Anh sợ mất em…Diệu Phương vào phòng Bảo Anh, cô nghe người làm Tập đoàn nói có một người phụ nữ đứng tuổi đến tìm Bảo Anh. Thấy Bảo Anh dựa vào sofa khóc. Diệu Phương bước vào ngồi kế Bảo Anh, Bảo Anh dựa vào vai cô, tiếng thút thít dần dần nhỏ lại…
Bảo Anh đã kiềm nước mắt mấy ngày hôm nay vì không muốn ai nhìn thấy một Bảo Anh yếu đuối. Nhưng hôm nay chuyện ấy được nhắc lại, Bảo Anh không kiềm được nước mắt…
Hồi sau, Bảo Anh lấy lại nụ cười với Diệu Phương. Cô có thể đoán được Bảo Anh khóc vì chuyện gì, cô không hỏi vì không muốn chị lại đau lòng.
-Phương Thảo về rồi. Sống cùng chị ở căn hộ của… anh ấy!
-Em phải qua chào chị ấy mới được!-Cô cười cười.
-Phương Thảo nói sẽ qua chào hỏi em!-Bảo Anh nói chậm chậm.-Có quà cho mọi người nữa thì phải?
-Quà?-Cô hỏi.
-Phương Thảo từ Pháp về, thứ đặc biệt bên Pháp, em đoán đi!-Bảo Anh nói giọng bí ẩn.
-Nước hoa phải không chị?-Cô chỉ biết nước Pháp là đất nước lãng mạng, nhắc đến Pháp nghĩ ngay đến nước hoa.
Bảo Anh nhẹ gật đầu. Nhìn vào cổ cô, Bảo Anh chợt hốt hoảng.
-Diệu Phương, em… vết đỏ này? Em đã có bạn trai à?
Bảo Anh là người từng trãi việc này không hề giấu được. Lúc nãy đi ăn trưa với Hạ Lâm, Hạ Lâm gặn hỏi cô đủ điều nào là đêm qua ở đây, làm gì, với ai, vết hôn đỏ này là sao? Cô không phải muốn giấu nhưng chuyện xấu hổ này cô không muốn nói ra. Cô thầm chửi anh, không làm gì thì thôi, lại để trên cổ cô một vết như thế làm sao cô dám gặp ai!
-Không như chị nghĩ đâu! Sự cố thôi ạ!
Cô không muốn kể, Bảo Anh không ép. Hai người ngồi nói chuyện một hồi, hết giờ nghĩ trưa, cô về phòng làm việc.
***
Cô đang làm việc thì nghe tiếng gõ cửa, nhìn ra là Gia Minh.
-Hạ Diệu Phương, ra đây một chút!
Cô bước ra không cái nhìn không bình thường của mọi người.
-Anh tìm em?
-Đây, của em!-Gia Minh đưa cô một chiếc túi nhỏ.-Quà của Phương Thảo, sáng nay cô ấy có đến Tập đoàn sớm chào mọi người, nhưng không gặp em và Khắc Huy! Hôm nay em đến trễ?
Cô gật đầu, nhận lấy túi đồ. Việc đi trễ này là vi phạm kĩ luật.
-Hình như Khắc Huy có gọi điện cho Trưởng phòng Giang xin cho em đi trễ mà? Chị ấy là khó dễ em?
-Không đâu ạ!-Cô nói, đó là lý do vì sao hôm nay cô vào trễ mà không ai nói tiếng nào, chị Trưởng phòng chỉ bảo lần sau rút kinh nghiệm.
Gia Minh cười nhẹ gật đầu, nhận ra vết đỏ trên cổ của cô, Gia Minh không khỏi ngạc nhiên nhưng không nói, điều nghĩ ngay đến là… Khắc Huy. Từng là playboy chuyện thế này sao qua mắt được Gia Minh chứ!
-Sáng giờ anh không thấy mặt mũi Khắc Huy đâu, em có gặp nó không?-Vừa hỏi, Gia Minh vừa quan sát động tĩnh trên gương mặt cô.
-À… em thì làm sao biết được!-Cô nói.-Em vào làm việc!
