Quý Tranh đến đón cô. Khương Cách chạy về phía anh, tà váy xõa bung như bông hoa nở rộ. Lúc đến trước mặt Quý Tranh, cô vẫn chưa kịp thắng lại, anh đưa tay ra đỡ lấy cánh tay cô. Cô dừng lại trong иgự¢ anh để giảm xóc, rồi đứng thẳng người dậy.
Sau đó cô đưa mắt nhìn xung quanh, Quý Tranh buông cánh tay cô ra, thấp giọng nói: “Không có ai nhìn thấy đâu.”
Khương Cách khẽ thở hổn hển, cô ngước mắt nhìn anh, đôi mắt cong cong.
Hiện tại hai người họ luôn phải lén lút, nhưng dù thế thì vẫn vô cùng ngọt ngào.
Quý Tranh nhìn đôi mắt cười của cô, nói: “Đi vào nào.”
Còn nửa tiếng nữa là lễ trao giải bắt đầu, còn vài minh tinh đang trên thảm đỏ vẫn chưa vào chỗ, nhưng trong hội trường đã vô cùng náo nhiệt. Vị trí những chiếc bàn tròn trong hội trường được sắp xếp theo địa vị tương lai. Những người ngồi cùng bàn với Khương Cách đều là minh tinh với địa vị cao. Lúc Khương Cách vừa ra mắt là khoảng thời gian bọn họ đang nổi đình đám. Hiện tại bọn họ đã qua thời kỳ làm minh tinh lưu lượng, đang hướng đến việc đóng những bộ phim có khả năng giành giải thưởng quốc tế.
Khi Khương Cách đến, trên bàn đã gần như đông đủ người. Mọi người rất thoải mái chọn chỗ, thường thì bọn họ sẽ chọn ngồi cùng diễn viên mà mình quen biết. Cho dù bọn họ có đấu đá xâu xé nhau thế nào vì tài nguyên, khi gặp nhau bọn họ luôn tỏ vẻ hòa thuận. Bọn họ đều là diễn viên, phải biết khéo đối nhân xử thế, nhưng tất cả chỉ là vẻ bề ngoài.
Ngoại trừ bốn đại hoa, trên bàn còn có vài nam minh tinh, Lê Tinh Thành cũng có mặt ở đây. Thấy Khương Cách đến, Lê Tinh Thành dừng nói chuyện, vẫy tay nói: “Tiểu Khương Cách, em cũng ngồi bàn này à?”
Trên bàn có đặt tên, chỗ ngồi của Khương Cách vừa khéo là bên cạnh Lê Tinh Thành. Anh ta vừa lên tiếng, mọi người trên bàn đều ngước mắt nhìn sang. Bọn họ là tiền bối, Khương Cách là hậu bối, cô lịch sự gật đầu chào bọn họ, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lê Tinh Thành.
Lê Tinh Thành như một người anh trai ân cần đứng dậy kéo ghế cho Khương Cách, cô vừa ngồi xuống, anh ta lập tức giải thích với mọi người: “Tính tình em ấy khá rụt rè ngại nói chuyện, nhưng em ấy rất tốt.”
“Trong cái giới này có ai là rụt rè.” Lê Tinh Thành vừa dứt lời, Triệu Tiêu lập tức cười nói: “Chỉ là chưa quen thôi.”
Giọng nói của Triệu Tiêu rất khác biệt, giọng cô ta không trong trẻo mà có phần trầm khàn điêu ngoa. Bề ngoài cô ta cũng rất giống với giọng nói, dáng người nóng bỏng, khuôn mặt xinh đẹp, chiếc váy dài đỏ rực bốc lửa.
Nghe Triệu Tiêu nói thế, Lê Tinh Thành mỉm cười giải thích thay cho Khương Cách: “Mọi người rồi sẽ quen…”
“Tinh Thành, đạo diễn Tiền sắp quay phim mới rồi, anh biết không?” Triệu Tiêu ngắt lời anh ta.
Nhắc đến phim ảnh, Lê Tinh Thành lập tức bị thu hút. Đạo diễn Tiền mà Triệu Tiêu nhắc đến chính là Tiền Dĩnh. Tiền Dĩnh xuất thân từ gia đình có truyền thống điện ảnh, ông nội và ba cô ấy đều là đạo diễn nổi danh trong nước, bản thân cô ấy cũng rất tài giỏi.
