La Phu nhân…!?Khi Hạ Lâm vừa rời khỏi chỗ thì Diệu Phương nhích người ra xa Khắc Huy, cô thở không dám thở mạnh. Thấy hành động đó của cô, anh khẽ nhếch môi.
-Có lẽ em sống tốt! Cũng phải thôi, cuộc sống em chọn đương nhiên phải hạnh phúc!
Một câu nói bình thường, nhưng chứa đầy gai gốc. Đây là câu đầu tiên anh nói với cô trong năm năm qua.
-Anh cũng sống rất tốt!-Cô quay qua, ngước lên nhìn anh, cố giữ lấy nụ cười.
Đáng ૮ɦếƭ!! Cô đối xử với anh như thế mà không hề bị báo ứng. Được rồi, ngày tháng sau của cô chắc chắn sẽ không yên ổn. Anh thầm nguyền rủa cô.
-Rất tốt!-Anh cố ý nhấn mạnh từ, làm lơ cái nhìn của cô cùng với gương mặt không chút cảm xúc.
Phải rồi, anh sống rất tốt, vì cô đâu có xuất hiện trong cuộc sống của anh, năm năm nay, bây giờ, sau này và mãi mãi… Cô thấy tim mình chợt có chút nhói. Nhưng tương lai, có ai biết trước được tương lai…
-Thôi thì chỉ còn tôi với em, chúng ta cũng ra nhảy đi!-Trong lời nói có chút cay độc, mỉa mai, anh nói tiếp.-Tuy nhiên, em có thể coi là ôn lại chút kỉ niệm xưa!
-Xin lỗi anh, nhưng tôi nghĩ mình hiện tại không nhảy được!-Cô từ chối thằng thắng vì biết mình không thể nào giữ được bình tĩnh khi nhảy cùng anh.
-Sao? Không muốn nhảy, không thể nhảy hay là không biết nhảy?-Anh áp sát gương mặt anh vào mặt cô mà hỏi.
Hai gương mặt bây giờ chỉ cách có 5cm, một cự ly khá gần.
Chỉ là nhảy thôi mà! Là bạn nhảy chung thì rất bình thường. Không sao hết, không sao hết… Cô tự trấn an mình.
-Được!-Diệu Phương nói.-Nhưng phải để anh chê cười rồi, lấu rồi tôi đã không nhảy…
-Không sao!-Khắc Huy nhếch nhẹ môi.-Tôi sẽ dắt em…
Anh đứng dậy đưa tay ra mời cô, cô đặt tay mình lên tay anh. Hai người bước ra chỗ nhảy. Những người đang nhảy thì thấy thầm mừng cho họ.
Cô đặt hai tay lên vai anh, anh quàng một tay qua cổ cô, tay còn lại vòng qua eo cô. Một tư thế bình thường khi nhảy nhưng khá thân mật. Anh nhanh chóng dắt cô vào điệu nhạc. Cô trước đây đã có thời gian được anh dạy nhảy. Cô và anh kết hợp rất ăn ý, nhảy uyển chuyển theo điệu nhạc. Hai cơ thể dường như không có khoảng cách…
-Em rất tuyệt!-Anh nói, gương mặt có chút vẻ cười.
-Anh cũng thế!-Cô cũng cười.
-Cứ nghĩ lần này gặp lại tôi phải gọi em là La Phu nhân chứ!-Anh cười nhạt, vẻ thê lương.
Cô thoáng giật mình. La Phu nhân… anh có ý gì đây?!
-Em và La Bá Thông thế nào rồi!-Anh nhìn vào mắt cô, lấy lại gương mặt lạnh tanh.
-Rất ổn!-Cô cố gặng ra nụ cười.
Nghe thấy cô cười, nhìn thấy cô cười, tay anh đang nắm lấy tay cô chợt nắm chặt lại, khiến cô có cảm giác đau.
