Khoảng thời gian tiếp theo, Quý Tranh tập luyện theo quy luật. Buổi sáng huấn luyện, buổi trưa nghỉ ngơi trong quân khu, buổi chiều tiếp tục huấn luyện, sau khi kết thúc thì lái xe về nhà. Khương Cách luôn đi cùng với anh như hình với bóng, cuộc sống đơn giản mà hạnh phúc.
Mặc dù Quý Tranh vẫn chưa hoàn toàn vượt qua chướng ngại tâm lý, nhưng anh đã tiến bộ thấy rõ. Ban đầu chỉ bắn vài phát súng là tầm mắt anh lại mờ, bây giờ mỗi ngày huấn luyện tầm mắt chỉ bị mờ bốn năm lần, dường như chỉ cần một bước nữa là anh đã vượt qua được chướng ngại này, nhưng anh không biết phải đi thế nào.
Tính tình Cao Viễn vốn nóng nảy, nhưng tại thời điểm quan trọng như thế này ông lại không gấp gáp. Vài ngày trước, nhiệm vụ chống Mα túч đã được triển khai, phỏng chừng qua một khoảng thời gian nữa, quân đội Nam Thành sẽ nhận được lệnh điều động. Nếu Quý Tranh có thể theo kịp thì theo, không kịp thì không đi. Chiến trường là nơi cái ૮ɦếƭ cận kề, chỉ cần một chút sơ sẩy cũng có thể bỏ mạng, ông không thể đánh liều việc này.
Tuần này đội lính đặc chủng huấn luyện bên ngoài, trong sân huấn luyện chỉ có mỗi Quý Tranh. Cuối tuần này đợt huấn luyện ngoài trời sẽ kết thúc, bốn giờ chiều bọn họ sẽ có một tiếng huấn luyện bắn tỉa.
Việc huấn luyện của quân đội luôn được sắp xếp cân đối, tình trạng hiện tại của Quý Tranh không đủ ổn định, thế nên anh không huấn luyện cùng bọn họ. Trong lúc bọn họ tập bắn, anh lấy tư cách trung đội trưởng đứng bên cạnh chỉ đạo trung đội ba luyện tập.
Lần cuối cùng được anh chỉ đạo đã là một năm trước, binh lính trung đội ba đều vô cùng vui mừng, lúc huấn luyện cũng hăng hái hơn hẳn. Trong lúc bọn họ tập bắn, Quý Tranh cầm ống nhòm xem thành tích.
Lính đặc chủng được tuyển chọn rất nghiêm ngặt, xạ kích là một hạng mục vô cùng quan trọng. Quý Tranh không có ở đây, quân đội vẫn hoạt động huấn luyện như bình thường, thành tích bắn súng của mọi người cũng tiến bộ.
Giữa buổi huấn luyện, bọn họ được nghỉ ngơi. Quý Tranh trò chuyện với trung đội trưởng trung đội hai, trong lúc nói chuyện, gần đó bỗng vang lên tiếng xôn xao, một lát sau, một người lính bước về phía anh.
Anh ta để tóc húi cua, làn da ngăm đen, đôi mắt sắc như diều hâu, tính tình có vẻ nóng nảy, thoạt nhìn vẫn còn khá trẻ.
“Triệu Dã đầu gai.” Trung đội trưởng trung đội hai bật cười, vỗ vai Quý Tranh nói: “Đây là lính mới của trung đội một, mới được tuyển chọn vào sau khi cậu rời đi, sau khi tiến vào cậu ta chiếm trọn bảng thành tích bắn, còn phá vỡ vài kỷ lục bắn của cậu. Nhưng cậu ta vẫn chưa đủ chín chắn, tính tình khá ngỗ ngược, thanh niên trẻ tuổi bốc đồng, không chịu khuất phục trước ai cả, chắc cậu ta muốn thi đấu với cậu đấy.”
Nghe anh ta nói, Quý Tranh khẽ bật cười. Triệu Dã vừa bước tới, bọn Thẩm Văn cũng chạy đến bên cạnh Quý Tranh. Trong quân khu Triệu Dã có tiếng là ngang ngược, mọi người đều biết cậu ta muốn làm gì.