Nói rồi cô nhanh chống bước vào. Gia Minh bên ngoài nhếch môi, đúng như Gia Minh này nghĩ. Diệu Phương và Khắc Huy rõ ràng có mờ ám…
***
Khắc Huy mua vài cật dụng cá nhân và đồ đạc cá nhân cho cô. Cô ở căn biệt thự này cũng chẳng có gì là không tốt. Anh không động đến cô, chỉ là cử chỉ có đôi khi có lạnh lùng. Hôm nay sau khi Khắc Huy bước ra khỏi phòng, cô cũng đứng dậy chuẩn bị đi làm. Một hồi sau từ phòng tắm bước ra với bộ đồ công sở mới. Cô nhìn thấy túi quà của Phương Thảo nằm lăn lóc trên bàn, hình như đã có người mở ra xem, nhắm mắt cô cũng đoán được ai mở ra.
Bên trong túi có một hộp nước hoa hương oải hương, cô rất thích mùi này, còn có một hộp nhỏ như là hợp trang sức. Mở ra là một cái đồng hồ và một sợi dây chuyền hình ổ khoá màu xanh lá, hình như hơi quen quen, cứ như cô đã nhìn thấy ở đâu thì phải. Cô không am hiểu về trang sức, hai loại trang sức này bề ngoài đơn giản, có vẻ cũng không đắt tiền là mấy, cô đeo chiếc đồng hồ vào tay, sợ dây chuyền lung linh trên cổ của cô, cô tiện tay sử dụng một ít nước hoa, cô vẫn xoã tóc vì dấu đỏ hồng trên cổ vẫn chưa biến mất.
Đến Royal với tâm trạng tốt hơn hôm qua rất nhiều. Vừa bước vào, ánh mắt của mọi người nhìn cô rất kì lạ nhưng cô mặc kệ bước vào chỗ ngồi.
-Hạ Diệu Phương, Phan Phó tổng mời cô lên Phòng phó tổng!
Cô bắt đầu hiểu ánh mắt của mọi người là sao rồi! Hôm qua giám đốc Triệu đích mời ra nói chuyện, hôm nay Phan Phó tổng đích thân mời lên phòng. Đến phòng Phó tổng, cô gõ cửa bước vào. Có nhiều hơn một đôi mắt đang nhìn về phía cô.
-Diệu Phương! Chị nhớ em quá!-Giọng nữ vang lên, là Phương Thảo.
-A, lâu rồi mới thấy chị! Chị khác quá!-Diệu Phương cười cười.
Không những có Phương Thảo mà Dương Thắng, Gia Minh, Hạ Lâm và… Khắc Huy cũng ở đó.
-Ngồi xuống đi!-Bảo Anh nhẹ nhàng nói.
Diệu Phương ngồi kế Phương Thảo, cô cảm thấy có một người chăm chú nhìn cô, cô không dám ngước mặt lên vì không muốn ᴆụng chạm ánh mắt đó.
-Cậu được lắm, Phương Thảo!-Khắc Huy điềm tĩnh lên tiếng.-Cậu cũng chẳng đơn giản!
-Sao? Hài lòng chứ?-Phương Thảo nhìn anh mong chờ tán thưởng.
-Được!-Anh lạnh lùng phóng ra một chữ không xúc tích.
Sao cô nghe không hiểu gì hết vậy? Nhìn Dương Thắng và Hạ Lâm đeo một chiếc đồng hồ cặp, cô định reo lên nhưng bất giác nhìn qua cổ tay Khắc Huy, một chiếc đồng hồ giống như của cô, chỉ điều to hơn, đậm vẻ nam tính. Cô quay qua khẽ lườm Phương Thảo, Phương Thảo cười giang.
-Em làm công ăn lương đấy ạ!-Diệu Phương cười cười.-Cần gì phải gọi em lên đây?
-Em muốn gặp Phương Thảo mà!-Bảo Anh nói.-Chị chỉ gọi em lên để gặp!
Dương Thắng bỗng dung lên tiếng.
-Âu Nhật Hào từ Pháp về phải không, Khắc Huy?
Khắc Huy không nói chỉ gật đầu.
-Phương Thảo, Từ Phúc Thanh từ Mỹ về phải không?
Phương Thảo không mấy hiểu nhưng cũng khẽ gật đầu.
-Chắc chắn Khắc Huy cậu có gặp Từ Phúc Thanh ở Mỹ khi du học 5 năm!-Gia Minh lên tiếng.
-Đã sao?-Anh gương mặt không biểu lộ cảm xúc.
-Lý do lần này Âu Nhật Hào về đã đoán ra được!-Gia Minh ra vẻ suy tư.-Nhưng Từ Phúc Thanh trở về để làm gì?
