Giấy thoả thuận ly hôn…-Thật ra tôi rời khỏi anh cũng không hẳn là do cái thai của Ngọc Thy!-Lan Nhi chậm rãi nói.
Gia Minh hơi nhíu mày, hiện tại thì anh chàng không thể nào đọc được suy nghĩ của cô gái.
-Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!-Lan Nhi hạ giọng nói.-Anh vốn dĩ là một playboy, dù cho có thế nào, anh cũng sẽ chẳng thay đổi!
Lan Nhi nói rồi xách giỏ bước thẳng ra ngoài không chút chừng chừ. Gia Minh ở bên trong đứng hình vì lời nói của Lan Nhi. Có lẽ, Lan Nhi không thể tin tưởng lần nữa!
***
Paris, Pháp
Cái không khí se se lạnh ở Pháp khiến cho Phương Thảo run cả bàn tay. Hiện giờ, trang phục trên người cô gái chỉ là bộ quần áo mỏng và chiếc khăn choàng. Trên tuyến đường, các cặp tình nhân nắm tay nhau bước đi. Chỉ riêng Phương Thảo lặng lẽ một mình.
Hôm nay là ngày khám thai định kì, Phương Thảo chỉ đi một mình. Đứa trẻ chỉ mới có nhịp tim. Cảm giác này đối với cô gái có chút quen thuộc. Cảm giác sắp được làm mẹ rất tuyệt vời.
Môt chiếc xe bốn bánh chạy đến bên cạnh, anh chàng bên trong vẫy tay thay lời chào.
-Tiêu Vân, anh đi đâu vậy?
-Tôi đi làm về, tiện đường thấy cô nên chào hỏi!-Tiêu Vân cười cười.-Cô đang đi về sao? Sẵn tiện đường, tôi đưa cô về!
-Tôi thấy không tiện lắm!-Phương Thảo từ chối.
-Không sao đâu!-Tiêu Vân cười trừ.-Vốn dĩ tôi có chuyện muốn hỏi!
-Chuyện gì?-Phương Thảo ngước mày.
-Một chút chuyện của Bảo Anh!-Tiêu Vân bình thản trả lời.
-Được!-Phương Thảo gật đầu đồng ý.
Sau khi Phương Thảo lên xe, ở một gốc khuất có một người mặt áo đen, bịt kín măt mày, gọi điện cho một ai đó.
Bên trong xe đang lăn bánh chạy, không khí im lặng hẳn.
-Anh muốn hỏi gì về Bảo Anh?-Sau một hồi im lặng, Phương Thảo lên tiếng.
-Bảo Anh…-Giọng có chút xót xót.-Rõ ràng trước khi tôi đi Pháp, cô ấy rất hạnh phúc mà! Rõ ràng Tuấn Anh rất yêu cô ấy mà! Tại sao bây giờ lại như vậy? Tôi không tin Tuấn Anh lại bỏ rơi cô ấy!
-Đúng là Tuấn Anh không như vậy!-Phương Thảo giọng buồn hẳn.
-Vậy tại sao? Chẳng phải Bảo Anh đang mang thai sao? Là con của Tuấn Anh!-Tiêu Vân chua xót nói.
-Anh vẫn yêu Bảo Anh?-Phương Thảo nói.-Vậy anh có thể chấp nhận cô ấy và đứa con trong bụng không?
-Điều đó không quan trọng! Nhưng tôi vẫn muốn biết lý do!-Tiêu Vân nói.
-Nhắc lại chỉ thêm buồn! Tôi cũng chẳng muốn nói nhiều về vấn đề này!-Phương Thảo nói.-Tôi biết anh có tình cảm với cậu ấy từ thời cấp 3, nhưng chẳng qua năm đó là do anh không có can đảm bày tỏ, chỉ biết đứng nhìn cậu ấy hạnh phúc!
Tiêu Vân im lặng, và im lặng đồng nghĩa với không phủ nhận. Có lẽ Phương Thảo nói không hề sai, là do Tiêu Vân không có can đảm. Nếu như bảy năm trước Tiêu Vân bày tỏ tình cảm của mình, không chừng người chiếm được trái tim Bảo Anh không phải Tuấn Anh mà là Tiêu Vân này! Nhưng rất tiếc, thời gian không thể quay ngược lại!
