Buổi sáng ám áp của thành phố nhộn nhịp,nó đang nằm trên giường,say sưa ngủ,nhưng nơi khóe mắt còn những giọt nước mắt vô thức động lại,hai gò má hồng lên trông rất đáng yêu.
Nó chợt tỉnh giấc,vươn vai kéo rèm cữa,ánh nắng chói chang làm mắt nó nheo lại nhưng nó cứ thích đứng đó nhìn cảnh vật xung quanh thật là đẹp.Nó vào VSCN và bước xuống nhà cười toe,nó là vậy đấy khi nào đau khổ lắm nó mới khóc chứ bình thường nó rất mạnh mẽ.
- Chào cả nhà!
- Ukm!xuống ăn sáng đi con_Dì nó dịu dàng đặt thức ăn xuống
- Cảm ơn dì!
- Thức ăn,ăn quen ko con??_Dì nó nhìn An âu yếm
- Vâng ngon lắm!_An cười nói
- Ôi trời ơi!nịnh quá nhỉ??_Nó nói lí nhí chọc An
- Em nói ai hả??_An lướm nó
- Ơ!!!nói gì nhỉ?em nói dì làm ngon quá!_Nó giả vờ vô số tội
- Em giỏi lắm!!
- Ủa?mà hôm qua làm sao con lên phòng ngủ được vậy??_Nó ngước lên nhìn cả nhà
- An bế con lên phòng đó!con gái gì mà chơi cho ngủ luôn vậy àk!_Papa nó bỏ từ báo xuống nói
- Anh hả?_Nó quay sang An
- Chứ ai nữa?đề nghị em giảm cân nhá!như heo vậy!
- Anh nói ai là heo hả??
- Ơ!anh nói thịt heo ngon ghê!_An đánh trống lảng\'
- Phải hong?_Nó nhìn An té lửa
- Phải mà!đúng ko Trúc_An cười nháy mắt với Trúc
- Vâng!đúng rồi!_Trúc tinh nghịch nháy mắt lại
- Hai người ăn Hi*p em!_Nó giận dỗi
- Có hong ta??_An cười giả vờ suy nghĩ
- Đâu có đâu!chị ăn Hi*p anh An hoài àk_Trúc bất bình,mới về được một ngày như Trúc và An đã rất thân.An thì rất giỏi thân thiện.
- Huhu ba coi kìa!_Nó nũng nịu khóc
- Ba thấy con ăn Hi*p hai đứa thì có_Papa nó cười nói,nó trở về căn nhà lại tràn ngập tiếng cười nói.
- Ba...._Nó tức
- Dì ơiiiiii...dì nói câu công bằng đi_Nó quay sang dì "cầu cứu"
- Hihi hai đứa ko được ăn Hi*p Như đó! mẹ đánh đòn àk_Dì nó dọa nạt
- Dì là số 1 mà!nghe chưa hả?_Nó đưa tay ra hiệu và quay sang "hai anh em An" nói
Thế là cả nhà cười trước sự ngây thơ và đáng yêu của nó.Ăn sáng xong nó đi dạo quanh nhà,nhìn mọi thứ xung quanh.Nó dang tay đón lấy mọi thứ hít thở thật sâu.
- Thoải mái chưa??_An từ phía sao nó
- Hihi cảm ơn anh_Nó soay lại nhìn An cười
- Vì điều gì??
- Về tất cả,lúc em khóc,em cười điều có anh!
- Ko có gì!em vẫn....._An ấp úng
- Ukm!có đôi lúc em tưởng mình đã quên nhưng thật sự ko thể nào?hình ảnh đó cứ hiện về và sâu thẩm trong tim em đang nhớ rất nhớ_Nó như hiểu An muốn hỏi gì.
- Giờ thì anh đã biết!
- Biết gì!
- Biết mà!_An cười
Thật ra An đã yêu nó từ rất lâu,từ lần đầu tiên nhìn vào ánh mắt nó,nhưng có lẽ An phải chấp nhận,An cứ ngở rằng sẽ làm nó quên đi hắn nhưng thật sự ko thể nào,An lặng nhìn nó,cảm giác gì đó nhói lên.
An bước nhanh ra khỏi nhà,An đã hẹn hắn,An muốn nói rõ mọi chuyện ko muốn thấy nó đau khổ như thế nữa,
Trên sân thượng của một tòa nhà cao thật cao,hắn đứng đó chờ An,trái tim hắn đập lên từng hồi,ánh mắt xa xăm bao trùm cả một bầu trời ảm đạm.
