Về với anh…Những giấy tờ này không phải do Dương Thắng làm, Dương Thắng chỉ làm bảng chuyển nhượng cho Nhật Hào, khi cầm lên xem có phần bất ngờ. Dương Thắng ân hận vì lúc nãy đã xem thường cách xử trí của người anh em này vì dám lấy tận 30% cổ phần để đánh cược. Dương Thắng đã sai, Khắc Huy là người điều khiển lý trí và cảm xúc rất tốt, hầu như hai cái không liên quan gì đến nhau. Lý trí và tình cảm tồn tại song song trong con người Âu Khắc Huy anh.
-Bản chuyển nhượng của ông Âu Khắc Huy cho Âu Nhật Hào 30% cổ phần được kí nhận và công chứng sau bản chuyển nhượng của ông Âu Khắc Huy cho em gái là cô Trương Lan Nhi sau một ngày! Vì vậy, bản chuyển nhượng cũng như chữ kí và công chứng của ông Âu Nhật Hào không có hiệu lực trên pháp luật!
Mọi người xem xét kĩ rồi gật đầu, đúng như là Dương Thắng nói.
-Gọi bảo vệ lên mời những người không có liên quan đến cuộc họp này ra ngoài!-Gia Minh nói nhằm khiêu khích đối phương.
Nhật Hào tuy tức giận nhưng luật vẫn là luật do hắn làm việc lần này quá sơ suất không đề phòng Khắc Huy nên đây là hậu quả, Nhật Hào bước ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của Nhật Hào, gương mặt Phương Thảo có chút biến sắc. Bảo Anh ngồi bên cạnh khẽ gọi.
-Này, cậu sao vậy?
Phương Thảo chỉ lắc đầu không nói. Mẹ của Phương Thảo đứng tên 5% cổ phần của Royal, lần này thay mặt mẹ đại diện đi cuộc họp này.
-Được rồi! Mọi người, việc đề bạc Chủ tịch mới của Royal, các vị có ý kiến gì?
Khắc Huy, Lan Nhi và một người nữa có 15% cổ phần. Và 15% cổ phần là cao nhất của Tập đoàn. Mọi người không ai nói gì.
-Mọi người không có ý kiến tức là tôi, Âu Khắc Huy vẫn đảm nhận chức vụ Chủ tịch Hội đồng quản trị!
***
Chiều, Khắc Huy đến bệnh viện, cô vẫn chưa tỉnh lại, anh khẽ vuốt tóc cô.
-Với 15% cổ phần vẫn giữ vững chức vụ Chủ tịch! Phục anh đấy, Khắc Huy!-Lan Nhi nói.
Hạ Lâm, Lan Nhi và Gia Minh bước vào phá vỡ không khí im lặng do chính anh tạo ra. Nhìn thấy hai người họ, Khắc Huy không nói gì, chỉ im lặng.
-Anh Huy, có cần em trả lại 15% cho anh không? Cổ phần Royal là tài sản của họ Âu, không phải họ Trương!
Royal là Tập đoàn của nhà họ Âu, ba của Khắc Huy, Lan Nhi là em của anh bên họ mẹ là họ Trương.
-Khi cần thiết!-Anh nói, mắt vẫn ôn nhu nhìn Diệu Phương.
Tay Diệu Phương khẽ lay động, nhìn thấy vậy, anh vội gọi bác sĩ. Sau một hồi lâu đứng bên ngoài chờ đợi, bác sĩ cũng bước ra lắc đầu.
-Âu tổng, bệnh nhân Hạ Diệu Phương do va chạm mạnh mà mất trí nhớ! Xin lỗi anh, chúng tôi đã cố gắng hết sức!
Thời gian như dừng lại, có ai đó cầm mũi tên đâm vào tim của anh chăng? Sao nó lại nhói như thế. Khi bác sĩ rời đi, bước vào, không trí trong phòng căn thẳng thấy rõ.
-Hạ Diệu Phương! Em đã ngủ hơn một ngày!-Giọng Khắc Huy lãnh đạm và ôn nhu như khuấy vào nhau, không thể phân rõ được.