Khi Phương Thảo bước xuống xe, có cảm giác như có ai đang nhìn mình. Chợt quay ra sau nhìn, chỉ là một chiếc moto chạy với tốc độ chậm. Có lẽ Phương Thảo nhạy cảm quá! Sau khi chào Tiêu Vân, Phương Thảo bước vào trong nhà!
***
Hồ Chí Minh, Việt Nam
Diệu Phương gối người trên chiếc giường. Đã ba ngày anh không hề đến thăm cô. Nhưng nếu gặp anh, cô cũng không biết phải đối mặt với anh thế nào. Người đã tàn nhẫn Gi*t ૮ɦếƭ đứa con của cô.
Tiếng bước chân mỗi một gần hơn. Tiếng bước chân quen thuộc làm tim cô loạn nhịp. Anh bước vào một cách bình thản. Khi nghe tiếng bước chân cô đã biết là anh cho nên khi anh vào cô không hề ngước lên nhìn anh.
Ánh mắt anh có một chút xót xa, nhìn cô ốm hơn lúc trước rất nhiều!
-Về thôi! Anh đã làm thủ tục xuất viện cho em!
-Về đâu?-Cô hỏi.
-Nhà của chúng ta!-Anh nói.
Cô im lặng, dù sao cô và anh vẫn là vợ chồng trên mặt pháp lý.
Anh đưa cô về nhà. Trên đường về, cô không mở miệng nói chuyện với anh bất kì câu nào! Về nhà, cô lên thẳng căn phòng ngày trước mà cô và anh sống chung, khoá cửa lại. Anh chỉ bất lực nhìn theo cô.
Tối, cô không xuống ăn cơm. Anh lo lắng làm cho cô một ít cháo, sữa và lấy chìa khoá dự phòng để mở cửa vào. Cô nằm trên giường vờ như đang ngủ. Anh biết là cô đang vờ ngủ, đặt tô cháo và chén sữa lên bàn. Anh không lay cô dậy.
Anh đổ một ngụm sữa vào miệng mình. Sau đó lên giường, môi anh tìm môi cô, cơ thể nặng nề của anh dường như đè lên người cô. Cô bất ngờ không thể phản kháng được. Tay anh giữ chặt cơ thể cô, môi anh chạm môi cô, đưa chất lỏng là sữa vào miệng cô. Cảm giác có vị ngọt của sữa vào miệng, cô đã biết anh làm gì, tay chân đang ngoan cố bỗng dung ngoan ngoãn nằm im. Đến khi cô nuốt sữa vào cổ họng, anh vẫn tham lam đóng chiếm môi cô không buông.
Đến khi cảm thấy cô dần dần mất không khí, anh mới luyến tiếc buông ra, anh ngồi dậy. Cô cũng ngồi dậy miệng thở gấp.
-Nhóc lười biếng! Bây giờ em đã chịu ngồi dậy ăn cháo chưa?
Cô không muốn anh dùng cực hình nên đành cầm to cháo lên ăn, anh gật đầu hài lòng. Sau khi cô ăn xong, anh ép cô uống hết cả một ly sữa to. Trong lòng cô len lõi một chút ấm áp, nhưng ngay sau đó bị dập tắt bởi điện thoại của anh ở trên giường reo lên, cô có thể nhìn thấy rõ ràng người gọi cho anh là Cao Ngọc Yến, hình ảnh Ngọc Yến mang thai hiện rõ trong đầu cô. Anh lấy tay tắt máy, sẵn tiện tắt nguồn, vì anh biết mỗi lần Ngọc Yến gọi là phải chờ cho đến khi nào anh bắt máy mới thôi.
-Thức ăn ngon không?-Anh vuốt tóc cô hỏi.
-Dì Hoà nấu dĩ nhiên ngon!-Cô buộc miệng nói, bàn tay đẩy tay anh ra khỏi tóc cô.
Dì Hoà là người giúp việc mà Khắc Huy thuê để làm việc nhà ở căn biệt thự.
-Là anh nấu!-Anh thôi không vuốt tóc cô nữa.
