ĐÊM KHUYA, xe chạy trong tiếng nhạc Hồi tưởng cung điện Alhambra về thành phố C. Bầu trời thành phố nhỏ thật tĩnh mịch, yên bình, cửa hàng cửa hiệu hai bên phố đã đóng nhưng đèn trước nhà vẫn sáng. Xe chạy qua một con phố âm u, hai bên là những ngọn đèn tròn, tỏa ánh vàng dìu dịu.
- Chỉ cần thấy những bầu đèn hình tròn ấy cũng đủ biết đây là thành phố C. –Jason nói với cô. – Qua chỗ anh lấy ít đồ dùng trước đã, sau đấy anh đưa cô về chỗ ở.
Carol bỗng thấy tim đập mạnh, cuối cùng cái đuôi cáo cũng lòi ra. Xem ra, anh ta cũng có kế hoạch đấy chứ, nhưng chi là kế hoạch tương đối quân tử. Chợt Carol có cảm giác là lạ, hình như cô không thấy sợ. Xe dừng lại trước một ngôi nhà ba tầng xây gạch đỏ, anh để cô ngồi chờ trong xe, rồi chạy lên lầu.
Một lúc sau, anh lấy mấy thứ xuống, để ở ghế trước, khởi động xe rồi giải thích:
- Lấy cái bình đun nước bằng điện, bụng cô không tốt lắm, nên đun nước uống. Người mới đến Mỹ chưa quen uống nước lạnh, nhưng ít lâu sau lại không quen uống nước nóng. Bây giờ nước không đóng băng anh uống không đã.
Nơi ở của Carol nằm trên một con đường nhỏ gọi là Eastview, không phải là nhà của nhà trường, nhưng trên tuyến xe của trường, Jason tìm được chỗ ở của Carol, cho xe chạy vào lối cửa trước, mở cửa xe cho cô, nói :
- Số hai mươi sáu, Eastview.
Anh ấn chuông, một cậu sinh viên ra mở cửa:
- Ôi, sao mọi người đến muộn như vậy, tôi cứ tưởng hôm nay các cậu vẫn chưa đến cơ đấy. Tôi là Phùng Siêu, chủ nhà thứ hai của bạn, hihi…
Phùng Siêu mới đến cách đây nửa năm, ở cùng với người khác được nửa năm, về sau thuê một tầng của ông chủ nhà tên là Turner, có hai phòng ngủ, một bếp, một nhà vệ sinh, vì phải thuê cả tầng, một mình cậu ta không ở nhiều như thế, vậy là đăng quảng cáo trên mạng, cho Carol thuê lại một phòng. Hai phòng ngủ riêng biệt, cho nên coi như bạn ở cùng, tự xưng là chủ nhà thứ hai.
Carol nghĩ, cậu Siêu này nếu nhìn một mình còn có thể coi là tạm được, cao chừng 1m74, trắng trẻo, đeo kính cận, trông nho nhã thư sinh. Nhưng đặt bên cạnh anh, trông cậu ta rất ấu trĩ, chưa thành thạo, không có vẻ đàn ông. Cậu ta chạy ra ngoài hai lần, mỗi lần mang vào một cái hành lý, nhưng hai cái vali lớn để lại cho Jason.
Jason sau khi đưa hết đồ đạc lên tầng, anh liền vào bếp đun nước. Siêu dẫn Carol đi xem khắp nơi, đưa chìa khóa cửa ngoài và cửa phòng cho cô, hỏi cô tại sao đến muộn. Rất nhanh chóng, Jason đưa nước nóng vào, tay cầm theo cái cốc, anh rót nước sôi vào cốc, để nguội, sau đấy đưa cho cô cái thể điện thoại, nói với Siêu:
- Điện thoại bên chỗ cậu à? Điện thoại không dây phải không? Nếu vậy đưa sang đây cho Carol gọi về nhà, nhất định mẹ cô ấy sốt ruột lắm.
Siêu chạy về phòng mình lấy điện thoại mang sang. Jason hướng dẫn Carol cách sử dụng thẻ điện thoại, chờ cho cô kết nối được đường dây, anh nói với Diêu:
- Tớ giao cô ấy cho cậu đấy nhé, chăm sóc cô ấy cho cẩn thận.
