-Việc em nhờ anh, anh đã kiếm thấy chưa?
-À … uh … anh không kiếm thấy em à. Anh xin lỗi. – giọng anh ấp úng
Mặt nó tối sầm lại và thấy thất vọng với cái tin tức đó.
***
Vừa bước ra khỏi cửa, hắn nói với giọng muốn gây sự
-Anh kia đứng lại nói chuyện với tôi chút nào?
Chợt điện thoại của hắn reng lên, hắn vội trả lời điện thoại
“Ai vậy?….. Àh ông là … ? Mr.Tửng hả? Oh, tôi nhầm … Mr.Tùng. Thế công việc tôi đã nhờ tiến triển tới đâu rồi……”
Thiên Phong lịch sự chờ hắn, nhưng hắn nói chuyện quá lâu nên anh ta cất bước về căn nhà của mình gần đó.
***
Ngày hôm sau Thiên Phong qua nhà chú của anh, vốn là một thám tử, cho nên suốt ngày chú của anh phải ra ngoài làm việc, nhà cửa vô cùng bừa bộn, bê bối. Vì sẵn tiện thấy Thiên Phong là cháu đang bắt đầu cuộc sống tự lập nên chú thuê anh trả công dọn dẹp nhà cửa những lúc cuối tuần.
Thiên Phong bước vào căn nhà sau một tuần bừa bộn, anh bắt đầu dọn dẹp, lau nhà, lau cửa, giặt rũ những chiếc áo, cái vớ, cái quần bị ném bừa ở đâu đó. Rồi phần việc của anh bắt đầu ghé sang phòng làm việc của ông chú, từng xấp giấy tờ bừa bộn trên bàn, những hình ảnh được chụp lén, những vật chứng nhỏ của những khách hàng.
Anh bắt đầu sắp xếp chúng thật gọn gàng, bất giác anh cầm phải tập hồ sơ khách hàng được mở trang đầu mang tên “Khách Hàng : Ngô Hoàng”.
Anh sững người lại, rồi nhớ đến cuộc nói chuyện của tên Ngô Hoàng qua chiếc điện thoại đã nhắc tên ông chú anh. Chợt có một hình ảnh khác vụt đến, anh.. anh nhớ rồi. Hắn ta chính là kẻ đã đến bệnh viện thăm Bình Bình lúc đó, chính là hắn.. Rõ ràng hắn và nhỏ có mối liên kết nào đó.
Anh bắt đầu suy luận logic các chi tiết chẳng khác gì một thám tử thứ thiệt. Tên đó lúc nghe điện thoại xưng hô giống với tên chú mình, rồi nói về thông tin cuộc tìm kiếm….vậy là hắn và chú mình đang có cuộc giao dịch… Thiên Phong nhẹ nhàng lật từng trang kế tiếp ra đến phần nội dung…
“Tìm kiếm một người con gái sau mười năm. Thông tin hỗ trợ cho cuộc tìm kiếm: họ Trần, sống tại một ngôi làng vùng quê Tiền Giang, một cô bé gái có cái miệng móm, gia đình hai người, mẹ mất , sống với cha lúc nhỏ…”
“Đối tượng tình nghi hiện tại :
-Trần Ú Lù
-Trần Vũ Phì Lũ
-Trần Phan Bụ Bẫm
-Trần Ngọc Thiên Bình”
“Thiên Bình? Sao giống tên của Bình Bình vậy nhỉ? Tại sao lại có trong danh sách này???”. Anh chợt nhớ về câu chuyện mà nhỏ đã kể cho anh nghe, rằng mười năm trước nó có quen một cậu bé, nhưng vì một số việc nên gia đình chuyển đi nơi khác sống, lúc đó nhóc thường xưng hô với nó là móm và nó gọi hắn là khỷ mập, đến bây giờ nó vẫn chưa biết được tung tích của cậu bé đó…
“OMG, chẳng lẽ…..Ngô Hoàng chính là cậu bé đó và người mà Ngô Hoàng tìm kiếm lại là…..”
BỤP!!! Xấp hồ sơ từ trên tay anh rơi xuống, nét mặt toát lên sự bất ngờ lẫn khó tin, anh ngồi cái “bịch” xuống ghế, tay đặt lên trán, không thể tin vào những gì anh đã thấy cùng cái suy luận vừa rồi.
Mặc dù Trái đất này tròn thật, nhưng sao lại có việc trùng hợp như thế này, phải chăng đây thật sự là ĐỊNH MỆNH? Không thể, không thể như thế được, anh không muốn tin.
Tại sao anh lại bối rối vậy nhỉ? Nếu thật như vậy thì cũng nên mừng cho họ chứ, nhưng sao trong lòng anh lại khó chịu như thế này? Phải chăng anh đang sợ mất một điều gì đó đang hé nở trong trái tim mình?
