Hôm nay là buổi thứ 6. Cả 6 ngày không hề gặp mặt nó, không hề thấy nó, đến nhà thì không cho gặp mà nói cách khác là muốn cho gặp lắm nhưng nó không chịu gặp ai.
Thằng Trường và thằng Đỏ là 2 thằng buồn hơn hết, dù vẫn đôi co với nhau nhưng ai cũng thấy nhạt tẻ. Còn riêng bạn bè của bọn nó thì cũng thiếu thiếu cái gì khi vắng nhóc HQ.
Chờ mãi đến ngày thứ 4 ( tức 6 ngày không gặp nhóc HQ ). Vậy mà nó vẫn không đi học. 15′ đầu giờ hôm nay vắng lặng. Bạn bè, cả lớp ai cũng nhìn vào chiếc ghế trống của nhóc HQ.
Thầy Hà đến. Việc làm từ 6 ngày nay của ông là hỏi :
- Bạn D chưa đi học hả các em
Nhìn ông ấy buồn, có lẽ thương thay cho nhóc HQ. Bỗng :
- Thưa thầy em vào lớp
Chính là nhóc HQ ! Nhưng chiếc khăn tang quấn gọn gàng trên đầu vẫn không gỡ. Vì người ta nói đeo là có hiếu với người đã khuất. Nó luôn giữ trọn tiết làm con. Nhìn cái khăn tang trên đầu nó ai cũng chùng xuống. Ai cũng cúi mặt lặng lẽ.
- Em vào chổ đi D.
Nó lặng lẽ xách cặp xuống. Nó đã trắng mà giờ còn trắng hơn, nhưng có vẻ gầy hơn nhiều. Mặt không có chút gì gọi là vui vẻ cả. Đã 1 tuần từ ngày mẹ nó ra đi. Nỗi buồn còn vương mãi trong nó.
Thế mà, có người lại nhẫn tâm đến mức lên tiếng :
- Giờ này còn đeo khăn tang làm gì nữa? Làm như không ai biết D mất mẹ không bằng
Lập tức ông thầy quát lên :
- PHƯỢNG, EM NÓI CÁI GÌ VẬY HẢ?
Lúc đó dưới lớp xôn xao lên :
- Con chó
- ******, biến đi
- Sao thầy không đuổi học nó đi cho rồi
- Biến đi mày
Thằng Trường đứng lên quay ra phía sau :
- Này Phượng, lớp này không phải chổ dành cho những con người như Phượng, giờ xin chuyển lớp chưa muộn đâu. Cấm xúc phạm đến con D
Thằng Đỏ cũng bước tới chổ con Phượng :
- Mày muốn ૮ɦếƭ hả con chó này.
Nó toan giơ tay lên tát thì con nhóc HQ phía sau đỡ kéo tay lại và nói với con Phượng :
- Tôi là tôi, cấm Phượng nói gì.
Rồi nó bước về chổ. Cúi đầu, lại khóc. Cả lớp biết nó khóc nên đã vây quanh nó như một nguồn động viên lớn. Thầy đứng trên xúc động dâng trào. Thật sự là tội lắm. Ông nói với cả lớp :
- Thời gian này mong các em sẽ giúp đỡ bạn D để bạn vượt qua nỗi đau này. Còn riêng em Phượng bước lên phòng nề nếp. Tôi sẽ không nhận học sinh như em nữa.
Không chần chừ gì cả lớp vỗ tay, cảm ơn thầy. Đến lúc này con Phượng còn nghêng ngang bước khỏi lớp. Vì nó biết rằng nói gì trong thời gian này nhóc HQ cũng không **ng tới nó, vì nhóc HQ đã quá đau buồn. Tính nó là thế rồi.
Vào tiết nào thầy cô cũng hỏi nó. Cũng động viên nó ít nhất 1 câu. Rồi không ai nói gì.
Lúc ra về. Nó không chờ đợi một ai, kể cả nhóc V.A nó cũng không đợi. Nó nhanh chân đi về một mình để lại sau lưng lời bàn tán, nhưng khi nào nó cũng có nhóm bạn của nó phù trợ.
Ra tới nhà xe :
- Duyênnnnnnnnnnn!
Nó quay đầu lại nhưng không nói gì :
- Đi dạo với bọn tao cho khuây khoả nhé.
- Đúng đó, đi với bọn tao đi
- Mày……- con Thảo chưa kịp nói đã nức nở khóc
- Đi cho bớt buồn D àh – thằng Tuấn lên tiếng
Chỉ có thằng Trường là im lặng nhìn vào khuôn mặt nó lúc này. Nó vẫn không nói gì trước sự kinh ngạc của mọi người. Rồi nhóm thằng Đỏ đến :
- Lỳ !