Cô im lặng, vì quả thực tô cháo này rất ngon, cô lại không thích nói dối nên đành im lặng!
-Em tắm đi, khuya tắm sẽ không tốt đâu!-Anh ôn nhu cười ngọt ngào nói.
Cô không trả lời chạy thẳng vào phòng tắm, cô rất muốn tránh mặt anh. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô mới phát hiện ra rằng mình không mang theo đồ để thay. Cô định mặc đỡ bộ đồ cũ, nhưng do lỡ tay làm rơi áo lót xuống đất và bi ướt. Lúc từ bệnh viện về nhà cô mặc quần jean và áo sơ mi trắng, về đến nhà, cô thay chiếc quần jean thành quần short. Do áo lót bị ướt nên cô chỉ mặc áo sơ mi và quần short ra ngoài, và cô cứ nghĩ rằng có lẽ anh đã rời khỏi phòng.
Cô mở cửa ra thì hoảng hốt khi anh vẫn còn ở đây và còn đứng trước ngay cánh cửa phòng tấm. Do cơ thể cô còn ướt nên chiếc áo sơ mi dính sát vào cơ thể cô, đường cong trên cơ thể hiện rõ mồm một. Thân trên quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành hiện rõ trên lớp áo sơ mi mỏng của cô, do cô không mặc áo lót nên hiện ra rất ròng ràng. Ánh mắt anh chăm chú trên cơ thể cô, cơ thể anh dần có phản ứng, dần nóng lên.
Cô vội đẩy tay đóng cửa lại, nhưng đã không kịp, anh đã dùng tay chặn cánh cửa lại. Cô cố gắng tránh cái nhìn mãnh liệt của anh, tay dùng sức đẩy cửa đóng vào.
-Tôi… quên lấy quần áo!-Cô lấp bấp nói.
Ánh mắt của anh vẫn nhìn chăm chú vào thân hình phụ nữ trưởng thành của cô. Bàn tay anh nắm chặt lấy bàn tay đang cố dùng sức đóng cửa lại. Bàn tay cô mềm nhũn khi anh cham vào.
Lướt theo bàn tay cô, tay anh lần lượt đến vai, đến cổ cô sau đó dẫn dần hạ xuống…
-Bà xã à, anh muốn em quá!
Anh cố ý nhấn mạnh chữ “bà xã” nhằm muốn thầm nhắc nhở cô rằng cô là vợ hợp pháp của anh và cô phải thực hiện bổn phận của người vợ.
-Tôi… tôi…
Cơ thể cô mền nhũn trước những kiêu khích của bàn tay anh. Dần dần cô ngã vào vòng tay anh. Anh bế cô lên giường, từng cúc áo sơ mi được gỡ ra…
***
Đã đến giờ khuya, Dương Thắng không về nhà mà ghé một công ty là chi nhánh của Royal và Dương Thắng cũng là giám đốc quản lí của công ty đó, công ty Tấn Hưng. Vào công ty, bảo vệ trực ca đêm cuối đầu chào. Dương Thắng do chiều có đi tiếp khách hàng, có uống một chút rượu nên sự tỉnh táo đã bị giảm đi đáng kể.
Phòng làm việc ở đây nhỏ hơn phòng làm việc của Dương Thắng ở Royal. Vừa bắt đèn lên, bỗng trước mắt Dương Thắng là hình ảnh của Hạ Lâm đang cười rất tươi. Dương Thắng bước đến, định chạm vào thì hình ảnh tan biến. Bàn tay dừng ở không trung, Dương Thắng thất vọng. Hoá ra Dương Thắng nhớ Hạ Lâm đến mức mà trong tưởng tượng cũng chỉ nhìn thấy một người.
Dương Thắng lấy chiếc điện thoại cảm ứng ra, bàn tay run run nhắn từng chữ.
“Đến với anh, Tấn Hưng!”
Ngón tay run run dừng lại ở phím “send”, Dương Thắng cuối cùng cũng hạ ngón tay xuống. Dương Thắng bấm gửi bởi vì nghĩ rằng có lẽ Hạ Lâm sẽ xoá cái tên Dương Thắng khỏi danh bạ điện thoại hoặc không chừng là đổi số điện thoại nữa không chừng!
