỉ là bị thương ngoài da, một trăm ngàn là quá nhiều, chúng tôi chỉ tiếp thụ bồi thường hợp lý.”
“Bà không phải là người làm chủ được việc này, để cho tôi cùng cái tên họ Kỷ nói chuyện.” Hạ Cảnh Điềm cũng không nhượng bộ, nói một trăm ngàn cũng chỉ là nàng hờn dỗi mà thôi, thật sự là muốn làm cho cái tên họ Kỷ cúi đầu nhận lỗi mới được, lần này chỉ là ᴆụng bị thương người, vạn nhất đâm ૮ɦếƭ người, hắn cho rằng một cái giá có thể bãi bình hết thảy sao? Cái này hoàn toàn là một loại ô nhục và châm chọc của người có tiền đối với người dân bình thường.
“Tiểu thư muốn gặp Kỷ tiên sinh chỉ sợ có chút khó khăn, Kỷ tiên sinh xế chiều hôm nay phải bay sang Newyork .” Bác sĩ vẻ mặt tốt bụng nói, thân là bác sĩ của Kỷ gia lâu như vậy, bà biết rõ làm như thế nào có thể theo ý người bệnh, mà cũng không phiền đến Kỷ gia.
Hạ Cảnh Điềm mới không tin lời bà ấy nói, đi Newyork chỉ là lấy cớ, tránh né mới là chính a! Nhưng xem bà ấy vẻ mặt chân thành, nàng sẽ không so đo, tự mình đi ra ngoài, thản nhiên nói!”Cho tôi điện thoại của hắn, tôi muốn tự mình cùng hắn nói chuyện.”
“Có lẽ tiểu thư không biết, Kỷ tiên sinh bận rộn hơn người, sẽ không có khả năng nghe ngài điện thoại của cô, nếu như cô có cái gì cần, có thể trực tiếp nói.” Bác sĩ cũng không dám nói cho nàng biết Kỷ gia thực sự rất có thế lực, lại không dám nói cho nàng biết, người ᴆụng nàng chính là tổng giám đốc của tập đoàn Thương Thành của Kỷ thị – Kỷ Vĩ Thần.
Lần này Hạ Cảnh Điềm thật sự bực tức, người nào biết tâm tình của nàng lúc này? Bây giờ là xã hội văn minh, hôm nay bị ᴆụng, gặp xui xẻo, vận xui thì nàng nhận, thống khổ cũng nhịn, nhưng không được tôn trọng bởi cái loại người có tiền kia làm nàng thật sự khó chịu, lần đầu muốn Gi*t người.
Đang lúc Hạ Cảnh Điềm cùng bác sĩ nói chuyện có chút cứng ngắc thì cánh cửa đóng chặt lại một lần nữa được mở ra, một người thanh nhiên trẻ tuổi đi tới, trong tay cầm điện thoại, hướng bác sĩ lên tiếng nói!”Lưu bác sĩ, điện thoại của Kỷ tiên sinh.”
Lưu bác sĩ vừa liếc nhìn Hạ Cảnh Điềm đang thở phì phì vì giận, vừa nhận lấy điện thoại, giọng điệu cung kính, “Kỷ tiên sinh.”
Chỉ nghe trong điện thoại truyền đến một thanh âm trầm thấp, ngữ điệu có chút lười biếng, “Cô bé kia thế nào?”
“Cô ấy đã tỉnh, tình hình cũng đã ổn.” Lưu bác sĩ đơn giản báo cáo lại.
Đang lúc này, ngồi ở trên giường Hạ Cảnh Điềm nhanh chóng đứng lên, đoạt lấy ddienj thoại trong tay Lưu bác sĩ, không nói hai lời, đề cao thanh âm liền hướng đầu bên kia điện thoại rống lên, “Này, ngươi là tên hỗn đản đáng ૮ɦếƭ, ᴆụng bị thương người, ngươi cho rằng trốn đi là có thể trốn tránh trách nhiệm sao? Ta cho ngươi biết, chuyện này ta không để yên.”
Gầm xong, Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy màng tai đều nhận lấy chấn động, có chút ong ong vang lên, rất ít khi phát giận, nàng thiếu chút nữa thở gấp không thuận, đầu bên kia điện thoại trầm mặc, thật lâu không nói chuyện, Hạ Cảnh Điềm cho rằng đối phương bị mình dọa sợ, nhưng không ngờ, nửa ngày, đầu bên kia điện thoại truyền đến một câu hơi có vẻ khàn khàn, thanh âm trầm thấp, “Ta cũng không có trốn tránh trách nhiệm, về phần bồi thường, luật sư của tôi sẽ cùng cô tính toán kỹ lưỡng.”
Thanh âm trầm thấp từ tính làm cho Hạ Cảnh Điềm cả người giật mình, trong khoảng thời gian ngắn lại quên nên nói cái gì, ngắn ngủi thất thần sau, nàng hừ nhẹ một tiếng, lại một lần nữa bùng lửa giận!”Ta bất kể, bởi vì ngươi ta bị mất việc, điểm này làm sao ngươi cũng bồi không được.”
Đầu bên kia điện thoại lại một lần nữa trầm mặc, cũng mất nửa ngày, đầu kia truyền đến hơi có vẻ thanh âm hỗn loạn, khàn khàn thanh âm vang lên, “Cô muốn công việc, tôi đáp ứng.” Sau đó là tiếng ngắt của máy truyền đến.
Hạ Cảnh Điềm nhìn qua điện thoại trong tay, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, “Đáng giận, dám cúp điện thoại của tôi, cho tôi công việc sao? Vậy cũng muốn xem là công việc gì, không phải việc văn phòng thì tôi mặc kệ.”
“Tiểu thư, Kỷ tiên sinh đáp ứng cho cô công việc, thì nhất định sẽ làm cô thoả mãn .” Một bên Lưu bác sĩ không khỏi tươi cười rạng rỡ nói, đồng thời dưới đáy lòng có chút hâm mộ nàng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc