Đến cổng của Công viên phần mềm Quang Trung (vì trước khi vào trường phải đi vào cái Công Viên này)
-Này, anh ngừng xe ở đây đi, tôi tự đi từ từ vào trường được rồi. – Bình Bình nói
-Why?
-Anh không thấy ai cũng đang nhìn àh, tôi sợ như vậy mà đi đến cổng trường thì…. – nó e dè
-Thì làm sao? Ảnh hưởng đến kinh tế nhà cô àh?
-Mắc công mọi người lại nói tôi cố tình chơi nổi hay gì gì đó, còn anh không sợ người ta nghĩ gì sao?
-Tôi cố tình đó thì sao nào kaka – Nó nhìn vào kính hậu thấy mặt hắn cười
đúng gian thật
-Anh….ngừng lại nhanh lên, nó đập đập nhẹ vào lưng hắn
-Uk, ngừng thì ngừng – Nói dứt lời, hắn phóng cái vèoooooo đến ngay trước cổng trường luôn.
-Đây, vừa ý chưa kaka
-Trời, suýt nữa thì tôi nhào xuống đất rồi đó biết không hả? phù….- Lúc này tay nó đang chạm nhẹ vào hai bên hông của hắn
-Sao nào, đừng có giả bộ giật mình mà sàm sỡ tôi chứ hehe
-Ơ…..- Nó vội giật tay lại, nát mặt ngượng ngùng.
-Tôi vào gửi xe, cô đứng đây chờ tý nhé, không được lên trước đó, biết chưa hả? – hắn chu mỏ tỏ vẻ hung dữ, sau đó vọt vào bãi giữ xe ^”^
Nó giơ nắm tay lên, hù sau lưng hắn và chợt nhìn xung quanh, mọi người ai cũng nhìn nhìn vào nó, nói xàm xì to nhỏ.
Thiên Bình lẳng lặng bước vào lớp học mà không chờ Ngô Hoàng vì sợ mọi người sẽ bàn tán xôn xao nếu thấy hai đứa đi cùng nhau. Nó khập khiễng ngồi ngay bàn đầu, vừa định thần chưa được bao lâu thì cánh cửa lớp mở toang.
-Này, đã bảo là chờ mà sao lại lên đây trước, chơi chẳng fair gì hết.Hình ảnh đã đăng – Hắn đập tay lên bàn và nhìn nó với ánh mắt giống như thằng nhóc bị người mẹ bỏ rơi.
-Thì…trước sau gì chẳng phải vào chung một lớp chứ.
-Cô…thiệt là đáng ghét.
-Giờ anh mới phát hiện ra ưu điểm của tôi sao Hình ảnh đã đăng
Hắn tức tối rõ ra mặt rồi nhìn thấy thằng con trai đang ngồi kế bên Bình Bình. Con mắt hắn trừng trừng nhìn tên đó với ám hiệu kêu “đi ra khỏi chỗ đó không thì chuẩn bị cháo ăn cả ngày đi”.Hình ảnh đã đăng Đứa con trai đó hiểu ý, mặt tối sầm lại xách ba lô bước ra khỏi bàn nhường chỗ cho hắn. Hắn bước vào chỗ trống đó trước sự ngỡ ngàng của mọi người, của bao cặp mắt đang hướng về hắn trong đó có cả Thiên Bình.
-Anh làm gì yạ…? – nó tỏ vẻ ngạc nhiên
-Tôi ngồi học…
-Sao lại ngồi đây, mọi khi anh ngồi ở dưới cơ mà
-Hôm nay thích thì ngồi đây, không cho à …
Những tiếng bàn tán xôn xao bắt đầu vang lên:
-Trời ơi, chuyện gì xảy ra vậy, mày có hiểu gì không Mai?Hình ảnh đã đăng – giọng con Lan ngân dài như ca cải lương
-Tao cũng không biết cái con khỉ gì cả…- Mai giọng thẩn thờ
-Chóng mặt quá bây ơi, thế giới đang đảo chiều. Lúc nãy nghe nào là “đợi” nào là “chờ” nữa cơ đấy. Lạy chúa tôi!
-Hay là Ngô Hoàng bị con nhỏ đó uy Hi*p cái gì? – Mai cố tìm ra lí do
-Mày khùng àh, Ngô Hoàng là ai mà lại bị một con nhỏ nhà quê uy Hi*p chứ.