Dương Thắng định lấy nước uống thì vô tình làm rơi ly thuỷ tinh. Tiếng động của thuỷ tinh bể vang vọng. Dương Thắng từ bỏ ý định đó, đi lại phía ghế sofa, gác chân lên ghế ngủ thi*p đi.
Trong giấc mơ, Dương Thắng thấy Hạ Lâm đến, pha nước gừng cho anh uống, cô gái này ôm chặt lấy chàng trai như muốn sưởi ấm cho cơ thể đã ngấm rượu, có lẽ Hạ Lâm sợ rằng Dương Thắng sẽ bị cảm lạnh.
***
Sáng hôm sau, khi Diệu Phương vừa mở mắt đã thấy Khắc Huy đã mặc trang phục chỉnh tề như đang chuẩn bị đi làm. Cơn đau quen thuộc ở hạ thể nhắc nhở cô chuyện xảy ra đêm qua.
-Em xem qua và quyết định!-Anh đưa cho cô một tờ giấy.-Cuộc hôn nhân của chúng ta, anh giao cho em quyết định!
Sau khi anh ra ngoài, cô mới hoàn toàn tỉnh ngủ. Những từ ngữ trên tờ giấy khiến cô hoảng hồn. Giấy thoả thuận ly hôn...
Trên tờ giấy thoả thuận ly hôn có ghi rõ tên anh và tên cô, phân chia tài sản, con cái. Về quyền nuôi con, do hai người chưa có con cái nên phần này để trống. Về phân chia tài sản, theo pháp luật cô sẽ được hưởng phân nữa phần tài sản mà anh tạo dựng khi anh và cô đã kết hôn kết hôn, sau khi ly hôn cô sẽ nhận được bảy tỷ đồng.
Cô hơi sững người! Bảy tỷ đồng? Vậy trong ba tháng lợi nhuận của Royal cũng như các công ty chi nhánh mang lại cho anh cũng gần mười lăm tỷ đồng! Một con số không hề nhỏ!
Bên dưới anh đã kí tên, chỉ còn chỗ trống để cô ký. Tức là hôn nhân của anh và cô, người có quyền quyết định duy nhất lúc này là cô.
Trong những ngày ở bệnh viện, cô đã suy nghĩ rất nhiều về cuộc hôn nhân của hai người. Hai tháng trước cô mất trí nhớ, anh đối xử với cô rất tốt, quan tâm chăm sóc cho cô. Nhưng tại sao anh lại lợi dụng lúc cô mất trí nhớ để cô đồng ý kết hôn với anh? Và cả cái thai của Ngoc Yến làm cô hoang mang!
***
Trưa anh về, cô hơi ngạc nhiên vì cứ nghĩ rằng anh sẽ ở lại Royal như trước giờ. Vẻ mặt anh như thể đang tức giận mà được kìm chế lai.
-Em kí tên chưa?-Anh hỏi.
Kí tên? Có lẽ anh muốn nói đến tờ giấy thoả thuận kết hôn. Họ đang ngồi ở bàn ăn, ăn trưa chung với nhau. Từ lúc anh về nhà không nói được với cô một tiếng, khi mở miệng ra nói lại hỏi cô đã kí tên vò giấy thoả thuận chưa! Một góc tim nào đó của cô nhói lại. Chỉ có trời mới biết, khi hỏi cô câu này, anh đã cố gắng giữ giọng bình thản. Anh sợ rằng cô đã kí tên vào nó.
Cô chỉ khẽ lắc đầu với anh. Anh chỉ gật đầu không nói gì thêm.
Sau khi ăn xong, anh vẫn ở nhà, không đến Royal. Cô và Hạ Lâm hẹn nhau ra ngoài vì lâu rồi hai người chưa gặp nhau, đang phân vân xem có nên nói với anh là đi đâu không thì anh quay lại nhìn cô.
-Tôi… tôi đi ra ngoài!
-Em đi đâu?-Anh hỏi.
-Tôi có hẹn với Hạ Lâm!-Cô nói.
-Tôi đưa em đi!