Triệu Dã đứng nghiêm trước mặt Quý Tranh rồi đưa tay chào. Quý Tranh cũng mỉm cười rồi chào cậu ta. Triệu Dã thẳng thắn nói: “Từ lúc vào đội tôi đã nghe nói trung đội trưởng trung đội ba là một huyền thoại, hôm nay có dịp gặp mặt, tôi muốn thi đấu với trung đội trưởng, có được không?”
Anh ta vừa dứt lời, mọi người xung quanh đang nghỉ ngơi cũng đến vây xem, Thẩm Văn cười nói: “Đây là đang bắt nạt người khác à?”
Quý Tranh có chướng ngại tâm lý, đã hơn một năm không huấn luyện, mấy ngày trước mới trở về quân khu bắt đầu huấn luyện lại. Nhưng Triệu Dã thật sự muốn so tài với anh, đành nói: “Vậy để…”
“Không phải!” Thẩm Văn ngắt lời cậu ta, cười híp mắt nói: “Tôi đang sợ đội trưởng bắt nạt cậu thôi.”
Triệu Dã nhíu mày, dáng vẻ cậu ta vốn đã ngang tàng, lúc nhíu mày trông có phần hung hãn, cậu ta đã bị kích động. Quý Tranh vỗ vai cậu ta, bình tĩnh nói: “Tôi đấu với cậu.”
Nói rồi Quý Tranh điều chỉnh ống nhòm rồi đưa cho Nghê Ngạn, cậu ấy hiểu ý nhận lấy.
Sân tập bắn náo nhiệt hẳn lên, mọi người xúm lại gần Quý Tranh, nhưng vì đứng cách đó quá xa nên Khương Cách không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra. Bỗng một người chạy ra từ đám đông, vội vàng chạy đến bên cạnh Khương Cách, tươi cười gọi: “Chị dâu.”
Khương Cách nhận ra Nghê Ngạn, cô nhìn sang bên kia, hỏi: “Bọn họ đang làm gì thế?”
“Đang thi đấu ạ.” Nghê Ngạn trả lời, rồi đưa ống nhòm trong tay cho Khương Cách, cười nói: “Đội trưởng bảo em đưa cho chị, dùng cái này là có thể quan sát rõ.”
“Cảm ơn cậu.” Khương Cách nhận lấy.
Nghê Ngạn cười với cô, rồi xoay người chạy về phía đám đông.
Quý Tranh đã điều chỉnh ống nhòm, Khương Cách gỡ kính râm, dùng ống nhòm nhìn tìm Quý Tranh.
Mấy ngày nay huấn luyện, Quý Tranh luôn mặc quân phục, chiếc áo màu xanh nâu rằn ri, quần dài tấn gọn trong giày, trông đơn giản mà thoải mái. Thân hình anh vô cùng nổi bật giữa đám binh lính, dáng người cân đối, chân dài eo nhỏ, cách lớp quân phục vẫn có thể cảm nhận được những đường cong mạnh mẽ trên cơ thể anh.
Lúc Khương Cách nhìn sang, Quý Tranh đang cúi đầu điều chỉnh súng. Sân tập bắn rộng thênh thang, phía xa xa là núi trập trùng và bầu trời xanh thẳm. Anh hơi nheo mắt, quai hàm siết chặt. Điều chỉnh xong, như đã phát giác được cô đang nhìn, anh cũng ngẩng đầu nhìn sang. Ngón tay thon dài siết chặt khẩu súng, anh mỉm cười với cô, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
Sau đó, anh cầm súng quay đầu lại nhìn sân tập bắn.
Động tác của anh quá lưu loát, lúc Khương Cách kịp nhận ra, trong tầm mắt chỉ còn lại bóng lưng cao lớn thẳng tắp của anh. Dưới cái nắng gay gắt và cơn gió mùa hè, trái tim Khương Cách đập rộn ràng. Thấy anh nằm xuống, Khương Cách cũng chuyển sang nhìn bia ngắm.
Thời gian có hạn, quy tắc thi đấu cũng rất đơn giản, mười phát súng phân thắng bại, số điểm bên nào cao hơn sẽ chiến thắng.