- Đi dạo với bọn này đi
- Ùhm cho bớt buồn
- Đi đi Lỳ – thằng Đỏ nói giọng buồn buồn
Nó ngó qua 2 bên. Thằng Tuấn đứng lên trên nói :
- Bọn này đưa nó đi rồi, hok làm phiền các ” đại gia “.
- Thôi ! ” dân thường ” không hợp đi với nó đâu, đừng lắm chuyện. Tránh ra
- Không tránh làm gì nhau? – con Thảo thôi khóc đứng chống nạnh
Lập tức thằng Ty bước lên hỏi :
- Gan nhỉ? muốn gì đây?
- Kệ tôi chứ, liên quan tới cậu àh?
- Nhìn cũng đẹp gái mà đanh đá thế ” chống ề ” đấy – thằng Ty nói
- Cậu….
Mặt con Thảo đỏ bừng vì tức giận . Rồi nhóc HQ lên tiếng :
- Thời gian này, mọi người đừng làm phiền tôi. Tránh ra tôi về.
Vẫn lời nói ấy, vẫn giọng nói ấy, nhưng nó lạnh giá hơn, nó thờ ơ hơn. Nó không còn là D như lúc nào nữa. Lúc này cả 2 bên tránh đường cho nó đi.
______
Về với suy nghĩ của con D……….
Tôi biết tôi làm cho mọi người lo lắng. Đã 1 tuần kể từ ngày mẹ mất tôi vẫn chưa hết bị ám ảnh, tôi đã cố gắng rất nhiều, cố gắng để tìm kiếm lại con người của mình khi còn mẹ. Đang suy nghĩ thì ba tôi vào phòng – Chính là chú Toản, nhưng tôi đã đồng ý gọi ông ấy là ba :
- Con hôm nay đi học tốt chứ con?
- Ba àh, vẫn buồn lắm ba àh
- con cố gắng lên con
- Cố gắng nhưng không đ….c b…a àh
Tôi lại nghẹn ngào, tôi đã khóc rất nhiều. Khóc đến nỗi tưởng như đã cạn khô nước mắt. Ba tôi nói :
- Ba sẽ đưa con đi thi, ba sẽ làm những gì mẹ chưa làm cho con, được không?
- Dạ
Tôi đáp miễn cưỡng, thật sự tôi cần mẹ hơn ai hết. Trong đêm khuya tôi vẫn nghe văng vẳng bên tai tiếng mẹ gọi tôi. Tôi phải tập dần với cuộc sống không có mẹ, không có mẹ nhắc nhở, không có mẹ kề bên, không có mẹ…….Tất cả không có mẹ………….
- Con lại khóc đấy àh? Con đừng khóc nữa, ba thương – ông ấy nói nhưng với giọng xót xa.
- Con không sao.
Rồi ông ấy đi ra ngoài, để lại một mình tôi trong căn phòng trống. Nhớ mẹ quá, nhớ mẹ thật đấy. Rồi tôi online. Nghe nhạc và onl yahoo messenger.
Cả nick thằng Trường online. Tôi liền ẩn nick. Thằng Trường vẫn cứ pm cho tôi, giống như dạng nhắn tin cho tôi :
Nhóc Baby : D ah
Nhóc Baby : hay~ co^’ gang’ len^ D nhe’
Nhóc Baby : du co chuyen j xay ra tr se mai ben canh D
Nhóc Baby : Co le d dang met lam phai ko, d con khoc nua k?
Nhóc Baby : troi lanh lam, nho mac ao vao
Nhóc Baby : mai d co di an sang k tr qua cho di
Nhóc Baby : chac d dang nghe nhac dung k?
Nhóc Baby : sau con mua troi lai sang, co len d nhe
Nhóc Baby : tr mun noi ngan loi : ” I love you ”
Tôi đọc được những dòng đó. Thằng Trường thật sự thật lòng với tôi thế sao? Tôi reply lại :
Bé na : xin lỗi Trường, D đây.
Nhóc Baby : d an nik ah
Bé na : ùhm.
Nhóc Baby : d con bun nhieu lam k?
Bé na : Còn, nhưng rồi sẽ qua thôi.
Nhóc Baby : tr tin d se lam dc. ma`
Bé na : ùhm có lẽ D sẽ làm được.
Nhóc Baby : D ah tr noi cai nay dc k
Bé na : Cứ nói đi
Nhóc Baby : D hay la d nhu luc trc co dc ko?