Lúc này hình ảnh của người con gái ấy lại hiện lên trong tâm trí, những ký ức mỗi khi kề bên nhau. Anh không thể tin rằng với một cô gái chỉ gặp đôi lần mà đã có thể làm trái tim anh rung động kể từ sau cái ngày mà người con gái yêu thương nhất trước kia qua đời vì bị tai nạn giao thông. Bắt đầu từ ngày đó hai chữ định mệnh đã theo gió bay vào dĩ vãng, “nếu định mệnh đem ta đến với nhau thì cớ sao lại khiến đôi ta phải xa lìa nhau!¿”.
Còn ký ức về Bình Bình bây giờ, chúng bỗng đẹp một cách lạ kì, làm anh mỉm cười và cảm thấy xốn xang trong lòng khi nghĩ về chúng. Anh còn nhớ ngày hôm đó, anh đã nói gì với gió, đó là lời của trái tim anh sau bao năm đóng kín….”Anh mến em Thiên Bình à”….
Anh đã hy vọng nhỏ sẽ chấp nhận anh, sẽ yêu anh và sẵn sàng kề bên anh. Những giây phút bên nhau chính là những khoảnh khắc hạnh phúc nhất của anh hiện giờ, những nỗi nhớ về nhỏ cũng chính là sự ấm áp làm vực dậy sự mệt mỏi trong ngày. Trái tim của anh, nó không thể hiểu vì sao Thiên Bình lại trở nên đặc biệt như thế và cũng không biết từ khi nào mọi thứ lại dần thay đổi trong cuộc đời anh.
Anh đã và đang cố để xóa bỏ hình ảnh cậu bé ngày ấy trong tâm trí Bình Bình. Giấu chiếc kẹp, nói dối nhỏ,..tất cả cũng chỉ vì anh mến nhỏ, anh không muốn nhỏ lúc nào cũng ôm khư khư cái quá khứ xa xôi và vô nghĩa ấy. Cậu bé ấy nếu còn nhớ thì đã trở về bên nhỏ từ lâu rồi, vì vậy chỉ còn anh là từ bây giờ sẽ cố gắng làm điểm tựa, là bờ vai, là nụ cười cùng những giọt nước mắt rơi vì hạnh phúc trong cuộc đời nhỏ từ rày về sau.
Vậy mà tên Ngô Hoàng, sự xuất hiện của anh ta đang dần phá vỡ mọi thứ. Mặc dù bề ngoài họ là một đôi oan gia nhưng mỗi khi nhìn vào ánh mắt họ lúc nói chuyện với đối phương thì anh hiểu, anh thấy rất rõ có một thứ gì đó vô hình đã mắc xích họ lại với nhau.
Và anh càng không ngờ cũng như không muốn tin là anh chàng đó chính là cậu bé trong câu chuyện của Thiên Bình. Bây giờ anh phải làm gì đây? Nói rõ cho họ biết mọi chuyện để rồi họ nhận ra nhau và sau đó Bình Bình sẽ không thèm quan tâm đến anh nữa àh? Không, anh sẽ không để vuột mất Bình Bình, không để một ai ςướק đi cô gái có thể khiến anh mỉm cười và cảm thấy yêu đời hơn như thế này.
Nhưng mọi thứ đều chỉ là trong sự suy đoán của anh mà thôi. Biết đâu, may ra tất cả chỉ là vớ vẫn và cả hai không là gì của nhau cả. Anh vội mỉm cười, một nụ cười của hy vọng, niềm tin le lói.
Anh quyết định cầm xấp hồ sơ lên, lật ngay đến cái trang có tên Thiên Bình, sau đó đánh máy lại nội dung, đổi địa chỉ, đổi số điện thoại, tất cả những gì liên quan đến nhỏ, anh đều delete tất. Anh kẹp cái bản vừa tạo vào bộ hồ sơ và xé ngay cái bản gốc.
Hiện giờ anh không biết mình đang hành động gì nữa, anh làm như thế này, liệu có phải bản thân ích kỉ quá không? Liệu có phải không công bằng đối với Bình Bình và cả Ngô Hoàng? Họ đã xa nhau lâu đến vậy mà, giờ đây sắp sữa được tương phùng thì anh lại đẩy họ đi xa hơn?…Sao anh lại trở nên tồi tệ như thế này?…Không, không phải, nếu như xét về lí, anh là một kẻ tiểu nhân, nhưng xét về tình yêu thì anh không có lỗi gì cả, chỉ là đang cố gắng bằng mọi cách cho tình yêu của mình thôi.
Nếu như họ thật sự có duyên thì khi chạm nhau trong lớp họ đã nhận ra nhau, nếu như đây là sự sắp đặt của chúa cho anh biết được bí mật này, thì anh sẽ đấu tranh đến cùng…
Hàng loạt từ nếu như….hiện lên trong đầu óc đang rối bời của anh.
Chợt, tiếng bấm chuông cửa đã cắt ngang dòng suy nghĩ, chú anh về. Anh vội sắp xếp lại tài liệu cho ngay ngắn xem như không có việc gì xảy ra.
***
[6:15 AM, Monday]
RENG!!! RENG!!! RENG!!!