An bước tới,ánh mắt giận dữ,nắm áo hắn và đánh thật mạnh.
- Ông là đồ tồi!ông ko xứng đáng làm bạn tôi!
- ....................._Hắn im lặng,nghe An oán trách.
- Cú đánh này là đánh để thay tình cảm Như giành cho ông đấy!đến giờ phút này cô ấy vẩn còn yêu ông đó!
- Như...._Hắn khẽ nhìn vào đôi mắt An
- Tại sao??ông ko tranh giành cô ấy chứ?tại sao??
- Như còn yêu tui sao??_Hắn lay mạnh vai An
- cô ấy đã nói thế!
- Vậy còn ông và Như!
- Cô ấy chỉ xem tui là anh trai!_An cười khổ
- Cảm ơn ông_Hắn ôm An
- Đừng cảm ơn hãy làm cô ấy hạnh phúc!nếu ko tui đánh ông nữa đó!
- Ông đánh đau thật_Hắn cười sờ mặt
- Hihi_An cười nhìn phía xa
Hai người con trai nhìn nhau cười ,hắn hạnh phúc,niềm vui đã trở lại,nụ cười của hắn tất cả điều đã trở lại.Hắn muốn hét thật to hàng ngàn hàng vạn câu "anh yêu em" cho nó nghe.Câu mà 2 năm trước nó rất muốn nghe và bây giờ cũng vậy.
Buổi trưa đầy nắng có người con gái khá xinh đang đứng chờ một người,một người làm cô hạnh phúc,cô đang cười một nụ cười tuyệt đẹp.
- Chờ anh lâu ko??_Hắn chạy xe lên hỏi
- Ko lâu!có chuyện gì sao anh!_Nhi hỏi
- Hihi có chứ!lên xe đi!_Hắn cười nhìn Nhi
Nhi bước lên xe mà niềm vui khôn tả,hắn đã cười trở lại,nụ cười của người mà cô đã từng yêu."ừk...thì từng yêu"cô chợt buồn ngồi phía sau hắn,hắn im lặng ko nói gì nhưng cô cảm nhận được niềm hạnh phúc đang dân trào lên trong lòng hắn,rất hạnh phúc.
Chiếc xe dừng lại tại trung tâm mua sắm lơn,hắn chạy vào gữi xe và kéo Nhi vào trong.Bổng Nhi sững người khi nhìn thấy hắn đang từ từ tiến tới quầy bán trang sức.Cô đứng nhìn hắn hồi hộp" ko lẽ...muốn cầu hôn mình sao?ko thể nào?"Nhi vội sua đi dòng suy nghĩ của mình.
- Em lựa giúp anh nha!_Hắn nhìn Nhi nói,làm trái tim cô tan nát
Thật ra hắn muốn cầu hôn nó,muốn làm cho nó bất ngờ nhưng vì là con trai ko biết chọn nhẩn nên phải nhờ vả Nhi.Nhưng hắn đâu biết rằng chính điều này làm cô đau khổ.
- Ok!_Nhi cười nói,che giấu cảm xúc của mình,hắn cũng có thấy đâu vì hắn có nhìn cô đâu chứ!
- Lấy ch o em cái này chị nhé!_Nhi nói với chị bán hàng
- Đẹp ko!Như sẽ rất thích cho coi!_Nhi cười nhìn hắn
- Đẹp lắm!cảm ơn em!
Hai người đứng nhìn nhau cười rất tươi mà đâu hay biết rằng có người nảy giờ đã nhìn thấy tất cả,nhìn thấy hắn cười hạnh phúc bên Nhi.Nó đứng đó lòng nặng trĩu trái tim quặn lên từng cơn đau.
- Nè!sao đứng đây?_An vổi vai nó
- Chờ anh!em ko muốn mua đồ nữa!em muốn đi dạo!_Nó nói và bỏ đi
- Ơ!thật là......_An lắc đầu chạy theo
Trên thảm cỏ xanh của côn viên,nó đang dạo từng bước ,lòng nó đau lắm,hình ảnh hắn vui vẽ bên Nhi lại ùa về làm nó nghẹt thở.
- Em buồn sao??_An đi bên cạnh hỏi
- Ko có!
- Em đừng gạt anh!anh thấy rồi!_An nói lúc nảy anh cũng nhìn thấy được hắn và Nhi
- Em.....
- Anh yêu em_An dừng lại ôm nó dịu dàng
- ......................._Nó bất ngờ ko nói nên lời,đứng đó ôm nhẹ An
- Anh biết!em chỉ xem anh là anh trai,em còn rất yêu Khang,anh biết,nhưng anh ko thể lừa dối trái tim mình được nữa!những lúc em buồn,em khóc anh rất đau!