Nói xong anh đứng dậy ra về. Carol định tiễn nhưng anh đưa tay ra hiệu, bảo cô cứ gọi điện, không cần phải tiễn. Cô đứng bên cửa sổ, nhìn theo anh đi ra cổng, chui vào xe, khởi động máy rồi nhanh chóng biến mất trong màn đem, có cảm giác như mất đi thứ gì đó, miệng đang nói chuyện với mẹ, nhưng lòng ở tận đâu đâu.
Carol kể với mẹ mọi chuyện trên đường đi, bản thân cũng không biết mình đang nói những gì, chỉ nghe mình liên tục nhắc đến cái tên Jason, có cảm giác như một Carol khác đứng bên cạnh chỉ điểm. Hỏng haner rồi, mày bị anh hớp hồn rồi! Siêu vẫn đứng bên chờ đợi, giới thiệu cho cô về máy giặt, hòm thư và các thứ khác để cô sau này giặt giũ, lấy thư, nhưng cô không còn tâm trí nào nghe Siêu nói.
- Muộn lắm rồi, em cũng rất mệt, phải tranh thử ngủ một giấc. – Carol nói.
- Được thôi, để mình chỉ cho bạn biết nơi tắm giặt, bạn đi tắm rồi ngủ.
Carol đi tắm, nằm trên cái giường nhỏ của mình, nhưng không sao ngủ được có thể vì lệch múi giờ, cô chỉ nằm suy nghĩ vẩn vơ. Carol nghĩ lại, hồi trước đây cùng với mấy đứa bạn cùng phòng bàn chuyện thế nào mới gọi là đẹp trai. Hình mẫu đẹp trai của Lệ giống như ca sĩ ngôi sao Lưu Hoa, Lệ thích cái giản dị, chân thật, sâu sắc của anh ta.
Nhạn nghe Lệ say mê nói về Lưu Hoa, liền cười chế giễu:
- Ôi ôi, vậy mà gọi là đẹp trai à? Quê một cục, anh ta diễn vai bác nhà quê thì hợp lắm, tớ không thèm xem phim của anh ta đóng. Nếu cậu không nói đến anh ta thì tớ cũng không biết tên anh ta là gì, tức là cái tên Lưu Hoa chỉ kém Lưu Đức Hoa một chữ, nhưng hình hài và phong độ thì cách nhau một trời một vực.
Lệ cười ngặt cười nghẽo:
- Mẹ ơi, cứ tưởng đẹp trai của đằng ấy cao siêu thể nào, hóa ra là một ngôi sao lỗi thời. Đằng ấy biết Lưu Đức Hoa cao bao nhiêu không? Một mét bảy, đằng ấy còn cao hơn.
Nhạn tức quá chỉ muốn xé miệng Lệ:
- Ai bảo anh ấy cao một mét bảy? Mày…
Linh xuất hiện, giảng hòa:
- Thôi thôi, vì một thằng đàn ông, lại là thằng già, có đáng để cãi nhau không? Theo tớ, Lưu Hoa hay Lưu Đức Hoa cũng vậy, không ai đẹp trai cả. Đàn ông Trung Quốc ấy à, đường nét không rõ ràng, mắt mũi ngang với mực nước biến, có đẹp trai đến thế nào thì cũng chỉ vậy thôi. Giống như ai đó đã miêu tả, mặt vàng như nghệ, mồ hôi nhễ nhại, trông như cây nến sắp tan chảy. Nói thật nhé, tớ không thấy một ngôi sao nam giới nào của Trung Quốc xem lọt mắt.
- Oa, đằng ấy sùng ngoại đến cực điểm. – Ba người còn lại cùng kêu lên.
- Tớ không đội cái mũ sùng ngoại đâu. –Linh kiêu ngạo kêu lên. – Sùng ngoại ấy à, tức là sùng bái mọi thứ của nước ngoài, nhưng tớ không sùng bái tất cả đám nam minh tinh nước ngoài, tớ đây thực sự cầu thị, có tiêu chuẩn riêng, người lọt mắt tớ ấy à, không phải bất cứ một nam minh tinh nào, mà là J.E.Kennedy Jr.
Nói đến J.E.Kennedy Jr, Linh không thể không lấy điều thân yêu cô cất giấu trong lòng ra gợi mở cho mấy cô gái háo sắc, vì lúc bấy giờ mọi người vẫn chưa có nhận thức cảm tính đối với J.E.Kennedy Jr. Kết quả gợi mở mọi người đều cho J.E.Kennedy Jr là đẹp trai, không những đẹp trai còn có phong độ vương giả, đúng là con trai của cựu Tổng thống Kennedy. Nhưng đó là cái đẹp trai kiểu phương Tây, lấy chuẩn mực phương Tây để đo người Trung Quốc à? Hay là sau này đằng ấy định lấy Tây?
