CAROL KHÔNG NGỜ, truyện Người này không có chuyện sang phần tiếp theo, nhân vật Tân Minh đẹp trai coi như chấm dứt, anh ta chỉ gửi bưu thi*p chúc mừng Liễu Thanh vào dịp năm mới và sinh nhật. Nhưng nỗi thất vọng của cô nhanh chóng được xua tan bởi sự xuất hiện của nhân vật đẹp trai Steven, biểu diễn thái cực quyền khiến Liễu Thanh phải hoa mắt. Một cư dân mạng có tên Bóng mưa nói: “Steven đẹp trai làm cho mọi người phải sững sờ! Trông giống như Thôi Nguyên Giáp”.
Fan của Sở Thiên liền quay ngoắt lại, quên luôn Tân Minh, bắt đầu mê Steven. Bây giờ Carol không còn mê những nhân vật trong truyện nữa. Vì người tạo ra Steven còn hơn cả Steven, chi bằng mê Sở Thiên còn hơn.
Càng đọc Carol càng cảm thấy Steven giống với Jason. Steven chỉ mới hơn ba mươi tuổi, không thể là Lộ Vĩ, hơn nữa anh ta nói chuyện, chơi bóng, dạy học rất giống với Jason. Xe của Steven mở nhạc giống nhạc trong xe Jason, màu xe cũng giống nhau. Steven khác với Jason ở chỗ, Steven có nỗi đau mất vợ, vợ anh ta ૮ɦếƭ vì bị ung thư dạ con hai năm trước, Steven thương nhớ vợ, không chịu tục huyền.
Trong chương một có viết về rừng cây, con đường sắt chạy qua khu rừng, chiếc cầu sắt, thậm chí cả bãi đất trống trong rừng cây. Carol nghĩ, lẽ nào Jason là Sở Thiên? Hôm ấy anh đến bãi đất trong rừng là để viết chi tiết này vào truyện Người này không có chuyện ư?
Nhìn Jason với con mắt ấy, cô càng ngày càng thấy Jason giống với Sở Thiên. Tên anh là Giang Thành, tuy nhiên chữ “Thành” trong chữ thành công, không phải chữ thành phố, nghe như “Giang thành” tên gọi thành phố Vũ Hán, mà Vũ Hán thủa xưa là đất Sở, đúng là có sự trùng hợp.
Ngoài ra, Sở Thiên trên mạng thường nói đùa, người ta vẫn bảo anh ngoài đời giống Johnny Deep. Ở đây Sara và Tiểu Lâm cũng nói anh giống Johnny Deep, cho nên Sở Thiên chắc chắn phải là Jason.
Cô lập tức bác bỏ ngay kết luận này của mình. Thứ nhất, Sở Thiên nói anh ta “mù mạng” và mù máy tính, không phải chỉ mình Sở Thiên nói điều đó, Jason cũng tự nhận mình mù mạng. Mình tự nói về mình không nhất thiết phải đúng như thế, bây giờ quá nhiều người thích nói đùa. Mọi người nói đùa để tự giễu mình là chính, vì giễu cợt bản thân tương đối an toàn, không đắc tội với ai.
Nhưng những điều Sở Thiên hỏi trên mạng có thể nói anh đúng là mù mạng, dù rằng có lần anh hỏi làm thế nào để thay đổi mật khẩu, làm thế nào để tạo khóa, vân vân, những điều này không thể là câu hỏi của một tiến sĩ chuyên ngành tin học như Jason được. Hơn nữa, nghe Siêu nói, hướng nghiên cứu của Jason là an ninh mạng, đề tài của anh làm là của Bộ Quốc phòng Hoa Kì, Siêu đang cố vận động Jason hướng dẫn. Một người làm an ninh mạng lại không biết tạo khóa bảo vệ? Anh đừng nói dối nhé!
Tất nhiên, với người thích nói đùa như Sở Thiên, hoàn toàn có thể nói đùa như thế. Nhưng cũng có những việc không thể đùa. Đôi lần cô trông thấy Jason chơi bóng trên sân tập ngay bên cạnh nhà R, còn có Sở Thiên vẫn chat trên mạng, cô nắm vững trăm phần trăm, vì cô ngồi ở tận cùng hành lang, đặt máy tính xách tay trên đùi, dùng mạng không dây, vừa xem Jason chơi bóng, vừa chat với Sở Thiên. Cô ngước lên xem Jason chơi bóng, cúi xuống chat trả lời Sở Thiên. Lại có lần biết Jason đang ở trên máy bay, nhưng Sở Thiên vẫn chat với cô.
