Tôi ngồi giữa bóng đêm như một con vô hồn. Trong mắt tôi bây giờ không còn ai ngoài chính tôi nữa, mắt tôi nhoè đi, tôi chỉ nhìn thấy một mình tôi. Một con bé chưa làm được gì cho đời, một con bé vô vị, một con bé bất hiếu, một con bé rồi đây chỉ đem lại cho ba, em trai, bạn bè tiếng khóc, nỗi buồn và cả sự lo lắng. Nước mắt nó chảy, mặn đắng ở bờ môi. Ai hiểu được lòng tôi bây giờ?
” Rầm, cộc, cộc ”
- Duyên ở cửa ra
- Mày đừng có khùng kiểu đó
- Mày sẽ không sao đâu đừng lo
- Bác sĩ nhầm đó không phải sự thật đâu
- Na ơi mở ra đi con
- Chị ! Mở ra đi, bọn em phá cửa đó
Haha ! ” Nhầm “, nhầm có duyên thế? Bọn nó tưởng tôi là con ngu hả?. Tôi mệt, tôi sock, tôi buồn, tôi chán, tôi muốn buông xuôi mọi thứ. Cái mùi xốc của bệnh viện khiến tôi khó chịu, tôi ghét phải thở ôxi, tôi ghét chuyền nước, chuyền hoá liệu. Tôi tháo ra hết, chẳng thèm lấy băng chùi máu nữa. Máu me tè le ra đó, tôi cứ để mặc nước chảy tràn lan. Nhưng còi báo động đã lên tín hiệu, các bác sĩ chạy vào bởi vì họ có chìa khoá các phòng bệnh mà. Họ tiến lại gần tôi và không ngừng động viên :
Một cô y tá thưòng gọi tôi là bé dễ thương nói :
- Sao cháu lại làm vậy hả bé dễ thương?
- Bác biết con đau lòng lắm khi nghe tin này mà – Bác sĩ Toàn dổ dành tôi
- Con làm thế này sẽ nguy hiểm lắm biết không? Con mà có chuyện gì thì ba biết làm sao? – Ba tôi vừa nhìn mà ông rơi nước mắt. Tôi thương ông lắm……
Còn riêng bọn bạn tôi thì chỉ đứng nhìn, một nỗi buồn chan lẫn sự lo lắng hiện lên khuôn mặt của bọn nó. Tôi vẫn cứ im lặng, không nói một tiếng. Bởi tôi ko muốn nói nữa.
………….
Một lúc sau các bác sĩ ra ngoài bởi đã hoàn thành xong nhiệm vụ. Khong quên nhắc nhở tôi. Bọn nó bước lại :
- Bọn tao xin mày, xin mày nói di D
- Đừng làm bọn tao sợ
- Mày dừng nhìn bằng con mắt vô hồn như thế
- D àh ! Mày như vậy bọn tao đau lòng lắm
Đến bây giờ thì tôi khong thể không nói :
- TẠI SAO TỤI MÀY KHÔNG CHO TAO BIẾT? SỢ TAO ĐAU ÀH, SỢ TAO BUỒN ÀH, BAY GIỜ TỤI MÀY CHO TAO BIẾT THÌ QUÁ MUỘN RỒI.
Tôi khóc nấc lên sau khi nói, tôi ôm chầm lấy Thảo mà khóc. Chưa bao giờ tôi khóc trước mặt bọn nó ngoài lúc mất mẹ.
Bọn nó im lặng, không gian vắng lặng, im lìm như để tôi khóc. Để nghe tiếng tôi khóc, hay khung cảnh cũng buồn vì tôi? Thật sự tôi suy sụp lắm. Tôi buồn lắm, lòng đau như dao cắt nhưng chẳng ai biết được điều này.
Thằng Tuấn với đôi mắt đỏ hoe :
- Mày đừng như vậy nữa. Cố gắng lên
- Cố gắng? Cố gắng bằng niềm tin àh?
