Hy Thần sắc mặt tái nhợt, loạng choạng bước ra khỏi phòng ngủ của mẹ, đôi mắt lạnh lùng giờ đây mang theo vẻ u tối chưa từng thấy.
Hai bàn tay nhỏ bé dính đầy máu, mấy ngón tay run run làm cho máu rớt xuống sàn theo từng chuyển động của cơ thể.
Đó là máu của mẹ cậu. Nếu cậu không phát hiện kịp thời có lẽ mẹ cậu đã ૮ɦếƭ vì mất máu rồi. Suýt chút nữa cậu đã mất đi người mà mình thương yêu nhất.
Sau khi rửa sạch máu trên tay, Hy Thần quay trở lại phòng của mình, cô bé ấy vẫn đang chờ cậu.
Thiên Di ngồi trên chiếc ghế kê sát cửa sổ, chăm chú xem cuốn album ảnh mà Hy Thần vừa tặng cho cô bé. Thỉnh thoảng lại cười rất thích chí.
- Cạch!
Hy Thần mở cửa bước vào, sự u tối trong mắt đã bớt đi phần nào khi nhìn thấy nụ cười ấm áp của cô bé kia.
- Tiểu Di!
Thiên Di nghe thấy tiếng gọi liền ngẩng lên nhìn, thấy Hy Thần đứng đó phụng phịu, hỏi.
- Anh đi đâu mà lâu vậy?
- Nhà anh xảy ra chút việc...xin lỗi vì đón em đến đây rồi để em chơi một mình.
- Không sao để lúc khác chơi cũng được, em muốn xem hết ảnh trong quyển album này.
Thiên Di giơ giơ quyển album Hy Thần tặng lên, vui vẻ nói.
- Để anh bảo tài xế đưa em về cũng muộn rồi. Anh không muốn em vì anh mà bị mẹ mắng đâu. Hôm khác sẽ đón em đến chơi tiếp.
Hy Thần nhìn Thiên Di đầy ân hận, cậu nhóc rất muốn được nói chuyện với cô bé.
Ngồi trên xe, Thiên Di tay ôm chặt quyển album, trên môi là nụ cười trẻ con trong sáng và hạnh phúc.
Chiếc xe vừa dừng lại trước cổng nhà họ Hoàng Thiên Di đã nhác thấy bóng mẹ mình đang đứng đựi ở trong. Cô bé dù rất sợ nhưng vẫn không quên chào và cảm ơn bác tài xế. Sau đó ôm lấy quyển album, chậm rãi tiến vào trong nhà.
- Con vừa đi đâu về? - Lã Uyển Như đứng chắn trước cửa nhà nghiêm giọng hỏi.
Thiên Di nhìn mẹ, trong lòng không thôi lo lắng, lúc cô bé đi mẹ không có ở nhà, định bụng sẽ chơi một lát rồi về không ngờ mẹ lại về trước.
- Con...con...
- Hừ con lại dám trái lời ta chạy đến nhà họ Hàn chơi, hỗn láo. - Bốp!
Một cái tát như trời giáng rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của Thiên Di. Cô bé mắt buồn buồn nhìn mẹ.
Tại sao chị có thể chơi với Hy Thần còn cô bé thì không?
- Ra cổng quỳ đến khi nào không bước đi nổi nữa thì thôi, mày giống hệt bố mày, ngang bướng lì lợm.
Lã Uyển Như nổi đoá lên, lôi Thiên Di ra trước cổng bắt quỳ xuống.
Tử Di ở trong nhà nghe tiếng mẹ chửi mắng lúc này mới chạy ra, mắt rưng rưng nhìn đứa em gái nhỏ bên má phải hằn lên năm ngón tay, hai mắt đỏ hoe đang quỳ dưới đất.
- Mẹ là con cho em đi cùng anh Hy Thần, là lỗi của con mẹ đừng phạt em. - Tử Di nắm lấy tay mẹ, nghẹn ngào cầu xin.
- Con không phải xin cho nó, nếu nó biết nghe lời thì ta đã không phạt nó thế này.
- Mẹ...
Tử Di chưa kịp nói thì mẹ đã quay lưng đi vào trong nhà. Cô bé buồn bã ngồi xuống ôm lấy em gái, nhẹ nhàng dỗ dành.
- Mẹ đang giận nên mới như vậy, lát mẹ hết giận chị sẽ xin giúp em.
- Chị...tại sao mẹ lại cấm em không được lại gần anh Hy Thần, em rất thích nói chuyện với anh ấy.
- Chị cũng không biết...có lẽ vì Hy Thần đã có hôn ước với chị.
- Vậy chị có giận vì em chơi với anh Hy Thần không?
- Tất nhiên là không, em gái của chị thích Hy Thần đúng không?
- Em...em...
Thiên Di lúng túng không biết trả lời như thế nào, mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn. Tử Di bên cạnh cười phá lên, xoa xoa đầu Thiên Di.
- Em gái ngốc nghếch!
Trời đã ngả sang chiều, con phố vì thời tiết nóng nực mà trở nên vắng vẻ hơn. Hai chị em Thiên Di mồ hôi nhễ nhại quỳ dưới trời nắng.
- Thiên Di em có khát nước không để chị lấy cho em.
- Vâng!
Lúc Tử Di bê cốc nước ra đến cổng thì thấy em gái mình đang bị một người đàn ông cao lớn lôi lên xe ô tô đỗ gần đó. Cốc nước trên tay rơi xuống đất vỡ tan, Tử Di vội vàng chạy đến chỗ chiếc ô tô, miệng hét lớn.
- Thả em gái tôi ra!
Nhưng chiếc xe đã ngay lập tức rời đi chỉ để lại một vệt khói mờ.