Lê Tinh Thành hỏi: “Cô ấy liên lạc với cô rồi à?”
“Vẫn chưa.” Triệu Tiêu mỉm cười, rồi nói một cách úp mở: “Thế nhưng lần trước tôi đi chơi với cô ấy, cô ấy đã nhắc đến chuyện này với tôi.”
Có Triệu Tiêu mở đầu câu chuyện, chủ đề câu chuyện trên bàn cũng xoay quanh bộ phim mới của đạo diễn Tiền. Triệu Tiêu vốn khá thân quen với Tiền Dĩnh, nữ chính trong bộ phim ba phần nổi tiếng nhất của Tiền Dĩnh chính là Triệu Tiêu. Hiện tại Tiền Dĩnh đang lên kế hoạch quay một hệ liệt mới, hệ liệt này sẽ được đề cử tại những lễ trao giải phim châu Á như Liên hoan phim quốc tế Tokyo, đây là một vai diễn rất giá trị.
Mọi người ai cũng trò chuyện với Triệu Tiêu. Triệu Tiêu nói chuyện rất thoải mái và phóng khoáng, lại biết cách dẫn dắt câu chuyện, cô ta nói chuyện với tất cả mọi người trên bàn. Sau hai ba câu, Khương Cách đã bị bỏ quên một bên.
Bầu không khí trên bàn rất hòa hợp, Khương Cách lặng lẽ ngồi một mình.
Quý Tranh ngồi ở phía cuối hội trường cùng với Lý Nam và Tiểu Bàng. Anh có thể thấy rõ nơi Khương Cách ngồi. Lễ trao giải bắt đầu, ánh đèn từ sân khấu sáng rực chiếu đến bàn của Khương Cách. Mọi người trên bàn đều đang nói cười rôm rả, chỉ có Khương Cách ngồi đó ngước mắt nhìn sân khấu, bóng lưng cô đơn mà yếu đuối.
Quý Tranh khẽ mím môi lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn đến.
Khương Cách đang mân mê chiếc ly đế cao, điện thoại bỗng rung lên, cô cúi đầu nhìn. Dưới ánh đèn sân khấu lung linh, khóe môi cô khẽ cong lên.
Quý Tranh: Ngồi ở đó chán lắm à?
Ngồi cùng bàn với đại hoa có lợi cũng có hại, lợi ở chỗ điều này đã chứng nhận thân phận của cô, hại ở chỗ những người ngồi cùng bàn đều là tiền bối của Khương Cách, bọn họ có địa vị nhất định trong ngành, chắc chắn sẽ có phần kiêu ngạo, không dễ tiếp xúc. Mà những người ngồi đó đa phần đều đã quen biết nhau, nếu như có người không thích Khương Cách, người ấy có thể kiểm soát cuộc trò chuyện, khiến những người khác phớt lờ Khương Cách.
Chẳng mấy chốc, Quý Tranh đã nhận được tin nhắn trả lời.
Khương Cách: Anh dám nhìn lén em.
Quý Tranh khẽ cười, Khương Cách cũng đang ngẩng đầu nhìn về phía anh. Nhưng bàn anh ngồi khá nhiều người, lại có quá nhiều người đi qua lại, Khương Cách khó mà tìm được anh.
Quý Tranh: Anh đang nhìn một cách rất quang minh chính đại mà.
Anh vừa gửi tin nhắn, Lê Tinh Thành bỗng nhiên quay sang nói gì với Khương Cách, cô cũng quay đầu nói chuyện với anh ta. Nhưng chẳng nói được bao lâu, người phụ nữ bên cạnh Lê Tinh Thành đã kéo sự chú ý của anh ta đi.
Khương Cách lại cô đơn, Quý Tranh hơi chau mày.
Tiểu Bàng và Lý Nam cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi. Thấy Khương Cách cô đơn lẻ lỏi ngồi đó, tuy rằng Khương Cách thích yên tĩnh, nhưng nhìn vậy lại có phần đáng thương.
Tiểu Bàng cau mày nói: “Triệu Tiêu đúng là quá đáng, Lê Tinh Thành vừa định nói chuyện với Khương Gia, cô ta lập tức gọi Lê Tinh Thành đi, rõ ràng là đang cố tình cô lập Khương Gia.”