- Tớ ấy à, chắc chắn sẽ lấy Tây. –Linh nói như đinh đóng cột. –Lai Đông với Tây rất đẹp. Cậu thấy Phí Tường, Lý Gia Hân thế nào, đều là con lai cả đấy.
Trước đây, trong những lúc như thế, Carol không xác định nổi mẫu hình đẹp trai, không phải Carol không muốn trao đổi với các bạn, thật tình trong lòng cô không có nổi hình mẫu đẹp trai cố định rõ ràng. Năng lực giám định vẻ đẹp trai của Carol không biểu hiện ở thần tượng cô lựa chọn, mà biểu hiện ở cái tật bắt bẻ thần tượng của người khác. Cái bệnh ấy, Carol không nói ra thì không ai nhận thấy. Hễ Carol nói, mọi người đều nhận ra, hơn nữa hễ nhận ra là đồng ý ngay.
Bản thân Carol cũng không hiểu tại sao mình lại hay bắt, xoi mói vẻ đẹp trai như vậy. Nghe người khác nói, trong nhà có bố và có anh đẹp trai, thường thường hay đem so sánh, bắt bẻ cái đẹp trai của người khác, vì từ nhỏ sống với người đẹp trai, có năng lực cảm nhận, năng lục so sánh cao. Chẳng khác gì các cô gái Hồ Nam không sợ cay, từ nhỏ đã ăn cay, ăn thức ăn người Giang Nam cho là cay, chắc chắn không có cảm giác cay. Carol không cảm thấy ông ấy đẹp trai, cô biết có một sô bạn nữ cho rằng đẹp trai, có thể vì quan hệ giữa cô và ông ấy khác với những người kia, có thể vì lúc ấy cô còn nhỏ, có thể vì vẫn căm giận ông ấy.
Nhưng Carol thấy mình dễ dàng nhận ra nhược điểm của con trai, rất có thể vì ông ấy làm cho cô vô tình hay hữu ý để ý đến nhược điểm của con trai. Từ nhỏ Carol đã biết cái tính thích trêu hoa ghẹo nguyệt của ông ấy, cho nên cô đánh giá cái đẹp của ngời con trai luôn luôn gắn với tài hoa và nhân phẩm, một khi phát hiện tài hoa hoặc nhân phẩm không tốt thì cô không nghĩ đấy là người đẹp trai.
Nếu như lúc này nếu cùng mấy đứa bạn bàn luận thế nào là đẹp trai như hồi xưa, chắc chắn Carol sẽ đưa Jason ra. Trong mắt Carol, Lưu Hoa quê mùa, Lưu Đức Hoa quá lùn, Kennedy Con quá ngốc, nghe nói Knnedy Con thi luật sư đến ba lần mà vẫn không đỗ, báo chí nói anh không còn ra thể thống gì. Suy nghĩ một lúc, bỗng Carol nhớ ra cái áo khoác ngoài của Jason vẫn còn ở đây, lúc anh về quên trả cho anh. Cô nghĩ, trời ấm áp, không cần phải đắp chăn, đêm nay đắp cái áo này ngủ cũng được.
Carol ngồi dậy, lấy cái áo đưa lên mũi ngửi một lúc, cô chú ý dòng chữ trên lưng áo: “Con tôi được lên bản danh dự Trường trung học Collins”, Carol không hiểu ý dòng chữ này, nhưng người Mỹ rất li kì quái đản, trên áo họ có thể in bất cứ chữ gì. Cô nhớ, trên mạng đã trông thấy một phụ nữ Mỹ trong ngày bầu cử, mặc chiếc áo phông có in hình bộ sinh dục ngoài của phụ nữ và dòng chữ “The only Bush I like is my own”.
Phải mất một lúc cô mới hiểu ý nghĩa dòng chữ kia, thấy rất khâm phục phụ nữ Mỹ, phục họ bạo gan, cũng phục cá tính hài hước của họ nữa, dù đen hay vàng, nhưng Carol khẳng định đấy là một thứ hài hước. Nghe nói người Mỹ rất coi trọng tính hài hước, ai không hài hước coi như không có trí tuệ.