Một cô gái ngồi khép gọn trên giường, gương mặt vẻ hoảng loạn thấy rõ. Cô nhìn anh đang bình lặng dựa người vào tường, đôi mắt khép hờ lại. Người đàn ông này, tư thế này? Quen quá đổi nhưng không sao nhớ ra được.
-Diệu Phương, mình Hạ Lâm đây còn nhớ mình chứ!-Hạ Lâm lại gần nắm lấy tay cô.
Cô chỉ lắc đầu, gương mặt chăm chú nhìn người đàn ông đang lãnh đạm dựa người vào tường kia.
-Anh là Gia Minh!-Gia Minh nói, giọng khẽ buồn.-Hy vọng em không quên anh!
Cô chỉ lắc đầu không nói gì cả, đôi mắt vẫn không thay đồi hướng nhìn.
-Chị, em là Lan Nhi đây ạ!-Lan Nhi nắm tay cô.-Chị nhớ em chứ? Em là em họ của Khắc Huy, chúng ta cũng từng nói chuyện với nhau nhiều lần rồi!
Cô im lặng, cảm nhận không khí căn thẳng trong phòng.
-Xin lỗi… tôi…-Cô bịt tai lại, vẻ hoảng loạn.-…không biết!
Khắc Huy bước đến, nhẹ nhàng ôn nhu nắm lấy bàn tay cô, di chuyển đôi tay cô ra khỏi vị trí tai của cô.
-Em là Hạ Diệu Phương!
Cô lẩm nhẫm ba chữ Hạ Diệu Phương mãi rồi nhìn gương mặt điển trai của anh lúc này chỉ có sự ôn nhu, cô khẽ gật đầu.
-Tôi là Hạ Diệu Phương!-Cô nói, giọng bớt hoảng loạn.-Nhưng… anh là ai?
-Âu Khắc Huy!-Anh nói rõ ràng chậm rãi để cô nhớ.
Âu Khắc Huy? Cái tên này có gì đó mãnh liệt đối với trí óc cô nhưng cô không nhớ ra.
-Anh Âu Khắc Huy, anh là gì của tôi?-Cô hỏi, giọng không còn hoảng sợ mà ngược lại còn cảm nhận được sự tinh nghịch.
-Anh là…-Anh khẽ dừng một chút.
-Diệu Phương, em vẫn ổn chứ?
Bên ngoài, Bảo Anh, Phương Thảo và Dương Thắng bước vào. Bảo Anh cất tiếng hỏi.
-Chị là…
Ba người ngỡ ngàng.
-Chị ấy bị mất trí nhớ do va chạm mạnh!-Lan Nhi nói đơn giản.
Phương Thảo từng nghiên cứu rất tỉ mỉ về tâm lí, bên Pháp, từng là một bác sĩ tâm lí nổi tiếng. Phương Thảo tiến gần Diệu Phương.
-Không sao hết! Chúng ta làm quen lại từ đầu! Chị là Nguyễn Phương Thảo!
Khi con người mất toàn bộ kí ức, khi không có quá khứ, không nhớ bản thân mình là ai chắc chắn sẽ rơi vào khủng hoảng nghiêm trọng. Khi đó họ cần sự ôn nhu mềm mại chứ không phải là sự ép buộc phải nhớ lại.
-Em là… Hạ Diệu Phương!-Cô có thiện cảm với Phương Thảo ngay khi bắt đầu nói chuyện.
-Sao em biết tên của mình?-Bảo Anh hơi thắc mắc, mất trí nhớ chẳng phải là không nhớ gì sao?
-Anh ấy nói với em!-Gương mặt cô có sắc hồng rõ rệt.-Anh Khắc Huy!
Mọi người khá ngạc nhiên nhưng đây không phải là không tốt.
-Được rồi! Chị là Bảo Anh!-Bảo Anh nói rồi hất mặt về phía Dương Thắng.-Đây là Dương Thắng!