Sở Thiên rất có thể nhờ người khác post truyện lên mạng, anh viết xong, nhờ ai đó post hộ, chỉ cần anh cho họ biết mật khẩu, họ đều có thể giúp anh. Nhưng chat thì không thể như thế, vì Sở Thiên có phong cách chat rất riêng, có phải anh chat hay không thì có thể biết ngay.
Sở Thiên thích viết ngắn, tương đương với “một câu hài hước”. Anh chat nói chung không quá độ dài của Làng tiểu thuyết cho phép trả lời, trả lời không có nội dung, mọi nội dung đều ở cả trong đề mục, đọc là biết ngay. Trả lời chat của anh có lúc rất hài hước, có lúc pha trò, có lúc triết lý, có lúc lại lãng mạn tình cảm. Có người thích chat với Sở Thiên hơn đọc truyện của anh, anh chat đã thành một style riêng, không ai bắt chước nổi.
Những lúc Jason chơi bóng dưới nhà làm sao anh có thể chat nổi, như vậy Sở thiên phải là một người khác. Sở Thiên và Jason đều sinh vào những năm bảy mươi của thế kỷ trước, cả hai đều giống Johnny Deep, nếu hai người không phải là một thì rất có thể là anh em hoặc sinh đôi.
Điều nay khiến cô sợ hãi, cô phải điều tra thật kĩ lưỡng. Cô gọi điện cho mẹ, hỏi mẹ có thể gọi điện cho một trong hai người con song sinh của bố không. Để thúc giục mẹ điều tra thật kĩ, cô bảo với mẹ mình rất yêu Jason, nhưng Jason có thể là anh cùng cha khác mẹ với cô, việc này không thể không sớm làm rõ, nếu lún sâu vào thì thật là khó gỡ. Nói xong, cô lại tự cười mình, ôi, lún sâu vào, mi cho rằng mi lún chưa đủ sâu hay sao? Tưởng như mi lúc này có thể gỡ ra nổi ư?
- Nhưng mẹ không có chút liên hệ nào với hai người ấy. – Mẹ rất khó xử. – Lúc bố qua đời, mẹ cố đi tìm người vợ cũ của bố, để mời bà dự lễ tang, nhưng không tìm thấy.
Carol vừa dỗ dành, vừa dọa mẹ:
- Con không biết, mẹ phải giúp con tìm, nếu không, không biết chuyện gì sẽ xảy ra. – Cô lại hỏi. – Mẹ có biết hai anh ấy tên là gì và bao nhiêu tuổi không?
Mẹ suy nghĩ rồi nói:
- Hai anh ấy lớn hơn con chừng sáu tuổi. Bây giờ khoảng ba mươi mốt, mẹ nhớ một người tên Định Thành, một người tên Tất Thành, tất nhiên mang họ Lý của bố rồi, mẹ của hai anh ấy họ Vương, không biết có đổi họ cho con hay không.
“Vương Định Thành, Vương Tất Thành”, Carol nhẩm trong bụng, cái tên rất quê, làm sao so được với “Giang Thành” và Sở Thiên? Cô phát hiện, tất cả những người con trai cùng cha khác mẹ với cô đều mang tên Thành, hơn nữa tên của ba người con đầu có cùng một ý nghĩa “nhất định thành công”, chỉ có “Cư Thành” như một điển cố nào đó.
- Tại sao tên của mấy anh em con đều là Thành?
- Là bởi theo dòng họ bố con, đến đời này là hàng tên “Thành”, cho nên đều gọi là Thành. - Mẹ nói.
Carol nghĩ, vậy thì hai người anh song sinh ấy đã đổi tên đổi họ rồi, vì mẹ của hai anh ấy rất sắt đá, không cho bố đến thăm con, liệu bà có để hai người con mang họ của ông nữa không? Trường hợp của Carol tương đối đặc biệt, bố mẹ đều họ Lý cho nên không có chuyện đổi họ thay tên.
- Con đoán, hai người anh song sinh ấy đã đổi họ thay tên rồi. – Carol thất vọng. – Như vậy càng khó tìm. Tên con không bị thay đổi đấy chứ?
- Không, mẹ với bố đều họ Lý, không phải đổi, với lại mẹ cũng rất thích cái tên của con.
