Em sẽ không thoát khỏi tay tôi…Khắc Huy ngắm cô gái đang ngồi trên xe đến sáng anh mới thi*p được một lúc thì… Diệu Phương thức dậy thì nhìn thấy Khắc Huy, cô cảm thấy đau đầu và nhớ tối qua cô có uống rượu…
-Em đang mơ sao Khắc Huy!-Diệu Phương mơ màng nhìn gương mặt kia.-Đúng chỉ có mơ em mới nhìn thấy anh và nhìn rõ anh như lúc này!
Cô ngắm anh thật kĩ, đôi mắt khẽ nhắm, mi dày và dài, mong mỏng khẽ nâng lên, sống mũi cao thanh thoát, mái tóc ngắn lệch qua làm lộ một vết sẹo dài chừng 3cm, vết sẹo này…
-Đây là thật, không phải mơ!
Giọng nói lạnh lùng bỗng cất lên làm tim Diệu muốn rớt ra ngoài.
-Sao?
-Là thật và em không hề mơ!-Khắc Huy mở mắt ra.
-Tại sao??-Cô nhìn chằm chằm vào chiếc xe.
Oa.. đúng rồi, cô đau đầu quá.. vậy không phải mơ rồi!!
-Hôm qua Hạ Lâm đi với Dương Thắng nên tôi đưa em về nhưng tôi không biết nhà em!-Khắc Huy khẽ giải thích.
-Ôi, 6 giờ rồi! Anh cho tôi về nhà đi!-Diệu Phương nhìn Khắc Huy vẻ khẩn trương.
-Tôi nghĩ em nên tự đi về, vì tôi không phải tài xế của em cũng như tôi không muốn dính líu gì đến em!-Anh nói giọng đều đều.
-Được! Anh mở khoá cửa xe!-Diệu Phương nói.
Sau khi cửa mở, Diệu Phương chạy đi bắt taxi mặc cho cơn đau đầu…
Trong xe anh lấy điện thoại gọi cho một Thám tử:
-Giúp tôi điều tra Hạ Diệu Phương! Hiện làm ở một công ty nhỏ, năm cấp 3 học trường Trung học Trần Nhuận!
-Vâng thưa Âu tổng!-Người đó lễ phép.
Sau khi tắt máy, Khắc Huy gọi điện cho Tuấn Anh. Tuấn Anh lúc này đang ôm Bảo Anh ngủ trong căn phòng của cô gái này. Nghe tiếng điện thoại, Tuấn Anh nhích người lấy điện thoại rồi nằm xuống nghe máy.
-Alo…
-“Tuấn Anh! Anh đi Anh chiều nay, kho hàng lần này rất quan trọng, phải kiểm tra thật kĩ lưỡng! Anh có cần tôi đi cùng không?”
-Tôi cảm thấy có mùi nguy hiểm ở hợp đầu và kho hàng lần này!-Tuấn Anh dù mới ngủ dậy nhưng tinh thần rất tốt.-Nhưng cậu yên tâm, người của chúng ta bên Anh không ít! Tôi có thể làm được, cậu cứ lo công việc ở đây!
-“Được! Anh cẩn thận!”-Khắc Huy nói.
-Được!-Tuấn Anh nói rồi ngắt máy.
Bảo Anh mơ màng khi nghe Tuấn Anh nói chuyện điện thoại.
-Khắc Huy gọi à?
-Ừ, chiều nay anh bay sang Anh nên cậu ấy hỏi thăm!-Tuấn Anh quăn điện thoại sang một bên rồi ôm lấy Bảo Anh.-Làm bảo bối của anh thức giấc rồi! Em đã rất mệt rồi, ngoan ngủ tiếp đi nha!
-Tại ai mà em mới mệt như thế?-Bảo Anh nhíu mày nhìn Tuấn Anh.
-Được rồi, tại anh, tại anh! Ngủ ngoan đi!-Tuấn Anh khẽ âu yếm vuốt mái tóc mền mại.
Tuấn Anh hôn vào trán cô gái, Bảo Anh ôm lấy Tuấn Anh rồi ngủ tiếp…
***
Khắc Huy về nhà thì nhận được cuộc gọi từ thám tử tư.
