Buổi chiều khi Thiên Bình dắt xe ra chuẩn bị đi làm. Thiên Phong vô tình thấy nên vẫy tay lại
-Hi anh Phong. Anh làm gì ở đây vậy?
-À, anh mới thuê được một căn ở gần đây. Còn em, em làm gì ở đây?
-Nhà trọ em ở đây mà hehe. Vậy là nhà trọ anh gần chỗ em ở rồi. Thế giờ chúng ta là hàng xóm. Anh em mình có duyên quá a nhỉ.
-Hì, vậy thì anh mời em đi ăn nhé coi như “rửa nhà” với làm quen hàng xóm mới của anh.
-Đi ăn á, nhưng giờ em phải đi làm part time rồi. Không đi được
-Vậy khi nào em rảnh.?
-Chiều mai nha anh. ^^ . ok?
-Ừ vậy cứ thế nha .
***
[5:00 PM]
-Hellu cô pé, đi ăn thôi í mà sao lại mặc đồ đẹp vậy. – Thiên Phong bất ngờ
-Anh đừng có chọc em mà, đẹp gì mà đẹp, … thôi mình đi đi anh. – nó mắc cỡ vội nắm tay áo Thiên Phong theo.
-Ơ, em biết ăn ở đâu không mà hăng thế?
-Ai biết đâu – vừa dứt lời nó khựng lại một hồi
Thiên Phong cười mỉm rồi nói “Mặt em lúc bị quê trông xin hơn thì phải haha”
Chiếc xe đạp lặng lẽ chạy dưới ánh đèn đường mập mờ, Bình Bình hỏi :
-Hôm nay sao anh đi xe đạp vậy. Có vẻ anh cũng thích đi nó nhỉ?
-Bảo vệ môi trường mà em. Đi chơi thế này đi bằng xe đạp mới thích.Thế em không thích đi xe đạp sao?
-Không, em chỉ hơi tò mò là anh có điều kiện gia đình tốt thế mà lại còn giỏi giang nữa lại chấp nhận đi xe đạp và dọn ra ở riêng sao.
-À, đó là chí hướng của cuộc đời anh. Anh không muốn dựa dẫm ai hết, mọi thứ đều phải tạo ra từ chính mình thì nó mới có giá trị.
-Em ngưỡng mộ anh quá.!!! – Nó cười
Từng vòng quay xe đạp lăn đều lăn đều từng nhịp hối hả. Người cầm lái và người được chở đều tíu tít với những câu chuyện của cả hai trong quãng thời gian đạp xe.
Thiên Phong dừng xe tại một khu đất vô cùng thoáng đãng, trống trải, chỉ lưa thưa vài căn nhà đang được cất lên và dọc theo đó là các con đường nhựa. Anh nói :
-Tụi mình tới rồi, đây là q.8, phía trước chẳng qua là một mảnh đất vô cùng rộng đang được quy hoạch để bán xây nhà thôi. Người ta cũng mới quy hoạch gần đây, nên mới chỉ làm đường nhựa dọc theo các lô đất, nhà cửa thì lưa thưa nhưng nhìn chung đạp xe đi dạo trong này thì tuyệt. Vì nó trống trải nên gió thổi rất thích.
Thiên Phong vừa nói vừa chỉ tay xung quanh. Anh bắt đầu đạp xe dọc theo các con đường, ngắm các hàng cây lau, các hàng cây xanh rờn vẫn chưa được dọn dẹp, mọi thứ thật tuyệt. Gió mạnh mẽ quất tới tấp vào cả hai, Bình Bình như sợ bị gió cuốn đi, ngồi sau xe vội níu lấy áo của Thiên Phong.
-Nơi này yên tĩnh quá anh Phong nhỉ, gió lại mátt nữa, quang cảnh thì thoáng đãng…Giá mà người ta quy hoạch lâu tí, để mình đi dạo nhiều hơn…
Cuộc sống như nhẹ bâng cả lên, những ưu phiền trong lòng nó nếu có đều trôi nhẹ theo những cơn gió nơi đây. Nó trải lòng mình cùng quang cảnh, cùng sự chậm rãi của những chiếc bánh xe đang quay, cùng sự ấm áp và quan tâm của người đang ở bên nó lúc này,… nó yêu cái khoảnh khắc này, cái nơi này và nó quý anh như một người anh trai.