Cứ thế tôi khóc, khóc để cảm thấy nhẹ lòng hơn. Khóc để biết rằng mình đang tồn tại và khóc cho chính bản thân mình nữa. Các thầy cô biết chuyện, ba tôi cũng đã nói chuyện với họ, để họ tạo điều kiện cho tôi tốt nhất. Nhưng còn tạo điều kiện gì nữa? Chắc chắn tôi sẽ không qua ngưỡng cửa lớp 10 được nữa. Yôi sẽ sống được bao nhiêu lâu nữa? Buồn quá đi thôi. Thầy Hiền tiến lại chổ tôi :
- Em phải có niềm tin vào chính bản thân mình, e đừng buồn. Tất cả mọi người luôn bên cạnh em. Nhà trường cũng thế, em là nhân tài, em mạnh mẽ mà, em sẽ làm được, em sẽ biến niềm đau thành nụ cười. Thầy tin và mọi người đều tin tưởng ở em như đã từng tin.
……….Tôi im lặng 2 hàng nước mắt cứ rơi, lúc này tôi yếu đuối, tôi không còn là bé Duyên ngày nào, thay vào đó là một con bé cứ dằn vặt bản thân, tôi không nghĩ cho tôi, tôi chỉ nghĩ cho mọi người. Dù tôi có chuyện gì thì tôi chỉ mong muốn đừng có tiếng khóc đừng có nỗi buồn bởi vì lúc tôi còn sống tôi đã từng rất ngoan .
Một lúc sau thầy cô về, tôi giữ lại bình tĩnh và nói với ba và bọn nó :
- Ra ngoài hết đi
Mọi người ra ngoài hết. Còn tôi trong căn phòng, tôi cứ nghĩ quẩn, nghĩ lung tung. Tiếng mở cửa và là Đỏ. Tôi nói với nó :
- Đỏ đến đây làm gì ?
Nhưng không ! Nó không nói, nó không còn ánh mắt của con người đầy thủ đoạn, mà trông rất thuơng. Nó khóc đấy ! Tôi hiểu nó, rất hiểu, không có một cái gì khiến nó chảy nước mắt cả. Đến lúc này thì tôi không thể lạnh lùng được với nó, bởi tôi làm thế thì nó càng buồn hơn nữa vì chính lúc này nó đã đau lòng đến như thế nào :
- Đừng khóc nữa được không Đỏ ?
Nó cầm đôi tay yếu ớt của tôi nắm chặt :
- Lỳ phải cố lên, lỳ không được yếu đuối. Đỏ hiểu lỳ, đừng giấu bản thân mình làm gì nữa. Buồn lắm phải không?
Lại khóc ! Tôi muốn cầm lòng, cầm nước mắt lại lắm nhưng không thể, nó không còn nghe lời tôi nữa. Tôi gục vào vai nó khóc, bờ vai ấy luôn vững chắc như ngày nào nhưng trái tim tôi không còn thuộc về con người này, bờ vai này nữa.
Chợt có một người bước vào, bọn bạn tôi cũng đứng phía sau. Nó mĩa mai tôi :
- Một con người giả tạo, mày thì bệnh tật *** gì ?
- Trong mắt mọi người mày luôn là thiên thần. Mày ૮ɦếƭ đi thì tao tin
« Bốp «
Thằng Trường lại tát thẳng mặt con Ly. Dường như nó chạm vào nỗi đau của tôi, vì nó từng là người bạn tôi tin tưởng, yêu quý nhất, sao nó có thể vứt bỏ lương tâm mà nói những lời này ? Tôi chỉ biết quay mặt đi.
- Con dog kia mày nói cái gì ? mày ra đây
Con Thảo kéo con Ly ra ngoài. Tôi nghe loáng thoáng tiếng của Đỏ :
- Tao khinh mày, tao ghét mày, tao căm thù mày Ly ạh ! Mày biến cho khuất mắt tao. Đồ con người vô lương tâm
Bọn nó ra ngoài, tôi bất thần hỏi vu vơ :
- Bộ D đáng ghét lắm hả? D ૮ɦếƭ đi mọi người mới tin hả? Sao mọi người ác quá vậy ? D có bao giờ làm hại tới ai đâu, sao cứ làm D đau lòng quá vậy ?
