Dịu Dàng Tận Xương - Chương 63

Tác giả: Tây Phương Kinh Tế Học

Khương Cách thân là hậu bối, cô cả gan xấc xược như thế với Triệu Tiêu, nhưng lại không có ai bất mãn hay chê trách cô.
Thứ nhất là vì Triệu Tiêu là người khởi xướng chửi mắng Khương Cách trước, thứ hai là vì Khương Cách có thể sống sót qua sự việc ở tiệc sinh nhật, chứng tỏ cô có người chống lưng. Chỗ dựa này giúp cô hủy hợp đồng với Truyền thông Nhĩ Gia – một trong những công ty truyền thông lớn nhất trong nước. Chứng tỏ người đứng sau Khương Cách có nhiều vốn liếng thế lực hơn cả Truyền thông Nhĩ Gia. Việc Khương Cách giành được vai diễn của Triệu Tiêu cũng phần nào chứng minh điều này.
Khương Cách cũng không nhắm vào bọn họ, thế nên bọn họ sẽ chỉ tự lo cho bản thân, không chọc vào phiền phức. Thế nên sau đó, tất cả mọi người đều tỏ ra bình thường, chỉ trừ Triệu Tiêu, chẳng mấy chốc đã có người dẫn dắt câu chuyện, bầu không khí lại hòa hợp.
Lễ trao giải yên bình kéo dài đến mười giờ tối, nhờ bộ phim Tết năm nay mà Khương Cách giành được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất. Lễ trao giải kết thúc, Lý Nam và Tiểu Bàng rời đi trước, Quý Tranh đến đón Khương Cách rồi cùng cô rời khỏi hội trường. Từ lúc ở hội trường đi vào thang máy, đến lúc tới bãi đỗ xe ngầm, đâu đâu cũng thấy minh tinh và phóng viên đang rời khỏi khách sạn sau khi buổi lễ kết thúc. Khương Cách đi trước, Quý Tranh theo sau, hai người luôn giữ khoảng cách nhất định.
Khương Cách đi từ thang máy đến trước xe, rồi mở cửa ngồi vào băng ghế sau. Bình thường khi Quý Tranh chở cô về nhà một mình, cô sẽ ngồi ở ghế phụ. Khương Cách vừa lên xe đã kéo cửa lại, Quý Tranh ngờ vực nhìn vào. Bỗng nhiên cô mở cửa xe rồi đưa tay nắm lấy cổ áo anh, kéo anh vào trong xe.
Trong bãi đỗ xe vang vọng tiếng người, Quý Tranh thò nửa người vào trong xe, bên tai là tiếng hít thở khe khẽ của Khương Cách, cùng với hơi thở ướƭ áƭ mà ấm áp của cô. Cô cắn lên vành tai anh, môi lưỡi mềm mại khép mở, mân mê bên tai anh. Giọng nói khàn khàn của cô vang lên.
“Cắn anh.”
Trái tim Quý Tranh đập loạn.
Khương Cách giữ chặt lấy cổ áo anh, vừa định cắn tiếp thì cả người cô đột ngột ngả ra sau, cô bị đè trên băng ghế mềm mại, băng ghế da kêu lên vài tiếng kẽo kẹt. Theo tiếng đóng cửa xe, đôi môi anh chiếm lấy cô.
Bờ môi bị mạnh mẽ chiếm lấy, Khương Cách thoáng sững sờ rồi thả lỏng cơ thể, đón nhận sự xâm lược của anh.
Quý Tranh dịu dàng hôn cô, trong dịu dàng lại hòa lẫn hơi thở nam tính mãnh liệt, khiến nụ hôn bỗng chốc trở nên đầy mạnh mẽ xâm chiếm. Ban đầu Khương Cách còn có thể chịu đựng, về sau cô chỉ có thể để anh dẫn dắt.
Hơi thở hai người tràn ngập trong xe, môi lưỡi mập mờ hòa quyện vào nhau. Anh cố kiềm chế bản thân, nụ hôn sâu dần biến thành những cái hôn vụn vặt trên khuôn mặt, vầng trán, khóe môi, bên tai Khương Cách. Cô nghe thấy tiếng thở dốc của anh, cả người bị bao vây trong hơi thở của anh.
“Còn cắn nữa không?” Quý Tranh hôn lên nụ cười của cô.
Khương Cách vươn cánh tay mảnh khảnh ôm lấy anh, “ưm ưm” lắc đầu. Quý Tranh khẽ bật cười, rồi lại tiếp tục hôn cô.