Bé na : nhưng cần thời gian
Khi nói chuyện với nó xong tôi cứ nằm suy nghĩ . Những lời nói trên mạng của nó khác hẳn con người ngoài. Cũng có chút gì đó thờ ơ nhưng vẫn ấm áp lạ thường. Mà có lẽ đối với ai nó cũng như thế. Những gì nó nói như xoáy vào thâm tâm tôi vậy.
Mong rằng nó sẽ cố gắng trở lại bình thường. Chỉ mong có thế mà thôi. Bỗng :
” Em mơ ngày xưa đôi ta………”
Tiếng chuông điện thoại tôi kêu lên.
- alo
- Trường phải không?
- Ai vậy?
- Tao Đỏ đây
- Có chuyện gì?
- Mày ra ngã ba gần sân vận động có việc
- Làm gì?
- Tao nói thì ra đi
- Tao không ra thì sao
- Thì hèn, haha
Nó cười xong rồi cúp máy luôn, không chờ tôi hỏi thêm. Xuống nhà tôi gặp ngay ánh mắt c ủa má :
- Con đi đâu đấy?
- Co….n
Tôi đang ấp úng thì :
- Qua nhà bé Duyên hả? Con mua cho nó cái gì nhé, má thấy dạo này nó gầy tội nó
- Dạ
Tôi nói và lấy xe đi. Buổi tối chứ đâu phải buổi ngày, tôi thấy có chuyện gì không hay, nhưng mà chẳng lẽ thằng Đỏ lại nhục thế sao? Vừa dừng xe lại thì :
- Nó đó – Tiếng thằng nào nói lớn
Lúc đó cả đám nhào ra, đứa cầm côn đứa cầm gậy , có cả đứa cầm mã nữa. Tôi giật mình. Tôi vẫn không thấy thằng Đỏ đâu cả. Lúc này tôi biết mình chạy thì chạy không được rồi, vì bọn nó cũng có xe, rượt theo có mà ૮ɦếƭ luôn. Tôi liền nói :
- Mấy người là ai
- Đ.m tao là ai phải nói với mày àh?
- Vậy Đỏ đâu?
- Thằng mặt l` này, đừng nói mày ngu đến vậy chứ?
Không chần chừ gì, bọn nó xông lên. Tôi chỉ biết tránh chứ đánh sao nỗi bọn này? với lại tôi có phải dân giang hồ đâu mà đánh? Tôi không nghĩ thằng Đỏ nó bỉ ổi đến mức này đâu.
Ôi không ! Thằng kia chém tôi một phát vào tay rồi. Đau và máu chảy. Tôi quỵ xuống và lịm dần……..
*****
Lúc này thằng Trường được người chung quanh đưa đi bệnh viện. Có đứa bạn ở gần đó biết nên liền gọi điện cho thằng Hiếu rồi thằng Hiếu gọi cho mấy đứa lên bệnh viện. Coi ra vết thương nặng và sâu, cái bọn kia thì chém xong bọn nó chạy hết. Nhưng làm việc này chính là thằng Đỏ chứ không ai hết. Con người nó thay đỗi hoàn toàn. Chẳng lẽ nó không biết trong lúc này con D nó đang phải chịu một áp lực lớn hay sao? mà nó còn làm như vậy. Trong đám không đứa nào cho nó biết hết. Nhưng….
__________________________________________________ _____
Tôi mới ngã lưng một chút thì thằng nhóc V.A chạy vèo vào phòng tôi một cách hoảng hốt :
- Chị….C…chị…Thằng Sáu bị bọn nào chém ở bệnh viện rồi
Tôi định coi như không nghe thấy những gì nó nói nhưng mà tôi không thể nào mà không nghe và không quan tâm cái tin này. Tôi ngồi bật dậy hỏi nó :
- Ai chém?
- Em không biết nữa, bọn thằng Tuấn mới gọi điện cho em.
Tại vì đang buồn chuyện này, rồi lại có chuyện khác, mà thằng Trường nó nào có xích mích với ai đâu mà sao lại bị như vậy. Hay là……
Sau đó tôi với nhóc V.A chạy lên bệnh viện. Tôi thấy lo cho Trường thật sự nhưng mà có lẽ vì là bạn bè hay sao đó. Tôi không quan tâm tới tình cảm của mình lúc này. Thằng Tuấn thấy tôi lên liền kéo thằng nhóc V.A lại chữi :
- Cái thằng này, đã nói đừng cho con D nó biết
- Thì hoảng quá ai mà nhớ
Tôi liền lên tiếng :
- Đến đây rồi chẳng lẽ đuổi về àh hay sao nói vậy?