- Anh......_Nó ko biết phải nói như thế nào nữa
- Khang cho em niềm đau và nổi buồn!anh cho em niềm vui nhưng mà niềm vui thì dể quên còn nổi buồn thì nhớ mãi đó Như àk!
- An àk!em xin lỗi anh!em ko xứng đáng được anh yêu đâu?
- Em đừng nói vậy!em xứng đáng được như thế vì em là một người con gái biết nghĩ cho người khác.Haizz.....nhưng anh cũng sẽ như thế thôi!Em hãy về bên Khang đi!Khang còn yêu em đó!_An nói rời vòng tay nó ra
- Cảm ơn anh!_Nó nhìn An nói
Rồi An bước đi,trái tim anh đang đau nhói nhưng nỗi đau này yên bình lắm,ko dầy vò,ko nặng trĩu là nỗi đau hạnh phúc khi làm người mình yêu hạnh phúc.Nó bên cạnh An lòng cũng ấm áp lạ thường.An luôn mang cho nó cảm giác bình an như chính tên của anh vậy.
Nó mặt chiếc váy trắng,đang đứng đón taxi lòng nó đang rất hồi hộp lúc nảy nó nhận được điện thoại từ hắn.
- Alo!Ai đấy!
-< Anh nè!anh mệt lắm!>
- Sao cơ?
- < Anh....anh...khó thở quá!>
- Anh sao thế!_Nó bắt đầu lo lắng
-< anh....mệt và khó thở quá!>
-Anh đang ở đâu?
-< Khách sạn XX 301>
- Em đến liền!
-< Anh...anh....>
Tút...tút...tút...Nó chỉ nghe được tiếng tút dài từ hắn.Chiếc taxi chạy thật nhanh lòng nó đang dâng lên từng cơn đau,nó lo lắng cho hắn gần như muốn khóc.
Bước xuống taxi nó chạy thật nhanh vào trong thang máy,người nó đang rung lên bần bật,trái tim nó như muốn nổ tung ra.
"Tính...tong"Thang máy mở cửa ra,nó chạy thật nhanh đến phòng 301.Căn phòng im lặng nó đưa tay định rõ cữa thì cánh cửa tự mở ra.
Bổng nó nhìn thấy những ngon nến được thắp lên xung quanh căn phòng,những bông hồng được xếp thành hình trái tim và dòng chữ I LOVE YOU ở ngay giữa,bóng bay khắp trần nhà.
Đèn chợt tắt,dưới ánh nến lung linh một người con trai bước ra từ từ và là hắn.hắn ko bị gì cả chỉ muốn nó đến gặp nên phải đành gạt nó.
- Anh yêu em Như àk!_Hắn lại gần nói
- Yêu tui!_Nó nhếch mép cười,nó hạnh phúc lắm chứ nhưng nhớ lại cảnh hắn đi Bên cạnh Nhi
- Yêu em từ hai năm trước!
- Vậy sao?_Nó đáp hờ hửng
- Anh xin lỗi vì đã để em phải ra đi và đau khổ!
- Ko cần!bây giờ tui rất hạnh phúc!nếu anh ko sao thì tui về!_Nó nói và bước đi vì nó sợ nó sẽ ko kiềm được lòng mà chấp nhận hắn
- HẠNH PHÚC SAO?EM ĐỪNG TỰ LỪA DỐI MÌNH NỮA!!!!!_Hắn hét lên
- Vậy anh nói anh yêu tui àk!Nực cười!lúc nảy còn đi bên cạnh Nhi hạnh phúc giờ lại nói yêu tui!Nhanh thế nhỉ?_Nó cũng hét lên đầy khinh bỉ
- Sao em biết!_Hắn ngạc nhiên
- Nếu ko làm sao tui biết!
- Em nghen hả?
- Ai ghen chứ!tại thấy nên tui nói!_Nó lúng túng khi bị hắn nói trúng
- Cái này của em mà!_Hắn đưa cho nó hộp quà
- Cái gì đây!
- Mở ra đi!
-........................._Nó mở ra và ngước lên nhìn hắn
- Tặng em đó!đã làm em hiểu lầm!
- Vậy là.......
- Anh nhờ Nhi chọn đó!bây giờ thì chấp nhận chứ!
