"Cô ấy là vợ của anh, có đúng như vậy không?" chất giọng ôn nhu, nhẹ nhàng tựa như làn nước phẳng lặng trong mặt hồ.
Tiếc là, sự im lặng của Hàn Thần đã khuấy động vào mặt hồ kia, khiến cho nó bị biến dạng, khoét lâu một vòng xoáy. Yên Ninh gào thét "Có đúng vậy không?"
"Anh nói đi, có đúng vậy không?"
"Đúng, cô ta là vợ tôi"
Chợt, không gian rơi vào trầm mặc, một loại yên tĩnh có thể Ϧóþ nghẹt, Yên Ninh hô hấp khó khăn, đôi mắt ngấn lệ. Hàn Thần siết chặt người cô, gắt gao ôm lấy một mực không buông.
"Tôi xin lỗi, xin lỗi vì đã giấu em"
"Hai người từ khi nào đã kết hôn?"
"Là một tháng trước..."
"Anh bảo đi công tác, hóa ra là tổ chức đám cưới với cô ấy"
Yên Ninh cắt ngang lời hắn, Hàn Thần chưa kịp nói hết câu lời tự nuốt đi xuống. Hắn mang theo vài tia áy náy, nói không thành lời, cuối cùng chọn cách im lặng.
Yên Ninh không phải là cô ghen ghét hay ghen tị với Y Nhược, chỉ là, cô không muốn trở thành kẻ thứ ba.
Nếu như nói cô có tình cảm với hắn, cô sẽ không chối, cô thích hắn, nhưng cô không thích trở thành tình nhân của hắn. Thế nhưng, bây giờ Yên Ninh cô lấy tư cách gì để ở bên hắn, thích hắn đây?
Một hồi lâu sau, hắn buông Yên Ninh ra, giữ chặt lấy vai cô, nói...
"Yên Ninh, tôi không cố ý lừa dối em, chuyện này tôi bị ép buộc, tôi sẽ giải quyết, xin em cho tôi thêm thời gian"
Yên Ninh lau nước mắt, bốn mặt chạm nhau, trong mắt cô chỉ còn lại chán ghét, tuyệt vọng.
"Hàn Thần, rốt cuộc là anh chịu trách nhiệm với tôi, hay là có tình cảm với tôi, hay tôi chỉ là công cụ tình dục của anh nên anh mới giữ tôi lại"
"Yên Ninh, tôi..."
Hắn nâng cánh môi, nhưng rất nhanh hạ xuống, muốn nói gì rồi lại thôi. Rốt cuộc thì hắn cũng chẳng thể hiểu nổi vì lì do gì mà không muốn để cô đi.
Trách nhiệm? Từ đầu là chính miệng hắn nói, nhưng bây giờ nó vô nghĩa. Yêu? Có rung động, thậm chí là hơn cả thích nhưng chưa phải là yêu. Công cụ tình dục? Ừm hử? Điểm này hắn thích nhất ở cô!
"Hàn Thần, tôi muốn ở một mình"
"Vậy em cứ nghỉ ngơi, lúc nào cảm thấy vui vẻ chúng ta nói chuyện"
Hàn Thần lưu luyến buông cô ra, tắt điện, đóng cửa, trả lại không gian riêng tư trước đó cho Yên Ninh.
[.........]
Dạo này Yên Ninh rất thích trốn tránh hắn, thời gian cô tự nhốt mình trong phòng nhiều hơn là ra ngoài, xuống nhà.
"Thím Lưu, con tới chỗ Y Nhược giải quyết một số chuyện với cô ta, thím cùng Yên Ninh ăn trước đi nhé"
"Ừ, thím biết rồi"
Rồi hắn quay sang nói với Yên Ninh.
"Ở nhà đợi tôi"
"Ừ"
Trước khi đi, còn không quên đặt lên trán cô một nụ hôn tạm biệt.
Hôm nay, hắn cùng Y Nhược trở về nhà bố mẹ vợ ăn cơm...
"Nào con rể, ăn nhiều một chút"
"Con cảm ơn"
Ngoài miệng cảm ơn một tiếng, nhưng trong lòng khó chịu vô cùng. Nếu không phải vì vụ đầu tư ૮ɦếƭ tiệt này, hắn sẽ không phải cưới Y Nhược.
Hàn Thần tự khinh khỉ, thời buổi nào rồi còn đặt ra cuộc hôn nhân chính trị này?
Sau khi ăn tối xong, hắn đưa Y Nhược về nhà riêng, sau đó lái xe một mạch về nhà với Yên Ninh.
Hắn bước vào nhà, trên tay kèm theo một hộp sủi cảo, tâm tư có chút cao hứng. Mở cửa phòng Yên Ninh, hắn chưa kịp gọi một tiếng Yên Ninh thì túi đồ trên tay rơi xuống sàn nhà.
Căn phòng gọn gàng giống như chưa từng có người ở, đèn sáng trưng. Mà bóng dáng của cô không thấy đâu, hắn chạy vội vào, mở tủ quần áo, áo đồ vẫn nguyên vẹn.
Hắn mở cửa nhà tắm, không một bóng người. Trong lòng dâng lên một cỗ bất an, hắn xuống bếp, nhìn thấy thím Lưu đang bận bịu dọn dẹp.
"Thím Lưu, Yên Ninh đi đâu rồi ạ?"
"Cậu chủ, Tiểu Ninh đã rời đi từ lúc cậu vừa tới chỗ cô Y Nhược, con bé sẽ không trở về nữa đâu"