-Nhưng cũng còn đỡ hơn là bị con nhỏ nhà quê lấy đi trái tim.
-Ùa ha,….Mày nhìn kìa, Ngô Hoàng cứ liếc mắt sang nhỏ đó, trời ơi, không thể chịu được, tức quá đi mất huhuhuhu – Lan xoa đầu bức tóc
***
Ở một nơi khác, Thiên Phong đang suy nghĩ vẩn vơ cùng những vần thơ về một nỗi nhớ ngu ngơ dành trao một mối tình nên thơ về một người con gái trong mơ.
Anh nhớ về hình ảnh hai người đó ngồi trên cùng chiếc xe lao nhanh qua sáng nay. Có vẻ như mọi thứ đang thay đổi theo chiều hướng tiêu cực so với mong đợi của anh.
Lòng anh trào dâng bao bất an về mối quan hệ của hai người đó sẽ tiến triển ngày một thân mật hơn.
“Làm sao đây? Làm sao để ngăn chặn cả hai đến với nhau một cách thật sự?” …ôi anh đang rất rối bời với những suy nghĩ về hắn và nó.
Anh đứng dậy khoác chiếc áo vào rồi lái chiếc xe phóng đi …
Giờ ra về, mọi người túa ra khỏi phòng như bầy ong vỡ tổ. Ngô Hoàng đề nghị dìu Bình Bình đi nhưng nó không đồng ý và tự ý đi một mình vì sợ miệng lưỡi thiên hạ lắm lời cay độc. Chợt. chuông điện thoại của Bình Bình reo lên :
-Hi anh Phong.
-Sao cơ? Anh đến đây đón em àh…? – nó ngạc nhiên
-…
-Ơ…thì…dạ em uống ngay ạh.
-Ai mà rảnh đến đón vậy? Không được, tôi không cho phép, không được đi. – Ngô Hoàng tức tối xen kẽ chút nhõng nhẽo.
-Ạch, what happened? It’s not depend on you.
-But I want it. – hắn đáp tỉnh bơ
-You’re crazy.
-Crazy for you.
-Merc ….. I …..(merc : kéo dài âm mang nghĩa “mad” .. merci : cám ơn. Cách nói lóng khi mắng một ai đó – Tiếng Pháp)
- Này cô không về chung với tôi sao?
- Đường nhà anh đâu có thuận với nhà tôi đâu, chỉ sợ làm phiền đến anh thôi, dù sao cũng cảm ơn anh vì lúc sáng đã đưa tôi đi nhé. – Nó mỉm cười
Cứ như thế, nó đi thẳng ra ngoài mặc cho Ngô Hoàng bước theo sau và lải nhải bên tai nó. Vừa bước ra ngoài cổng trước thì nó và hắn đều thấy một người, đó chính là Thiên Phong. Nhưng cả hai mang trong mình hai thái cực tâm trạng khác nhau, một người thì cảm thấy vui, thú vị và lạ lẫm khi Thiên Phong đến tận trường đón mình. Còn một kẻ thì tỏ ra bực bội, ghen ghét và cũng thấy lạ khi nhìn thấy anh ta xuất hiện ở nơi đây.
Lúc này, Thiên Phong đang đứng tựa vào chiếc xe SH300i, khoác trên mình một bộ đồ khác hẳn với mọi hôm. Anh nhìn “bảnh” ra hoàn toàn, phong thái sang trọng và lịch lãm của một người đàn ông trưởng thành, khiến cho mọi người đi ngang qua đều phải ngoái nhìn anh với vẻ mặt trầm trồ cứ tưởng là một người mẫu nổi tiếng nào đó đang ghé thăm trường.
Đứng ở phìa trong, Thiên Bình dụi mắt liên tiếp như không tin vào mắt mình, “anh ấy sao mà khác biệt quá vậy, thay đổi một cách hoàn toàn so với những gì mình thấy”. Trái tim nó chợt có những rung động bất thường, một trạng thái tâm lý rất ư bình thường của các bạn gái khi nhìn thấy một chàng trai tuyệt vời như vậy mà anh ấy lại thân thiết với nó nữa chứ.