Khương Cách bật cười khanh khách, tóc cô đã bị xõa bung trong lúc hai người hôn nhau, mái tóc dài trải trên ghế ngồi, khuôn mặt cô nhỏ nhắn trắng nõn, son môi đã hơi lem, đôi mắt hoa đào trong vắt như hồ nước, khóe mắt phiếm hồng.
“Không cho em cắn à?” Khương Cách nhìn Quý Tranh hỏi.
Cô thường chỉ cắn vào những chỗ nhạy cảm của anh như yết hầu, hoặc vành tai… Cảm xúc dâng trào trong mắt Quý Tranh, anh bất đắc dĩ bật cười, rồi giơ ngón tay chỉ vào vành tai và yết hầu mình, nói: “Hiện tại không thể cắn hai chỗ này.”
Khương Cách ngước mắt nhìn anh hỏi: “Vậy khi nào mới được cắn?”
Ánh mắt Quý Tranh thay đổi, yết hầu nhấp nhô, ngón tay anh lướt qua bờ môi mềm mại của cô, đầu ngón tay như tê dại.
Anh cụp mắt, nghiêm túc trả lời.
“Lúc trên giường.”
Lời nói như thế lại đến từ một quân nhân đầy chính trực và cấm dục như anh, mang theo một sự quyến rũ khó tả.
Khương Cách nghe lời không cắn vành tai và yết hầu của anh nữa, cô chuyển sang cắn ngón tay anh…
Anh híp mắt nhìn cô, Khương Cách cười khì, chẳng mấy chốc cô lại bị anh nghiêng người sang hôn.
Sau buổi lễ trao giải phim điện ảnh, phòng làm việc của đạo diễn Tiền Dĩnh theo dõi weibo Khương Cách, mâu thuẫn giữa Khương Cách và đại hoa Triệu Tiêu cũng bị phanh phui. Bởi vì trước đây Triệu Tiêu từng tung tin bôi xấu Khương Cách, còn có thái độ dửng dưng cho qua, điều này khiến cư dân mạng nghiêng về phía Khương Cách, thậm chí còn cảm thấy hả hê vì Triệu Tiêu bị mất mặt.
Ngoài ra, Lý Tư Tân và Khang Kiều cũng đăng bài công khai xin lỗi Khương Cách, Khương Cách không trả lời.
Lời mời của Tiền Dĩnh chứng tỏ Khương Cách đã nắm chắc vị trí đứng đầu trong bốn tiểu hoa. Chưa đầy một tháng kể từ khi vụ việc tiệc sinh nhật xảy ra, danh tiếng của Khương Cách đã tốt hơn bao giờ hết, con đường tương lai rộng mở. Cư dân mạng cũng thử suy đoán người chống lưng cho cô, nhưng lại không tìm được chút manh mối.
Lịch trình mỗi ngày của Khương Cách đều được cập nhật rõ ràng trên mặt báo, cô chỉ đến đoàn làm phim, xung quanh cô chỉ có nhân viên trong đoàn và nhân viên riêng của cô, cô hoàn toàn không tiếp xúc với ai khác. Tất cả suy đoán đều đi vào ngõ cụt.
Sau khi hủy hợp đồng với Truyền thông Nhĩ Gia, cô không cần phải theo quy định của công ty nữa, cuộc sống cũng tự do hơn hẳn. Mục tiêu phát triển hiện tại của cô đã rõ ràng, Thái Kỷ giảm bớt lượng hợp đồng của cô. Công việc trong tương lai của Khương Cách không còn quá bận rộn, cô đã có thời gian nghỉ ngơi, cả thể lực và tinh thần của cô đều dần dần được thư giãn.
Đến tháng Bảy, Nam Thành đã bước vào giữa hè, thời tiết càng nóng bức. Trong lúc quay phim, mặc dù đã mặt áo thun quần short nhưng Khương Cách vẫn vã mồ hôi. Hôm nay trời nắng gắt, bầu không khí cũng oi bức ngột ngạt, làn da Khương Cách bị phơi nắng đến mức đỏ ửng lên. Hoàn tất cảnh quay buổi sáng, đến giờ cơm trưa, Quý Tranh dẫn cô đi rửa tay.
Mỗi tế bào trên người Khương Cách như một quả bom nhỏ chứa đầy sự oi bức của ngày hè. Dòng nước mát lạnh xối lên cánh tay cô, quả bom nóng nực nổ tung, Khương Cách khẽ rùng mình, cả người cô khoan khoái hơn hẳn.