Phong dừng chiếc xe tại một con đường rộng và dài vô cùng, xung quanh là các mảnh đất trống trải chỉ toàn cây và cỏ.
Anh bước xuống, rồi đi dần về phía xa xa hướng trước mặt. Khi khoảng cách của anh và chiếc xe đủ xa rồi. Anh dừng bước và quay về nhìn nó, tóc anh bay giữa một chiều đầy gió lộng,
Anh hét lên … một lần rồi đến lần thứ hai …
Nó nhìn anh, mà mắt ngơ ngác … Anh nói gì thế nhỉ? Anh đang làm gì thế nhỉ…
….
Cái tay của anh đang giơ cao, vẫy tay về phía nó. Nó nghĩ a đang gọi, nên rời chiếc xe đạp chạy đến bên anh.
-Em nghe thấy tiếng gió không. Gió ở đây đủ mạnh để cuốn đi hết mọi thứ. Nếu em hét lớn nỗi muộn phiền bực bội trong lòng, gió sẽ cuốn nó đi hết. Nếu em hét lời yêu thương một ai đó, gió sẽ thay em chuyển chúng đến với người em iu quý. Em thử đi, giống a lúc nãy đó…anh sẽ chạy ra xa…để em giữ những điều đó cho riêng em và gió…
Vừa dứt lời, anh chạy về phía chiếc xe. Để mình nó bơ vơ giữa khoảng không thời gian cùng những cơn gió vội vội vàng vàng cứ thay nhau luồn qua nó. Nó hét gì giờ, anh kêu nó hét gì cũng được mà,… Suy nghĩ một hồi lâu…
-TỚ NHỚ CẬU ……….
Bánh xe ngừng quay tại một quán ăn nhỏ bình dân. Sau khi ổn định chỗ ngồi, cả hai quyết định gọi món cơm chiên giống nhau như một sự trùng hợp. Rồi ngồi đàm đạo, cười rôm rả trong suốt bữa ăn.
Bình Bình kể rất nhiều chuyện mà đã lâu lắm rồi cô chưa kể với ai ngoài trừ đứa bạn thân…Nó cũng kể anh nghe về câu chuyện trẻ con ngày xưa của nó, rằng nó vẫn nhớ về Khỉ mập về kỷ niệm của tuổi thơ, dù bây giờ có thể không còn gặp lại nhau nữa nhưng nó vẫn giữ lấy kỷ vật mà cậu bé đã tặng.
-Vậy đó là gì, làm anh tò mò quá? – Thiên Phong hỏi
Nó lấy chiếc kẹp hình con khỉ từ trong Ϧóþ ra và nói “ đây anh àh, nó tượng trưng cho tình bạn của chúng em.” Lúc này cặp mắt nó toát lên một nỗi buồn về quá khứ, về cái khoảnh khắc nó được nhận món quà này …
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)-Thôi đừng nói chuyện của em nữa, nói về anh xem nào? – Nó cất chiếc kẹp vào Ϧóþ và gượng cười
-Chuyện của anh là chuyện gì ta?
-Anh đã để ý ai chưa? – Nó nhìn vào mặt Thiên Phong, làm anh bối rối
-Có, người đang trước mặt anh này hehe
-Ạch, nãy giờ em nghi….nghi…rồi kaka
-Hehe, vậy em làm bạn gái anh nhé …
-Ạch, anh đùa hoài à … em không xứng làm bạn gái anh đâu….
-Em biết vậy thì tốt …kaka
-Anh được đó – Nó nhìn anh liếc gian một cái
Đến lúc trả bill, nó vội giựt lấy, nhất quyết đòi trả … vì lần trước anh đã chủ động mời nó rồi
Trên đường sắp về nhà, họ đi ngang quán chè chợt nhớ lại nhỏ Vy khùng rất thích ăn chè ở đây nên nó ghé vào mua, nhưng khi vừa móc Ϧóþ trả tiền thì nó thấy thiếu thiếu cái gì đó, suy nghĩ một chốc thì phát hiện ra chiếc kẹp đâu mất tiêu rồi. Nó đoán là đánh rớt ở chỗ quán khi nãy.