-Khắc Huy, anh có thể buông lỏng tay ra một chút được không?-Cô khẽ nói.
Nhưng anh không để tâm, nhưng bàn tay ngày một siết chặt hơn…
-Khắc Huy…
Cô không chịu nổi nữa nên hất người anh ra…
-Xin lỗi, tôi cần đi vệ sinh!
Cô nói rồi nhanh chống chạy đi ra ngoài.
Anh bất ngờ khi bị hất ra, nhưng bất giác nhếch môi cười đểu… Cảm giác vẫn thế… Chỉ có con người là đổi thay. Cô đã là của người khác, không còn là của anh nữa…
Cô chạy thẳng vào nhà vệ sinh khi thoát khỏi tay anh. Thật ra là cô trốn tránh.. Cô tựa vào bức tường, bỗng nhưng nước mắt nhẹ nhàng rơi trên mi…
Đưa về…?!Khi cô quay lại mọi người đã không còn nhảy nữa mà đang nói chuyện vui vẻ. Thấy cô, Khắc Huy nhích vào một chút để cô ngồi. Cô ngồi xuống, đưa tay lấy một ly rượu, đưa lên miệng uống. Lâu rồi không uống rượu, thôi thì cứ mặc mọi thứ mà uống, dù gì thì cũng có Hạ Lâm đưa về . Chất lỏng đắng đổ thẳng vào miệng làm Diệu Phương lúc đầu như muốn nôn ra. Bảo Anh ngồi đối diện thấy vậy đưa cô một ly nước trái cây.
-Em uống nước trái cây đi! Rượu này cũng không nhẹ đâu!
-Cảm ơn chị ạ!-Cô nhận lấy ly trái cây của Bảo Anh với gương mặt đã ửng hồng vì rượu.
Cô chưa lịp uống ly trái cây đã ngất trên bàn vì say. Say rượu hay say tình thì không ai biết được…
-Đúng là tửu rượu kém thật!-Khắc Huy khẽ nhếch môi.
Cô vẫn thế, uống một chút rượu đã say.
-Thôi cũng trễ rồi! Em đưa Diệu Phương về, mọi người ở lại nhé!-Hạ Lâm cười nhẹ.
-Này, em có hẹn với anh mà!-Dương Thắng nắm tay Hạ Lâm giữ lại.
-Nhưng…-Hạ Lâm thật khó xử trong tình huống thế này.
-Hạ Lâm, em cứ đi với Dương Thắng!-Giọng nói lạnh lùng bỗng cất lên làm mọi người bất ngờ.-Diệu Phương cứ để anh là được!
-Nhưng…-Hạ Lâm lại không thể nào mà giao Diệu Phương cho anh, vì Hạ Lâm biết cô sẽ không muốn vậy.
-Hạ Lâm, em cứ đi với Dương Thắng đi!-Khắc Huy kiên nhẫn nói lại.-Anh sẽ không làm gì tổn hại đến cô ấy!
-Đúng đấy!-Tuấn Anh chen vào.-Hôm nay là sinh nhật Dương Thắng, em nên ở bên cạnh cậu ấy!
-Vậy cũng được!-Hạ Lâm gật nhẹ đầu rồi trở lại chỗ ngồi.
-Vậy chúng tôi về trước!-Khắc Huy nói rồi bế Diệu Phương đi.
Khi Khắc Huy rời khỏi, Gia Minh lên tiếng:
-Dạo này hai chữ “chúng tôi” có vẻ thông dụng nha!
Mọi người khẽ cười. Đúng thật là vậy…
-Này, anh yên tâm giao Diệu Phương đang say xỉn như vậy cho Khắc Huy sao?-Bảo Anh hỏi.
Thật ra chỉ hỏi Tuấn Anh, nhưng muốn nhận được câu trả lời từ mọi người.
-Không sao đâu!-Dương Thắng nói.-Tôi tin Khắc Huy, tin cậu ấy sẽ không làm hại Diệu Phương!