-Chị có baby sao?-Cô hỏi, hiện tại cô như trang giấy trắng, không màu, không mùi, không vị, rất thanh khiết, cô không nhớ gì cả.
-Ừ.-Bảo Anh nói.
-Cha của đứa trẻ là ai ạ?-Cô hỏi như một đứa trẻ ngây thơ không biết gì.
Không khí trong phòng im lặng, có chút căn thẳng.
-Được rồi! Diệu Phương, sao khi xuất viện, em về biệt thự với anh!-Khắc Huy nói, đây giống là một câu ra lệnh hơn.
-Về với anh?-Gương mặt hiện rõ sự ngây ngô.-Gia đình tôi đâu? Anh là gì của tôi?
-Gia đình em, anh sẽ dẫn em đi gặp họ sau!-Anh nói, giọng có chút trầm xuống.-Tạm thời em cứ ở biệt thự nhà anh vì anh là… người chăm sóc em!
Cô gật đầu dù không hiểu là mấy. Cô có cảm giác thân quen và ấm áp khi nói chuyện với anh.
Mọi người trong phòng dồn về gương mặt của Khắc Huy, chỉ có sự ôn nhu dành cho người con gái trước anh.
Diệu Phương mất trí nhớ nên nghĩ việc ở Royal, cô về biệt thự của Khắc Huy. Khi bị mất trí nhớ, người ta đáng lẽ phải hành động theo lí trí vì tình cảm họ cũng không còn nhớ, nhưng cô lúc này lại ngược lại, cô hoàn toàn làm theo cảm xúc.
Lý trí và tình cảm phải đi chung với nhau, nếu có lí trí mà không có tình cảm sẽ trở thành người vô tình, nếu có tình cảm mà không có lý trí sẽ trở thành người nhu nhược, yếu đuối.
Là của anh..Bảo Anh và Phương Thảo vẫn sống cùng nhau ở căn hộ của Tuấn Anh. Hôm nay, nhìn Phương Thảo rất lạ, Bảo Anh có thể thấy rõ.
-Từ lúc về, cậu kì lạ quá! Cậu có chuyện gì vậy?
-Không…
-Này, nhìn mình!-Bảo Anh nắm vai Phương Thảo để hai người nhìn vào mắt nhau.-Cậu xảy ra chuyện gì?
-Mình…
-Có xem mình là bạn không?-Bảo Anh có thể nhìn thấy nổi lo lắng trong mắt Phương Thảo.-Nói ra sẽ nhẹ nhỏm hơn!
-Mình…-Phương Thảo giọng giặt giè chậm rãi.-Ba năm trước, mình gặp Nhật Hào ở Pháp và yêu anh ta.
Phương Thảo từng là hoa khôi của khối, không thiếu người theo đuổi, lại đi thích Nhật Hào. Nhật Hào tuy cũng rất lý trí, có tài, vẻ bề ngoài cũng rất điển trai nhưng sớm bị hận thù làm mờ mắt.
-Chẳng phải trước đấy cậu cũng đã gặp Nhật Hào sao?-Bảo Anh có phần không tin lời Phương Thảo.
Sáu năm trước, Phương Thảo đã gặp Nhật Hào.
-Lúc đó khi biết anh ta đối đầu với Khắc Huy và nhóm mình, mình đã lựa chọn che giấu!-Giọng Phương Thảo.-Khi gặp lại ở Pháp, là mình theo đuổi anh ta!
-Cậu điên à?-Bảo Anh rất bất ngờ.-Cậu có thiếu gì người theo đuổi, sao lại đi theo đuổi loại người đó?
-Bây giờ mình mới thấy lúc đó mình ngốc!-Giọt nước mắt rơi xuống khoé mi.-Mình ngốc lắm phải không? Mình ngốc lắm mới mang thai với anh ta!
-Mang thai?-Bảo Anh không bao giờ nghĩ sự việc tồi tệ thế này.-Là thật?
Phương Thảo ôm chầm lấy Bảo Anh như một điểm tựa.
