"Còn 5 ngày nữa mới đến, em nghĩ tôi bỏ qua kì kinh nguyệt của em dễ dàng đến vậy à? Lần trước dám bôi sốt vào băng vệ sinh tôi tha, còn bây giờ thì không thể nhân nhượng với tội đồ như em"
Yên Ninh câm nín, đếm cả chuyện kinh nguyệt của cô hắn cũng để ý thì quả là...bậc cao nhân.
Hắn bắt đầu sờ soạng trên người Yên Ninh, bàn tay không yên phận luồn vào áo иgự¢ làm bung nó ra, sau đó xoa nắn hai gò bồng nhấp nhô phía sau áo ngủ.
Môi kề sát môi cô, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng càn quét, đến khi cô cảm thấy hô hấp khó khăn hắn mới chịu buông. Làn môi kề sát cổ, trượt xuống xương quai xanh.
Một phút cởi bỏ những thứ vướng víu trên người cô, và buông lỏng y phục của chính mình.
Cả hai tʀầռ tʀʊồռɢ, phát huy tác dụng của chiếc giường đên nay.
Cả người Yên Ninh toàn những dấu hôn, bị lật đi lật lại suốt cả một đêm.
[...........]
Hôm nay hắn không ở nhà, Yên Ninh tới nghĩa địa, cô mua hai bó hoa tươi, đứng trước hai ngôi mộ sát nhau.
Cô đặt hai bên hai bó, một người là Tô Lịch Khanh, người còn lại là Mạch Yên, cả hai bọn họ là bố mẹ ruột của Yên Ninh.
Một năm trước, hai người bọn họ đi du lịch với lớp cũ, chuyến xe không may rơi xuống vách núi trong đêm, cả đoàn không một ai sống sót.
Yên Ninh gạt nước mắt, đến lúc nhắm mắt, bọn họ vẫn chưa được cô bù đắp một thứ gì, cô vẫn chưa được nhìn lấy mặt họ một lần cuối.
"Bố, mẹ, con tới thăm hai người đây"
"Con sống rất tốt, con được anh ấy yêu thương, chăm sóc rất tốt, bố mẹ yên tâm nhé"
Cô hiện tại sống rất tốt, không còn như trước đây, bởi vì không ai nhận một đứa không học qua đại học như cô, tiền lương ít ỏi đi phát tờ rơi, shipper không đủ cho cô trả tiền phòng. Cuối cùng chọn đến làm gái, may mắn gặp được hắn.
Hiện tại cô sống trong tiền bạc, rất tốt, đến khi hắn chơi chán cô rồi, có bỏ cô cũng chẳng phải lo ăn lo mặc như trước nữa.
[...........]
Hắn nói muốn đi công tác một tháng, dặn dò thím Lưu vài câu rồi đi, đến khi Yên Ninh tỉnh lại hắn đã rời đi rồi.
"Anh ấy đi rồi hả thím?"
"Nó đi từ sáng sớm, con đói chưa để thím nấu đồ"
"Dạ"
[...........]
Một tháng trôi qua, hôm nay hắn quay trở về, còn mang theo rất nhiều đồ, quà cho Yên Ninh và cho cả thím Lưu.
"Yên Ninh"
"Hả?"
"Đêm nay qua phòng tôi"
Ý tứ của hắn, cô hiểu...
[.........]
Hắn ở công ty còn chưa về, mà dạo này cũng ở riết rất ít khi trở về nhà.
Hôm nay, Yên Ninh cùng thím Lưu ra vườn tưới hoa thì đột nhiên một cô gái lạ bước vào nhà, nghênh ngang cùng chiếc kính râm trên mặt.
"Cho hỏi ai là Tô Yên Ninh?"
"Cô tìm tôi?"
Cô ta gỡ kính xuống nửa mặt, ánh mắt nheo lại nhìn cô, trong đó có một sự khinh bỉ không hề nhỏ. Mà Yên Ninh, ngây ngốc không biết người đến là ai?
"Cũng chỉ là một con nhà quê, chậc chậc, từ khi nào gu của anh ấy lại là những loại tầm thường này" cô ta nhếch môi khinh bỉ một câu.
Yên Ninh muốn phản bác, liền có một giọng nói chen ngang.
"Ai cho phép cô bước chân vào nhà của tôi, lập tức cút khỏi đây"