Tôi khóc không nỗi nữa, môi khô ráp, nước mắt cạn khô, lòng quá đau. Tôi không còn nhìn thấy một cái gì nữa
……………………..
Sáng hôm sau tôi nói với ba và nhóc V.A :
- Cho con về nhà
- Con hãy ở lại điều trị
- Sống không ? – Tôi hỏi trống không
- Ba ……- Ông ấp úng
Tôi tự động bước ra khỏi giường, ba tôi cũng cho tôi về. Nhưng các bs nói chuyện gì với ba tôi đó. Về đến nhà tôi lặng lẽ bước lên phòng đóng cửa phòng lại. Tôi đau các khớp xương, nhức nhối, đau cổ họng kinh khủng. Còn khó thở, tôi coi qua gương nhìn mình da mặt trắng bệch giờ chuyển qua tím tái.
Ôi không ! Đau quá. Tôi cố trườn lại và mở của phòng rồi kêu ba với V.A :
- Ba ……V.A ơi ! – giọng tôi nhỏ dần
- Chị ! Chị sao vậy ? Ba ơi ba ba ơi ba
Nó hốt hoảng, thế rồi tôi lịm dần …………………
Giờ là phần tôi và bạn tg cùng nhau làm tiếp :
“ alo “
- Tuấn àh? Kêu mấy đứa lên bệnh viện, chị tao lên đây lại rồi
- Được rồi
Khi bọn bạn con D lên thi thấy nó đang nằm viện, nằm trong phòng hồi sức. Nhìn qua tấm kính, nó thở ôxi, người ta chuyền gì cho nó nhiều lắm. Ai nhìn cũng thưong xót, nhìn da mặt tím tái của nó, ai cũng sợ sệt một điều gì đó tới…………
Một lúc sau bác sĩ An ra, ông ấy chậm rãi nói :
- Giờ cuộc sống con bé chỉ tính từng ngày, mong mọi người chuẩn bị tinh thần
- Không ! – Con Thảo nghe xong kịp thốt lên rồi xỉu luôn
Còn ông Toản thì đứng không vững. Thằng nhóc V.A chỉ biết khóc, nó khóc như một đứa trẻ. Bọn nó chẳng biết sẽ đối mặt ra sao. Thằng Rin thốt lên :
- Phải chi nó đi du học còn đở hơn là giờ nó ở lại rồi ra đi mãi mãi.
Một nỗi đau không đáy !
1 ngày, 2 ngày nó hồi sức lại nhưng nó không còn cảm nhận được mùi vị của thức ăn, lưỡi nó mất hết cảm giác. Cứ ăn xong là ói khiến mặt mày xanh lè xanh lét. Nó cứ nhìn xung quanh một cách vô hồn rồi lại gục mặt khóc, nó suy sụp lắm rồi, nó gầy đi, sút cân trông thấy.
Chú Toản tiến lại gần nó rồi hỏi :
- Giờ con muốn đi đâu?
- Đi biển
- Ngày mai ba sẽ đưa con xuống Vũng Tàu
- Bọn cháu đi nữa – Chúng tôi đồng thanh nói
- Được
Ngày hôm sau chúng tôi xuống nhà nó sớm, nó vẫn ăn mặc những bộ đồ cá tính nhưng khuôn mặt của nó lại biến sắc. Mặt từ tím tái lại chuyển qua xanh xao, vàng vợt. Nó cười nhưng là nụ cười gượng gạo chứa đựng sự đau khổ. Nhưng nó có biết rằng, chúng tôi – những người bạn chí cốt của nó còn đau gấp ngàn lần.