Bình Bình ngồi dậy, cái chân vẫn còn cảm thấy tê, dù đã qua hai ngày, nhưng nó không muốn bỏ học…
-Mày đi đâu vậy? Tính đi học đó àh? Thôi làm ơn ngủm tiếp đi, chân chưa hết mà cứ bon chen hề.
– Vy khùm vừa nhắm mắt vừa lải nhải
-Đừng có xúi bậy, việc học quan trọng hơn, cái chân thì có là gì đâu. – nó bước vào nhà vệ sinh…
-Haizzzzz
Bỗng, chiếc điện thoại của Bình Bình vang lên…
-Bình ơi dế gọi kìa…..- Vy nói giọng ngái ngủ
-Mày nghe giúp tao đi, tao đang làm chuyện đại sự hyhy
-Haseyó, ai đó?
-….
-Ngô cái gì mà ngô, ở đây không có bán bắp, nhầm số rồi….- Nhỏ cúp máy, sau đó điện thoại lại inh ỏi tiếp
-Này đã nói ở đây không có ngô mà, lì vậy hả?Hình ảnh đã đăng – Vy hét lên
-…..
-Ơ, anh Ngô Hoàng hả?Hình ảnh đã đăng – nó căng mắt ra
-…..
-Đúng rồi, chân của Thiên Bình còn chưa hết
-…..
-Sao cơ?… Được chứ anh.Hình ảnh đã đăng
***
-Ũa khi nãy ai gọi thế – Bình Bình hỏi
-Ai biêt đâu. – Nó nhắm nghiền mắt lại rồi chùm mềnh lên đầu.
Một lát sau, khi đã chuẩn bị mọi thứ để đi học. Nó chợt nghe có tiếng mô tô đáng ghét nhưng quen thuộc đang tiến gần đến nhà mình. “Chẳng lẽ là hắn ta? Mà đời nào hắn lại đến đây chứ?”. Nghĩ thì nghĩ thế thôi, chứ nó vẫn tò mò, đi cà nhắc ra cửa.
-Ạch, sao anh lại ở đây? – Nó ngạc nhiên
-Sao lại không?
-Đừng nói là đến chở tôi đi học nhá?
-Sao lại đừng?
-Ơ, hôm nay Việt Nam lại có thêm chuyện lạ àh?
-Sao lại lạ? – Hắn nhìn thẳng vào mặt nó
-Sao gì mà sao, không nói với anh nữa, tôi đi đây. – Nó bước đi
-Này, dù gì tôi cũng cất công đến đây, thì cô cũng phải nễ mặt chút chứ, có biết xăng bây giờ bao nhiêu rồi không?
-Ai biểu anh dư xăng chứ kaka
-Thôi, lên xe đi trễ học bây giờ? Hay là lại muốn tôi bế cô lên như lần trước hả? – Hắn cười mỉm và nháy mắt (trông yêu làm sao Hình ảnh đã đăng)
Bình Bình tỏ ra ngượng ngùng trước cái hành động dịu dàng đến lạ kì của hắn. Hình ảnh đã đăng Mắt nó chớp chớp cố nhìn đi hướng khác. “Ôi! Sao sáng hôm nay hắn “nai” thế ta, hay lại dang âm mưu gì đó đây? Nhưng trông nét mặt hắn đáng yêu thật, không có vẻ là đang đùa giỡn thì phải. Hình như bây giờ cứ mỗi lần mình gặp hắn thì có cảm giác hắn thay đổi nhiều hơn những lần trước”…
Trong lúc đang thẩn thờ, Ngô Hoàng kéo tay nó lại và nói một giọng trầm ấm: “Nào, đừng có suy nghĩ vớ vẫn nữa, tôi không có ý đồ, âm mưu gì gì đó đâu. Lên xe nhé!!!” sau đó lại cười một lần nữa, một nụ cười đủ để xóa tan đi mọi nghi vấn trong lòng nó. Cứ như hắn biết nó đang nghĩ gì vậy.Hình ảnh đã đăng
Những tia nắng ban mai của một sớm tinh mơ khẽ rơi trên mái tóc bồng bềnh của Bình Bình. Những giọt sương còn đọng trên chiếc lá cũng vội vã hòa mình vào cơn gió làm không khí trở nên se lạnh. Nhưng ở nơi đây, có hai tâm hồn đang cảm thấy ấm áp khi nhìn thấy nhau và cùng nhau bắt đầu điều gì đó, có thể là một tuần mới với nhiều điều thú vị hoặc cũng có thể là một bức tranh tình yêu đang được vẽ ra.Hình ảnh đã đăng
Chiếc xe phóng đi với tiếng âm thanh nổi cộm của một chiếc mô tô hàng hiệu khiến tất cả người đi đường đều phải ngoái nhìn. Và trong số những người đó có một người, đã đứng lặng lại khi chiếc xe lao ngang qua. Đó chính là Thiên Phong và trong lòng anh bắt đầu dậy lên sự bất an. Tay anh nắm chặt hơn, quay mặt đi tiếp tục thực hiện nốt vòng chạy thể dục buổi sáng của mình.