-Vấn đề không phải là tin hay không!-Bảo Anh cau mày.
-Nhưng tôi thấy nếu có như thế cũng đâu có sao!-Gia Minh vừa ăn miếng trái cây vừa nói.
Đúng là playboy, mở miệng câu nào cũng phóng thoáng…
-Chỉ có anh mới xem là bình thường!-Lan Nhi khẽ cau mày nhìn Gia Minh.
Gia Minh có thời gian dài sống ở bên Mỹ với bà nội nên sống rất thoáng và từ đó mà trở thành playboy.
-Thôi, dù sao bọn họ cũng đi rồi!-Tuấn Anh quàng tay qua cổ Bảo Anh.-Chúng ta cũng về!
***
Khắc Huy đỡ Diệu Phương bước ra xe anh. Chợt anh nhớ ra…
Lúc trước cô ở kí thúc xá ở trường. Nhà ba mẹ cô ở một vùng quê, cũng thuộc dạng khá giả. Cô giành được học bổng vào một trường chuyên lên thành phố. Bây giờ cô đã ra trường, vậy cô ở đâu? Anh lúc mới về cũng định cho người điều tra, nhưng nhớ lại chuyện năm ấy, anh cảm thấy thất vọng nên cũng thôi. Không lẽ bây giờ gọi hỏi Hạ Lâm, như thế thì… Không được, chính anh đề nghị bản thân đưa Diệu Phương về cơ mà… Vậy bây giờ đưa cô đi đâu bây giờ?? Nhà anh, không được, sẽ có Lan Nhi. Khách sạn… Không được, quan hệ của anh và cô bây giờ không thể để bị hiểu lầm.
Anh nghĩ thế nào cũng không được đành đỡ Diệu Phương lên xe. Anh ngồi ở chỗ lái xe và cô ngồi kế anh, gục đầu vào vai anh ngủ ngon lành. Anh khẽ nhíu mày nhìn cô. Gương mặt có trang điểm nhẹ, đôi mi cong ✓út, đôi mắt to đang khép chặt, đôi môi đỏ hiện lên ý cười, đôi má ửng hồng vì rượu. Đã lâu lắm rồi, đã năm năm rồi anh không được nhìn gương mặt này gần như vậy. Tim anh lại khẽ lỗi nhịp! Cảm giác này chẳng có ai mang lại cho anh ngoài cô…
Đêm hạnh phúc…Dương Thắng và Hạ Lâm đang ngồi trong chiếc xe BMW.
-Em hôm nay tặng gì cho anh đây!-Dương Thắng quay mặt nhìn Hạ Lâm mà hỏi.
-Em đã gửi quà cho anh rồi còn gì?-Hạ Lâm nhăn mặt.
-Nhưng anh muốn hơn nữa cơ!-Dương Thắng nói.
-Anh muốn gì?-Hạ Lâm ngây thơ nhìn Dương Thắng.
Dương Thắng không nói nhưng dung ngón trỏ chỉ lên má mình. Hạ Lâm biết ý nên nhích người lại, đặt lên má ai đó một nụ hôn nhẹ. Nhưng Dương Thắng như chưa đồng ý lắm, tay phải vòng qua eo Hạ Lâm, tay kia ép gương mặt của cô gái nhỏ lên gần sát mặt mình. Hạ Lâm ngước mặt lên nhìn Dương Thắng. Nhắm kĩ gương mặt nhỏ nhắn kia, Dương Thắng khẽ nói:
-Em thật đẹp!
Dương Thắng nâng gương mặt kia lên, đặt vào đó một nụ hôn thật sâu. Một hồi sau mới kết thúc, Hạ Lâm nhanh chóng lấy lại oxi, gương mặt ửng đỏ.
-Đến căn biệt thự Hoa Quỳnh nhé! Em có chuẩn bị một vài thứ!