Tôi nói nhẹ và nhỏ hơn mọi ngày, tôi không muốn mở miệng, tôi muốn giữ im lặng. Rồi bọn con Thảo với mấy đứa ngồi ở đó, đang nói gì với nhau. Bọn nó ngước lên nhìn tôi, nhưng tôi không nhìn và tôi chỉ hỏi :
- Nó đang nằm ở đâu?
Bọn nó liền trả lời :
- Nó đang ở trong phòng cấp cứu
- Đang khâu tay thì phải
- Tội nó ghê
- Ờ đúng đó, nếu nói ra, hiền nhất trong đám này phải là thằng Sáu
- Nó có bao giờ gây hiềm khích với ai đâu?
- Hay….
Thằng Tin chặn lời thằng Rin :
- Mày định nói cái gì? im đi.
Rồi cả đám im bặt và tôi………….cũng im. Tôi biết sự im lặng của tôi khiến mọi người khó chịu, nhưng mẹ lấy mất nụ cười và giọng nói của tôi mất rồi. Mẹ đã đi được 8 ngày rồi. Nhớ mẹ thật đấy. Mắt lại cay xè, nhưng nước mắt không chảy. Tôi phải mạnh mẽ, phải cố gắng lên. Một lúc sau bác sĩ ra và thấy tôi, ông ấy sững sờ phút chốc rồi nói :
- Bé dễ thương con cố gắng và giữ gìn sức khoẻ con nhé.
Rồi ông ấy cười. Bọn kia đứng dậy nhao nhao :
- Thằng Sáu nó sao rồi ạh?
- Thằg bạn cháu nó có bị nặng không ạh?
- Không sao đâu, xược qua tay một chút, nhưng chảy nhiều máu thôi. Da nó nhạy quá. Các cháu vào thăm thì vào đi.
Rồi bọn nó nhào vào thăm. Còn tôi thì chẳng tâm trí đâu vào thăm, thế là tôi ngồi ở ngoài. Ngồi lặng lẽ như vậy, bỗng :
- D đến thăm Tr sao không vào?
Thằng Trường ở đâu chui ra làm tôi hết hồn. Tôi liền đáp :
- Cứ vào nói chuyện với mấy đứa đi, đừng để ý đến tôi…àh D
- Đau thật đấy
- Ai làm việc này? – Tôi hỏi
Tôi nhìn vào mắt nó khiến nó lúng túng. Nó cứ ngập ngừng không nói. Tôi mới bảo rằng :
- Thôi, ráng giữ gìn sức khoẻ, có gì chiều mai gặp. Tôi về.
Rồi tôi đi ra khỏi bệnh viện trước con mắt ngỡ ngàng của bọn thằng Tuấn, Con thảo với mấy đứa, bọn nó đã cố gắng để thằng Trường tiếp xúc với tôi nhưng trong thời gian này thì khó ai mà nói chuyện được với tôi dài dòng. Tôi mệt mõi ! Chỉ có thế………
________________________________________________
Thằng Trường……..
Tôi không thể nói ra với nó là thằng Đỏ làm việc này, nếu như tôi nói ra lại là một gánh nặgn cho nó. Thời gian này đã quá đủ với nó rồi, nó chịu không nỗi nữa rồi. Bây giờ lại thêm rắc rối nữa làm sao nó vác nỗi? tôi không đành lòng. Tôi ngồi im nhìn bóng nó khuất dần, cùng lúc đó bọn kia nhào ra và hỏi tới tấp :
- Thằng Đỏ phải không?
- Nó kêu người đập mày hả?
- Sao mày không kêu bọn tao mà mày đi có một mình?
- Ngu thật đấy.
Tôi kể lại sự việc cho bọn nó. Đứa nào cũng tức thay rồi tôi nói thêm :
- Đừng kể chuyện này cho nhóc HQ nhé
- Bọn tao biết rồi
- đúng đó, nhớ đừng để cái miệng mình làm hại cái thân……..nó.
- Ùhm thằng Đỏ chó má thật.
- Thiệt, thằng súc vật.
Thằng Tuấn đứng dậy nói :
- Để nó tao sẽ xử đẹp
- Tao nữa – thằng Hiếu nói tiếp
Nhưng con Thảo liền phản bác ý kiến của 2 đứa đó :
- Tụi mày điên àh? biết nó là ai không? biết nó như thế nào không? đối đầu không nỗi đâu.
- Nó lén được thì mình chơi đc – thằng Tuấn vẫn thế
Tôi liền nói :
- Chuyện này là do tao thích con D thôi. Tụi mày đừng xé chuyện nhỏ ra to mày ạh.