-Anh ta chỉ xem mình là đối tượng tình một đêm!-Phương Thảo khóc một to hơn.-Mình ngốc lắm mới lên giường với anh ta, ngốc lắm mới không dùng biện pháp phòng thai, ngốc lắm mới đòi giữ lại đứa con đó!
-Phương Thảo, cậu bình tĩnh lại chút đi!-Bảo Anh cũng khóc giùm cô bạn này.
Ông trời đúng thật công bằng, mỗi người mỗi cảnh, ai cũng có cái khổ riêng.
Một hồi sau, Phương Thảo bình tĩnh lại, Bảo Anh vuốt tóc tóc Phương Thảo, giọng an ủi.
-Bây giờ ổn rồi! Nhưng đứa bé?
-Mình bị xảy thai!-Phương Thảo chậm rãi.-Vào tháng thứ năm, mình bị tai nạn và xảy thai!
-Không sao!-Bảo Anh nhẹ giọng.-Thời đại bây giờ người ta không quan trọng thứ đó đâu! Cậu quên hắn ta và sống thật tốt đi!
-Mình…-Phương Thảo giọng thê lương.-…không còn có khả năng làm mẹ!
Hôm nay, Phương Thảo dẫn dắt Bảo Anh từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Bảo Anh không ngờ được Phương Thảo ở bên Mỹ chỉ bốn năm đã xảy ra việc tài đình này với Nhật Hào. Bảo Anh lúc này càng ghét Nhật Hào thậm tệ. Có lẽ trước đây Bảo Anh quá đề cao hắn ta, không ngờ hắn ta cũng là kẻ vô tình, vô trách nhiệm. Nhưng bỗng nhớ lại Khắc Huy cũng vậy, Bảo Anh khẽ thở dài. Đàn ông đúng là chỉ biết làm cho phụ nữ đau khổ. Tuấn Anh không như thế! Từ lúc quen Tuấn Anh, Bảo Anh gần như hưởng được trọn vẹn sự hạnh phúc. Nhưng Tuấn Anh cũng không thể chịu trách nhiệm về cái thai của Bảo Anh được!
-Được rồi! Thời nay không thiếu đàn ông!-Bảo Anh nhẹ nhàng khuyên nhủ.-Chỉ cần cậu sống vui vẻ, chỉ cần có người nào đó thật lòng yêu thương cậu, nhất định sẽ chấp nhận cậu!
Phương Thảo cười khổ. Có thể tiếp tục sống với người đàn ông khác với cái quá khứ tồi tệ này? Không ai có thể chấp nhận được và Phương Thảo cũng không thể quên được người đàn ông đầu tiên của bản thân dù là ba năm sau gặp lại, người ấy không hề nhìn Phương Thảo dù chỉ là một cái liếc qua.
***
Diệu Phương cùng Khắc Huy về căn biệt thự của anh. Anh và cô ngủ khác phòng, anh tuyệt đối không có hành động lỗ mãn. Hôm nay Khắc Huy vào bếp nấu một bữa.
-Khắc Huy, anh nấu ăn ngon quá!
Anh chỉ gật đầu không trả lời. Nhìn những giọt mồ hôi trên trán anh, cô khẽ thấy xót trong lòng.
-Sau này, cứ để em lo chuyện bếp núc! Dù sao em cũng ăn nhờ ở đậu nhà anh!
Anh ngắt má cô, cảm giác thân thuộc đến đỗi anh không sao phân biệt được có phải là anh đã quay về quá khứ gặp cô của năm năm trước hay không. Cô trong sáng, ngây thơ, thuần khiết và còn đôi khi tinh nghịch.
-Ngốc quá! Em là cô nhóc tinh nghịch, sao anh dám để em vào bếp đây?-Anh khẽ cười.-Ngộ nhỡ em phá nhà bếp anh thì sao?
-Em có cảm giác bản thân mình cũng biết nấu những món này!-Cô hơi cười cười.-Đừng coi thường nhóc này quá chứ!