-Cuối cùng cũng quen với việc làm nữ chủ nhân rồi sao! Đã cần dùng chìa khoá đến biệt thự Hoa Quỳnh rồi à?-Dương Thắng khẽ chọc cô gái này.
-Thì anh đưa chìa khoá em cũng phải sử dụng chứ!-Hạ Lâm nhăn mặt.
Ngoài căn biệt thự sống chung với ba mẹ, Dương Thắng sở hữu căn biệt thự Hoa Quỳnh. Đây là nơi Dương Thắng và Hạ Lâm thường đến chơi đùa, hẹn hò...
-Căn biệt thự Hoa Quỳnh là do anh tự mua để sau này có cưới vợ thì về đấy!-Dương Thắng cười.-Nên đừng ngại, anh đã sớm xem em là nữ chủ nhân của ngôi biệt thự ấy rồi!
-Em đã nói sẽ cưới anh?-Hạ Lâm nhìn chằm chằm vào cái gương mặt điển trai ấy nhưng bây giờ gương mặt ấy rất ư là đáng ghét.
-Nhưng em sẽ nói…-Dương Thắng nói.
Hạ Lâm không biết nên nói thế nào nữa nên đành im lặng. Dương Thắng láy xe đi, Hạ Lâm dựa đầu vào ghế.
-Anh à, tại sao Diệu Phương và Khắc Huy chia tay? Họ yêu nhau lắm mà!
-Anh cũng không rõ lắm! Khắc Huy không nói với bọn anh thì đã đi Mỹ.-Dương Thắng.-Em không hỏi Diệu Phương?
-Diệu Phương không nói mà chỉ khóc. Thấy vậy em cũng không hỏi nữa!-Hạ Lâm khẽ thở dài.
-Nếu bọn họ còn yêu thì chắc chắn sẽ trở về bên nhau!-Dương Thắng cười.
-Dương Thắng, có chuyện gì chúng ta đều cùng nhau vượt qua nhé!-Hạ Lâm nhìn Dương Thắng.-Em không thể tưởng tượng ra được em sẽ sống như thế nào nếu không có anh!
-Ngốc quá!-Dương Thắng nở nụ cười rất ấm áp.-Sẽ không bao giờ xa em!
-Hứa nhé!-Hạ Lâm cười nhẹ
-Hứa!-Dương Thắng nói ngắn gọn nhưng làm Hạ Lâm rất hạnh phúc.
Chiếc xe lăn bánh đến ngôi biệt thự Hoa Quỳnh. Như tên gọi, bên ngoài trồng rất nhiều hoa quỳnh trắng, loài hoa mang màu rất tinh khiết. Hạ Lâm nhất định bắt Dương Thắng chờ ngoài phòng khách còn mình thì vào nhà bếp.
Một hồi sau, đèn tắt, Dương Thắng lo cho Hạ Lâm nên bước vào phòng ăn, vừa vào anh thấy ánh nến lung linh, chưa kịp suy nghĩ gì thì Hạ Lâm xuất hiện, trên tay là bánh sinh nhật nhỏ. Hạ Lâm hát bài chúc mừng sinh nhật cho Dương Thắng.
-Thổi nến đi!-Sau khi hát xong, Hạ Lâm nói.
Dương Thắng thổi nến xong, đèn bật sang lên, bánh kem từ tay Hạ Lâm bị Dương Thắng đặt xuống. Ôm lấy cô gái nhỏ nhắn này…
-Hạ Lâm, cảm ơn em!
-Anh không đặt bánh kem ở buổi tiệc nên em mới phải mua bánh kem cho anh!-Hạ Lâm cười nhẹ.-Lương hằng tháng của em anh trả ít quá nên chỉ mua cái bánh kem vừa đủ ăn thôi!