-Thưa Âu tổng, cô gái Hạ Diệu Phương ngày muốn điều tra đang ở địa chỉ XXX. Cô ấy học hết trường Trung học Trần Nhuận thì học Đại học Quốc tế khoa Quản lí và vừa tốt nghiệp. Cha mẹ cô ta đang sống ở tỉnh nhỏ. Đang làm việc tại Công ty Phú Nhuận, cả Công ty đồn rằng cô ấy đã có bạn trai tên La Bá Thông, nhưng hai người chưa thừa nhận…
-Tốt! Anh điều tra cuộc sống của cô ấy từ năm lớp 12!-Anh khẽ nhíu mày khi nghe.
-Vâng thưa Âu tổng!-Lễ phép trả lời rồi cúp máy.
Anh tựa đầu vào chiếc ghế đang ngồi…
-Lần này em sẽ không thoát khỏi tay tôi!!-Anh khẽ nhép môi.
Người yêu cũ…Chiều, Khắc Huy và Bảo Anh đưa Tuấn Anh ra sân bay. Khắc Huy ghé vào tai Tuấn Anh nói nhỏ:
-Cẩn thận! Có gì nhớ báo cho chúng tôi!
-Được!-Tuấn Anh vỗ vai anh.
Quay qua nhìn Bảo Anh, Tuấn Anh có chút tiếc nuối:
-Bảo bối của anh ngoan ở nhà chờ anh!
-Nhất định thế!-Bảo Anh ôm Tuấn Anh.
Một nụ hôn nhẹ lướt qua môi nhau… Tuấn Anh bước vào trong… Bóng lưng cao lớn dần biến mất…
-Khắc Huy, kho hàng ở Anh có trục trặc gì sao?-Bảo Anh hỏi.
Bảo Anh cũng là một cổ đông ở Royal, hiện làm thư kí của Khắc Huy.
-Cũng không hẳng, chỉ là kiểm hàng thôi!-Khắc Huy nói.-Nhưng Tập đoàn Royal ở bên ấy cũng đang có chút vấn đề!
Bảo Anh khẽ gật đầu.
-Công ty Phú Nhuận, cậu biết chứ?-Khắc Huy hỏi.
-Tất nhiên! Đó cũng là một công ty khá lớn, gần bằng ngang hàng với Công ty Tấn Hưng mà Dương Thắng quản lí nhưng thuộc lĩnh vực sân khấu điện ảnh và thời trang!-Bảo Anh nói.
Royal thâu tóm các công ty nhỏ hơn và biến nó thành công ty con của Royal. Dương Thắng quản lí Công ty Tấn Hưng cũng là Giám đốc Tài Chính ở Royal, Gia Minh quản lí Công ty Hưng Phúc cũng là Giám đốc Marketing ở Royal, đây là hai công ty chi nhánh đem về lợi nhuận cao cho Royal.
-Tìm cách thâu tóm!-Khắc Huy nói giọng đều đều.
-Sao cơ?-Bảo Anh ngạc nhiên.-Nhưng Phú Nhuận chủ yếu hoạt động lĩnh vực sân khấu điện ảnh và thời trang. Nếu thâu tóm Phú Nhuận chúng ta sẽ không có lợi nhiều.
Royal có sức ảnh hưởng hầu hết cả nước, kinh doanh hâu hết các lĩnh vực như ngân hàng, khách sạn nhà hàng, trung tâm thương mại, du lịch, các mặt hàng khác nhau, ngoài ra có kinh doanh chứng khoáng, nhưng chưa bước chân vào sân khấu điện ảnh và thời trang. Nếu thâu tóm Phú Nhuận rõ là không có lợi.
-Royal sẽ bước chân qua bất động sản!-Khắc Huy nói.-Cậu chỉ cần giúp tôi tìm tài liệu có liên quan đến Phú Nhuận!
-Nhưng…
-Theo cậu Royal không có khả năng thâu tóm Phú Nhuận?-Khắc Huy nhíu mày nhìn chăm chăm người đối diện.
-Không phải, ý tôi…-Bảo Anh nói.-Vâng thưa Âu tổng, tôi tin cậu làm gì cũng có mục đích.
-Bây giờ tôi đưa cậu về Royal!-Khắc Huy nói rồi bước vào xe, chiếc BWM mới toanh.
Khắc Huy đưa Bảo Anh về Royal rồi quay xe lại. Anh đi tìm cái địa chỉ mà thám tử tư tìm cho anh. Anh phải xuống xe đi bộ vào vì hẻm hơn nhỏ, nhìn từ ngoài là một phòng trọ bình dân… Bỗng nhiên cửa phòng trọ mở…
-Khắc Huy, sao anh đi lạc ở đây?