Quý Tranh đưa khăn tới, cô đứng thẳng người, khuôn mặt vẫn đỏ hồng, đôi mắt long lanh nước. Cô nhìn Quý Tranh, dòng nước chảy xối xả, cô xòe tay hứng một chút nước định hất lên người Quý Tranh. Nhưng chưa kịp ra tay thì tay cô đã bị anh bắt lấy, Khương Cách giãy giụa.
Hai người cười đùa với nhau, bỗng ngoài hành lang vang lên giọng của Tưởng Manh: “Chị ơi đến ăn trưa này ~”
Quý Tranh buông tay ra, Khương Cách hất hết nước trên tay lên áo Quý Tranh. Bụng mát lạnh, Quý Tranh lắc đầu cười xòa. Khương Cách cúi đầu nhìn lướt qua, vạt áo thấm nước dính sát vào người anh, thấp thoáng thấy được hình dáng cơ bụng.
“Nghịch đủ chưa nào?” Anh thản nhiên mỉm cười để mặc cho cô nghịch ngợm, rồi lấy khăn giấy lau mặt cho cô.
Khăn tay mềm mại chạm vào mặt, Khương Cách dời mắt khỏi cơ bụng anh, khuôn mặt lại nóng bừng.
Quý Tranh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô một cách khó hiểu, rồi khẽ bật cười hỏi: “Em đang nghĩ gì đấy?”
Khương Cách lúng túng bước về phía văn phòng, vừa đi vừa nói: “Không có gì.”
Cô vẫn đang mặc bộ đồ diễn, áo ngủ hai dây và quần ngắn ngang gối, cánh tay và đôi chân trắng nõn đong đưa, bờ lưng mượt mà, cần cổ thon dài, mấy sợi tóc lòa xòa.
Quý Tranh cất khăn tay rồi đuổi theo sau cô nói: “Ngày mai anh phải về quân đội.”
Lần trước khi rời khỏi quân khu, việc anh có thể bắn súng đã cho mọi người hi vọng, Cao Viễn bảo anh cố gắng trở về huấn luyện. Cuộc sống của Khương Cách hiện tại đã đi vào quỹ đạo, anh cũng phải bắt đầu lo liệu chuyện của bản thân.
Nghe Quý Tranh nói thế, Khương Cách đi chậm lại rồi hỏi: “Anh có trở về trước giờ ăn tối được không?”
Quý Tranh trả lời: “Buổi sáng phải đến chỗ bác sĩ Chương, sau đó mới đến sân huấn luyện. Nếu thuận lợi thì có lẽ buổi chiều anh mới trở về được.”
Khương Cách không tỏ thái độ gì về chuyện này. Hiện tại Quý Tranh chỉ đang trở về huấn luyện, buổi chiều vẫn sẽ trở về. Nhưng đến khi anh hoàn toàn khôi phục, có lẽ hai người sẽ xa nhau đến mười ngày nửa tháng, cô phải tập làm quen từ lúc này.
Khương Cách khẽ gật đầu, nói: “Vậy em chờ anh.”
Thời tiết hôm nay quá oi bức, dù đã mở cửa sổ ngoài hành lang nhưng vẫn chẳng có chút gió nào. Bầu không khí ngột ngạt đến mức khiến người ta uể oải.
Đến khi vào văn phòng có máy lạnh, cơn nóng mới thuyên giảm phần nào. Trong lúc cô đi rửa mặt, mọi người đã bắt đầu ăn trưa. Thời gian nghỉ ngơi của những diễn viên và nhân viên trong đoàn khác nhau, khi nào xong việc bọn họ sẽ bắt đầu ăn ngay chứ không chờ.
Thấy Khương Cách và Quý Tranh đến, Tưởng Manh và Du Hàn đang cười đùa trên bàn cũng quay đầu lại nhìn, Du Hàn thấy Khương Cách thì bảo: “Chị mà không về kịp là Tưởng Manh đã trộm mất đùi gà của chị rồi.”
“Làm gì có.” Tưởng Manh hầm hừ nói.
Hai người họ lại bắt đầu đấu khẩu, Khương Cách chào đạo diễn, nhà sản xuất và biên kịch đang ngồi ở bàn bên, rồi kéo ghế ngồi xuống. Cô đưa đùi gà cho Tưởng Manh, nói: “Ăn đi, hôm nay chị không đói.”