Anh chưa kịp trả lời thì bọt tuyết văng vào mặt anh. Hạ Lâm tinh nghịch dung bình xịt tuyết rồi chạy đi. Dương Thắng đuổi theo cô, giật bình xịt tuyết. Họ đùa giỡn mãi cho đến khi bình xịt tuyết hết tuyết. Một lúc sau họ ngồi lại ăn bánh kem với nhau…
***
Gia Minh nhận việc chở Lan Nhi về bằng chiếc xe thể thao, Lan Nhi hiện đang ở nhà Khắc Huy vì ba mẹ Lan Nhi có việc đi Mỹ một thời gian. Dù sao Lan Nhi sống cùng anh ông bà sẽ yên tâm hơn.
Gia Minh không chở Lan Nhi về nhà anh mà chở một mạch ra biển. Lan Nhi rất thích biển nhưng bây giờ đã khuya rồi, với lại đi cùng Gia Minh làm cô có chút không quen.
-Tại sao lại đưa em đến đây?
-Vì hôm nay trăng tròn! Trăng thanh gió mát, khung cảnh hữu tình anh chỉ nghĩ ngay được đến biển!-Gia Minh cười nhẹ.-Xuống xe đi!
Quả thật, vừa xuống xe, khung cảnh biển hiện ra, phía trên có nhiều sao và ánh trăng đang soi xuống mặt biển. Hai người dựa vào chiếc xe thể thao.
-Đẹp thật!-Lan Nhi rất thích biển, lại trong khung cảnh đẹp thế này không kiềm được nên thốt lên.
-Em thích là được!-Gia Minh nhìn Lan Nhi.
Lan Nhi chỉ mới 19t, còn rất trẻ, cô chỉ mới học đại học năm đầu tiên. Nhìn vẻ đẹp trong sáng của một cô gái, vẻ đẹp này đã làm anh say đắm từ cái nhìn đầu tiên, làm tim anh khẽ xuyến xao. Thật thì anh là một playboy, cảm giác với những cô gái chân dài kia chỉ là thoáng qua, nhưng với Lan Nhi thì khác. Khác rất nhiều…
-Gia Minh, chẳng phải Khắc Huy, anh ấy rất yêu chị Diệu Phương lắm sao? Mà chị ấy cũng rất yêu anh mà! Tại sao họ lại xa nhau những năm năm? Đến lúc gặp lại thì không khí xa lạ và ngượng như thế!!!
-Chuyện của bọn họ anh không rõ! Bọn anh hỏi thì Khắc Huy không nói!-Gia Minh nói.-Anh thấy chuyện này người ngoài chúng ta không giúp họ được nhiều! Lý do họ chia tay chúng ta còn không biết!
-Họ yêu nhau như thế lại chia tay!-Lan Nhi nhìn Gia Minh.-Làm em cảm thấy bất an với loại cảm giác yêu đương này quá!
-Không tin anh?-Gia Minh hỏi.-Nên vẫn chưa trả lời câu hỏi lần trước của anh à?
-Vấn đề không phải là tin hay không!-Lan Nhi cũng không biết trả lời thế nào.
Gia Minh từng là playboy, tình cảm hay chuyện gì đó với các cô gái khác, Lan Nhi không phải không quan tâm, nhưng mà quan tâm cũng được gì. Bản thân Gia Minh còn không biết mình đã quen bao nhiêu người thì làm sao mà Lan Nhi quản được. Và Lan Nhi sợ rằng mình cũng bị xem là trò đùa, người ta chỉ là tò mò và muốn chinh phục, chán rồi thì bỏ, đó chẳng phải là phong cách của các playboy sao!!
-Lần trước anh đã nói!-Gia Minh áp sát người cô gái này.-Tuy anh có chút đào hoa, tuy anh đã có thời từng là playboy, tuy anh là thằng không ra gì, tuy anh từng lừa gạt bao người, nhưng… anh, Triệu Gia Minh, xin thề rằng cả đời này anh sẽ không bao giờ dối gạt người con gái anh yêu, Trương Lan Nhi, anh sẽ mãi yêu thương và bảo vệ người con gái của anh! Vậy Trương Lan Nhi, em có chấp nhận Triệu Gia Minh này là bạn trai em không?