Còn về phần Ngô Hoàng, đầu hắn như đang bốc khói, Hình ảnh đã đăngtrong trạng thái rất là ức chế tâm lý, hắn nhìn nét mặt của Bình Bình trông có vẻ mê mẩn anh ta rồi còn câu nói bụt miệng mà nó vừa phát ra. Hắn cảm thấy trái tim đang rất khó chịu, có cái cảm giác nhói, có cảm giác bứt rứt cũng như muốn tống khứ tên Thiên Phong ra khỏi cặp mắt của nhỏ vậy.
Sau đó, Bình Bình bắt đầu bước từ từ tiến về phía anh ấy, những bước chân nặng nề được nhấc lên. Ngô Hoàng bất chợt thấy nó di chuyển, hắn có cảm giác nó đang rời xa hắn theo từng bước chân … Hắn vội tìm cách nắm lấy tay nó, ngăn không cho nó bước tiếp nhưng cái khoảnh khắc ấy đã không xảy ra. Bàn tay hắn vụt qua tay Thiên Bình,…nắm hụt tay, …hắn với người theo nhưng sao đôi chân hắn nặng quá, tựa như dính chặt vào mặt đất. Bây giờ, hắn không thể nào bước theo, trái tim ngừng đập ngay khoảnh khắc ấy. Mọi thứ xung quanh dường như ngừng hoạt động ngoại trừ Thiên Bình.
Trong lúc này, ánh mắt của hai chàng trai nhìn nhau cứ như kẻ thù không đội trời chung nhưng…lại cùng mến một cô gái.
Trong lòng Ngô Hoàng vang lên những lời nguyện cầu rất lớn, lần đầu tiên trong đời hắn : “xin em đừng bước tiếp! xin em hãy quay về bên cạnh tôi lúc này! Xin ông trời hãy cho anh ta biến mất ngay lúc này! …. Xin cho tôi sức mạnh để có thể níu giữ em ở lại! …”
Bình Bình đứng trước mặt anh ấy, cả hai nói chuyện vài câu nghe rôm rả và nó có vẻ đã quyết định về chung với Thiên Phong nên đã leo lên xe. Mọi người xung quanh bắt đầu trầm trồ, xì xào với những nét mặt ngạc nhiên thích thú:
-OMG!!! Lại thêm chuyện gì nữa vậy Mai, tao choáng quá – nhỏ Lan dựa vào người con bạn
-Mày nhìn Ngô Hoàng kìa, anh ấy làm sao thế?
-Ùm, trông như bị bỏ rơi vậy, chẳng lẽ Hoàng thích nhỏ đó thật àh?
-Ôi!!!, giờ tự nhiên tao muốn làm con gái quê quá.
Hình ảnh đã đăng – Mai có vẻ đang mơ mộng
-Này thì quê nàyHình ảnh đã đăng – Nó kí đầu Mai
Bỗng chốc, Ngô Hoàng suy nghĩ lại cảm thấy mình quá ngốc nghếch khi nghĩ rằng mình thích con nhỏ nhà quê đó. Nhỏ đó có đáng cho mình thích hay không? Nó chỉ là một đứa con gái bình thường, chẳng có gì đặc biệt hay nổi bật cả… Những suy nghĩ trái ngược lúc nãy xuất hiện khi nhìn thấy hai người đó dần xa tầm mắt hắn. Hắn đang cố phủ nhận đi cảm giác của chính trái tim. Hắn tự cười bản thân sau đó quay lưng đi lấy con ngựa chiến của mình.
….
“Brùm brùm brùm”!!!, tiếng rồ ga của chiếc mô tô vang dội cả khuôn viên trường. Hắn vọt chạy với tốc độ không tưởng vụt ngang qua mặt Thiên Phong trong khi anh đang mua bánh Paparoti cho Bình Bình ăn. Ngô Hoàng nhìn thấy cảnh đó, càng cảm thấy nóng mặt hơn để rồi anh lao đi trên xa lộ Quốc lộ 1A chẳng khác một tay đua xe đang cố gắng chơi trò chơi Tử thần vậy.