Tưởng Manh xấp xỉ tuổi Khương Đồng, tính cách cũng trẻ con và đơn thuần giống hệt nhau, Khương Cách đối xử với cô bé khá tốt. Tưởng Manh cầm đùi gà lè lưỡi với Du Hàn, Du Hàn lườm cô bé.
Đang ăn, bên chân Khương Cách bỗng có một cục bông mềm mại cọ vào. Cô gác đũa cúi đầu nhìn thử thì thấy Dưa Hấu đang ngẩng đầu nhìn cô, rồi kêu lên “meo meo”.
Dưa Hấu còn nhỏ nên rất thích chơi với mọi người, Khương Cách thường ở đoàn làm phim cả ngày, sợ Dưa Hấu ở nhà một mình sẽ cô đơn nên cô bèn đem nó theo. Dưa Hấu là một chú mèo con đáng yêu không sợ người lạ, nhóc con gặp ai cũng quấn quít kêu meo meo không ngừng, chẳng mấy chốc nó đã trở thành linh vật của đoàn phim.
Diễn viên trong đoàn không có cảnh quay sẽ chạy đến phòng nghỉ chơi với nó, thậm chí cả Hoàng Ánh cũng cầm gậy đồ chơi chơi với nó.
Hôm nay vừa đến đoàn phim, Khương Cách đã phải vào quay, không có thời gian chơi đùa với Dưa Hấu. Nhìn thấy nhóc con, cô lập tức đưa tay định bế nó lên. Nhưng chưa kịp bế thì Quý Tranh đã dịu giọng nhắc nhở.
“Vừa rửa tay, ăn xong rồi hẵng chơi với nó.”
Quý Tranh vừa nói xong, Khương Cách lập tức rụt tay lại rồi cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
Khương Cách không đói nên chỉ ăn vài miếng thôi đã no. Ăn xong, cô lập tức lấy gậy đồ chơi đi tìm Dưa Hấu. Hiện tại Khương Cách đã là một cô chủ nuôi mèo chân chính, cô vừa cầm gậy đồ chơi, Dưa Hấu đã chạy vọt đến, Khương Cách cười tít mắt.
Trong lúc Khương Cách chơi với mèo, mọi người trong phòng cũng nhìn sang, thỉnh thoảng Hoàng Ánh còn nói vài câu với Khương Cách. Tưởng Manh đã ăn xong, cô bé nhìn xem Khương Cách cầm gậy đồ chơi chạy tới chạy lui, nhớ đến chuyện lúc nãy thì nói: “Anh Tranh, em thấy chị Cách Cách nghe lời anh quá nhỉ.”
Hiện tại tuy tính tình Khương Cách đã tốt hơn một chút, nhưng kỳ thật vẫn chưa gọi là dễ gần. Có lẽ là do khí chất cô vốn lạnh lùng, đa phần mọi người trong đoàn phim không ai dám yêu cầu cô làm gì cả. Nhưng khi có Quý Tranh bên cạnh Khương Cách lại hoàn toàn khác biệt, cô ngoan ngoãn nghe lời đến lạ lùng. Đôi khi còn khiến người khác lầm tưởng rằng kỳ thật cô rất dễ gần. Nhưng khi nói chuyện với người khác, cô lại quay lại với vẻ lành lạnh hờ hững.
Quý Tranh nhìn Khương Cách chơi đùa với Dưa Hấu, nói: “Cũng có lúc chị Cách Cách không nghe lời đấy thôi.”
“Hả?” Tưởng Manh nghi hoặc, hỏi: “Lúc nào ạ?”
Quý Tranh ngẩn người một lúc rồi khẽ bật cười, chưa kịp trả lời, điện thoại của anh đã vang lên. Quý Tranh vội nói “Xin lỗi” rồi lấy điện thoại ra xem.
Anh ra ngoài nghe điện thoại một lúc, đến lúc trở về thì thấy Khương Cách đang đứng chờ ở cửa. Quý Tranh mỉm cười bước đến cạnh cô.
Khương Cách đưa ly nước lạnh cho anh, hai người trở lại văn phòng, Quý Tranh nói: “Chiều nay anh phải về nhà một chuyến.”
Khương Cách uống một ngụm nước lạnh rồi đặt ly sang một bên. Cô vừa bế Dưa Hấu lên vừa hỏi: “Về nhà cũ à?”
“Không phải.” Quý Tranh trả lời, anh nhìn thẳng vào mắt Khương Cách, nói: “Về nhà ông bà nội anh.”
Khương Cách sững sờ ôm chú mèo nhỏ mềm mại trong tay.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc