"Hàn tổng, mẹ của ngài vừa tới quán của tôi dẫn Yên Ninh đi rồi, cậu mau tìm cách đưa người về nếu không sẽ gặp nguy mất"
"૮ɦếƭ tiệt, sao cô để bà ta dẫn đi?"
"Yên Ninh tự muốn ra mặt để cứu lấy quán bar cho tôi, thực lòng đắc tội rồi"
Giọng nói của bà chủ run rẩy, trong đó có vài phần áy náy và lo lắng cho Yên Ninh. Hàn Thần cup máy, ngay lập tức khoác áo rời đi.
"Con rể muốn đi đâu thế?"
"Con tới công ty một chuyến, đêm nay cứ để Y Nhược lại nhà bố mẹ một đêm đi ạ"
"Ừ, vậy con đi đi"
Bố vợ hắn không có cái tính đa nghi giống như Y Nhược, ông ta đồng ý để hắn rời đi. Y Nhược cảm thấy có điều gì đó rất lạ, nàng ta xin phép lên phòng sau khi Hàn Thần bỏ đi được một đoạn.
Hàn Thần điên cuồng lái xe trong đêm tới thành phố S gặp Lộ Tinh, điện thoại nhấn gọi một dãy số liên tục không ngớt, chỉ là, bên kia không có ai trả lời.
Y Nhược lên phòng, bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại, đắn đo nhìn một dãy số lạ, là cách thức liên lạc riêng của Lô Tinh và nàng ta. Cuối cùng, quyết định nhấn gọi.
"Alo, Nhược Nhược"
"Mẹ, xảy ra chuyện gì mà anh Thần đi rất gấp, con nghe mang máng qua điện thoại là mẹ bắt cóc người của anh ấy, có phải không?"
"Ngày mai con tới nhà ta, ta sẽ cho con biết"
Lộ Tinh không dài dòng, bà ta gác máy, nhếch một bên môi đắc ý. Mà Y Nhược, nóng lòng muốn biết chuyện gì đã xảy ra, mong cho ngày mai đến thật sớm.
.........
Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà Lộ Tinh, Hàn Thần đằng đằng sát khi tiến vào trong, vừa hay Lộ Tinh đang ung dung ngồi uống trà trên sopha.
Hắn tiến tới, giật lấy ly trà trên tay ném mạnh xuống sàn nhà, ngữ điệu vô cùng tức giận.
"Mẹ đang làm cái quái gì với cô ấy, tại sao lại tới quán bar đòi người?"
"Cái thằng này, mày bị điên đấy à? Ta tới quán bar hồi nào? Bắt cóc ai cơ?"
Lộ Tinh kinh ngạc, giống như trước đó chưa từng làm ra loại chuyện gì phải khiến Hàn Thần tức giận.
"Mẹ còn chối? Lúc nãy chính miệng người trong quán bar nói cho con biết"
"Là ai?" giả bộ tức giận.
"Mẹ không cần phải giả bộ, đừng thách thức con trai của mẹ, mau chóng đưa người ra cho con"
Lửa giận trong lòng Hàn Thần cháy bén, không thể nén lại, nếu như không phải người trước mặt là mẹ hắn thì kẻ đó đã ăn trọn một cước.
Hắn nắm tay thành quyền, hốc mắt hằn lên tia máu.
"Con đến đây chỉ để làm loạn thì nên về đi, ta không bắt cóc ai hết, đừng vô cớ đến đây đời người"
"Mẹ...mẹ muốn chơi con?"
"Lập tức trở về, ta muốn nghỉ ngơi"
Hàn Thần nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng lái xe rời khỏi nhà Lộ Tinh, trở về quán bar của bà chủ Lăng. Trong lòng thấp thỏm lo âu.
Khoảng chừng 23h đêm, chiếc xe dừng lại trước cửa quán bar, hắn mở cửa đi vào, bên trong vắng người, chỉ có mấy nhân viên dọn dẹp.
"Tôi muốn gặp bà chủ của mấy người"
"Tôi ở đây"
Bà chủ Lăng ngồi ở một góc, đang bận kiểm kê lại số lượng đồ dùng bị tổn thất. Vừa nhìn thấy Hàn Thần liền dừng tay lại một chút.
"Rốt cuộc có phải mẹ tôi dẫn Yên Ninh đi không?"
Hàn Thần ngồi xuống bên cạnh bà chủ Lăng, cầm lon bia lên uống một ngụm. Cơn sảng khoải lan khắp cơ thể, hắn từ từ dựa đầu lên thành sopha.
"Cậu không tin thì cứ tìm người thoải mái, có thể hỏi nhân viên của tôi"
Nhất thời hắn nhìn xoáy sâu vào ánh mắt Tiêu Lăng, trong đó có một tia đáng tin cậy.
"Mẹ kiếp, bà ta còn già mồm cãi lại" hắn Ϧóþ mạnh lon bia, đầu ngẩng lên sàn nhà, tỏ vẻ bất lực.
"૮ɦếƭ tiệt, nếu Yên Ninh xảy ra chuyện gì tôi sẽ không bỏ qua đâu"
Hắn vứt lon bia một phát mạnh xuống sàn nhà, âm thanh chói tai vang lên.
[.........]
Sáng sớm, Y Nhược liền lái xe tới nhà Lộ Tinh.
"Mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra"
"Đi theo ta xuống hầm"
Lộ Tinh lộ ra ý cười cợt nhã trên môi, bà ta nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Y Nhược dẫn xuống dưới tầng hầm của căn biệt thự.
Vừa mở cánh cửa, bên trong sáng đèn nhưng ánh sáng mờ nhạt, lại có mùi ẩm mốc bốc lên, phân chuột rải đầy trên sàn nhà, mùi kinh không thể chịu được.
Y Nhược dùng hai tay bịt mũi, tiến vào trong theo Lộ Tinh, đập vào mắt cô là hình ảnh Yên Ninh ngồi trên ghế, hai tay bị trói phía sau lưng, mảnh vải che lại tầm mắt.
"Cô ta là Yên Ninh?"
"Đúng vậy, ta đã giúp con bắt nó về đây, bây giờ ta sẽ cho con cơ hội xử lí nó"
Y Nhược thoáng chốc sững người, nhưng sau đó bình tĩnh gật đầu tán đồng. Cô tiến tới cạnh Yên Ninh, gỡ mảnh vải che mắt xuống.
"Con muốn đưa cô ta đến một nơi, tốt nhất là con sẽ khiến cô ta biến mất mãi mãi"
"Để ta giúp con khiêng người ra xe"
"Vâng" trên khóe môi Y Nhược rộ lên tia tàn độc.
Sau khi được Lộ Tinh giúp một tay khiêng người ra xe, Y Nhược ngồi trong ghế lái mỉm cười với bà ta qua cửa kính, nụ cười của cả hai ăn ý đến từng góc cạnh.
"Hãy làm cho tốt"
Y Nhược gật đầu, sau đó lái xe rời đi.
Trên đường đi, cô gọi cho một dãy số, có tên danh bạ là "Chồng".
"Alo?"
"Yên Ninh của anh đang ở chỗ em, anh có muốn cứu cô ta không? Nói em nghe xem nào, Hàn Thần?"