Đây thích hợp là mệnh lệnh hơn là lời nói. Chưa kịp để cô phản bác anh đã đi ra xe ngồi vào. Cô cũng đành ngồi vào. Khi lên xe, anh hỏi cô địa chỉ cần đi đến, cô trả lời ngắn gọn nhất có thể, sau đó không khí im lặng bao phủ. Đến nói, cô mở cửa xe bước xuống, nhìn thấy Hạ Lâm đang ngồi trong quán café vẫy tay ra. Trước khi vào, cô quay lại nhìn anh đang ngồi trong xe ở bãi đậu xe.
-Vào không?
-Không. Tôi đợi em ở đây!-Môi anh như đang cười.
Cô gật đầu rồi đi về hướng Hạ Lâm đang vẫy tay. Khi cô quay đi cũng là lúc nụ cười trên môi anh tắt đi, thay vào đó là một sự lãnh đạm. Trong chiếc xe BMW, người đàn ông với vẻ mặt cương nghị, nhắm mắt lại, dựa đầu vào ghế. Ai nói Âu Khắc Huy anh không có chuyện để phải suy nghĩ đến đau đầu chứ? Chỉ có cô mới có thể làm anh đau đầu đến thế này.
*Hai tiếng trước*
Khắc Huy đã đến nhà Âu Khánh Duy, người cha cùng huyết thống với anh. Ông có vẻ bị bệnh tình ђàภђ ђạ, trong gầy hơn, xanh hơn trước rất nhiều.
Hôm nay ông ta lại gọi ông về, đây là một sự việc cực kì hiếm xảy ra. Anh đã định không về nhưng ông ta lại nói có chuyện liên quan đến 15% cổ phần còn lại ở Royal. Anh giữ 15% cổ phần, Lan Nhi giữ 15% và anh đã nhượng lại cho Diệu Phương 15% còn lại. Chuyện này anh làm khá cẩn mật vì không muốn cô gặp nguy hiểm.
Khắc Huy vừa bước vào trước của đã gặp ngay Âu Khánh Duy, ông như đang đợi anh.
-Cuối cùng anh cũng đến!
-Ông muốn gì cứ nói thẳng!-Anh đứng dựa vào cửa, không bước vào bên trong.
Tuy ông là cha anh, nhưng từ khi ông ta bỏ gia đình chỉ vì người phụ nữ bên ngoài, trong mắt anh, người cha này không đáng để kính trọng.
-Anh đăng ký kết hôn cũng phải nói cho tôi biết!-Ông nói vẻ như hờn trách.-Anh có xem người cha này ra gì không?
-Ông cũng quan tâm đến tôi sao!-Anh hơi nhếch môi.-Tôi những tưởng ông chỉ quan tâm đến 45% cổ phần của Royal bây giờ nằm trong tay ai!
Âu Khánh Duy im lặng như bị nói trúng chủ đích. Sau một hồi, ông cũng nói thắng.
-Tại sao lại chuyển 15% cổ phần cho một đứa em họ và một người dung nước lã? Trong khi anh trai con, tại sao con không chuyển nhượng?
-Nếu phải chuyển nhượng cho con trai của kẻ đã gián tiếp Gi*t ૮ɦếƭ mẹ tôi, xin lỗi, tôi không làm được!-Anh nói.-Huống hồ anh ta cũng bảo là sẽ không nhận!
-Khắc Huy, con nói chuyện với cha con thế mà xem được à?
Diêp Vân bước ra với khuôn mặt giận dữ. Anh cũng không nói gì nữa, chỉ im lặng khoanh tay đứng nhìn bà ta.
-Được rồi! Anh ngồi xuống ghế đi! Chúng ta nói chuyện tiếp!-Âu Khánh Duy nói.
-Tôi không có thời gian!-Anh vừa nói vừa nhìn chiếc đồng hồ ở cổ tay.
-Được rồi! Anh lấy lại 15% cổ phần mà anh đã nhượng cho cô gái kia ngay!-Ông ra lệnh.
-Không có khả năng! Vì tôi không muốn!