Carol nằm trên giướng đắp cái áo của Jason, nhắm mắt, nhanh chóng chìm vào giấc mơ ngọt ngào, thăm thẳm.
Hôm sau, từ tám giờ sáng cho đến tận ba giờ chiều, Carol đi theo Siêu đến khắp mọi nơi, làm đủ thứ thủ tục, xin số SSN, đến bộ phận dịch vụ nhà trường để đăng ký, mua bảo hiểm y tế, đến khoa để báo cáo đã có mặt, vân vân.
Phùng Siêu tay chân tháo vát, mồm miệng nhanh nhẩu, vừa đưa Carol đi, vừa thêm dấm thêm ớt thông báo cho vô biết mọi thông tin về đất nước và con người Mỹ, giải bóng đá trong trường, các hoạt động của tổ chức hội sinh viên, bình chọn hoa hậu mỗi lần có sinh viên mới đến…, những gì Siêu biết đều truyền đạt lại cho Carol bằng hết.
Trong cả đống thông tin, Carol thích nhất thông tin cuối cùng, hiếu kì hỏi lại:
- Sinh viên năm nay mới đến ai là hoa hậu?
- Phải chờ đến đêm hội Trung thu Quốc khánh mới công bố.- Siêu tỏ ra thông thạo.
- Vì trong đêm ấy mọi người mới lộ mặt và mới bình chọn người đẹp. Nhưng chỉ là cánh nam sinh bình với nhau, không phải bình chọn công khai. Đêm hôm ấy tất cả nam sinh viên Trung Quốc ở đây đều chạy đi xem người đẹp, có gia đình hay chưa đều như nhau. Nghe nói có cậu đã có vợ, hôm ấy cũng cất nhẫn cưới đi để nói dối người đẹp. Đến hôm ấy bạn nên chú ý xem ngón tay cậu nào có dấu vết đeo nhẫn ấy nhé.
Carol nghe, hình như nhớ lại tất cả, lại như không nghe thấy điều gì, tiện thể nhớ lại xem Jason có đeo nhẫn hay không? Cô không nhớ nổi, nhưng cảm thấy hình như anh không đeo nhẫn, nếu có đeo, chắc chắn cô đã chú ý. Nhưng đàn ông Trung Quốc có mấy ai đeo nhẫn cưới.
Carol cứ bước đi theo Siêu, mong làm xong việc rồi về căn phòng nho nhỏ, thấy thật dễ chịu. Cô thấy cuộc sống của mình có thể chia làm hai phần lớn: vật chất và tinh thần, thật và ảo, ngoài mặt và nội tâm, động và tĩnh, ngày và đêm, đầu óc và trái tim.
Ban ngày học tập và làm việc, tiếp xúc với mọi người, ăn uống, trang phục, đó là cuộc sống vật chất, đầu óc tham dự nhưng trái tim thì không. Thành tích học tập của Carol xưa nay vẫn tốt, không mất nhiều công sức, cô thấy ở trường nào cũng vậy, thật ra lúc thi vào thì khó, thi vào được rồi rất ít có trường hợp nào không học nổi. Cho nên cô lúc nào cũng chú ý đến “đầu vào”.
Lên trung học phổ thông, cô phải cố gắng để thi vào đại học B. Thi được đại học B, mục tiêu của cô là phải làm nghiên cứu sinh của đại học N. Làm được nghiên cứu sinh rồi. lại chuẩn bị ra nước ngoài học tiếp. Hình như bao giờ con người cũng ở một chỗ nhưng tầm mắt lại để ở chỗ khác.
Bây giờ cô không biết tầm nhìn của mình để đâu. Carol chỉ định ở đại học C chừng nửa năm, sau đấy chuyển sang đại học D. Cô đã liên hệ với đại học D, ở đấy đồng ý cho cô nhập học chậm nửa năm. Nhưng lúc này cô có cảm giác không muốn rời đại học C. Cô nghĩ, vẫn còn sớm, hãy chờ ít lâu nữa hẵng hay.
Cuộc sống ban ngày cô có thể vượt qua, quan hệ với bạn bè cũng rất tốt, nhưng cô cảm thấy cuộc sống thật sự của mình vào ban đêm. Về đến nhà, ăn uống, sau khi hoàn thành nhiệm vụ của cuộc sống vật chất, nằm lên giường, mặc sức tưởng tượng, mặc sức triền miên suy nghĩ. Chỉ đến lúc ấy cô mới sống cuộc sống tinh thần, trái tim cô mới hòa nhập, cảm thấy mình mới thật sự sống, một cuộc sống chất lượng.