Câu trả lời chung trong đầu mọi người chỉ có thể là món nợ năm năm trước. Nếu Phúc Thanh và Nhật Hào có cùng mục đích hợp tác chung là chuyện tất yếu.
***
Hai tuần sau, mọi thứ không có gì khác. Diệu Phương mỗi đêm ở bên cạnh anh nhưng ngoài ôm cô ra, anh không làm gì khác. Royal gặp một đối thủ lớn trong kinh doanh tại Việt Nam, King. Tập đoàn King phát triển ở Trung Quốc, dần dần lấn sang các nước khác. Có tin đồn Tập đoàn này làm ăn phi pháp. Khắc Huy ngồi tại phòng Chủ tịch, anh nhìn hồ sơ điều tra về Tập đoàn King khẽ nhếch môi.
Từ Phúc Thanh, Tổng giám đốc Tập đoàn King với tuổi đời 22. Ba cô ta là Chủ tịch. Ngoài ra người giúp Phúc Thanh quản lí công ti thực chất là… Âu Nhật Hào. Với chức vụ Phó Tổng. Tập đoàn King chủ yếu là kinh doanh đá quý và một số mặt hàng, ngoài ra còn thường xuyên có các vụ phi pháp là kinh doanh νũ кнí, ma tuý và ma tuý đá.
Âu Nhật Hào và Từ Phúc Thanh, hai người này hợp tác xem ra có cuộc đối đầu giữa Royal và King.
-Khắc Huy, dạo này anh lơ người ta rồi à?
Ngọc Yến bước vô cô, sau hai tuần không bị anh ngó ngàn gì, Ngọc Yến bắt đầu tấn công.
-Tôi bận.-Anh ngắn gọn, mắt không hề nhìn về phía Ngọc Yến.
Ngọc Yến đi đến xoa Ϧóþ cho anh.
-Thư giản một chút đi mà!
Khắc Huy thả lỏng nhìn Ngọc Yến. Hai tay Ngọc Yến không yên phận tiếp tục di chuyển trên cơ thể anh, thấy ly rượu kế bên, Ngọc Yến cầm lên đổ lên chiếc váy mỏng đang mặc. Chiếc vấy vốn đã mỏng, khi bị ướt càng thêm dính sát vào cơ thể.
Diệu Phương mỗi đêm nằm bên cạnh anh như cái xác không hồn, anh chỉ ôm cô, anh không động đến cô. Anh không động cô bởi vì anh sợ rằng mình nhớ lại chuyện ngày trước và làm tổn thương cô, anh sợ rằng chính anh sẽ cảm nhận được cô đã thuộc về một người khác, không phải anh. Nhưng anh vẫn giữ cô lại bên mình bởi vì, anh không muốn xa rời cô, anh sợ mất đi cô như năm năm trước.
Khắc Huy cũng là đàn ông, anh cũng muốn phóng túng. Nhưng trong đầu anh lúc này hiện rõ hình ảnh Diệu Phương khóc đêm hôm ấy, hình ảnh cô chủ động gỡ cúc áo, hình ảnh từng đường nét trên cơ thể cô, từng đêm cô nằm cạnh anh, mà anh chỉ có thể kiềm chế bản năng của mình. Anh đứng dậy, Ngọc Yến lao đến hôn anh. Đẩy anh dần dần đi đến giường nghĩ, khi đến giường, hai thân thể nặng nề ngã xuống, anh lao vào như hổ đói… Trong mắt anh lúc này, người con gái trước mặt và người con gái anh nhìn thấy lại hoàn toàn khác nhau. Diệu Phương dần dần chiếm lĩnh đôi mắt anh…
Mất tích…Tối đến, Khắc Huy về căn biệt thự sớm bình thường, có lẽ anh muốn gặp cô, muốn nhìn thấy cô. Điện thoại reo lên.
-Alo…
-“Âu tổng, Trần Phó tổng đã có dấu hiệu sẽ tỉnh dậy!”-Anna nói, giọng gấp gáp.
-Tốt! Tôi sẽ sắp xếp qua Mỹ!-Khắc Huy nói.-Tạm thời phiền thư ký Anna chăm sóc giúp Trần Phó tổng, công việc ở Royal, trợ lý của tôi sẽ gánh bớt giúp cô!
-“Vâng!”-Anna nói.