Cả bọn im lặng. Vì nhóc HQ tôi có thể hy sinh mọi thứ. Mong rằng nó không biết chuyện này. Nhưng nó như một con người khác vậy. Tôi cứ chìm trong suy nghĩ. Bỗng :
- Cháu chào 2 bác ạh – Cả đám đồng thanh
Hoá ra ba mẹ tôi, họ đi mua cháo cho tôi. Ông bà ấy liền nói :
- Con đỡ chưa? ăn chút gì nhé
- Tôi phải báo công an kiếm được bọn làm con tôi thế này
Tôi giật mình, liền nói :
- Thôi mẹ ạh. Dù gì chuyện cũng xảy ra rồi. Đừng làm to chuyện. con không thích
- Nhưng…
Tôi cắt ngang lời mẹ tiếp :
- Thôi mà mẹ
- Àh, bé Duyên nó nhờ mẹ đưa cho con cái này. Chắc nó mua ở siêu thị đấy.
Mẹ tôi đưa cho tôi cái hộp dâu tây, vì dâu tây là món khoái khẩu của tôi. Sao nó biết được nhỉ? Tôi vui vì nó đã quan tâm tới tôi……..
Tôi chẳng biết nói sao. Nhưng chuyện này là ai làm? ai lại khiến nó như vậy? Đúng là như lời bọn kia nói. Trong đám thì thằng Trường là hiền nhất, không bao giờ mà gây sự với ai trước cả. Vì sao vậy? Chợt tôi giật mình bởi vì thấy kẻ thù lớn nhất của Trường chính là Đỏ. Nhưng không ! Đỏ sẽ không làm như vậy. Tôi cứ lắc đầu ngoay nguẩy.
Lúc này, tôi nghĩ là có ai đó muốn *** hại thằng Trường. Luôn loại bỏ cái tên ở đầu danh sách đó là Đỏ. Vì tôi biết con người đỏ không như thế.
Chiều hôm sau……
Thấy thằng Trường đến với băng tay thằng Đỏ với đám của nó ngồi cười khoái chí. Nhìn ánh mắt như muốn khiêu chiến với thằng Trường. Chúng tôi ngồi một góc trong lớp, bọn thằng Đỏ ngồi 1 góc. Bỗng :
- Tay bạn Trường sao thế?
- Bạn có sao không? có nặng lắm không?
- Tội nhỉ?
Rồi hùa theo đó là những tiếng châm chọc, cười nhạo. Thằng Tin tức thay cho thằng Trường liền lên tiếng :
- Nó bị sao liên quan đ’ gì tới tụi mày?
- Bạn mà
Từ ” Bạn ” nó kéo dài đến mức ớn lạnh. Tôi vẫn im lặng, tôi không quen nói nhiều. Tôi thấy trong việc này có sự nhúng tay của Đỏ. Nhưng một bên tôi lại không tin đỏ làm việc này. Chắc là không đâu ! Đầu tôi đang có 2 ” thiên thần ” đấu đá.(30)
Tôi biết có chuyện không hay. Nhưng bọn kia nói vậy thì chắc chắn có sự nhúng tay của Đỏ rồi. Tôi liền lại kéo tay thằng Đỏ và nói :
- Đỏ đang làm trò gì ? chuyện này do Đỏ làm phải không ?
- Lỳ không nên quan tâm,tốt nhất Lỳ đừng hỏi .
Tôi im lặng, con Thảo chạy lại hỏi thằng Đỏ và cả đám bạn nó cũng đứng đó :
- Thằng chó kia mày làm phải không?
- Tao chém nó thêm bẫn tay
Thằng Đỏ nói xong thì
” Bốp ”
Thằng Tuấn đấm cho thằng Đỏ 1 cái. Rồi bên bọn anh Đen,thằng Hoàng, Khá bay vào đập thằng Tuấn. Không chần chừ gì cả 2 đám nhào vào đập nhau. Tôi chẳng biết làm gì lúc này. Liền chạy ra can lại và nói :
- Thôi đi
Chẳng biết làm gì,chẳng biết xử sự sao, chẳng lẽ chuyện này là do Đỏ làm hay sao? Tôi không tin, tôi không muốn tin. Chẳng lẽ Đỏ thay đỗi đến thế sao? Thằng nhóc V.A rủ cả đám trốn học lên bệnh viện thăm thằng Trường vì chẳng có tâm trí học. Mà đúng thật là tôi không có tâm trí học. Nhớ mẹ quá! Sao cứ hết chuyện này đến rồi chuyện kia đến. Làm sao con chịu nỗi. Phải chi có mẹ để con tâm sự, để con ôm mẹ khóc. Mẹ ơi ! Nước mắt tôi lại rơi. Đã 10 ngày rồi.