Có lúc cô cảm thấy mình như một con bò, ban ngày ăn thật nhiều cỏ, tích trữ trong dạ dày, để đến đêm rỗi rãi mới nhai lại. Đêm nằm trên giường, Carol nhớ lại những gì ban ngày đã trải qua, cộng thêm ảo tưởng của bản thân, rồi tiêu hóa dần dần. Những nguyện vọng ban ngày không thực hiện được, về đêm sẽ thực hiện trong suy tưởng triền miên. Những nguyện vọng không thực hiện nổi trong thế giới thực thì sẽ thực hiện trong thế giới ảo.
Cho nên, Carol làm việc ở đâu đó thường thiếu tập trung, đầu óc để ở đây nhưng lòng dạ tận đâu đâu, vì vật cứ phải tìm hết cái này đến cái nọ, nhưng chưa đến độ chểnh mảng trong học tập.
Ba giờ chiều, Siêu đi học ở khoa, một mình Carol nằm nhà suy nghĩ vẩn vơ. Cho dù kiềm chế thế nào thì cô vẫn suy nghĩ đến Jason, đoán xem lúc này anh đang làm gì. Cô cảm thấy đúng là Jason giao mình cho Siêu, có thể anh không quay lại giúp đỡ mình nữa, không biết mình có còn gặp lại anh nữa không. Nhưng lúc này vẫn còn mấy thứ nữa để cô liên hệ với Jason, đó là cái thẻ điện thoại, cái ấm nầu nước và cái áo của anh . Cô nghĩ, mình sẽ trả dần từng thứ một, không thể trả một lúc, như vậy ít ra mình còn ba lần gặp anh.
Siêu đi họp về đã hơn năm giờ chiều. Về đến nơi anh sang ngay phòng Carol, xem cô đã ăn cơm chưa. Biết cô chưa ăn, anh đem sang một gói mì ăn liền:
- Bạn chưa mua được mì với gạo, nấu mì ăn tạm đi, mình ăn ở khoa rồi, hôm nay liên hoan có món bánh pizza. Bạn đã đăng ký xong hết các môn học chưa?
- Em mới ghi danh học có chín môn thôi, nhưng đáng ra phải học đủ mười hai môn, lúc này chưa nghĩ ra phải đăng ký thêm môn nào, trong khoa chỉ còn môn đại cương, nhưng em không muốn học cả bốn môn đại cương, định học các môn đơn giản thôi, nếu không quá bận.
Siêu đề nghị:
- Vậy đăng ký môn học ở khoa bọn mình, bạn học các môn của khoa mình bảo đảm sẽ được điểm A.
- Học khoa anh? Anh ở khoa máy tính cơ mà?- Carol lấy làm lạ - Em làm sao học ở khoa của anh được, em không học máy tính.
- Đây là môn học mở, gọi là lập trình mạng, rất đơn giản, chỉ làm một trang mạng thôi. Mình sẽ giúp bạn.
Carol suy nghĩ rồi nói:
- Thôi, tốt nhất em cứ đăng ký các môn học của khoa đã, môn học của khoa anh lúc thi tốt nghiệp không được tính, lúc sau lại không chuyển điểm được, học xong có ích gì? – Carol rất coi trọng, hỏi Siêu: - Anh chắc học giỏi lắm nhỉ, nếu không làm sao anh đứng trên bục giảng được? Chúng em làm phụ giảng với các thầy, RA không phải lên bục giảng.
Siêu lắc đầu, thẳng thắn:
- Thật ra mình cũng làm phụ giảng, sửa chữa bài tập, phụ đạo chút ít, nhưng cũng được tính có ba mươi phần trăm điểm công việc được giao. Mình có thể giúp bạn làm bài tập. Nếu bạn đăng ký học môn này, chúng ta có thể cùng lên lớp.
- Anh cũng lên lớp cơ à?
- Khoa yêu cầu, RA phải ngồi nghe giảng, bực mình lắm, nhưng người giảng là anh Thành, chính là anh Jason đi đón bạn ấy mà, mình nghĩ anh ấy không bắt mình phải ngồi nghe giảng đâu.
Carol đang định bỏ đi thì nghe nói như vậy, liền quay lại:
- Bài ấy di anh Jason giảng à? Anh ấy bảo không biết gì về mạng cơ mà?
