Định Mệnh Nhóc Là Của Anh!! - Chương 32

Tác giả: Wind H

Nguy hiểm…
Hai tháng sau khi về Việt Nam, mọi thứ đã đi vào trật tự vốn có của nó. Cô và anh có cuộc sống hạnh phúc bên nhau. Hôm nay, cô đi đón Diệu Nhiên, lại nghe là đã có người đón cô bé, cô liền gọi cho anh.
-Anh đón Diệu Nhiên đi đâu vậy?
-Sao? Anh không có đón con bé! Chẳng phải hôm qua phân công em đón sao?-Anh nói.
-Diệu Nhiên không có ở nhà trẻ, làm sao bây giờ?-Cô hốt hoảng.
-Tuấn Anh và Bảo Anh đều cùng anh ở Tập đoàn!-Anh trân an cô.-Em bình tĩnh, ngồi yên ở nhà, anh sẽ đi tìm Diệu Nhiên!
Anh nói rồi nhanh chống cúp máy. Tình huống này bắt cô ngồi yên ở nhà, làm sao có thể được chứ? Diệu Nhiên như sinh mạng của cô.
Anh gọi điện đến những người thân, gọi cho những người cấp dưới tìm kiếm Diệu Nhiên. Nhưng đến tận mười giờ khuya vẫn chẳng có tin tức gì. Diệu Phương lo lắng, anh cũng chẳng trấn an được cô. Đến mười hai giờ, một tin nhắn gửi đến điện thoại anh. Là những hình ảnh của Diệu Nhiên mặc đồ nhà trẻ, đang bị trói, miệng dính bang keo, tóc tai bù xù, mặt cô bé trong rât sợ hãi. Diệu Phương thấy cảnh này không kiềm lòng được, giựt lấy điện thoại anh, gọi lại cho người gửi tin nhắn, nhưng có lẽ người sử dụng đã tắt máy. Cô lo lắng thì nhìn lại cuối có dòng tin nhắn “Con bé vẫn sẽ an toàn, trừ khi có người báo công an đến! Chuẩn bị 10 tỷ với 20% cổ phần tại Tập đoàn Royal, địa điểm ngày mai sẽ nói!”
-Diệu Nhiên không sao! Em cố gắng ngủ một chút! Anh nhất định sẽ sắp xếp đầy đủ như ý muốn của bọn chúng!
Cô nằm xuống giường như ý của anh, anh ôm chặt cô. Lòng cô như lửa đốt nhưng trong vòng tay ấm áp của anh, đến gần sáng cô cũng thi*p được một chút. Khi chắc chắn rằng cô đã thi*p đi, anh mới gọi điện chuẩn bị số tiền 10 tỷ đồng. 10 tỷ đồng không phải là số tiền nhỏ, nhưng anh có thể thu xếp được! Điều anh lo là 20% cổ phần Royal. Anh hiện chỉ giữ 15%, cô đang giữ 15% cổ phần. Anh gọi điện cho Lan Nhi, lúc này Lan Nhi đã về Việt Nam. Anh và Lan Nhi tiến hành thủ tục chuyển nhượng lại cho anh 10% trong 15% của Lan Nhi, lúc này Lan Nhi còn giữ 5%. Đến trưa thì thủ tục hoàn tất. Cô thức dậy, anh bưng lên cho cô một tô cháo nóng…
-Cháo còn nóng, ăn một chút! Sau đó chúng ta sẽ đi gặp con!
Cô gật đầu ắn chút cháo. Sau khi ăn hết tô cháo, một cơn buồn ngủ kéo đến. Cô thi*p ngay sau đó. Anh đắp chăn lại cho cô, sau đó đi ra ngoài. Là anh đã bỏ thuốc mê vào chén cháo, anh không muốn cô đến nơi nguy hiểm đó. Vì bản thân anh cũng chưa điều tra ra được người đối đầu âm mưu bắt cóc Diệu Nhiên là ai! Điện thoại anh reo lên, đã có địa điểm cụ thể, anh chỉ việc đến đổi người về. Anh không dám mạo hiểm vì đó là con gái của anh. Anh đi cùng với bốn người, là đàn em của anh trong bạch đạo.