Bước vào ngôi biệt thự, tất cả im lặng, lòng anh có chút hụt hẫn. Nhìn đồng hồ chỉ mới 6 giờ, cô chưa về cũng phải.
***
Vừa tan sở lúc chiều, cô tranh thủ thời gian vào thăm ba. Ba cô đang nằm ở bệnh viện lớn ở trung tâm thành phố, chỉ còn vài ngày nữa ông sẽ phẩu thuật. Nhìn ba nằm trên giường, gương mặt trắng bệch không chút sức sống, lòng cô bỗng xót xa. Mẹ cô cũng gầy gọc hơn rất nhiều. Cánh cửa phòng bệnh viện mở ra, là Chính Phong. Có lẽ đang tìm cách gặp cô mấy bữa nay nhưng không được.
-Chính Phong, mấy ngày nay chị có ghé thăm ba, nhưng không gặp em!-Diệu Phương nói khi thấy cậu em trai mình bước vào.
-Hôm nay, lớp em về sớm!-Chính Phong nói.-Chị hai, em muốn hỏi chị một chút về đề tài của trường Đại học! Ra ngoài đi!
Ba cô tuy không nói được nhưng ông có thể nghe, mẹ cô cũng ở đó nên tốt nhất là ra ngoài. Cô gật đầu, cô hiểu Chính Phong muốn gì, có lẽ cũng nên cho cậu em trai này biết sự thật.
Ra ngoài khu công viên bệnh viện, Diệu Phương ngồi trên ghế đá, Chính Phong tựa người đứng tựa cây cổ thụ, hai tay bỏ vào túi. Chính Phong cũng trưởng thành rồi, cô chợt nhận ra điều này.
-Vẫn là anh ta!-Chính Phong có hơi nhếch môi.
Cô gật đầu nhẹ. Chính Phong thật ra lúc đi ra công viên bệnh viện, đi đằng sau cô, gió thổi vào tóc cô, vô tình nhìn thấy một dấu vết đỏ đỏ trên cổ cô, làm thanh niên đã trưởng thành, tất nhiên Chính Phong biết đây là gì, rất tức giận nhưng chỉ có thể vò tay thành nắm đấm để trút hận. Khắc Huy tuy không động vào cô nhưng những dấu vết đỏ trên cổ hầu như ngày nào cũng là dấu vết mới.
-Năm năm trước, mẹ anh ta hại gia đình mình! Năm năm sau anh ta lợi dụng tình hình gia đình mình để ép bức chị!-Chính Phong nói, giọng có chút đáng sợ.-Anh ta nhất định phải trả giá!
-Em cũng thấy tình hình của gia đình mình!-Cô nhẹ giọng.-Anh ta cố tình hại gia đình mình! Mục đích của anh ta, chẳng phải quá rõ sao?
-Sao? Anh ta làm ư? Vậy tại sao anh ta lại giúp chúng ta?-Chính Phong không nghĩ được điều này.-Không phải giúp, anh ta lợi dụng chuyện này để bức chị!
Những lời Chính Phong nói như những giáo ngọn đâm thẳng vào tim cô không thương tiếc.
-Anh ta chỉ muốn gây khó dễ cho chị và gia đình mình nên mới làm xí nghiệp ra nông nổi này!-Diệu Phương nói, giọng có chút chua chat.
-Không có khả năng!-Chính Phong nói, giọng chắc chắn.
Diệu Phương đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn cậu em trai.
-Theo như tất cả những gì em biết, ba kinh doanh không cảnh giác đối phương nên bị hại!-Chính Phong chậm rãi.-Công ty hại chúng ta, là một chi nhánh của King, tập đoàn đối lập với Royal của anh ta!
-Sao có thể?-Diệu Phương ngơ ngác.
Khắc Huy không phải người hại gia đình cô, anh chỉ là giúp thôi sao?
-Điều này là chắc chắn!-Chính Phong tuy trẻ tuổi nhưng cũng giúp ba về mặt kinh doanh trong xí nghiệp, về mặt này, Chính Phong có phần hiểu biết hơn cô.-Chỉ trừ khi, anh ta hợp tác với người đứng đầu King, Từ Phúc Thanh!
Từ Phúc Thanh? Cô không tin là Khắc Huy có thể hợp tác với Phúc Thanh! Không thể nào!
-Đằng sau Từ Phúc Thanh, người nắm quyền điều hành là Âu Nhật Hào!-Nhìn vẻ mặt cô, Chính Phong biết là chị gái này biết cái tên Từ Phúc Thanh, nên nói thêm một cái tên nữa.