- “Người có chí, sự tất thành”, không giống với tên con gái, nhưng con cũng rất thích. Carol nói. – Mẹ có biết chị Thu ở đây nói thế nào không, chị ấy nói tên của con dịch sang Hán ngữ hiện đại có nghĩa là “muốn làm, ắt làm được”. May mà mẹ không biết, nếu biết sẽ gọi con là “làm được” mất. – Nói xong, Carol cười thoải mái.
Mẹ cũng cười:
- Thật ra khi đặt tên cho con mẹ không nhằm ý nghĩa đó, mà với ý “vậy mà thành công”, vì lúc bấy giờ mẹ không nghĩ mẹ có cơ hội lấy được bố, mẹ chuẩn bị sẵn sàng một mình nuôi con.
Carol giật mình, thì ra thế, may mà mẹ không nói trước. Mấy năm trước thi vào đại học B, làm thủ tục ra nước ngoài, đều dùng cái tên mình để cổ vũ mình, thúc đẩy mình: có chí sẽ thành công, đừng ỷ lại cái tên, vì cái tên chỉ là niềm hy vọng của mẹ. Nếu biết tên mình là niềm cảm khái của mẹ vào lúc cùng đường, e rằng động lực sẽ không mạnh mẽ như vậy. Bây giờ cô hiểu cái tên “Cư Thành” có ý nghĩa gì rồi, hình như dì Tú Trân cũng chuẩn bị một mình nuôi con khôn lớn, không ngờ lại lấy được bố.
Carol rất cảm động, vì hai người đàn bà đã yêu si mê, yêu ngu xuẩn, yêu cuồng dại, yêu đắm đuối, ở đời này lại có những người khờ khạo đến vậy. Yêu một người không cần đòi hỏi hôn nhân, không tính đến thể diện, chỉ muốn có con với người ta. Carol nghĩ lại tình yêu say mê của mình với Jason, thấy chưa đến mức ấy. Nếu Jason chịu cho Carol một đứa con, thì dù không lấy được nhau cô cũng bằng lòng.
Lúc này cô còn đáng thương hơn mẹ hồi xưa, ngay cả hy vọng có với Jason một đứa con cũng không. Cô thầm rủa anh: anh là đồ ngốc, việc gì phải câu nệ hình thức? Bảo anh đi hóng mát cũng không dám, thà rằng ở trong nhà để “giải quyết”. Chẳng nhẽ anh giống như nhân vật trong truyện Người này không có chuyện tự “giải quyết” còn thích hơn trai gái “giải quyết” cho nhau.
Cùng lúc chờ mẹ ở nhà điều tra, ở đây cô cũng tiến hành điều tra. Qua Lời thì thầm cô hỏi Sở Thiên ngày sinh của anh ta, hỏi anh có ai là anh em họ Lý hay không. Cô bảo không phải thăm dò đời tư của anh, mà là muốn tìm một người anh cùng cha khác mẹ mang họ Lý. Không biết từ lúc nào cô cảm thấy Sở Thiên có thể giúp được mình, cô dám hỏi anh, nhưng không dám hỏi Jason. Có thể vì cách Sở Thiên một mạng không gian, Sở Thiên chưa bị vấp ngã, hơn nữa Sở Thiên không giống với người nói dối.
Jason ở đây không như vậy, cô lo lắng, sợ nếu như cô hỏi có phải anh là anh trai, anh sẽ nhận: “Đúng vậy, anh là anh trai cùng cha khác mẹ với cô”. Cô nghĩ, anh cũng đã nhân cơ hội để nhận mình là bố của Sara, vậy tại sao anh không thể nói cũng là anh trai của cô?
Carol nhớ lại Jason nói dối anh là bố của Sara khiến cô càng tin Jason là anh cùng cha khác mẹ với mình. Chắc chắn Jason biết cô là em gái cùng cha khác mẹ, biết đâu lại coi cô và mẹ cô có tội ςướק bố của anh. Điều này có thể dễ dàng giải thích tại sao anh lại lẩn tránh tình yêu của cô, còn nói dối đã có bạn gái. Cô ở ngay sát vách phòng anh, anh có bạn gái hay chưa liệu không biết hay sao? Đừng nói đến bạn gái, giống như ai đó nói, dù là gái, là âm tính, là mẹ đều không thấy có ai đến thăm anh. Cô không hiểu tại sao Jason cứ úp úp mở mở, thật thật giả giả, nếu đấy là anh cùng cha khác mẹ, nói thẳng ra liệu có gì trở ngại? Việc gì phải cố tình che giấu để cô càng thêm thắc mắc? Hay là để đến loạn luân rồi mới nói ra, sau đấy khóc lóc đi tự tử, tạo nên một bộ phim sướt mướt kiểu Đài Loan, Hồng Kông? Nếu anh biết hai người là anh em thì nên nói thẳng ra, cùng làm người anh em tốt, tình yêu trước đây biến thành tình nghĩa anh em, liệu không hơn hay sao?