Tuy Triệu Dã ngạo mạn nhưng cậu ta thật sự có tài. Ba phát đầu tiên, Quý Tranh bị bỏ phía sau, nhưng tính tình anh điềm đạm, cũng không đặt nặng thắng thua như Triệu Dã, đến phát thứ năm anh đã đuổi kịp.
Mọi người trên sân nín thở theo dõi trận đấu. Triệu Dã đã xong bắn phát thứ chín, cậu ta thu liễm sự nóng nảy của mình, nhìn về phía Quý Tranh.
Quý Tranh cầm súng, nhắm chuẩn, Ϧóþ cò, động tác liền mạch vô cùng lưu loát.
Quý Tranh đã bắn phát súng thứ chín, Lý Khả báo kết quả, bầu không khí trên sân vô cùng gây cấn.
“Triệu Dã bắn tốt hơn nhiều.”
“Trung đội trưởng đội ba vẫn rất khá.”
“Có đuổi kịp được không?”
“Không được đâu, trừ phi trung đội trưởng mắc sai lầm.”
Ánh mắt Quý Tranh vẫn đặt sau báng súng, tiếng động xung quanh không hề làm ảnh hưởng đến anh. Anh tập trung cao độ, ánh mắt vô cùng sắc bén.
“Triệu Dã!” Quý Tranh bỗng gọi.
Triệu Dã nhìn sang, vẫn còn phát súng cuối cùng, nhưng cậu ta đã có cảm giác thất bại. Trong khoảng thời gian Quý Tranh rời đi, cậu ta là lính bắn tỉa xuất sắc nhất đội lính đặc chủng Nam Thành, rất nhiều người không phục cậu ta là vì Quý Tranh. Cậu ta muốn dùng trận đấu này để chứng minh bản thân, nhưng không ngờ chính bản thân mình lại bị áp đảo.
Quý Tranh quả là có thực lực, anh vừa quay lại huấn luyện cách đây không lâu, vậy mà Triệu Dã chỉ dẫn trước được anh ba phát súng đầu, hiện tại anh đã hoàn toàn đuổi kịp.
Triệu Dã bỗng nản lòng.
“Trung đội trưởng…” Triệu Dã gọi, ánh mắt đã không còn hung hăng như lúc nãy.
“Nhìn mục tiêu của cậu.” Giọng điệu của anh đã không còn ôn hòa như trước, mặc dù anh dễ tính, nhưng thân là sĩ quan quân đội, anh vẫn có sự nghiêm nghị của một quân nhân.
“Bình tĩnh lại, tập trung bắn tốt mỗi phát súng.” Quý Tranh nói, “Là lính bắn tỉa, tuyệt đối không nói chuyện bằng phát súng thứ hai.”
Triệu Dã lập tức lấy lại tinh thần, trong mắt có vài phần kính nể, cậu ta đáp: “Rõ!”
Nói rồi, Triệu Dã nhắm chuẩn rồi bắn phát súng cuối cùng.
Thành tích phát súng cuối cùng của Triệu Dã rất ổn định, phát súng của cậu ta cũng rất đẹp. Mọi người trên sân kinh ngạc vỗ tay khen ngợi. Cùng lúc đó, mọi người cũng nhìn về phía Quý Tranh, chờ đợi phát súng cuối cùng của anh.
Xung quanh lại trở nên yên tĩnh, cơn gió thổi qua mang theo hơi mát từ núi rừng. Ngón tay Quý Tranh đặt trên cò súng, đôi mắt nheo lại.
Tầm mắt anh lại mơ hồ.
“Đoàng”, Quý Tranh bắn phát súng cuối cùng.
Lý Khả cầm ống nhòm nhìn hồng tâm, sau đó hạ ống nhòm xuống, ngạc nhiên nhìn Quý Tranh, nói: “Bảy điểm.”
Quý Tranh đã mắc sai lầm lớn ở phát súng cuối cùng, thế nên kết quả người thắng là Triệu Dã.
Quân nhân thường có tính ganh đua, cho dù đây chỉ là một trận so tài đơn giản, nếu thua cũng sẽ khiến bọn họ khó chịu. Người của trung đội một đều đang chúc mừng Triệu Dã, Quý Tranh đứng dậy mỉm cười nhìn cậu ta. Lý Khả vẫn không phục, phát súng cuối cùng rõ ràng không phải là trình độ bình thường của Quý Tranh.