Đến biển, nó chơi đùa với chúng tôi như chưa xảy ra chuyện gì. Nó ngồi nói :
- Tụi mày àh, sau này dù ra sao đi chăng nữa cũng đừng quên tao nghe
Chúng tôi cố gắng lấy hết bình tĩnh để nói chuyện với nó :
- Nhất định rồi làm sao bọn tao quên mày. Mà nói tùm lum gì vậy hả? sao quên được mà quên với lại mày có chuyện gì đâu mà quên – thằng Thành lần đầu tiên nói ” dễ nghe ”
- Không đâu mày àh
- Cứ tin vào bọn tao
- Mày không sao cả
- Tụi mày biết không? Ở bên kia sẽ là một màu trắng toát, tao sẽ không còn buồn vì cái gì nữa, nó rất êm ấm nhẹ nhàng nè, không còn những cơn đau bất tử, tụi mày sẽ không còn đau đầu bởi cái con nhóc lạnh lùng này nữa nè. Àh tao còn gặp bà với mẹ nữa. Tụi mày phải vui cho tao
Nó vừa nói mà khiến tất cả chúng tôi ai cũng phải rơi nước mắt. Nó nói như thể là nó chuẩn bị trước rồi thì phải. Chẳng ai nghĩ, ai mong, chẳng ai muốn nó như vậy đâu. Thằng Trường, thằng Tuấn, không ai nói được lời nào. Nếu như nó có chuyện gì thì chúng tôi sẽ mất đi một người bạn. Trời đất ơi, có ai nghĩ đến đâu mà.
Rồi buổi chiều chúng tôi về.
Đến tối có một lá thư điện tử vào hòm thư của mỗi đứa với cái mail rất lạ : always.loveyou912@yahoo.com. Khi chúng tôi mở ra thì đó là thư của nhóc HQ gữi cho chúng tôi :
” Các bạn của tôi àh !
Tao rất tiếc rằng không theo tụi mày đến sau này, mới chơi với nhau thôi nhưng tao biết tụi mày thương tao lắm nhỉ? Tao cũng thương tụi mày lắm nhưng tao cứ lạnh lùng vậy thôi. Đừng trách tao nhé, àh Thảo này sau này có con nào *****ng tới mày tao lại không bảo vệ được mày nữa rồi. Thôi thì tự lập nhé, tao cho mày 1 cơ hội tự lập đấy, hãy khẳng định chính bản thân mình. Nhớ rằng không được yếu đuối ở trường hợp nào đâu. Xem tao mà noi gương nè ( hihi ). Còn Tuấn thì đừng làm ai khổ vì mày nữa nghe, riêng Trưòng thì D thương T nhiều nhất đó. Kiếp sau nhất định D sẽ không thả T ra đâu nhưng mà bây giờ T phải kiếm một ai khác đó, phải thật hạnh phúc.
Thôi tao cũng không biết nói gì cả. Tụi mày ơi ! Tao khóc rồi nè, không bao giờ được quên tao đó nhé. Hãy làm những việc mà tao chưa làm xong giùm tao với nhé. Nhớ rằng đừng bao giờ quên đứa bạn này.
Cứ thế tôi khóc, khóc để cảm thấy nhẹ lòng hơn. Khóc để biết rằng mình đang tồn tại và khóc cho chính bản thân mình nữa. Các thầy cô biết chuyện, ba tôi cũng đã nói chuyện với họ, để họ tạo điều kiện cho tôi tốt nhất. Nhưng còn tạo điều kiện gì nữa? Chắc chắn tôi sẽ không qua ngưỡng cửa lớp 10 được nữa. Yôi sẽ sống được bao nhiêu lâu nữa? Buồn quá đi thôi. Thầy Hiền tiến lại chổ tôi :
- Em phải có niềm tin vào chính bản thân mình, e đừng buồn. Tất cả mọi người luôn bên cạnh em. Nhà trường cũng thế, em là nhân tài, em mạnh mẽ mà, em sẽ làm được, em sẽ biến niềm đau thành nụ cười. Thầy tin và mọi người đều tin tưởng ở em như đã từng tin.
……….Tôi im lặng 2 hàng nước mắt cứ rơi, lúc này tôi yếu đuối, tôi không còn là bé Duyên ngày nào, thay vào đó là một con bé cứ dằn vặt bản thân, tôi không nghĩ cho tôi, tôi chỉ nghĩ cho mọi người. Dù tôi có chuyện gì thì tôi chỉ mong muốn đừng có tiếng khóc đừng có nỗi buồn bởi vì lúc tôi còn sống tôi đã từng rất ngoan .
Một lúc sau thầy cô về, tôi giữ lại bình tĩnh và nói với ba và bọn nó :
- Ra ngoài hết đi
Mọi người ra ngoài hết. Còn tôi trong căn phòng, tôi cứ nghĩ quẩn, nghĩ lung tung. Tiếng mở cửa và là Đỏ. Tôi nói với nó :
- Đỏ đến đây làm gì ?
Nhưng không ! Nó không nói, nó không còn ánh mắt của con người đầy thủ đoạn, mà trông rất thuơng. Nó khóc đấy ! Tôi hiểu nó, rất hiểu, không có một cái gì khiến nó chảy nước mắt cả. Đến lúc này thì tôi không thể lạnh lùng được với nó, bởi tôi làm thế thì nó càng buồn hơn nữa vì chính lúc này nó đã đau lòng đến như thế nào :
- Đừng khóc nữa được không Đỏ ?
Nó cầm đôi tay yếu ớt của tôi nắm chặt :
- Lỳ phải cố lên, lỳ không được yếu đuối. Đỏ hiểu lỳ, đừng giấu bản thân mình làm gì nữa. Buồn lắm phải không?
Lại khóc ! Tôi muốn cầm lòng, cầm nước mắt lại lắm nhưng không thể, nó không còn nghe lời tôi nữa. Tôi gục vào vai nó khóc, bờ vai ấy luôn vững chắc như ngày nào nhưng trái tim tôi không còn thuộc về con người này, bờ vai này nữa.
Chợt có một người bước vào, bọn bạn tôi cũng đứng phía sau. Nó mĩa mai tôi :
- Một con người giả tạo, mày thì bệnh tật *** gì ?
- Trong mắt mọi người mày luôn là thiên thần. Mày ૮ɦếƭ đi thì tao tin
« Bốp «
Thằng Trường lại tát thẳng mặt con Ly. Dường như nó chạm vào nỗi đau của tôi, vì nó từng là người bạn tôi tin tưởng, yêu quý nhất, sao nó có thể vứt bỏ lương tâm mà nói những lời này ? Tôi chỉ biết quay mặt đi.
- Con dog kia mày nói cái gì ? mày ra đây
Con Thảo kéo con Ly ra ngoài. Tôi nghe loáng thoáng tiếng của Đỏ :
- Tao khinh mày, tao ghét mày, tao căm thù mày Ly ạh ! Mày biến cho khuất mắt tao. Đồ con người vô lương tâm
Bọn nó ra ngoài, tôi bất thần hỏi vu vơ :
- Bộ D đáng ghét lắm hả? D ૮ɦếƭ đi mọi người mới tin hả? Sao mọi người ác quá vậy ? D có bao giờ làm hại tới ai đâu, sao cứ làm D đau lòng quá vậy ?
Tôi khóc không nỗi nữa, môi khô ráp, nước mắt cạn khô, lòng quá đau. Tôi không còn nhìn thấy một cái gì nữa
……………………..
Sáng hôm sau tôi nói với ba và nhóc V.A :
- Cho con về nhà
- Con hãy ở lại điều trị
- Sống không ? – Tôi hỏi trống không
- Ba ……- Ông ấp úng
Tôi tự động bước ra khỏi giường, ba tôi cũng cho tôi về. Nhưng các bs nói chuyện gì với ba tôi đó. Về đến nhà tôi lặng lẽ bước lên phòng đóng cửa phòng lại. Tôi đau các khớp xương, nhức nhối, đau cổ họng kinh khủng. Còn khó thở, tôi coi qua gương nhìn mình da mặt trắng bệch giờ chuyển qua tím tái.
Ôi không ! Đau quá. Tôi cố trườn lại và mở của phòng rồi kêu ba với V.A :
- Ba ……V.A ơi ! – giọng tôi nhỏ dần
- Chị ! Chị sao vậy ? Ba ơi ba ba ơi ba
Nó hốt hoảng, thế rồi tôi lịm dần …………………
Giờ là phần tôi và bạn tg cùng nhau làm tiếp :
“ alo “
- Tuấn àh? Kêu mấy đứa lên bệnh viện, chị tao lên đây lại rồi
- Được rồi
Khi bọn bạn con D lên thi thấy nó đang nằm viện, nằm trong phòng hồi sức. Nhìn qua tấm kính, nó thở ôxi, người ta chuyền gì cho nó nhiều lắm. Ai nhìn cũng thưong xót, nhìn da mặt tím tái của nó, ai cũng sợ sệt một điều gì đó tới…………
Một lúc sau bác sĩ An ra, ông ấy chậm rãi nói :
- Giờ cuộc sống con bé chỉ tính từng ngày, mong mọi người chuẩn bị tinh thần
- Không ! – Con Thảo nghe xong kịp thốt lên rồi xỉu luôn
Còn ông Toản thì đứng không vững. Thằng nhóc V.A chỉ biết khóc, nó khóc như một đứa trẻ. Bọn nó chẳng biết sẽ đối mặt ra sao. Thằng Rin thốt lên :
- Phải chi nó đi du học còn đở hơn là giờ nó ở lại rồi ra đi mãi mãi.
Một nỗi đau không đáy !
1 ngày, 2 ngày nó hồi sức lại nhưng nó không còn cảm nhận được mùi vị của thức ăn, lưỡi nó mất hết cảm giác. Cứ ăn xong là ói khiến mặt mày xanh lè xanh lét. Nó cứ nhìn xung quanh một cách vô hồn rồi lại gục mặt khóc, nó suy sụp lắm rồi, nó gầy đi, sút cân trông thấy.
Chú Toản tiến lại gần nó rồi hỏi :
- Giờ con muốn đi đâu?
- Đi biển
- Ngày mai ba sẽ đưa con xuống Vũng Tàu
- Bọn cháu đi nữa – Chúng tôi đồng thanh nói
- Được
Ngày hôm sau chúng tôi xuống nhà nó sớm, nó vẫn ăn mặc những bộ đồ cá tính nhưng khuôn mặt của nó lại biến sắc. Mặt từ tím tái lại chuyển qua xanh xao, vàng vợt. Nó cười nhưng là nụ cười gượng gạo chứa đựng sự đau khổ. Nhưng nó có biết rằng, chúng tôi – những người bạn chí cốt của nó còn đau gấp ngàn lần.
Đến biển, nó chơi đùa với chúng tôi như chưa xảy ra chuyện gì. Nó ngồi nói :
- Tụi mày àh, sau này dù ra sao đi chăng nữa cũng đừng quên tao nghe
Chúng tôi cố gắng lấy hết bình tĩnh để nói chuyện với nó :
- Nhất định rồi làm sao bọn tao quên mày. Mà nói tùm lum gì vậy hả? sao quên được mà quên với lại mày có chuyện gì đâu mà quên – thằng Thành lần đầu tiên nói ” dễ nghe ”
- Không đâu mày àh
- Cứ tin vào bọn tao
- Mày không sao cả
- Tụi mày biết không? Ở bên kia sẽ là một màu trắng toát, tao sẽ không còn buồn vì cái gì nữa, nó rất êm ấm nhẹ nhàng nè, không còn những cơn đau bất tử, tụi mày sẽ không còn đau đầu bởi cái con nhóc lạnh lùng này nữa nè. Àh tao còn gặp bà với mẹ nữa. Tụi mày phải vui cho tao
Nó vừa nói mà khiến tất cả chúng tôi ai cũng phải rơi nước mắt. Nó nói như thể là nó chuẩn bị trước rồi thì phải. Chẳng ai nghĩ, ai mong, chẳng ai muốn nó như vậy đâu. Thằng Trường, thằng Tuấn, không ai nói được lời nào. Nếu như nó có chuyện gì thì chúng tôi sẽ mất đi một người bạn. Trời đất ơi, có ai nghĩ đến đâu mà.