Địa điểm là một căn nhà hoang bên cạnh dòng sông lớn. Anh vào, còn bốn người thì đứng ngoài hàng rào, chỉ chờ có nguy hiểm mới xong vào. Cảnh đầu tiên anh nhìn thấy là một chiếc xe kéo hướng về dòng sông. Đoạn đường từ xe kéo đến sông và đoạn dốc lớn, chỉ cần dây thừng nối giữ xe kéo vào hàng rào đứt thì chiếc xe sẽ từ từ lăn xuống. Trên chiếc xe đang chưa một sinh mạng, là Diệu Nhiên, cô bé đang ngủ say sưa.
Nhận thấy sự nguy hiểm anh nhanh chống chạy đến nhưng bị tiếng súng làm khựng người lại, anh giơ hai tay lên đầu. Một người đàn ông lạ mặt bước ra. Có trời làm chứng, anh không có chút ấn tượng rằng mình đã gặp người đàn ông này.
-Âu Khắc Huy, không ngờ ngươi cũng đã đến!-Hắn ta nói.-Tự giới thiệu một chút! Ta là Cao Ninh, anh trai của Cao Ngọc Yến!
-Thì ra là một kèo!-Anh hơi nhếch môi.
-Tiền đâu?-Cao Ning thẳng thắng.
-Trong đó!-Anh nói rồi quăng chiếc va li xuống.-Thả con bé ra!
Một đàn em của Cao Ninh kiểm tra, sau đó gật gật đầu.
-Được rồi! Con bé đấy, ngươi tự đi mà cứu!-Cao Ninh nói.
Vừa nói xong, hắn dùng súng bắn ngay dây thừng một phát, dây thừng đứt. Tay nghề bắn súng của hắn không tồi.
-૮ɦếƭ tiệt!-Khắc Huy khẽ chửi.
Anh nhanh chóng lao đến xe chở Diệu Nhiên nhưng bị mấy tên đàn em chặn lại.
-Mấy tên nhãi ngoài kia không vào tiếp ứng cho người được đâu, Âu Khắc Huy à!-Cao Ninh nói.-Ta đã cho người cảng bọn chúng lại.
Không được rồi! Nhất định phải đánh nhau! Bọn đàn em chỉ có năm đứa, lại có dao và mã tấu, anh lại tay không. Anh nhanh chống lao nhanh đến một tên nhỏ con nhất, đạp thẳng ngay иgự¢ khiến hắn đứng không vững, sau đó đánh nhằm vào cổ tay để hắn buông con dao ra. Nhặt được νũ кнí, anh lao đến những tên khác. Anh có đủ tự tin rằng mình sẽ đánh bại bọn chúng, nhưng thời gian lại khó có thể chờ anh vì bánh xe chở Diệu Nhiên cứ lăn dần về phía dòng sông.
Một chút nữa… Anh tức giận lao về chiếc xe nhưng lại bị bọn đàn em cảng lại.
-Diệu Nhiên…-Một giọng nữ vang lên làm mọi thứ như dừng lại.
Diệu Phương nhanh chóng đến đỡ chiếc xe đang lăn xuống, cố giữ cho chiếc xe dừng lại, cô không đủ sức để bế Diệu Nhiên xuống. Anh bất ngờ về sự có mặt của cô nhưng bây giờ không có thời gian để suy xét. Anh lợi dụng lúc bọn chúng không chú ý mà đánh những tên còn lại, nhanh chóng lao về phía Diệu Phương và con gái. Bế Diệu Nhiên ra ngoài, Diệu Phương buông tay khỏi chiếc xe, chiếc xe lăn xuống sông gây một tiếng động rất lớn vì dòng sông rất sâu dù là gần bờ.
Cao Ninh tức giận, nhấn còi canh ngay Diệu Nhiên. Diệu Phương nhìn thấy vội lao đến ôm Diệu Nhiên. Phát đạn bay ra, lao thẳng vào người cô.
-Diệu Phương, em điên rồi à?-Anh gần như là thét lên.
-Em có áo chống đạn!-Cô thỏ thẻ.
Dù là có áo chống đạn nhưng thực sự vùng bụng cô vẫn có cảm giác đau vì phát súng vừa nãy. Anh hoảng hốt vì điều này, làm sao cô có áo chống đạn?