Lý Khả hỏi Quý Tranh: “Đội trưởng, có phải lúc bắn phát súng cuối cùng mắt của anh bị mờ không?”
Quý Tranh nhìn cậu ta nói: “Lý Khả, thắng thua là chuyện bình thường.”
“Nhưng mà…” Lý Khả sốt sắng nói.
Quý Tranh nhìn sang, Lý Khả nuốt mấy lời còn lại vào trong bụng. Cậu ấy nhìn trung đội một đang ăn mừng, tâm trạng dần ổn định lại. Lúc bắn phát súng cuối cùng, rõ ràng tầm mắt của Quý Tranh bị mờ, nhưng anh vẫn bắn phát súng ấy, vì anh tôn trọng đối thủ của mình.
Cho dù thua nhưng anh vẫn là quân tử, nhìn Triệu Dã cúi người cảm ơn Quý Tranh cũng đủ để hiểu.
Mọi người sắp trở lại huấn luyện, Quý Tranh buông súng, đi về phía gốc cây gần sân huấn luyện. Mọi người đều biết trong lúc Quý Tranh huấn luyện, bạn gái của anh luôn đến cùng.
Thấy Quý Tranh đi về phía Khương Cách, mọi người nháo nhào: “Trung đội trưởng đi gặp bạn gái kìa!”
Sân huấn luyện ồn ào náo nhiệt, Quý Tranh quay lưng về phía bọn họ, khẽ mỉm cười với Khương Cách.
“Trung đội trưởng, sao chị dâu đeo khẩu trang mãi thế?” Triệu Dã lớn giọng hỏi.
Quý Tranh trả lời: “Cô ấy sợ đen.”
“Chị dâu trắng lắm rồi mà!” Mấy người khác nói.
Quý Tranh cười cười không trả lời. Trong tiếng cười vang của bọn họ, Quý Tranh đi đến cạnh Khương Cách. Cô đưa chai nước cho anh, anh vặn nắp bình đưa cho Khương Cách uống, rồi cười nói: “Cậu ấy thắng.”
Dòng nước mát lạnh cuốn trôi đi cơn nóng bức trong cơ thể, Khương Cách cầm nắp bình, nhìn Quý Tranh ngửa đầu uống nước. Yết hầu anh trượt lên xuống theo động tác uống nước, trên cổ mướt mồ hôi, mang theo hơi thở nam tính đầy gợi cảm.
“Sau khi hồi phục anh sẽ thắng cậu ấy.”
Quý Tranh đưa tay nhéo má Khương Cách, cách lớp khẩu trang, đầu ngón tay anh sực mùi đất cát và thuốc súng, Khương Cách không kiềm được mà hắt hơi một cái.
Tiếng “hắt xì” của cô vừa êm ái vừa ngọt ngào, mắt cô ngập nước.
Trái tim Quý Tranh lại rung rinh. Trên sân tập lại vang lên tiếng súng, hai người nhìn vào mắt nhau nở nụ cười.
Kết thúc huấn luyện buổi chiều, Quý Tranh và Khương Cách rời khỏi sân tập bắn. Xe lăn bánh khỏi quân khu, Khương Cách ngồi ở ghế phụ hỏi anh: “Tối nay anh muốn ăn gì?”
Hiện tại việc bếp núc đều do Khương Cách đảm đương, Quý Tranh chỉ giúp sơ chế nguyên liệu và rửa chén, hai người hệt như đôi vợ chồng trẻ sống cùng nhau.
Quý Tranh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Em biết gói sủi cảo không?”
Khương Cách cười hỏi: “Anh muốn ăn sủi cảo à?”
“Ừm.” Quý Tranh trả lời: “Tối nay ăn sủi cảo nhé, để anh làm cùng em.”
Khương Cách gật gật đầu: “Vâng.”
Phía trước là đèn đỏ, Quý Tranh dừng xe lại, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên. Khương Cách đưa điện thoại cho anh, mắt nhìn thấy cái tên trên màn hình.
Tay Khương Cách hơi khựng lại, Quý Tranh cúi đầu nhìn màn hình, nụ cười cũng nhạt đi.
Anh cầm điện thoại nhấn phím nghe.
“Bà nội.”