Carol kiểm tra thần kinh của mình, cảm thấy rất vững vàng, chịu đựng nổi đòn thử thách này. Nếu phát hiện hai người ấy là anh trai mình, cô sẽ không buồn đau tuyệt vọng, ngược lại cảm thấy như trút được gánh nặng. Không còn buồn vì yêu hai người, không còn đau khổ vì yêu mà không được, tuy có thể sau này không gặp được ai đẹp trai như họ, nhưng có hai người anh đẹp trai không tốt hơn ư? Dù mi có gặp một người đẹp trai nhưng không thể bảo đảm người đấy sẽ là của mi; mi có hai người anh đẹp trai, tuy chỉ khác một chữ so với người đẹp trai, nhưng về bản chất khác nhau, hai con người ấy mãi mãi là anh trai của mi.
Một lúc sau, có thư trả lời của Sở Thiên, anh bảo sinh ngày mười bốn tháng Sáu năm bảy mươi tư, đồng thời nói thêm: “Theo tôi biết, tôi không có anh em sinh đôi. Tôi có một người anh, lớn tuổi hơn tôi rất nhiều, bố mẹ tôi cũng không ly hôn rồi tái hôn, tình cảm của hai người rất tốt, có thể nói không có con ngoài giá thú.
Về tuổi tác, xin giữ kín cho tôi, cư dân mạng bảo tôi như người năm mươi, đừng hủy hoại hình ảnh của tôi”.
Carol rất ngạc nhiên, Sở Thiên chưa đến ba mươi mốt tuổi? Cứ đọc những gì anh viết, ai cũng nghĩ anh đã năm mươi, hoặc cũng phải trên dưới ba mươi lăm, không ngờ mới ba mươi mốt. Làm thế nào để ba mươi năm trái tim anh có thể chín chắn như vậy? Làm sao chỉ mới ba mươi năm mà anh có thể hiểu sâu sắc về cuộc đời như vậy? Lẽ nào suốt ngày anh chỉ suy tư về đạo lý nhân sinh?
Cô quyết định hỏi thăm Sally về tuổi của Jason, có thể Sally biết điều gì đó. Kết quả Sally biết nhiều hơn cô nghĩ, biết chính xác ngày sinh của Jason, vì Sally chủ trì buổi mừng sinh nhật năm ngoái của anh.
Câu trả lời của Sally dường như làm trái tim Carol ngừng đập:
- Jason sinh ngày mười bốn tháng Sáu năm bảy mươi tư.
ƠN TRỜI ƠN ĐẤT , ở trong nước mẹ tìm được tung tích hai người anh song sinh của cô. Hai người anh đổi sang họ mẹ nhưng không đổi tên, một người gọi là Vương Định Thành, một người nữa gọi là Vương Tất Thành, một người công tác ở Bắc Kinh, một người công tác ở Thâm Quyến. Mẹ còn gửi ảnh họ cho Carol , và nói mẹ già của con là người tốt. Mẹ bảo cho bà ấy biết nỗi lo của con, bà nói rõ về hai người con kia, còn cho cả ảnh, nhắn con không nên lo lắng, hai người ở Mỹ chắc chắn không phải là anh cùng cha khác mẹ với con. Mẹ già của con là người có học , trọng lễ nghĩa. Mẹ nói chuyện với bà ấy rất hợp, mẹ và bà ấy hẹn tuần sau sẽ cùng dì Trân đi thăm mộ bố.
Carol nghe tin ấy vẫn hơi thất vọng, không biết tại sao, hình như trong lòng mong Jason và Sở Thiên là anh trai mình. Có thể sự việc của anh trai dễ dàng rồi, đã rút được chân khỏi hai “hố bùn” ,từ nay về sau sẽ làm con người sạch sẽ. Hai người này tuy không phải là anh trai, nhưng chân vẫn trong “hố bùn” , thứ nhất phải quyết định yêu ai, thứ hai phải tranh thủ được một người yêu mình, hai nhiệm vụ đều không đơn giản.