-Nếu lỡ viên đạn đó không trúng phần bụng mà vào đầu thì làm sao?-Anh tức giận.-Đừng dại dột như thế!
-Anh bảo em nhìn anh và con gặp nguy hiểm sao?-Cô nói.
-૮ɦếƭ tiệt! Em nghĩ anh điên đến mức không mặc áo chống đạn sao?-Anh nói.
Cô im lặng, đang trong tình trạng nguy hiểm, đừng nên cãi nhau là tốt nhất. Tiếng còi xe cảnh sát vang lên, bọn người Cao Ninh hốt hoảng bỏ chạy. Khắc Huy nhanh chóng nhào đến ôm lấy Cao Ninh, giữ hắn lại cho cảnh sát, những tên kia chạy đi tứ hướng. Cao Ninh dùng mọi cách để thoát nhưng không được, Khắc Huy mạnh tay khiến Cao Ninh không thể thoát.
Diệu Phương bế Diệu Nhiên ra ngoài, Tuấn Anh đi chiếc moto vội đỡ lấy Diệu Nhiên, nhanh chống đưa cô bé đến bệnh viện.
Tiếng súng vang lên thêm một lần nữa…
Cô hoảng người nhìn vào trong, anh khuỵ xuống đất, cô vội vàng chạy đến bên cạnh anh. Cao Ninh bị cảnh sát khống chế.
Mùi tanh của máu bắt đầu lan toả trong không khí. Cơ thể cô như bị tê liệt hoàn toàn. Tay anh nắm chặt lấy tay cô. Đôi mắt đẹp của cô long lanh, vật thể lỏng, trong suốt từ khoé mi cô rơi xuống. Cô bắt đầu nhận thức được điều gì đang xảy ra.
Anh yêu cô đến mức cả mạng sống cũng không cần sao? Anh thật chỉ chỉ cần cô có thể sống vui vẻ! Cô tin, cô tin rồi, nhưng có phải đã trễ…
Anh với tay con lại, lau đi giọt nước mắt vừa rơi xuống khoé mi, giọng anh yếu ớt:
-Diệu… Phương…!! Đừng… Khóc!!
-Khắc Huy, anh phải sống với em, em xin anh đấy!!
Cô nắm chặt lấy tay anh. Cô sợ, cô thực sự rất sợ anh sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô như trước đây…
Hôn lễ tập thể…
Khi đưa anh đến bệnh viện, cô chẳng nghĩ được điều gì. Cô không khóc nhưng gương mặt trắng bệch rất đáng sợ. Đến khi bác sĩ bước ra…
-Người nhà của Âu Khắc Huy?
-Tôi, là tôi!-Diệu Phương nhanh chống đến.
-Chúng tôi đã cố gắng hết sức!-Bác sĩ nói.-Cô vào gặp bệnh nhân!
Cô đứng không vững nữa. Bác sĩ cũng rời đi. Cô cố đi vào phòng bệnh. Anh đang nằm bất động trên giường, trái tim cô tê cứng lại.
-Ông xã… sao lại bỏ em?
Cô lao đến ôm chầm lấy anh! Môi anh khẽ nhếch lên! Tay anh từ từ ôm lấy cô!
Nhận ra được mình đang bị trêu chọc, cô vội buông ra.
-Anh đùa sao?
-Em kém thông minh quá! Anh có mặc áo chống đạn!
-Nhưng lỡ vào đầu…
-Lúc nãy đầu anh không hề có máu!
Cô gật gật đầu, tại cô ngốc nên không trách ai được.
-Anh lừa em!-Cô làm mặt hờn dỗi.
-Xin lỗi! Nhưng sao em có áo chống đạn?
Cô kể lại cho anh nghe tường tận. Thật ra cô đã thấy anh bỏ thuốc ngủ vào cháo nên khi anh không để ý đã đánh tráo cháo ở trong nồi và trong tô nên khi ăn vào rồi buồn ngủ chỉ là cô diễn. Cô không muốn anh gánh vát một mình. Sau đó thì Lan Nhi và Tuấn Anh đến, cả hai đồng tình với phương án báo cảnh sát. Cánh sát cho phép cô vào trong cùng anh với điều kiện phải mặc áo chống đạn. Cô chấp nhận và vào kịp lúc cứu Diệu Nhiên.