***
Chiếc gương chiếu hậu phảng phất nét mặt miễn cưỡng của Bình Bình và trong đôi mắt nhỏ có chút lưu luyến về một người khác. Trong lòng Thiên Phong giờ đây đang đấu tranh với những dòng suy nghĩ nặng trĩu:
“Có vẻ như anh đang làm một điều gì đó không đúng chăng? Anh không muốn mình đánh đổi quá khứ của em chỉ vì muốn có được trái tim em. Phải chăng anh quá ích kỷ? Nhưng em ơi làm sao đây khi anh đã yêu em rồi, làm sao? Làm sao đây em? Một lần thôi, cho anh được giữ lấy được trái tim em bên cạnh nhé. Anh hứa với em rằng anh sẽ thay thế hình bóng người con trai đó, sẽ là người mang đến cho em bao hạnh phúc, là điểm tựa cho em những phút yếu lòng và người cùng kề vai em khi hoạn nạn đến. Và nếu em biết được sự thật, liệu em có quay về bên người đó, liệu em có còn bên cạnh nữa không? Anh thật sự không muốn biết câu trả lời…thậm chí nếu biết được những gì anh đang cố che giấu thì chắc em sẽ hận anh nhiều lắm.
Nếu không gặp được em thì anh sẽ không như thế này, sẽ không trở thành một con người khác chỉ vì em. Nếu như em có định mệnh cho riêng mình, thì anh cũng tin rằng em chính là định mệnh mà ông trời sắp đặt cho anh. Đâu phải chỉ có mình em muốn níu giữ lấy định mệnh xa xôi của em, còn có anh nữa, từng ngày từng giờ lúc này đây anh đang cố gắng để viết lên một câu chuyện tình của chúng ta. Em ơi, xin hãy quên đi một câu chuyện dở dang khi xưa, xin hãy cùng anh viết nên một câu chuyện tình mới, trọn vẹn hơn với từng khoảnh khắc em nhé!
Anh đã từng đánh mất niềm tin, đánh mất luôn cả người con gái anh từng yêu thương trước kia. Và anh không muốn điều như thế lặp lại lần nữa. Anh xin lỗi! Anh không muốn nói dối như vậy đâu, nhưng nếu như trái tim của em và Ngô Hoàng không thể nhận ra nhau thì…hãy tha lỗi cho anh nhé!”
***
Con mô tô phóng nhanh như bay trên đoạn đường Trường Chinh, trong người hắn hiện giờ đang nóng hừng hực, đang rất là tức tối thì… bỗng xuất hiện 3, 4 chiếc xe khác cũng với phân khối không nhỏ chạy vây quanh hắn.
Ngô Hoàng như nhận ra bọn họ có ý đồ muốn khiêu khích mình, thế là hắn bắt đầu tăng tốc độ phóng xe nhanh hơn. Con đường bắt đầu biến thành đường đua xe dành cho dân chơi đầy thú vị và gây mãn nhãn với người đi đường.
Có vẽ bọn chúng đang cố tình muốn gây sự với Ngô Hoàng, sau khi thấy hắn phóng xe vọt lên trước như một tay đua đang cố gắng chiếm thế thượng phong thì những chiếc xe khác cũng bắt đầu tỏ ra là mình không thua kém gì một tay đua có hạng. Nhưng cố gắng bao nhiêu cũng không thể nào qua mặt được K1300R Dynamic dưới tay lái chuyên nghiệp của Ngô Hoàng.
Một lát sau, chiến mã của hắn có vẻ đã cắt đuôi được những con ngựa cùi bắp kia. Hắn nở một nụ cười nhẹ hả hê mừng cho chiến thắng nhỏ của hắn. Nhưng chợt phía trước lại xuất hiện 2,3 chiếc xe giống lũ lúc nãy. Chúng chạy ngược chiều phía trước chặn đường đi, làm hắn không tài nào vượt qua được. Buộc hắn phải giảm tốc độ lại thì các lũ theo sau đã bắt kịp.
Lúc này các chiếc xe đó vây quanh hắn, tạo thành thế gọng kìm, khiến hắn không thể di chuyển theo ý mình. Các chiếc xe bắt đầu ép xe Ngô Hoàng đành phải chạy vào con đường Chế Lan Viên rồi dừng xe ở một bãi đất trống ven đường.
\\
Hình như, có một kẻ đang đứng đợi ở đó, Ngô Hoàng nhận ra đó chính là đối thủ trong cuộc đua xe lần trước đã thua cuộc dưới tay mình nhưng tỏ ra không phục. Có vẻ như tên đó muốn trả thù đây mà, hắn bắt đầu đếm quanh có bao nhiêu tên và cười chếch miệng tỏ ra không hề sợ hãi. Hắn tự tin vào võ thuật của mình, hẳn nhiên bước xuống xe như chấp nhận lời khiêu chiến của chúng.