Carol nghiên cứu kỹ ảnh của hai người anh trai, đúng là phiên bản của bố, có điều đây là phiên bản được nâng cao , có thể mang nhiều đặc điểm của người mẹ. Cô ngạc nhiên về sự anh minh vĩ đại của đấng tạo hóa đã in đặc điểm của người này lên khuôn mặt người khác. Hai người anh đẹp trai trên mức đẹp trai, nhưng khác với Jason. Cái đẹp của bố và hai anh là cái đẹp dịu dàng, còn Jason là cái đẹp kiên nghị, cứng rắn, đậm chất đàn ông. Hình như bố và anh trai có cái đẹp của người chơi violon , còn Jason có cái đẹp của người chơi guitar.
Cuối cùng , vẻ bề ngoài của họ cho họ chọn lựa các nhạc cụ khác nhau hay là cách biểu diễn các nhạc cụ có khí chất khác nhau, cô cũng không thể hiểu nổi.
Cô phấn khởi cho mẹ, vậy là mẹ đã qua rồi mọi sự vất vả, ba người đàn bà giờ đã trở thành bạn thân. Nghe chuyện này cô cảm thấy vừa kỳ lạ vừa hài hước, nghĩ kĩ thì cũng là việc bình thường. Trước kia quan hệ của ba người đàn bà này không tốt là vì một người đàn ông ngăn cách họ, bây giờ người đàn ông ngăn cách họ đã đi xa , mọi người còn lý do gì để oán hận lẫn nhau? Thì đấy, cách xưng hô mẹ già cũng được dùng, nghe như cách xưng hô của thời ba thê bảy thi*p trong xã hội cũ. Cô đoán chừng, nếu còn trong xã hội cũ, hoặc chính phủ ngày nay cho phép ba thê bảy thi*p , ba người đàn bà này sẵn sàng chia sẻ với nhau người đàn ông ấy.
Nhưng Carol lại có một ý nghĩ kì lạ, cô tự hỏi, nếu mình với một người con gái khác chia sẻ Jason, liệu mình có bằng lòng hay không? Cô sợ hãi nhận ra rằng, nếu mình đồng ý là bởi không giành trọn vẹn được anh. Đúng là yêu si mê, yêu điên cuồng.
Nghi ngờ anh trai em gái cùng cha khác mẹ đã tiêu tan, cô lại vắt óc suy đoán Sở Thiên và Jason có phải là một người . Nhưng nghi ngờ ấy cũng đã vô tình được giải đáp.
Sở Thiên cho đăng hết truyện Người này không có chuyện, một cư dân mạng viết bài Nhìn Sở Thiên từ xa, dẫn ra một đoạn của Sở Thiên viết về cái đẹp của tình yêu không trọn vẹn, phối thêm nhạc nền của mối tình Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài, đăng kèm tấm ảnh của Sở Thiên. Nhìn ảnh, Sở Thiên có phần giống Jason, nhưng là ảnh nhìn nghiêng, hình như là ảnh cũ từ nhiều năm trước, không giống Johnny Deep, hoặc nói như một cây 乃út nữ tên là Tư Nguyệt chọc cười trên Làng tiểu thuyết: giống với “chú em họ người Trung Quốc của Johnny Deep” .
Chỉ một điểm ấy thôi , cô không làm sao để đoán định Sở Thiên là Jason , đang do dự có nên kiếm cớ để hỏi Jason , và cũng đã tìm được cớ. Jason gọi điện cho cô, bảo Ngãi Mễ và Phương Hưng sẽ đến ăn cơm, muốn mời cô cùng dự, cô có thời gian tham dự không?
Cô nghĩ , hỏi gì mà kỳ lạ? Có thời gian hay không có thời gian? Anh mời tôi ăn cơm còn quan tâm đến thời gian của tôi làm gì? Có thời gian, đến ăn; không có thời gian cũng phải tìm thời gian đến để ăn. Cô trả lời dứt khoát:
- Có. Em sẽ giúp anh một tay.
Không chờ anh trả lời cô cúp ngay máy, khỏi phải khách sáo, không cho cũng sang giúp.
Cô cài áo cộc tay, cái áo làm nổi bật “tư tưởng trung tâm”; cái váy ngắn vừa kín đầu gối, để lộ hai bắp chân, coi nhu làm nền; tóc chải gọn, chạy sang gõ cửa phòng Jason.
Jason mở của, nhìn cô, khen :
- Ôi, hôm nay trông gọn gàng quá.