Quý Tranh nhìn Tiểu Bàng, anh có ấn tượng với cái tên Triệu Tiêu, bèn hỏi: “Là người tung tin đồn về Khương Cách phải không?”
“Phải.” Lý Nam gật đầu nói, “Nhưng cô ta cứ khăng khăng không chịu thừa nhận.”
Trong lúc Khương Cách gặp chuyện, Triệu Tiêu cũng góp phần ngáng chân hãm hại cô. Lúc danh sách khởi kiện được tung ra, cư dân mạng bàn tán vô cùng sôi nổi. Triệu Tiêu làm thế vì hai nguyên nhân, một là Khương Cách đang phát triển rất nhanh, mà cô lại đi theo cùng hình tượng với Triệu Tiêu, cô ta lo rằng sau này tài nguyên của mình sẽ bị Khương Cách giành phần. Thứ hai là vì bộ phim “Tình Thị”, cô ta đã tiếp xúc với vai diễn ngay từ đầu, thậm chí còn vội vàng đăng tin mình sẽ nhận phim, đến lúc chính thức công bố nữ chính, cô ta bị một phen mất mặt.
Triệu Tiêu khác với những tiểu hoa đán trẻ tuổi như Lý Tư Tân và Khang Kiều, cô ta đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, đã quen với sóng to gió lớn. Triệu Tiêu vẫn khăng khăng chối bỏ việc tung tin đồn thất thiệt về Khương Cách, cũng không hề xin lỗi, thái độ thờ ơ, chuyện này cứ thế bị bỏ qua.
Chuyện này rõ ràng là do Triệu Tiêu khơi mào, hiện tại cô ta lại cố tình kéo mọi người phớt lờ Khương Cách. Mà với tính tình của Khương Cách, chỉ cần cô ta không đả động đến cô, cô cũng sẽ không bận tâm đến trò cô lập trẻ con này.
Khương Cách nhìn về phía anh ngồi. Cách biển người, Quý Tranh nhìn thấy rõ đôi mắt cười cong cong của cô.
Điện thoại khẽ rung lên, Quý Tranh rũ mắt nhìn.
Khương Cách: Tìm thấy anh rồi.
Quý Tranh mỉm cười.
Trong lúc Khương Cách nhìn về phía Quý Tranh, Lý Nam và Tiểu Bàng cũng vui vẻ làm mặt quỷ vẫy tay với cô, như đang sợ cô cảm thấy cô đơn. Quý Tranh cúi đầu nhắn tin, chẳng mấy chốc đã có tin nhắn mới.
Quý Tranh: Bọn họ đang nói gì thế?
Chủ đề câu chuyện vẫn chưa thay đổi, Khương Cách nhắn tin trả lời.
Khương Cách: Phim của đạo diễn Tiền Dĩnh.
Quý Tranh lướt mắt nhìn tin nhắn, sau đó thoát khỏi khung chat với Khương Cách, rồi nhắn tin cho một số điện thoại trong danh bạ.
Bầu không khí trên bàn vẫn rất vui vẻ, Khương Cách vẫn im lặng không tham dự vào. Thỉnh thoảng Lê Tinh Thành sẽ nói với cô vài câu, nhưng sau khi nhìn thấy Khương Cách mải cúi đầu dùng điện thoại, anh ta cũng không nói chuyện với cô nữa.
Trong lúc Khương Cách đang gửi một bức ảnh của Dưa Hấu cho Quý Tranh, bỗng có một người phụ nữ bước đến bên cạnh cô. Cô ấy mang mắt kính gọng vàng, trên thân là bộ vest vừa vặn, tuổi chừng bốn mươi, có vẻ thành thục mà nhanh nhẹn.
Khương Cách nhìn cô ấy, cô ấy cúi người nói: “Chào cô Khương, tên tôi là Trình Tiệp, bên tôi có chút việc cần cô đến đó.”
Khương Cách ngước mắt quan sát cô ấy rồi hỏi: “Truyền thông Mân Cốc à?”
Trình Tiệp khẽ cười nói: “Bị cô phát hiện rồi.”