Cô có cảm giác yên bình, ấm ấp từ bàn tay to lớn kia, bỗng chốc tim lỗi nhịp, cảm thấy có phần hạnh phúc. Mặc dù cô không nhớ quá khứ đã như thế nào. Cô bị mất trí nhớ, vậy mà lại rất tin tưởng anh. Nhưng hiện tại, trong một góc rất nhỏ của trái tim cô mách bảo rành, cô không có cảm giác an toàn.
-Nhóc là nhất rồi!-Anh cũng cười.
Sau khi ăn cơm xong, anh ngồi xem phim để cô rửa chén. Là cô đòi rửa chén, không phải anh ức Hi*p phụ nữ.
Ti vi bật, nhưng anh không hề nhìn vào ti vi. Cảm giác ngày hôm nay thực sự giống với năm năm trước, rất giống. Lúc đó anh và cô cũng cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tán ngẫu. Anh thường bẹo má cô và nói cô là nhóc. Cô thường cười tinh nghịch với anh. Giá như thời gian dừng lại ở đây để cô mãi ở bên anh. Anh mong muốn rằng thà cô đừng nhớ lại, nhớ lại quá khứ chỉ làm cô đau khổ thêm, chi bằng cứ như thế này, mãi như thế này chẳng phải rất hạnh phúc sao? Hạnh phúc? Chỉ là hạnh phúc của anh chà đạp lên sự đau khổ của cô. Anh quá ích kỉ! Nhưng ích kỉ cũng được, miễn là có cô bên cạnh!
-Anh đang nghĩ gì vậy?
-Ngôi nhà và những đứa trẻ!-Anh trả lời.
Câu trả lời của anh làm cô thoáng chột dạ.
-Chúng ta thực sự là mối quan hệ đó ư?
Anh gật đầu, tay vuốt tóc cô.
-Vậy vì sao anh dễ dàng để em ngủ khác phòng vậy?
-Vì anh tôn trọng em!-Anh vẫn đùa nghịch tóc cô.
-Một thời gian nữa nhé, em muốn nhớ lại tất cả!-Giọng cô có chút phụng phịu.
Anh cười gật đầu không nói gì thêm. Nhìn đồng hồ đã hơn 9 giờ, anh bế cô đứng dậy.
-Này, anh làm gì vậy?
Rõ ràng anh hứa sẽ ngủ khác phòng cơ mà!!
-Đi ngủ, trễ rồi!
Cô không phản kháng mà ngược lại khi anh thả cô xuống giường, cô luyến tiếc mùi hương trên cơ thể anh. Anh không dùng nước hoa, là mùi hương của đàn ông trưởng thành. Anh khẽ đắp chăn lại cho cô rồi tắt đèn.
-Nhóc ngủ ngon!
Đã lớn rồi, xưng hô kiểu này anh và cô không thấy kì kì mà ngược lại còn thấy vui. Anh nhìn cô một hồi rồi khẽ thì thầm vào tai cô.
-Định mệnh nhóc là của anh!
Anh bật một bài hát trong điện thoại anh rồi để xuống đầu giường cô rồi nhanh chóng ra ngoài.
...
Ánh mắt yêu thương ta trao phút giây ban đầu..
Cảm giác yêu nhau cho ta luôn nghĩ đến nhau..
Có lẽ hôm nay hai ta sẽ yêu nhau rồi..
Mình cùng chung lối nhé em người ơi!!
Anh sẽ bên em ôm em những khi em buồn..
Anh sẽ ru em cho em yên giấc ngủ ngon..
Những lúc cô đơn anh vẫn giữ em trong lòng..
Giành trọn con tim nguyện trao đến em!!
Khi em bước đến bao nhiêu muộn phiền trong anh biến tan..
Em như ánh sáng soi cho đường tình anh không sai lối..
Anh xin mãi mãi yêu em trọn đời yêu không oán than..
Chỉ cần em vui đối với anh vậy thôi…
Đôi khi những lúc vu vơ giận hờn xin em bỏ qua..
Mong em hãy nhớ anh yêu thật lòng và không gian dối..
Anh sẽ cố gắng cho em những gì mà em ước mong..
Anh sẽ nắm lấy tay em không bao giờ buông…