Nhưng đó không phải là lời khen cô muốn nghe, giống như nói đùa với trẻ con vậy, không phải là khẩu khí của người bị điện giật. Nghĩ bụng, phong cách không phải là điều anh thích thú, giống như người thích đọc thơ , mà mình lại cho anh một bài văn nghị luận. Có thể anh thích váy bay phơi phới, dáng điệu thướt tha hay sao? Bây giờ không thể về thay được nữa rồi.
Anh quàng cái tạp dề hoa vào người, đang bận làm bếp, bảo ở trong tủ lạnh có nước uống, cô tự lấy ra mà dùng. Cô mở tủ lạnh lấy ra một lon nước cam, vừa uống vừa nhìn anh làm thức ăn. Anh tay dao tay thớt tỏ ra thành thạo, vừa trò chuyện, vừa phập phập thái chỉ su hào, anh nói thái chỉ ăn giòn ngon hơn là nạo, lát nữa mời cô ăn thử món nộm ba loại gồm miến, rong biển và su hào thái chỉ, màu sắc mùi vị đủ cả, bảo đảm cô ăn phải nhớ đời.
Cô tích cực hỏi :
- Còn làm gĩ nữa không, để em giúp ?
- Không làm gì nhiều, chỉ vài món mọi người thích ăn thôi . – Anh điểm các món cho cô biết. – Cá sốt chua ngọt, cô Hưng rất thích; sườn rán muối tiêu, cô Mễ rất thích; cá mực hấp, chuẩn bị cho cô, biết cô thích ăn có nhưng rất ghét phải nhằn xương , cá mực hầu như không có xương. Lại chuẩn bị cho mỗi người một món đem về, nhưng món cá của cô anh chưa hấp, hấp bây giờ để đến mai ăn mất ngon, anh ướp đủ mắm muối , chốc nữa bảo cô cách hấp. Đơn giản lắm, nhìn là biết ngay.
- Ôi, anh chu đáo quá ! Làm sao anh biết em ăn cá không thích nhằn xương? Đã bao giờ em nói với anh đâu nhỉ? Tại sao em không nhớ gì vậy ?
- Phải để cô nói thì còn ra làm sao nữa? – Anh cười – Lúc cô ăn cá , có một chút xương cũng không thích, miếng cá còn chút xương cũng bỏ đi.
Carol không ngờ anh quan sát kỹ như thế, cảm thấy rất phục anh.
- Để em giúp anh việc gì nào?
- Cô làm cho anh chỗ tôm này. Cô dùng tăm để lấy hết những cái đen trên lưng nó, đây, làm thế này. – Anh làm mẫu cho Carol nhìn, rồi để cô làm.
Cô vừa làm, vừa nhìn anh làm bếp, trông anh thật lão luyện, sắp xếp đâu ra đấy, bốn cái bếp ga thì ba cái đang đỏ lửa, nhưng anh không tỏ ra cuống vội. Những món ăn nguội đã bày trên mặt bàn. Carol khen :
- Anh đúng là đảm đang, việc gì cũng biết làm.
- Việc gì cũng biết làm? Ngoài nấu cơm anh còn biết làm gì?
Cô nắm lấy cơ hội, nói ra những điều đã chuẩn bị:
- Viết truyện, có phải anh là Sở Thiên viết truyện Người này không có chuyện đăng trên mạng, đúng không? Giang Thành đúng là Sở Thiên, ID chọn thật tuyệt vời.
Cô đoán , anh sẽ làm ra vẻ vôi tội, bảo mình không phải là Sở Thiên, nhưng thật bất ngờ , anh thừa nhận :
- Bây giờ mới biết à, cứ tưởng biết từ lâu rồi ?
Jason là Sở Thiên? Ôi, thật dễ dàng bắt được, khiến cô chưa tin, vẫn chưa thỏa mãn cuộc điều tra. Còn nhớ, trong một chuyện nào đấy, một thám tử nói: “Tự làm lộ một bí mật là để che giấu một bí mật khác” . Anh thừa nhận một cách nhanh chóng, liệu anh có phải Sở Thiên?
Anh cười:
- Cô toàn tra khảo những bí mật của anh à?
- Em làm sao tra khảo được anh ? – Cô vội giải thích – Em không giấu nổi anh, liệu còn tra khảo gì? Có người nói, anh không biết gì, em phải dùng ID ảo để cãi nhau với họ đấy. Nhưng ít người bảo anh không biết gì lắm.