Cô ấy vừa dứt lời, Khương Cách khẽ mỉm cười nhìn về phía Quý Tranh phía xa, anh cũng cười lại với cô. Khương Cách đã mơ hồ đoán được mọi chuyện, cô không nói tiếp mà đứng dậy rời đi cùng Trình Tiệp.
Khương Cách rời đi tận nửa tiếng. Lúc cô trở về từ phòng nghỉ, trên sân khấu đang đến tiết mục múa đôi. Trên sân khấu chỉ có một ánh đèn ௱ôЛƓ lung, trong hội trường chỉ có thể nhìn thấy dáng người mơ hồ. Khương Cách men theo ánh sáng trở lại bàn mình.
Tiết mục múa trên sân khấu đang đến cao trào, tiếng vỗ tay và trò chuyện không ngừng vang lên dưới khán đài. Trong hội trường quá tối, không ai phát hiện Khương Cách đã trở lại, chủ đề trò chuyện cũng đã thay đổi.
“Cô ta không chịu hòa giải ư? Tôi cũng không có ý định hoà giải. Cô ta mới mười mấy tuổi đã tiến vào giới giải trí, một diễn viên chẳng được đào tạo qua trường lớp chính quy, thử hỏi cô ta sẽ sống sót trong giới giải trí được bao lâu? Cô ta còn trẻ, có lẽ sẽ nổi tiếng được một năm hai năm, đến lúc già xem còn phim nào dám mời cô ta không? Cái thứ gái bán hoa như cô ta, có mơ tôi cũng không hòa giải. Mọi người có thấy bài đăng trên weibo của cô ta không? Mấy năm nay cô ta làm bình hoa chắc cũng kiếm chác được không ít tiền, vậy mà cũng chẳng mua nổi một con mèo ra hồn, lại đi nuôi một con mèo tam thể hoang, chẳng khác gì cô ta.” Triệu Tiêu mỉa mai.
Đề tài này vốn bắt nguồn từ Lê Tinh Thành, Khương Cách đi mãi không trở lại, Lê Tinh Thành lên tiếng hỏi. Triệu Tiêu hỏi đùa có thật là anh ta chia tay Nhạc Bách Thanh vì thích Khương Cách không, Lê Tinh Thành lập tức bác bỏ.
Trong cái giới này, trong lòng một người suy nghĩ ra sao mọi người xung quanh đều biết rõ, chỉ là bọn họ sẽ giữ im lặng. Từ lúc Khương Cách đến, Triệu Tiêu luôn cắt ngang cuộc trò chuyện giữa anh ta và Khương Cách, đây là muốn anh bỏ rơi Khương Cách. Triệu Tiêu xem thường Khương Cách, nhưng cũng kiêng dè Khương Cách, thế nên sau khi cô gặp chuyện, cô ta lập tức gia nhập hàng ngũ bôi đen Khương Cách, muốn Khương Cách biến mất hoàn toàn trong giới giải trí.
Thế nhưng không ngờ chỉ mấy ngày sau, Khương Cách lại xoay chuyển tình thế, còn khởi kiện cô ta. Đám fan cuồng của Khương Cách ngày nào cũng vào weibo cô ta, ầm ĩ bắt cô ta phải xin lỗi. Vì lẽ gì mà cô ta phải xin lỗi Khương Cách? Khương Cách đúng là đề cao bản thân quá mức.
Tính tình Triệu Tiêu vốn thẳng thắn, cũng có tiếng là không gì mà không dám nói, nhưng lời nói lúc này của cô ta quá chướng tai, cho dù cô ta xem thường Khương Cách, nhưng việc mắng một cô gái trẻ là gái bán hoa, mỉa mai xuất thân của người ta là quá hung ác.
Nhưng thế thì sao? Những người trên bàn đều dửng dưng trước những việc không liên quan đến mình, chỉ cần lửa không cháy đến người mình, bọn họ tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào. Mà trong những màn tranh đấu thế này, ắt sẽ có lúc ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi.
Triệu Tiêu vừa dứt lời, Lê Tinh Thành nhíu mày nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh mình. Anh ta vừa quay sang đã thấy Khương Cách đứng đó. Lê Tinh Thành có phần lúng túng gọi: “Khương Cách, em trở lại rồi à?”