Lan Nhi không biết phải nói gì, một playboy như Gia Minh mà có thể nói những lời này sao. Lan Nhi rất hiểu các phong cách của các playboy, vì là hoa khôi nên các kiểu mà các anh chàng trong trường Lan Nhi rất quen thuộc.
-Đây là lần đầu tiên anh nói yêu một ai đó!-Gia Minh nói.-Anh yêu em, Trương Lan Nhi!
Có thể tin không? Một playboy chân chính thì chẳng nói yêu ai, chỉ dùng những từ trêu hoa ghẹo bướm để qua lại với các cô gái.
-Không tin anh?-Gia Minh kiên nhẫn nhìn cô gái đang bất động im lặng.
Khẽ nắm lấy bàn tay đang lạnh của Lan Nhi, Gia Minh đặt bàn tay đó lên иgự¢ mình, nơi trái tim đang đập.
-Có cảm nhận được không?-Gia Minh nói.-Tim anh đập rất mạnh, và đang lỗi nhịp vì em!
Lan Nhi cảm nhận được nhịp đập của trái tim kia, rất mạnh mẽ…
-Làm bạn gái anh nhé!-Gia Minh kiên nhẫn nói lại một lần nữa.
Một giọt nước mắt khẽ rơi trên gương mặt người con gái kia vì cảm động. Lan Nhi ôm chầm lấy Gia Minh, cô gật đầu rất khẽ.
-Ngoan! Anh làm em cảm động đến thế sao?-Gia Minh lau đi giọt nước mắt kia.-Đây chỉ là những lời nói xuất phát từ trái tim anh!
Lan Nhi không nói được gì nữa…
-Ngoan! Gật đầu là được rồi!-Gia Minh khẽ cười.
Nâng bàn tay của Lan Nhi lên, Gia Minh lấy ra một chiếc nhẫn trong túi áo, khẽ đeo vào ngón áp út của ai đó. Sau cùng là một nụ hôn phớt nhẹ trên môi như minh chứng…
***
Bảo Anh và Tuấn Anh đang đứng trước căn biệt thự của Bảo Anh. Ba mẹ Bảo Anh rất ít khi ở nhà, hầu như mỗi năm chỉ về được hai ba lần. Họ chuyển quyền thừa kế 5% cổ phần trong Tập đoàn Royal cho Bảo Anh. Lớp 11 là hoa khôi của khối, học chung với nhóm Khắc Huy và được đàn anh khối trên là Tuấn Anh theo đuổi, đến khi Tuấn Anh sắp ra trường thì hai người bọn họ quen nhau cho đến bây giờ.
-Anh về luôn à?-Bảo Anh đang mở cửa thì hỏi.
-Anh có thể ở lại à?-Tuấn Anh trêu.
-Nếu anh muốn!-Bảo Anh nói không hề nhìn Tuấn Anh mà chỉ tập trung mở cửa.
Sau khi mở cửa xong, Tuấn Anh lái chiếc moto vào bên trong.
-Anh sao lúc này lại chạy moto? Có đua xe như trước không đấy?-Bảo Anh cau mày nhìn chiếc moto.
Hồi còn học cấp ba, Tuấn Anh cùng nhóm của Khắc Huy rất hay lui tới bar, hút thuốc, đua xe với họ rất thường xuyên. Nhưng từ khi lần lượt từng người có bạn gái thì rất ít khi đến.
-Lo cho anh à?-Tuấn Anh xuống xe, khẽ mỉm cười.
-Không. Em chỉ lo cho những người đi đường!-Bảo Anh trề môi.
-Thật vậy sao?-Tuấn Anh khẽ nhíu mày nhìn cô gái này.