Jason cười phá lên:
- Thì ra cô gây gổ cãi cọ đấy à? Cô dùng ID ảo cãi nhau, người ta cứ nghĩ là anh đấy. Tại sao không dùng ID thật?
- Em không muốn để anh biết em cãi nhau. Em biết anh không thích cãi nhau. Nhưng em không được giáo dục như anh, em giữa đường gặp chuyện bất bình liền rút dao ra, ૮ɦếƭ cũng phải ૮ɦếƭ cho sướng đời. – Thấy anh không nổi cáu, cô thêm mạnh dạn. – ID thật của em là để viết Lời thì thầm với anh, em không muốn làm hỏng hình ảnh của em trong tim anh anh . Anh có đoán ra ID thật của em không?
- Anh không đoán ra.
Nhưng thấy anh mỉm cười, cô biết anh có đoán ra, liền đấm anh, anh né tránh nhưng vẫn bị cô đánh trúng,chỉ cười nói :
- Thế nào, học được võ công của Ngãi Mễ chưa?
Carol cười đắc ý , kể cho anh nghe chuyện mặc áo giáp cãi nhau, lo Jason và Sở Thiên là anh em sinh đôi,làm thế nào để tìm thấy hai người anh sinh đôi là Vương Định Thành và Vương Tất Thành, vân vân. Cô kể liền một hồi, anh chỉ cười, lắng nghe. Cuối cùng, như nhớ ra điều gì, cô hỏi :
- Tại sao có lúc anh đang chơi bóng ngoài sân nhưng Sở Thiên vẫn chat với em?
- Anh có thuật phân thân. – Anh cười.
- Đừng đùa nữa, nói với em đi nào, tại sao lại thế, nếu anh không nói em không ăn uống gì nữa đâu.
Anh chưa kịp trả lời thì Ngãi Mễ và Phương Hưng đến, hai cô đều trang điểm rất đẹp và thật tự nhiên.
Thấy Carol, Ngải Mễ nói với Phương Hưng:
- Anh Jason thuê được một cận vệ, lúc này anh ấy biết thế nào là ác độc giang hồ, lúc nào cũng có người đánh vào ý nghĩ của anh ấy, muốn ςướק trinh tiết của anh ấy. Trước đây không dám gặp riêng một mình tớ, bây giờ sợ đến mức không dám gặp riêng hai ta, sau này có thể chỉ gặp các cô gái vào lúc duyệt binh. – Ngải Mễ khoác tay Carol , cười cười nói với Jason. – Tại sao anh biết Carol không cùng cánh với bọn này? Biết đâu lại do bọn em cài cắm trong phòng của anh thì sao?
- Cô nói người trong một đường dây à? – Jason cười, cười xong anh nói với Ngải Mễ. – Nào , cô giải thích cho cô em gái bé bỏng trong đường dây này hiểu đi, tại sao anh chơi bóng dưới sân mà Sở Thiên vẫn chat được trên mạng?
Ngải Mễ chỉ cười, không trả lời, Phương Hưng nói chen vào:
- Chỉ là cái nhà chị “Sở Thiên bé” này làm chuyện ma quái.
- Tớ không thèm làm “Sở Thiên bé” đâu nhé, tớ là tớ, quyết không làm bé. Nếu anh Jason đồng ý để tớ lấy anh ấy làm thi*p, làm “Ngải Mễ bé”, thì tớ không có ý kiến gì. – Nghe Ngải Mễ nói, mọi người cùng cười to.
Jason nói với Carol , có lúc là do Ngải Mễ chat. Ngải Mễ là tiến sĩ văn học Anh- Mỹ , chuyên nghiên cứu văn phong, rất giỏi bắt chước , mô phỏng. Bố của Ngải Mễ là giáo sư hướng dẫn anh làm nghiên cứu sinh, anh cùng Ngải Mễ viết truyện thật ra có phần giống với bố Ngải Mễ.
- Đằng ấy là tiến sĩ đấy à? Đằng ấy là “Cô em văn học Anh- Mỹ” mà Sở Thiên nói đến sao? – Carol ngạc nhiên. – Tớ nghe chị Sally nói, đằng ấy là thạc sĩ thống kê cơ mà?
- Cả hai. Chuyên ngành của tớ khó tìm việc làm, cho nên tớ học thạc sĩ thống kê. – Ngải Mễ nói.