Anh ta vừa cất lời, tiếng nói chuyện rôm rả trên bàn lập tức im bặt.
“Vâng.” Khương Cách kéo ghế ngồi xuống.
Tiết mục múa trên sân khấu đã kết thúc, người dẫn chương trình bước ra, ánh đèn sáng lên, thoáng chốc mọi người trên bàn đều được ánh đèn chiếu sáng. Bọn họ vẫn giữ nguyên vẻ mặt, chỉ liếc mắt nhìn sang Triệu Tiêu. Chắc hẳn Khương Cách đã nghe thấy hết những lời Triệu Tiêu vừa nói.
Nhưng Triệu Tiêu cũng không thèm quan tâm, cô ta nhìn Khương Cách với ánh mắt dửng dưng đầy khinh miệt.
Lê Tinh Thành muốn xoa dịu không khí, bèn hỏi Khương Cách: “Em vừa đi đâu mà lâu thế?”
Dường như Khương Cách cũng không quan tâm đến những lời Triệu Tiêu vừa nói, cô bình tĩnh tựa lưng vào ghế ngồi, nói: “Đạo diễn Tiền Dĩnh tìm em, muốn thảo luận về bộ phim mới.”
Cô vừa dứt lời, bầu không khí trên bàn lập tức đông cứng lại.
Triệu Tiêu ngước mắt nhìn cô, cười khẩy nói: “Muốn khoác lác thì cũng phải viết bản nháp chứ.”
Khương Cách chẳng thèm nhìn cô ta, chỉ đáp: “Ừ.”
Thái độ lạnh nhạt mà thờ ơ như thế khiến chuyện Khương Cách vừa nói càng trở nên đáng tin hơn. Triệu Tiêu bủn rủn tay chân, vội lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn, chỉ chốc lát sau, cô ta đã tím tái mặt mày.
Triệu Tiêu ném cạch điện thoại lên bàn, lừ mắt nhìn Khương Cách, cảm giác không cam lòng và lửa giận đã lấp đầy trong иgự¢. Cô ta vừa bảo người đại diện của mình liên hệ với Tiền Dĩnh, xác nhận lời Khương Cách nói là thật. Bạn tốt của Tiền Dĩnh đề cử Khương Cách, Tiền Dĩnh vừa gặp mặt Khương Cách đã lập tức chọn cô làm diễn viên.
Trong mắt Triệu Tiêu tràn đầy phẫn nộ, cô ta nói: “Khương Cách, cô…”
“Cô sợ tôi tranh giành tài nguyên với cô, làm ảnh hưởng địa vị của cô, thế nên chơi trò bỏ đá xuống giếng, tung tin đồn bôi nhọ tôi.” Khương Cách nhìn thẳng vào mắt Triệu Tiêu không chút sợ hãi.
“Nếu cô đã dám hãm hại tôi.” Khương Cách nhướng mày, trầm giọng nói, “Vậy tôi cũng không ngại giành vai diễn của cô.”
Từ lúc Khương Cách ngồi xuống bàn, cô luôn cô đơn lặng lẽ ngồi đó, thậm chí cũng chẳng nói được mấy câu. Không ngờ đến lúc cô lên tiếng, giọng điệu lại lạnh thấu xương như thế.
Trong ánh mắt của mọi người trên bàn, Triệu Tiêu cảm giác như danh dự của mình đang bị Khương Cách giẫm đạp dưới chân. Cô ta tức giận đến mức mặt mày tái xanh, chỉ tay vào Khương Cách nói: “Cô là cái thá gì, cái thứ gái điếm chẳng qua trường lớp học diễn xuất như cô, cô xứng đáng được so sánh với tôi à?”
Khương Cách vẫn bình tĩnh trả lời: “Diễn xuất của tôi không bằng cô, cũng không xuất thân từ trường chuyên nghiệp như cô, nhưng biết làm sao đây, tôi đã nhận lời mời đóng phim của đạo diễn Tiền Dĩnh rồi.”
Nói rồi, ánh mắt Khương Cách đanh lại, trong đầu hiện lên khuôn mặt tuấn tú và nụ cười ấm áp của Quý Tranh. Cô thản nhiên nhìn Triệu Tiêu đã sắp bùng lửa giận, nói: “Ai bảo tôi may mắn hơn cô làm gì.”