- Anh ấy bảo thế à? Ha ha, anh ấy đùa đấy. Mình làm RA với anh ấy, đúng là thi với nhau, tức ૮ɦếƭ đi được. Thật ra mình cũng có thể dạy lập trình mạng, dạy máy tính thì có ai không dạy được ? Mình xuất thân từ khoa này, nghe nói anh ấy nửa đường bỏ cuộc, trước kia anh ấy học khoa văn, tiếng Anh. Nhưng anh ấy có ưu thế tiếng Anh, tiếng Anh khẩu ngữ rất giỏi, cho nên trong khoa để anh ấy lên bục giảng. Khoa chúng mình có đến hai phần ba là sinh viên Trung Quốc, nhưng có thể lên bục giảng chỉ có anh ấy. Cậu Ấn là thứ ba. Tiếng Anh của cậu Ấn cũng coi là tốt được à ? – Siêu uốn lưỡi, nhại lại - Đờ- run- đi- ve, bạn biết là gì không ? Drunk driver, tức là lái xe say rượu, ha ha !
Siêu còn nói đủ thứ chuyện trong khoa, nhưng Carol không còn tâm trí nào để nghe tiếp. Cô nghĩ, mình sẽ ghi tên môn học ấy, như vậy mỗi tuần ba ngày, mỗi ngày một tiếng đồng hồ, danh chính ngôn thuận ngồi trong lớp nhìn Jason, anh khong thể nói một chữ bẻ đôi không biết, hơn nữa học lập trình chẳng phải có thể làm được trang mạng đẹp ư ? Nhất định Siêu sẽ giúp mình. Vấn đề duy nhất là môn học này không được coi là một học phần, nhưng bây giờ hình như cũng không yêu cầu nhiều như thế.
Carol cắt lời Siêu :
- Cảm ơn gói mì của anh, sau này em sẽ mua trả lại. Em về phòng đây.
Về đến phòng mình, cô vội mở máy tính, lên mạng, vào hệ thống đăng ký của nhà trường, tìm thấy giờ của khoa máy tính, tìm được môn lập trình mạng do Jason dạy, cô phát hiện bảng đăng ký đã kín hết chỗ.
Carol vội chạy sang phòng Siêu, hỏi :
- Hết chỗ rồi, làm thế nào ?
- Giờ gì mà hết chỗ ?
- Giờ của Jason.
Siêu vui vẻ hỏi lại :
- Quyết định rồi à ? Không sao, mình nghe nói giảng viên có quyền nhận thêm một tỉ lệ nhất định. Bạn gửi email cho anh Thành, bảo anh ấy nhận thêm, nhưng bạn phải tìm một lý do thật thuyết phục. Bây giờ bạn chưa có số an sinh xã hội SSN, cho anh ấy biết mã sinh viên, anh ấy mới ghi thêm tên bạn vào được.
Carol về phòng, gửi email cho Jason, bịa ra một mớ lý do cần phải học lập trình mạng, bảo nếu không học thì khó mà giữ nổi cái mạng sống. Carol nóng lòng chờ hồi âm. Chờ chừng hai mươi phút, cuối cùng cũng có hồi âm. Jason bảo không vấn đề gì, anh đã ghi tên cô vào lớp rồi, cứ lên mạng đăng ký.
Carol đăng ký, kiểm tra vài lần, đúng là đã có tên mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này mới thấy đói, cô liền vui vẻ vào bếp nấu mì. Cô vừa nấu, vừa hát, nghĩ bụng bây giờ mình là sinh viên của anh rồi, anh đã thành thầy giáo của mình, thật kỳ diệu ! Đang sợ từ nay về sau không được gặp anh, bây giờ đã có cơ hội, mỗi tuần giờ có thể hợp lý hợp pháp, danh chính ngôn thuận, quang minh chính đại trông thấy anh, bất chấp tất cả để nhìn anh, nhìn no, nhìn đủ, nhìn cho đến ghét, nhìn cho thật chán, thật ngán thì thôi. Mà mình nhìn cũng sẽ không bao giờ chán đâu. Mà mình gọi anh ấy bằng gì nhỉ ? Gọi là thầy Thành ? Hay gọi là anh ? Hay gọi là Jason ? Carol thầm gọi thầy Thành, thầy Thành mấy lần, cảm giác thật kỳ lạ, hình như vừa diễn ra một câu chuyện vừa quen vừa lạ.