Là Hạ Lâm, Hạ Lâm ở cùng phòng trọ với Diệu Phương.
-Hạ Lâm, sao em…?-Khắc Huy khá bất ngờ nên khẽ nhíu mày.
-Em ở phòng trọ này cùng Diệu Phương!-Hạ Lâm nói.-Diệu Phương đi làm rồi!
-Vậy sao em còn ở đây?-Khắc Huy nói.
-Em không có trốn đâu nha!-Hạ Lâm nói.-Em nhận mẫu thiết kế ở nhà nên làm việc ở nhà luôn! Sao anh ở đây?
-Anh…-Khắc Huy khẽ bối rối.-Anh không có bổn phận trả lời câu hỏi của em! Anh có việc, anh đi đây!
Khắc Huy nhanh chống bước đi, nhưng bị câu nói của Hạ Lâm làm dừng lại…
-Em không biết anh và Diệu Phương đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi anh đi cô ấy đã khóc rất nhiều!
Bước chân của anh có chút dừng lại nhưng rồi cũng bước ra xe. Vào trong xe, tâm trạng của anh càng tệ. Anh láy xe đến Công ty Phú Nhuận, đừng xe ở một góc khuất, chăm chú nhìn vào Công ty.
Trong công ty Phú Nhuận, Diệu Phương đang chăm chú chỉnh sửa âm thanh cho một bài hát, vô tình nghe một bài hát buồn…
Cuộc sống đâu lường trước điều gì..
Tình yêu có thể đến rồi đi..
Bàn tay dẫu đang nắm thật chặt mà.. Vẫn lạc nhau…
Còn nhớ trong ngày nắng nhạt nhòa..
Mình quay lưng về phía người kia..
Rồi bước đi và chẳng nhìn lại.. dù một lần…
Kể từ ngày đó hai ta chẳng thấy nhau..
Anh sống ra sao yêu người thế nào..
Ở nơi xa lạ nhiều lần nghĩ đến anh..
Rồi hỏi đêm đen làm sao em quên…
Nhiều năm tháng em trở lại lối xưa..
Anh có biết không trong anh vẫn rung động..
Cảm giác quay về nhưng giờ anh với em chỉ là người yêu cũ…
Chuyện cũ nhưng em thấy thật gần..
Ngày ấy chưa cầm tay một lần..
Hạnh phúc đơn giản lắm chỉ là khi được nhìn anh vui…
Những phút giây chạy đi vội vàng..
Và ngày mình xa nhau cũng đến..
Rồi từng nhớ nhung làm anh muộn phiền nên đã đổi thay…anh đã đổi thay?!
…
Ký ức vẫn còn nhưng giờ anh với em chỉ là.... Người yêu cũ…!!!
Điềm rủi...Nghe xong bài hát, một giọt lệ rơi trên khoá mi Diệu Phương. Đây là bài hát Người Yêu Cũ. Có vẻ giống tình cảnh của cô và anh bây giờ…
Một bàn tay đặt lên vai cô, khẽ lay:
-Diệu Phương, em sao vậy?
Một giọng nói nhẹ nhàng chứa đầy ấm áp vang lên. Anh ta có dáng vẻ nhu mì, thân hình điển trai và ánh mắt đầy yêu thương…
Gỡ tay nghe ra, Diệu Phương quay ra đành sau.
-À, Bá Thông, anh sao lại vào đây?
Đây là phòng làm việc của bộ phận điều chỉnh âm thanh, La Bá Thông là giám đốc, tại sao anh ta lại đến đây?
-Anh tìm em!-Giọng nói đầy dứt khoát.
-Chuyện gì mà để cho tổng giám đốc đích thân tìm kiếm một nhân viên nhỏ ở phòng điều chỉnh âm thanh!-Diệu Phương trêu.
-Sao em không cùng đồng nghiệp ăn trưa?-Bá Thông hỏi.
-Em đang nghe nhạc!-Diệu Phương chỉ vào tay nghe.
-Nghe bài gì mà đến nổi rơi nước mắt vậy?-Bá Thông hỏi.
-Không, vì bài hát cảm động thôi!-Diệu Phương cười để che giọt nước mắt trên mi.
Bá Thông nhìn qua màng hình máy tính. Là bài Người Yêu Cũ sao? Cô đang nhớ người yêu cũ? Và người yêu cũ của cô chỉ có một người.
-Em tốt nghiệp trường Đại học Quốc tế khoa Quản lí mà lại ở đây làm điều chỉnh âm thanh.-Bá Thông lãng sang chuyện khác.-Thiệt cho em quá!