Rồi buổi chiều chúng tôi về.
Đến tối có một lá thư điện tử vào hòm thư của mỗi đứa với cái mail rất lạ : always.loveyou912@yahoo.com. Khi chúng tôi mở ra thì đó là thư của nhóc HQ gữi cho chúng tôi :
” Các bạn của tôi àh !
Tao rất tiếc rằng không theo tụi mày đến sau này, mới chơi với nhau thôi nhưng tao biết tụi mày thương tao lắm nhỉ? Tao cũng thương tụi mày lắm nhưng tao cứ lạnh lùng vậy thôi. Đừng trách tao nhé, àh Thảo này sau này có con nào **ng tới mày tao lại không bảo vệ được mày nữa rồi. Thôi thì tự lập nhé, tao cho mày 1 cơ hội tự lập đấy, hãy khẳng định chính bản thân mình. Nhớ rằng không được yếu đuối ở trường hợp nào đâu. Xem tao mà noi gương nè ( hihi ). Còn Tuấn thì đừng làm ai khổ vì mày nữa nghe, riêng Trưòng thì D thương T nhiều nhất đó. Kiếp sau nhất định D sẽ không thả T ra đâu nhưng mà bây giờ T phải kiếm một ai khác đó, phải thật hạnh phúc.
Thôi tao cũng không biết nói gì cả. Tụi mày ơi ! Tao khóc rồi nè, không bao giờ được quên tao đó nhé. Hãy làm những việc mà tao chưa làm xong giùm tao với nhé. Nhớ rằng đừng bao giờ quên đứa bạn này.
” Hãy nhớ không được khóc khi biết tin buồn về tao. Tụi mày phải luôn nhớ tao và tụi mày luôn sống mãi trong lòng nhau.
………………..”
Xin trích một ít trong đoạn thư đó. Không đứa nào đủ can đảm để đọc hết lá thư này, nó luôn hi sinh vì bạn bè, nó luôn sống và nghĩ về người khác, nó biết nó luôn chịu thiệt thòi nhưng nó vẫn cam lòng. Sao ông trời ác với nó quá vậy? Thì ra trong cái hoàn hảo của nó lại có một định mệnh nghiệt ngã như vậy. Chúng tôi không dám tưởng tượng ra cái gì sẽ đến với nó bởi vì chúng tôi không thể chịu nỗi…….
Chợt tiếng điện thoại của con Thảo reo lên và……..
” alô ”
- Thảo nói với mọi người nhanh lên bệnh viện. Nhanh lên
Giọng thằng V.A hoảng hốt. Cả đám thất thểu chạy lên bệnh viện. Chúng tôi vừa chạy đến cũng là lúc các bác sĩ đẩy giường ra ngoài, có một người nằm trên đó nhưng phủ lên một tấm mền trắng. Thằng nhóc V.A khuỵu gối quỳ thụp xuống đó. Còn riêng chúng tôi bước đi không vững, thằng Tuấn hét :
- KHÔNG ! KHÔNG PHẢI NÓ ! KHÔNG !!!!!
Ông bác sĩ bước lại như lần báo tin về mẹ nó :
- Xin chia buồn, vì cả bệnh tim và ung thư máu cùng phát một lúc, sức đề kháng nó kém nên………
Con Thảo nhào tới :
- Bác ơi ! Bác không thấy nó rất thông minh sao? không thấy nó rất dễ thương sao? Sao để nó ૮ɦếƭ nhanh vậy? Bác không thấy bác ác sao? Bác ơi…….