-Diệu Nhiên có sao không em?-Anh hỏi.
-Không! Con bé chỉ bị uống thuốc mê nên ngủ li bì!-Cô nói.
-Sau này đừng mạo hiểm vậy nữa nhé!-Anh xót xa vuốt tóc cô.
Cao Ninh chẳng những là trả thù cho Cao Ngọc Yến mà người thực sự đứng đằng sau vụ việc này chính là Từ Phúc Thanh. Cảnh sát lấy lời khai từ Cao Ninh và có lệnh bắt khẩn cấp Từ Phúc Thanh. King do không có người quản lí và một số lí do khác nên bị sụp đổ. King II của Nhật Hào bắt đầu hoạt động ở Việt Nam.
Cô không thể ngờ được, Từ Phúc Thanh lại có tâm địa hiểm độc như vậy.
***
Phương Thảo từ Paris về tận Việt Nam gần như cầu xin Khắc Huy không truy cứu chuyện của Từ Phúc Thanh về mặt pháp lực. Khắc Huy đã đồng ý với điều kiện Từ Phúc Thanh không bao giờ được xuất hiện trước mặt gia đình anh. Sau khi được Khắc Huy bỏ qua, Từ Phúc Thanh đến Nhật Bản theo lời của Phương Thảo.
Trong căn nhà ấm cúng của Khắc Huy hiện đang đông đủ mọi người. Tuấn Anh, Bảo Anh, Hạ Lâm, Dương Thắng, Gia Minh, Lan Nhi, Phương Thảo, Nhật Hào, và có sự có mặt của Tuấn Huy, Từ Uyên và Từ Khánh.
-Tổ chức đám cưới tập thể nhé? Như lời hứa của thời trẻ trâu!-Gia Minh nói.
Gia Minh và Lan Nhi đã làm lành từ hai tháng trước. Nhật Hào nghe vậy thì im lặng, cái thời trẻ trâu của bọn họ thì họ và anh đối nghịch nhau hẳn. Còn Dương Thắng và Hạ Lâm do có chút trục trặc mà hôn lễ chưa được tổ chức.
-Nhật Hào, anh cũng vậy đi! Phương Thảo cũng cần có danh phận!-Khắc Huy nói.
-Tất nhiên!-Nhật Hào nói.-Tôi cũng định tổ chức một hôn lễ, nhưng làm chung thì càng ấm áp!
Nhật Hào nắm tay Phương Thảo, mối quan hệ của họ đã được cải thiện.
***
Hai tháng sau…
Tại một nhà thờ rộng lớn, năm cặp đôi được chúa trời chứng giám là vợ chồng trong niềm hạnh phúc.
Họ tổ chức hôn lễ tập thể tại một nhà hàng lớn và sang trọng. Với sự góp mặt của nhiều người, nhất là cha mẹ hai bên. Âu Khánh Duy có đến, ông ta chỉ gặp Diệu Nhiên một chút, sau đó Nhật Hào và Khắc Huy đều giữ ông lại. Diệp Vân cũng tham gia hôn lễ. Ôm Từ Khánh và Từ Uyên, bà chợt nhận ra rằng tình cảm gia đình mới thực sự là quan trọng, dù tiền bạc có nhiều đến thế nào chăng nữa cũng không thay đổi được.
Sau hôn lễ, Khắc Huy và Diệu Phương đang trong phòng khách. Khắc Huy nắm tay cô.
-Bây giờ cô nhóc bướng bỉnh này đã là của anh mất rồi!
-Nhóc? Sến quá đi mất!-Cô cười cười.-Đã bao nhiêu tuổi rồi còn lại gọi như thế?
-Dù cho thế nào… anh vẫn muốn mãi gọi em là nhóc!-Anh thì thào vào tai cô.-Cô nhóc của anh! Bà xã của anh!
Tình yêu đến rồi lại đi… đi rồi lại đến…
Có những lúc hạnh phúc, có những lúc chia ly…
Song tất cả lại có một kết thúc hạnh phúc…
-End-
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc