"Yên Ninh của anh đang ở chỗ em, anh có muốn cứu cô ta không? Nói em nghe xem nào, Hàn Thần?"
"Mẹ kiếp, nếu cô dám tổn thương cô ấy thì đừng trách tôi"
"Lập tức tới xxx, nếu không xác của cô ta cũng đừng mong kiếm được"
Y Nhược chỉ gói gọn cuộc liên lạc trong mấy câu nói, không để Hàn Thần trả lời lại, nàng ta cúp máy, ném di động sang một bên, tiếp tục thắng ga lao đi trên đường cái.
Hàn Thần đang chuẩn bị tới nhà Lộ Tinh đòi người, bất chợt nghe được cuộc điện thoại từ Y Nhược, hắn không còn đắn đo mà lao xe tới địa điểm Y Nhược đưa cho.
Nhất thời, hắn bị chi phối, bất cứ ai nói gì hắn cũng đều tin, chỉ cần liên quan tới tung tích của Yên Ninh.
Trên một chiếc cầu đã bị sập mất một đầu bên kia, cả cây cầu chỉ còn lại một nửa đường trơ trụi, không bóng người qua lại bởi vì không ai đầu tư sửa nó, thành ra bỏ hoang.
Mép cuối cùng, Y Nhược cùng Yên Ninh đang đứng phía trước đợi hắn. Hàn Thần tiến tới cạnh hai người, lạnh giọng.
"Y Nhược, lập tức thả Yên Ninh ra"
Ngay lập tức, Y Nhược quay đầu, trên môi lộ ra một ý cười, mà nụ cười này không có ác ý, giống như cô ta muốn đặc biệt dành cho hắn...một lần cuối cùng.
Cô ta....có phải đang nảy ra một ý nghĩ điên rồ nào đó không? Muốn cả mình cùng Yên Ninh nhảy xuống dưới sông?
"Hàn Thần, anh tới rồi"
"Mau thả Yên Ninh ra, cô bị điên rồi, Y Nhược"
Hàn Thần gấp gáp, tựa như nếu hắn chậm một phút nữa Yên Ninh sẽ rơi xuống dưới dòng nước lạnh lẽo.
Mà Yên Ninh, lại bị trói ở tay, miệng dán băng không thể lên tiếng, cô nhìn Hàn Thần, ánh mắt rõ rệt đau lòng, tuyệt vọng.
Bởi vì sự xuất hiện của cô, Y Nhược và Hàn Thần mới phải đi đến bước đường này, mà cô, chính là kẻ thứ ba chen chân vào.
"Hàn Thần, năm tôi 5 tuổi, mẹ anh dẫn anh tới nhà tôi chơi, tôi và anh lần đầu gặp nhau, tôi gọi anh là Thần ca"
"Năm tôi 7 tuổi, tôi tự hứa sau này sẽ gả cho Thần ca, tôi nói trước mặt tất cả mọi người trong gia đình mình"
"Năm tôi 16 tuổi, cố gắng đậu vào trường tốt nhất thành phố, bởi vì anh học ở trong đấy"
"Năm 19 tuổi, tôi lại thi vào đại học kinh tế quốc dân, học bên khoa của anh nốt, anh năm cuối, tôi năm đầu"
"Từ lúc gặp được anh, tôi vẫn chưa bao giờ hết thích anh, thậm chí tình cảm tôi dành cho anh hơn cả yêu. Vậy mà Hàn Thần, anh chỉ mới gặp Yên Ninh chỉ mấy tháng, anh liền đem cả tính mạnh mình để yêu cô ấy"
Khắc ấy, khóe mắt Y Nhược cay xè, nước mắt chảy xuống như mưa ngấm vào miệng, rất mặn, rất khiến người khác phải đau lòng.
Mà Yên Ninh, ngẩng đầu nhìn Y Nhược một lúc, sau đó nhìn Hàn Thần, hắn...yêu cô sao? Hàn Thần hắn dùng cả tính mạng của mình để yêu cô? Giống như Y Nhược nói.
Hàn Thần giống như bị đả kích, cảm xúc nhất thời không nói nên lời.
"Anh lúc nào cũng chê tôi phiền, căm ghét tôi vì dùng thủ đoạn với anh, tất cả vì tôi yêu anh, Hàn Thần tôi yêu anh"
"Y Nhược, làm ơn thả Yên Ninh ra đi, tôi yên Yên Ninh, tôi không yêu cô"
Hàn Thần hạ thấp giọng xuống, giọng nam trầm trầm, câu nói đó giống như lưỡi dao cứt vào tim Y Nhược. Nàng ta gạt đi nước mắt trên khóe mi, cười một cách điên dại nhìn Hàn Thần.
Kế tiệp gỡ miếng băng dính màu đen trên miệng Yên Ninh xuống. Cô hét lên một tiếng, ngay sau đó tiếng hét bị đứt quãng.
"Hàn Thần, aaaaa..."
Y Nhược đẩy người Yên Ninh xuống dưới, sau đó nhảy xuống theo...