-Đương nhiên!-Bảo Anh nghiêm mặc.
Thật ra câu trả lời nguyên bản là “Đương nhiên là không!” nhưng Bảo Anh chỉ nói hai chữ đầu. Tuấn Anh không truy cứu nữa, khoác tay qua eo Bảo Anh bước vào bên trong.
-Từ khi quen em! Anh đua xe không đến năm lần!-Tuấn Anh cười.
Họ quen nhau được sáu năm, mà từ đó đến giờ Tuấn Anh đua xe không đến năm lần!?
-Khó tin!-Bảo Anh nói.
Gỡ bàn tay đang dính chặt vào eo mình ra, Bảo Anh xuống dưới bếp lấy lên một chay nước suối.
-Anh thông cảm! Nhà em chỉ có nước suối!
-Anh biết!-Tuấn Anh khẽ cười.
Bảo Anh và Tuấn Anh ngồi xuống ghế sofa. Khẽ đưa vòng tay qua ôm eo Bảo Anh thật chặt, kéo cô nhích lại gần mình hơn.
-Anh à! Có lẽ Khắc Huy và Diệu Phương họ còn yêu nhau rất nhiều!-Bảo Anh nói.
-Anh có cảm nhận được là không khí giữa bọn họ rất ngượng.-Tuấn Anh nói.
-Em mong họ có thể quay lại!-Bảo Anh thở dài.
-À, chiều mai có lẽ anh phải đi Anh một chuyến!-Tuấn Anh nói.
-Gấp thế? Anh đi bao lâu?-Bảo Anh khẽ buồn.
Tuấn Anh là Phó Giám đốc của Tập đoàn Royal nên rất thường xuyên đi công tác, nhất là lúc Khắc Huy còn ở nước ngoài.
-Hai hoặc ba tuần!-Đôi mắt có chút buồn.-Sẽ rất nhớ em đấy!
-Công việc mà! Hai ba tuần em đợi được!-Bảo Anh trêu.-Miễn là anh đừng đi cả đời, lúc ấy em sẽ không đợi anh đâu!
-Anh sẽ không bỏ bà xã của anh đâu!-Tuấn Anh khẽ hôn lên đôi mắt xinh xinh.
-Em cưới anh khi nào?-Bảo Anh nhìn Tuấn Anh, phản bác về hành động lúc nãy.
-Sẽ thôi!-Tuấn Anh cười.-Gọi anh là ông xã nhé!
-Không thích!-Bảo Anh nhíu mày.
-Ok.-Tuấn Anh cười.-Đến lúc cưới em sẽ gọi như thế! Anh không vội, anh có thể chờ!
Bảo Anh khẽ gật đầu, sau này nhất định sẽ gọi như thế…
-Sau này sinh con, em muốn đặt tên cho nó là gì?-Tuấn Anh vuốt nhẹ mái tóc xoăn xoăn.
-Em không biết! Nhưng sẽ là một cái tên giống anh!-Bảo Anh chống cằm suy nghĩ.-Tuấn Huy, anh thấy thế nào?
-Đẹp! Em đặt tên như thế chứng tỏ em rất yêu cha nó!-Tuấn Anh cười.
-Chỉ là tên con trai!-Bảo Anh hỏi.-Nếu là con gái anh muốn đặt tên gì?
-Bảo Ngọc!-Tuấn Anh nói sao một hồi suy nghĩ.
-Quyết định như thế nhé!-Bảo Anh mỉm cười hạnh phúc.
-Nhất định!-Tuấn Anh nhìn Bảo Anh ôn nhu.-Bà xã à, anh muốn có con ngay bây giờ…
Tuấn Anh nhìn vào gương mặt xinh đẹp kia, khẽ dung tay vuốt nhẹ má. Đặt một nụ hôn sâu vào đôi môi cô gái này…
-Anh muốn em…
.............................