-૮ɦếƭ rồi ! Anh ơi hình như em đánh rơi chiếc kẹp ở quán ăn rồi. Anh có thể chở em lại đó tìm lại được không?
-Ùm.
….
-Anh Phong chạy nhanh hơn chút nữa được không?- Nó hối thúc và giọng có vẻ như đang muốn khóc
-Anh chạy nhanh lắm rồi đó cô bé.
Thiên Phong thắng xe lại trước quán ăn và rất tiếc hy vọng của Bình Bình đã bị dập tắt, quán đã đóng cửa rồi.
Tâm trạng nó rối bời, lo lắng cứ như sắp mất một thứ gì đó vô cùng quý giá. Trên khóe mi giờ đây bắt đầu vương những giọt nước mắt, dần dà trở thành dòng nước ấm lăn trên gò má. Thiên Phong bước lại khẽ lau những dòng lệ đang tuôn trào, đây là lần đầu tiên anh thấy nó khóc, khác với vẻ rắn rỏi thường ngày.
-Bình tĩnh nào cô pé, biết đâu nó vẫn còn đó.
-Làm sao đây anh, tất cả cũng tại em bất cẩn thật. . – nó nấc lên từng tiếng
-Đừng tự trách mình chứ, mai chúng ta sẽ đến đây sớm thật sớm để tìm lại.
-Nhưng ngày mai em phải đi học cả ngày rồi..không thể nào đến đây được. – nó nấc lên từng tiếng
-Mai anh đến cho, em đừng khóc nữa, nín đi nào!
-Anh nhớ giúp em nhé, nó rất có ý nghĩa với em. – Giọng thều thào như đang van xin
-Ùm, em khóc xấu lắm, smile cái nào…..
***
Bình Bình bước vào nhà, mắt đỏ ngầu, mặt tối sầm, gặp phải cái loa phát thanh.
-Con gái con đứa, đi đâu giờ này mới về hả? – Vy giả làm mặt nghiêm
-Đi ăn. – Nó đáp nhẹ
-Ăn với ai, trai hay gái, nam hay nữ, boy hay girl, cậu bé hay cô bé, đàn ông hay đàn bà, phụ nam hay phụ nữ,…..
-Thôi đi, lảm nhảm hoài. – Nó gằng giọng
-Nam mô a di đà phật. Thiện tai, thiện tai. Xin thí chủ hãy tịnh tâm, tịnh tâm. Cửa Phật luôn rộng cửa cho những người lạc lối. Hình ảnh đã đăng
-Lệch cái đầu mày chứ lệch. Hình ảnh đã đăng
-Amen. Chúa lòng lành, :praying: nếu bây có gì cần sám hối hãy cuối đầu trước mặt ta, ta sẽ ban phước lành cho bây. – vừa nói vừa đặt tay lên đầu nó trong thế “nhập thiên”.
-Con khùng Hình ảnh đã đăng- nó bật cười trước tư thế và nét mặt dỡ khùng của con bạn
-Thí chủ cười rồi à, thật là tốt quá đê. Giờ thí chủ đi giặt quần áo giùm tiểu nữ cái đê !!
-Ạch, chơi tao này – nó phi cái gối vào mặt nhỏ Vy Hình ảnh đã đăng
-Đùa thôi chứ có chuyện gì vậy?
-Tao làm rơi chiếc kẹp rồi hyz.
-Chiếc kẹp lúc nào mày cũng mang trong Ϧóþ đó àh?
-Ùm
-Sao hên vậy? hyhy tao giỡn thôi. Mày đừng buồn nữa, mất rồi cũng phải là điều quá tồi tệ. Biết đâu nó giúp mày thôi nhớ về những điều không còn bên cạnh mày nữa. Tại sao cứ phải ôm lấy quá khứ vô vọng như thế, phải không nào?!