Đúng, bởi vì anh không muốn, anh tuyệt đối sẽ không làm! Dù cho 15% cổ phần kia là của họ Trương! Cô chắc chắn sẽ đồng ý trả lại số cổ phần đó, anh tuyệt đối không nhìn sai người. Nhưng anh muốn cho cô đảm bảo sau này!
-Yêu nó sao?
-Chuyện của tôi!-Giọng anh lạnh lùng toàn hàn khí.
-Được rồi! Nếu anh không lấy lại được 15% cổ phần tôi sẽ giúp anh!-Giọng có đoe doạ.-Chỉ cần cô gái đó biến mất! 15% cổ phần kia sẽ tự khắc về tay anh!
-Ông đoe doạ tôi sao?-Anh hơi nhíu mày.-Ông nghĩ mình đoe doạ tôi?
-Tuỳ anh! Anh muốn nghĩ sao cũng được!
-Ông thời trẻ là một người rất có bản lĩnh! Nhưng bây giờ, để xem bản lĩnh của ông được đến đâu!-Anh hơi nhếch môi.-Xin phép ông, tôi có việc phải về!
-Hãy tự làm, đừng để ta phải ra tay!
Khi anh quay lưng đi, câu nói đó được phát ra từ miệng Âu Khánh Duy. Bước chân chỉ hơi khựng lại rồi ung dung bước tiếp. Anh ngồi vào chiếc xe của mình, bàn tay nắm chặt vô lăng. Anh phải làm gì đó trước khi ông ta ra tay!
*Hiện thực*
***
Bên trong quán café, hai cô gái dùng muỗng khuấy café, trong đầu theo đuổi những ý nghĩa riêng của mình.
-Cậu ổn chứ? Sắc mặc cậu không tốt?-Sau một hồi im lặng, Hạ Lâm cũng hỏi.
-Mình ổn mà!-Cô cười nhạt.
-Cậu và anh ấy, cậu đã quyết định mối quan hệ của hai người trong thời gian sau này chưa?-Hạ Lâm quan tâm hỏi.
-Có vẻ anh ấy muốn ly hôn với mình!-Cô nhỏ giọng.
-Cậu có muốn không?-Hạ Lâm quan sát sắc mặt của người bạn mình.
-Mình không… biết!-Cô cúi mặt tránh cái ánh mắt dò xét.
-Hỏi trái tim của cậu xem, hỏi xem ý kiến của nó thế nào?-Hạ Lâm nữa đùa nữa thật.
Cô nhắm mắt lại như đang hỏi: “Tim ơi, mày còn yêu anh ấy không? Mày có muốn xa anh ấy không?” Trái tim nhanh chống trả lời: “Yêu, rất yêu! Không hề muốn xa! Nhưng phải xa!” Cô mở mắt ra với tiếng thở dài.
-Muốn quên một người dễ không?-Cô hỏi.
-Không dễ, cũng không khó!-Hạ Lâm nói.-Mình đã từng nghe ai đó nói, tình yêu giống như là thuốc phiện, khi đã thử thì rất khó bỏ, nhưng không phải là không bỏ được! Tất cả chỉ cần có sự kiên trì!
-Chỉ cần có tuyệt vọng thì tất thảy tình yêu đều có thể từ bỏ!-Cô hỏi.-Thật không?
Hạ Lâm chỉ gật đầu, câu này chính Hạ Lâm đã nói với cô cách đây không lâu. Đến lúc này, cô đã có quyết định về mối quan hệ của cô và anh sau này. Có lẽ cô đã có quyết định với giấy thoả thuận li hôn kia!
-Cậu và Dương Thắng thế nào?-Cô cũng thể hiện quan tâm của mình với cô bạn này.
-Hết rồi!-Giọng Hạ Lâm trầm hẳn.-Anh ấy đã công khai bạn gái mới! Là một hoa khôi của trường cấp ba nào đó!
-Thôi! Đừng buồn! Chẳng phải cậu đã nói tình yêu có thể vứt bỏ được sao?-Cô hơi cười cười.-Cố lên!
Hạ Lâm gượng cười rồi gật đầu. Hạ Lâm là để lỡ mất Dương Thắng nên không hề có tư cách để được tha thứ.
Có phải cô đang lỡ mất người đàn ông mà bao người phụ nữ mơ ước không?