Nó khóc không thành tiếng, nỗi đau quá lớn. Chúng tôi ai cũng khóc hết. Chỉ riêng thằng Trường đứng ૮ɦếƭ trân như tượng nãy giờ, nó dựa vào tường, nó khóc. Rồi chúng tôi cố lê chân lại giở chiếc khăn trắng ra nhìn mặt nó lần cuối. Trên môi nó nở một nụ cười nhẹ. Nhớ hồi chiều nó vẫn còn cười đùa với chúng tôi ngoài biển, nó vẫn……Trời ơi ! Sao mày đi sớm quá D ơi.
Đó là 8h35′ ngày 29/4…………………..
Suy nghĩ của thằng Trường……
Một nỗi đau vô hình ! Tôi không thể tưởng tượng được những gì đang diễn ra. Sao lại là người con gái tôi thương yêu, sao lại nghiệt ngã quá. Một người luôn vì mọi người, tốt đến thế, tài đến thế sao cuộc đời trớ trêu thế. Hay mẹ nó về đưa nó đi. Không ! Mẹ nó đã kì vọng vào nó rất là nhiều mà. Không thể như thế được, hay những người như nó chỉ xứng làm thiên thần hộ mệnh cho mọi người. Tôi thấy mắt cay xè, nhoà đi, tôi không thấy được những gì trước mắt. Tôi chỉ biết người tôi thương đã bỏ tôi đi mãi mãi rồi. Còn nhớ 30/4 cả nhóm định đi Đà Lạt chơi. Vậy mà giờ thiếu một người, cái ngày đáng lẽ chúng tôi tụ họp như mọi ngày để đi chơi thì là đám tang của nó. Một màu trắng xoá khiến trái tim tôi lạnh giá.
………….Sáng ngày 30/4………….
Mặt mũi ai cũng bất thần, thầy cô đến hết chứ không còn đại diện một vài người. Họ cũng khóc, họ thương nó nhiều bởi vì nó là niềm tự hào cho ngôi trường ấy. Thầy Trung lại nói :
- Tấm lòng em như thế sao giờ đầu bạc lại tiễn đầu xanh thế này hả em?
- Hãy yên nghỉ em nhé
- Em ơi ! Em đã từng sống và em đã rất ngoan
Khóc ! Tiếng khóc bao trùm, nỗi buồn tận đáy lòng. Nhìn khuôn mặt chú Toản, không cất thành lời, ông khóc không nỗi nữa. Thằng nhóc V.A thì là một cú sock lớn. Ngày nào chị nó còn bên cạnh nó mà giờ nằm đó rồi. Ai mà không đau cho được.
Có nhiều thư chia buồn, lẵng hoa dự đám tang cho nó bởi vì khi còn sống nó làm rất nhiều việc thiện nhưng chúng tôi không nói chi tiết. Lúc miền trung lũ lụt nó đã kêu gọi mọi người ủng hộ, trẻ mồ côi cơ nhỡ nó giúp đỡ sẵn lòng. Nước mắt vẫn lắng đọng trên môi tôi.
Nhưng trên thiên đường nó và mẹ nó đang rất hạnh phúc thì sao??? Tôi không thể sống thiếu nó. Những kí ức về nó ùa đến, tôi như suy sụp. Ba mẹ tôi cũng biết, cũng hiểu. Họ cũng rất quý nó, nhất là mẹ tôi. Bà khóc rất là nhiều.
Duyên ơi ! D ra đi để lại cho bao người nỗi buồn khôn xiết !
……………..
Trên bia mộ nó có một hàng chữ : ” Con ơi ! Lúc con sinh ra sao người ta cười mà con khóc. Để rồi con ૮ɦếƭ đi người ta khóc con lại cười ! ”
…….Hôm nay đã 5/5 nhưng tiếng khóc chưa dứt…………..!
***** THE END *****