- Em........._Nó thoáng đỏ mặt
Hắn nhẹ nhàng đeo nhẩn vào tay nó và hôn lên,ngồi trong lòng hắn nó cảm nhận được hai tráo tim đang cùng hòa chung nhịp đập.
- Em có biết ý nghĩa của nhẫn ko?
- Thì là lời cầu hôn!
- Ko phải?
- Vậy là gì?_Nó tựa vào đầu hắn hỏi
- Nhẫn có hình tròn ko có nơi bắt đầu và nơi kết thúc,tượng trưng cho tình yêu vĩnh cữu và anh muốn chúng ta như thế!anh yêu em!_Hắn ôn tồn nói
- Em hiểu rồi!Em cũng yêu anh!
Hắn cúi đầu xuống hôn nó,nó nhắm mắt lại chờ đợi và........"RẦM".............Cánh cữa phía sau nó và hắn sập xuống và Thy,Trường,Nhi,An đang nằm lên nhau.
- Sao...sao...mọi người ở đây!_Nó đỏ mặt hỏi
- Tui kêu mọi người đi rồi mà!_Hắn nói lí nhí
- Tụi tui....Tại ông Trường đòi ở lại!_Thy ấp úng nói
- Sao...tại tui chứ!Tại Nhi kìa!_Trường nói và chỉ qua Nhi
- Ơ!tại....tại An đó!_Nhi nhắm mắt chỉ về phía An
- Hihi_Nó và hắn phì cười trước liên khúc đổ tội của tụi bạn
- NÈ!CƯỜI ĐỦ CHƯA?_Cả 4 đồng thanh làm nó và hắn sợ sợ
- Tại...tại...haha mắc....cười quá!_Nó ôm bụng cười
- Thôi mà!hihi_Hắn nắm tay nó
- Tụi tui thấy hết rồi nhá!_Thy cười gian nói
- Thấy gì!_Nó giả ngu
- Thấy gì ta!thấy gì An nhỉ?_Thy cười nhìn An
- Anh yêu em!_An quỳ xuống chân Trường nói
- Em....em....ngại quá àk!_Trường giả giọng con gái
- Hahahaha_Thế là cả đáp cười sặc sụa
Căn phòng khách sạn nhộn nhịp cả lên,nó nhìn thấy được niềm hạnh phúc từ mọi người và từ trái tim nó.
____________________Tại sân bay_____________
- Đi khỏe nha!tui nhớ bà lắm đó!_Nó ôm Nhi nói
- Ukm!bà cũng vậy!xin lỗi ko dự đám cưới được!
- Ko sao mà!_Hắn nói và ôm Nhi vào lòng
- Hạnh phúc nhé!quên anh đi!_Hắn nói vào tai Nhi
Rồi cô rời vòng hắn,kéo valli từ từ vào trong,nước mắt cô rơi,cố kìm lòng để mà ko khóc trước mặt nó và hắn.Bóng cô khuất dần sau những bức tường.
2 năm nữa lại trôi qua nó và hắn bên nhau thật yên bình và ngày hôm nay là ngày nó lên xe hoa,nó mặc chiếc váy cưới màu trắng tinh,trông nó chẳng khác nào một thiên thần.Nó hồi hộp đi qua đi lại làm Thy chóng cả mặt.
- Bà ngồi xuống dùm cái đi!
- Tui hồi hộp quá!
- Nhưng tui chóng mặt quá!
- Wou!con đẹp quá!_Dì nó bước vào khen
- Cảm ơn mẹ_Nó nói làm dì nó giật mình
- Con.........._Dì nó hạnh phúc ko nói nên lời,bà đã chờ đợi tiếng mẹ này suốt 20 năm.
- Con yêu mẹ!_Nó ôm dì nó vào lòng âu yếm
Hắn đứng bên ngoài nhìn nó,hắn mặc bộ vest đen đầy lịch lãm,đang sánh bước cùng nó lên đại sãnh và sau lời tuyên thề nó và hắn chính thức làm vợ chồng,sau nụ hôn dài và tràn pháo tay rực rỡ.
An nắm tay Thy đầy âu yếm và hạnh phúc,anh đã tìm thấy được một nữa của mình rồi và đó là Thy,Trường cũng cười hạnh phúc khi thấy nó đã bình yên.
Chiếc xe mui trần đang từ từ tăng tốc,nó đứng lên trên,tung bó hao về phía sau và vẫy tay chào mọi người,phút chốc chiếc xe mất dần.
Mỗi người sinh ra điều có một hạnh phúc của riêng mình và nó cũng vậy hạnh phúc của nó là hắn như một định mệnh đã an bài.
The End