-Tao…tao cũng không biết nữa….
Bình Bình úp mặt vào gối, không nói tiếng nào nữa…chỉ biết tiếng thở dài của Vy đang ngân lên phía sau nó….
***
Trong lớp học, Bình Bình ngồi thơ thẩn, gương mặt rầu rĩ khác hẳn với vẻ thường ngày vô cùng năng động, hoạt bát, nó không ngồi bàn trên như thường lệ nữa mà bước xuống bàn cuối ngồi. Ngô Hoàng cảm thấy lạ hỏi :
-Sao, mê anh rồi hả cưng?. – hắn cười nham nhở
Nó không thèm trả lời, mắt chỉ biết ngó vô cuốn sách. Hình ảnh đã đăng Hắn quê một cục, mắt nhìn vào lại cái Macbook. :doubt:
Tuy thế mắt hắn vẫn thường liếc sang, cố nắm bắt xem con nhỏ đó có cử chỉ gì lạ lạ hơn nữa hông. Nhưng từ đầu giờ tới giữa giờ thì nó vẫn chẳng thay đổi tư thế là bao. Hắn muốn thử xem con nhỏ ngảy hôm nay bị cái chứng gì, bằng mọi biện pháp hắn bắt đầu công cuộc quấy rối.
1.Hắn gõ bàn cốc cốc nhằm phát ra âm thanh chói tai để buộc nó phải lên tiếng….~> nhưng không có phản ứng xúc tác, phương trình một ẩn vô nghiệm..
2.Hắn xé từng tờ giấy “rột roạt” không một chút thương tiếc, rồi vò lại thành các quả banh tròn nhỏ, ném vào đầu nó, Hình ảnh đã đăng1 cái 2 cái và miệng thầm rủa “cho ૮ɦếƭ nè”…ông thầy giáo đang đứng trên bục giảng trố mắt thấy Ngô Hoàng đang quấy rối,…ông vận công lực vào viên phấn đang cầm trên tay rồi canh mục tiêu là cậu Ngô Hoàng..”nhất dương chỉ” bắn…”Bụp” – “UI da, ai vậy?”…thầy giáo giơ tay lên “tôi nè”…hắn thấy vậy im lặng …~> phương trình 2 ẩn vô nghiệm
3.Nó thấy hai cách kia không hiệu nghiệm bèn mượn dao Gi*t người, hắn la một cách vừa đủ để nó giật mình: “Bình Bình, thầy kêu kìa?!?!”.
Giống như một phản xạ, nó ngước mắt nhìn thầy, nhưng thầy giáo đang nổi hứng kể chuyện lịch sử, không nhìn nó. Tức mình vội nhìn sang hắn, thì thấy hắn đang phồng má, hai tròng mắt thì lé về sống mũi, cái mũi hỉnh lên…trông cứ như thằng hề vậy…Hình ảnh đã đăng
“Ngô Hoàng!!!!” – thầy giáo gọi
Hắn hoảng hồn vội đứng lên ….
“Trong trận chiến mà thầy vừa kể, theo em thiệt hại quân số hai bên sẽ như thế nào?”
Hắn lắp bắp nhìn về Bình Bình mong được cầu cứu, trông mặt của hắn đáng thương thật, nên nó rũ lòng từ bi chỉ dần con đường cho chúng sinh : “Địch ૮ɦếƭ ba, ta ૮ɦếƭ hết”.
Ngô Hoàng mừng quá, không cần suy nghĩ vụt miệng: “Dạ thưa thầy, địch ૮ɦếƭ ba, ta ૮ɦếƭ hết”…. Thầy giáo đơ người, nhìn cậu trân trối còn các sinh viên khác kể cả Bình Bình cười ầm lên… :leuleu:
Hắn ngồi xuống nhưng vẫn chưa hiểu nguyên nhân thì thầy giáo kêu Bình Bình trả lời. Nó trả lời : “Thưa thầy, quân giặc thiệt hại…, ta…”. Lúc đó hắn mới ngớ người ra mà nhìn sang nó liếc một cái có vẻ uy Hi*p.