-Không đâu ạ!-Diệu Phương mỉm cười.-Công việc này rất tốt!
-Đi ăn trưa với anh được không?-Bá Thông cười hỏi.
-Em...-Diệu Phương lúc đầu định từ chối nhưng nghĩ lại cô đã rất nhiều lần từ chối anh ta, huống hồ chỉ là bữa ăn trưa.-Cũng được!
-Chúng ta ra ngoài ăn nhé!-Bá Thông nói.
Cô khẽ gật đầu. Cùng Bá Thông bước ra ngoài, cô bước lên chiếc xe bốn bánh khá bình thường của anh ta.
Bá Thông mở cửa cho Diệu Phương bước vào rồi anh ta vào chỗ gần Diệu Phương cũng là chỗ lái xe.
Những hành động này không thoát ra khỏi cặp mắt của một người. Là Khắc Huy, anh nhìn thấy, thì ra Diệu Phương và Bá Thông là thật! Nhưng tại sao Hạ Lâm lại nói với anh là cô đã khóc rất nhiều khi anh đi. Chuyện của ngày xưa, xem ra không đơn giản…
***
Khắc Huy nhanh chống lái xe về Royal, là một toà nhà cao tầng. Khi anh bước vào, mọi nhân viên đều tỏ ra kính trọng tuyệt đối. Anh đi thẳng lên tầng cao nhất bằng thang máy. Anh ngồi lên chiếc ghế có quyền hành cao nhất Royal. Gọi điện cho thư ký yêu cầu một ly café. Vài phút sau, Bảo Anh bước vào phòng với ly café khói nghi ngút.
-Café thưa Âu tổng!
-Phú Nhuận thế nào rồi?-Khắc Huy nhìn chăm chăm vào văn thư.
-Đang tiến hành thưa Âu tổng!-Bảo Anh trả lời có phần cung kính.
Thật ra ai ai cũng rất kính trọng và khâm phục Khắc Huy, anh tiếp nhận Tập đoàn khi đang rơi vào tình trạng sa sút nghiêm trọng nhưng chỉ sau một tuần ngắn ngủi Khắc Huy đã giải quyết mọi vấn đề, chẳng những thế Tập đoàn đang phát triển rất tốt...
-Nhanh nhất có thể cho tôi!-Khắc Huy nói.
-Vâng!-Bảo Anh cúi đầu.
-Kho hàng bên Anh Tuấn Anh phụ trách có vấn đề!-Khắc Huy nói.-Kho hàng bên Anh có chút phiền phức, một số cổ đông của Tập đoàn Royal tạo phản!
-Vậy có cần tôi qua bên đó giúp Tuấn Anh?-Bảo Anh nghe tin xấu về Tuấn Anh thì ánh mắt lo lắng.
-Không cần!-Khắc Huy dứt khoác.-Tất cả đều dựa vào khả năng của Tuấn Anh. Huống hồ kho hàng lần này khá quan trọng, quyết định quyền làm chủ của ai ở Royal tại Anh!
Dừng lại một chút, Khắc Huy nói tiếp…
-Tôi chỉ báo thế cho cậu vì vậy trong thời gian này có thế Tuấn Anh không liên lạc được với cậu, cậu cũng đừng chủ động gọi cho cậu ấy!
-Vâng, tôi biết!-Bảo Anh nói là nói thế nhưng đáy mắt loé lên tia buồn.
-Cậu đừng lo, tất cả vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát!-Khắc Huy nói vẻ như an ủi.
-Tôi xin phép ra ngoài!-Bảo Anh nói rồi bước ra vào lại phòng thư ký.
Bảo Anh nhìn vào màng hình điện thoại, một số điện thoại được lưu là “My Husband”, nhìn nhưng không dám gọi. Bảo Anh thở dài rồi đặt điện thoại lên bàn, nơi có tấm ảnh Tuấn Anh và Bảo chụp hình rất hạnh phúc. Một cơn choáng váng tới, Bảo Anh đưa tay chống vào bàn vô tình làm rơi tấm ảnh đó, kính vỡ nát, chỉ còn tấm hình và nụ cười của hai người…
Bảo Anh hốt hoảng nhặt lên thì thuỷ tinh cứa thẳng vào tay để lại vết máu. Tuấn Anh… anh có xảy ra chuyện gì không? Bảo Anh chợt cảm thấy rất tồi tệ, ngồi lên ghế, tay chống vào bàn…