Jason giới thiệu :
- Hai cô này gần đây đã tìm được việc làm, bắt anh phải mở tiệc chúc mừng.
Ngải Mễ nói :
- Ôi, đâu phải chúc mừng riêng bọn em? Không phải là chúc mừng anh hay sao? Thứ nhất, chúc mừng anh tìm được việc làm; thứ hai chúc mừng chuyện của anh đã hoàn thành; thứ ba , chúc mừng bài phát biểu của anh, thứ tư... – Chừng như nhớ ra điều gì, Ngải Mễ hỏi – Anh còn định giảng dạy thử ở đại học P nữa à? Cứ ở lại đây đi, em sẽ xin học tiến sĩ thống kê, nếu anh sang đại học P , coi như em không còn ý nghĩa gì.
Jason hỏi:
- Cô định học tiến sĩ thật đấy à? Một bằng tiến sĩ chưa đủ lại muốn thêm một bằng tiến sĩ nữa sao? Đã tìm được việc rồi, còn học làm gì?
- Anh không hiểu thật hay giả vờ không hiểu đấy? – Phương Hưng nói. – Chẳng phải nói muốn anh dạy ở đại học C hay sao? – Rồi cô quay sang nói với Ngải Mễ.- Tớ bảo đằng ấy đừng thôi việc ở CA, nếu thôi việc là để học tiến sĩ ở đây, nhưng anh ấy sang bang khác làm việc, đằng ấy sẽ thế nào?
Carol nhìn Jason đang dừng tay làm việc, nhìn Ngải Mễ , không thể tìm được lời lẽ nào để hình dung tình cảm trong đôi mắt , như đồng tình , như lo âu, như đau khổ, lại như buồn thương.
Ngải Mễ nói như không để ý:
- Thế nào? Gặp ma đấy à, anh bất ngờ lắm hay sao? Anh quen em mười năm nay rồi và vẫn không biết tính em à?
- Đừng học tiến sĩ nữa, cứ làm việc ở CA đi. – Jason nói khẽ.- Anh cũng không biết cuối cũng đi đâu nữa.
Ngải Mễ cười như nắc nẻ :
- Anh ơi, anh đừng làm ra vẻ tình cảm nữa đi, em thích học gì mặc em, có liên quan gì đến anh đâu? Anh nghe cái Hưng nói không? Chờ làm thịt mèo ăn tết nhé. – Nói xong , cô đi tới vỗ vai Jason. – Người anh em, anh có cái bệnh lúc nào cũng nghĩ người khác yêu mình, yêu ૮ɦếƭ đi sống lại, lúc nào cũng nghĩ người khác không được anh yêu sẽ phải sống ૮ɦếƭ chạy theo. Bây giờ là thời đại nào rồi? Nói ra sẽ làm anh sợ ૮ɦếƭ khi*p: là năm Hai nghìn linh năm rồi đấy! Thời đại ngày nay hai chữ tình yêu trong từ điển là chim quý thú lạ, liệu còn ai vì tình yêu mà phải đầu rơi máu chảy nữa không?
Carol thấy Jason khó xử, lại như nghi hoặc, rõ ràng bị Ngải Mễ làm cho choáng váng.
Ngải Mễ không cười nữa, nói rất nghiêm túc:
- Anh đừng nghe cái lũ fan nói ngon nói ngọt trong Lời thì thầm, cứ để bọn chúng ૮ɦếƭ vì yêu, bảo đảm chúng sẽ phải ôm đầu bỏ chạy. Em giúp anh viết truyện Sở Thiên không có chuyện, viết chuyện của Jane, chốc nữa anh xem lại, sửa chữa rồi đưa lên trang Làng tiểu thuyết. Em đoán truyện này đăng lên sẽ không còn ai đưa cái ૮ɦếƭ ra dọa anh nữa.
Sau một hồi chuyện trò, không còn ai nói gì. Một lúc lâu sau , Carol mạnh dạn hỏi:
- Jane là ai?
Jason hừm một tiếng , rồi nói:
- Nghe thôi, không hỏi?
Mọi người cũng vểnh tai nghe, nhưng không biết Jason định nói gì, chỉ nghe thấy tiếng bọn trẻ con khóc ré lên. Bỗng cô thấy Jason bỏ con dao đang cầm trên tay lên thớt, bực tức nói :
- Phòng 106 lại đánh vợ. – Anh cởi bỏ tạp dề, chạy ra cửa.
Ngải Mễ cầm con dao Jason vừa bỏ xuống, chạy theo.