Âu Nhật Hào càng không thể! Sao mọi chuyện rối thế này!
-Nhưng lần này ít ra cũng nhờ chuyện này chúng ta mới phát hiện ra bệnh tình của ba!-Chính Phong nói.-Nhưng Âu Khắc Huy, em sẽ làm cho anh ấy trả giá vì những chuyện đã làm với chị!
Nói chuyện một hồi, nhìn đồng hồ đã sáu 6 giờ 30. Cô nhanh chóng dời khuất mắt sang một bên, nhanh chống ra về.
Cô để chiếc xe máy cho Chính Phong nên cô đi xe buýt. Xe buýt không đi dừng ngang ngôi biệt thự, cô bắt buộc phải đi bộ vào. Đang đi thì từ đằng sau có một người đi tiến đến, giơ tay chụt một chiếc khăn trắng vào miệng cô. Cô hốt hốt hoảng muốn la lên nhưng không được, mắt cô từ từ nhoè đi đến khi bị một màu đen hoàn toàn bao phủ…
***
Khắc Huy ngồi trong căn biệt thự, nhắm mắt lại, tựa vào thanh ghế. Đã 7 giờ 2 phút, chưa thấy cô về lòng anh như lửa đốt nhưng vẫn tỏ ra bình thản. Những ngày gần đây, cô về rất đúng giờ, anh biết cô không có gan về trễ. Rút điện thoại ra, bấm một dãy số quen thuộc.
Cô tắt máy, điện thoại không có tính hiệu. Khuya, cô vẫn chưa về, lòng anh lo lắng. Phúc Thanh và Nhật Hào đã về, lẽ ra anh nên cho người đi theo cô. Anh gọi cho một số điện thoại khác.
-“Anh Huy! Anh tìm em?”-Giọng một cậu nhóc.
-Tìm giúp tôi Hạ Diệu Phương!-Anh nói.-Có bới cả thành phố này cũng phải tìm ra cô ấy!
Cậu nhóc này học chung với Diệu Phương năm lớp 11. Đàn em thân tính của Khắc Huy, rất có máu mặt trong gian hồ.
-Vâng, em sẽ làm ngay!-Giọng có chút khẩn trương rồi nhanh chống tắt máy.
૮ɦếƭ tiệt! Không có hình, thằng nhóc này liệu có nhớ mặt cô! Anh tức giận khoác áo đi ra ngoài. Ngồi trên chiếc moto, anh gọi điện cho tất cả rất nhiều người hỏi xem có biết cô ở đâu. Nhưng kết quả vẫn là con số không. Anh phóng chiếc moto trên con đường, đi đến Royal, phòng trọ của cô, đi đến ngôi trường cấp ba ngày xưa, thậm chí anh còn đi đến những nơi cô và anh ngày xưa ở bên nhau. Anh vào bệnh viện mà ba cô đang chữa trị, không thấy cô trong phòng, anh định bước ra thì ᴆụng mặt Chính Phong. Chính Phong nhanh chống xác nhận đây là Khắc Huy vì anh từng xuất hiện trên truyền thông, từng về nhà gặp gia đình cô nên Chính Phong nhận rõ được. Khắc Huy cũng xác định được người phía trước là ai, anh đã từng gặp, từng thấy hình trong trường Đại học của cậu ta.
Chính Phong không suy nghĩ, vội lao đến đưa nắm đấm ngay mặt Khắc Huy. Anh không nghĩ đến tình huống này nên không tránh kịp. Chính Phong định đưa tay đánh thêm nhưng Khắc Huy nhanh chóng chặn lại, Khắc Huy dùng một tay đỡ, tay còn lại vương nắm đấm lên sắp trúng vào mặt chính Phong thì dừng lại.
-Một bài học cho nhóc! Một chiêu không thể đánh bại người khác hai lần!-Nói rồi anh buông tay ra.
-Anh…-Chính Phong là đang rất tức giận.
-Không ngờ đây là cách chào hỏi của em trai Hạ Diệu Phương!-Anh nhếch môi nhẹ.-Đừng dùng bạo lực nhiều quá! Tốt nhất hãy dùng lý trí!
-Anh… -Chính Phong giọng tức giân.-Anh phải trả giá vì những gì đã làm đối với gia đình và chị gái của tôi!