Christ bật dậy trên giường và nhăn mặt khi cơn đau đầu vẫn còn âm ỉ. Anh đã trải qua một đoạn phim dài của kí ức. Anh ngòi im, nhìn về phía trước khi để não bộ sắp xếp những hình ảnh và thước phim kí ức. Rồi một nhận thức khác ngay lập tức dập vào anh. Dora đã đi rồi. Cô đã bỏ đi. Nỗi đau lần nữa xé toang anh, đau hơn cả trước đó.
Anh sẽ tìm cô, Christ quyết định, bất chấp tất cả. Anh suy nghĩ nơi cô sẽ đến. Việt Nam, nhà của cô. Cô chỉ có thể ở đó mà thôi. Vùng dậy, anh anh với lấy điện thoại và đặt ngay chuyến bay gần nhất. Anh thay đồ thật nhanh, lấy ví tiền và chìa khóa xe, không soạn thêm bất kì thứ gì.
Khi gió lạnh buổi đêm dập vào cửa kính, Christ mới nhìn tới đồng hồ. 3 giờ sáng. Thảo nào không có ai ở đó khi anh ra khỏi nhà.
Nhà ? Anh đột ngột nghĩ, nếu anh đi tìm Dora, anh nhất định sẽ không lấy Lylith. Điều đó đồng nghĩa với việc từ bỏ tập đoàn H.A.D của nhà Halver. Christ cắn môi, lòng đau như cắt. Anh sẽ đau đớn nếu mất đi tập đoàn, nhưng anh sẽ ૮ɦếƭ nếu mất Dora. Anh vẫn còn trẻ, vẫn còn nhiều thời gian. Anh tự hứa với bản thân, và thầm hứa với cả cha mẹ, ông mình. Anh sẽ tạo dựng lại tất cả. Nhất định anh sẽ gầy dựng một H.A.D còn hùng mạnh hơn xưa, chỉ với điều kiện có Dora ở bên…
Chuyến bay sau đó đưa Christ thẳng tiến về Việt Nam.
Tối hôm đó.
« Cái gì ? Bốn đạn không Gi*t con nhỏ đó ? » Hữu gầm lên qua điện thoại, tiếng rè rè vì đường truyền dài không làm mờ đi chút xíu giận dữ nào trong giọng hắn. Hắn đã chờ đợi một cái ૮ɦếƭ từ hôm qua đến giờ, kể từ khi Bốn đạn về Việt Nam. Có tiếng lí nhí rụt rè trả lời hắn. « Vậy bây giờ thằng đó ở đâu ? »
Thông tin hắn nhận được không dễ chịu chút xíu nào. Càng lúc càng sôi máu, hắn nói như thét vào ống nghe. « Liên lạc hết đường dây và huy động anh em. Khử Bốn dạn trước và dọn dẹp những đầu mối có thể bị lật tẩy trước tiên. »
Nhanh chóng vạch ra đường thoát thân trong não, hắn gọi điện cho tên bạn thân và câu kết thêm vài quan chứa trong ngành công an. Phần hắn thì hắn có thể còn được an toàn, Mỹ không phải là một nước nhỏ. Điên cuồng trong những cuộc gọi và sắp xếp, hắn gần như lờ đi cả tiếng chuông cửa cho đến khi tiếng dập cửa rầm rầm dội vào tai hắn. Rủa liên tịc trong miệng, hắn nặn ra vẻ mặt tự nhiên nhất, cúp điện thoại và mở cửa. Ông Nelson hiện ra đĩnh đạc trong bộ comple đen. Ông đi thẳng vào trong phòng khách sạn mà không thèm liếc nhìn tới ánh mắt ngạc nhiên của Hữu.
« Chào ông. Ông đến đây có việc gì thế ? » Hắn vội lên tiếng khi nhận thấy ông Nelson không ý định nói trước.
« Bắt ông. » Giọng ông trầm và điềm tĩnh một cách dữ dội.
« Bắt tôi ? Ông đùa gì mà kì cục thế ? » Hữu cười trừ nhưng bản năng hắn mách bảo phải cẩn trọng, hắn sờ vào khẩu súng giắt ở thắt lưng nhưng nòng súng của Nelson đã hạ xuống ngay đầu hắn từ lúc nào. Ánh mắt của ông bảo hắn bỏ súng xuống, và hắn làm theo.
« Tại sao ông làm thế này ? » Hắn cố chống chế.
« Mày giả mạo tất cả. Tao đã cho người điều tra mày khi tao bắt đâu nghi ngờ và đến đây ngay khi có được kết quả điều tra. May giỏi lắm, công việc điều tra kéo dài hơn bình thường đó.» Giọng Nelson đanh và lạnh, đây chính là tên Gi*t người. Hắn đã Gi*t em gái ông, Diễm Linh, và cả chồng con bé. Giờ đây hắn còn lên kế hoạc Gi*t người sắp trở thành con gái ông, Dora, mà cô cũng đã trở thành con gái của ông tự lúc nào rồi. Ông căm ghét kẻ đứng trước mặt mình. Ông muốn hắn phải trả giá ngay lúc này, nhưng ông không có quyền, pháp luật mới có quyền. Vẫn giương súng, ông lấy cái điện thoại đang rung trong túi áo, mắt vẫn không rời Hữu. Sau 3 giây, ông cúp máy.
Chưa đầy 2 phút sau, cảnh sát ùa vào. Nelson chỉ hạ súng xuống khi Hữu đã bị còng và áp tải đi. Không cảnh sát nào dám hạch hỏi ông. Họ biết những người ông kết giao, trong đó cảnh sát trưởng là bạn của ông. Cảnh sát trưởng Brook xuất hiện ngay sau đó, haingười trao đổi với nhau những câu hỏi bình thường rồi Brook kết thúc cuộc nói chuyện để lo cho công việc trước mắt.
« Toi cứ tưởng mình đến trễ. » Brook nói.
« Tôi cũng lo anh sẽ đến trễ. » Ông Nelson đáp lại.
« Đừng quá lo lắng. Hắn sẽ bị xử đích đáng. »
« Nên là thế. » Nelson kết thúc, bây giờ ông sẽ về nhà. Mọi chuyện đã tốt đẹp cả rồi. Dora đã được xác nhận là hoàn toàn bình an. Christ ra khỏi nhà vào lúc sáng, không báo cho ai biết nó sẽ đi đâu, điện thoại thì lại không mang theo, nhưng ông đoan chắc nó đi tìm Dora. Bây giờ chỉ cần chờ hai đứa trở về thôi. Chưa bao giờ ông mong một đám cưới đến thế.
……………
Lylith bước vào căn phòng kín, vẫn không tin vào những gì đã xảy ra. Cha cô nhất quyết không phải là tội phạm, chắc chắn có điều gì đó uẩn khúc, cô phải gặp ông, phãi gặp để làm rõ mọi chuyện.
Phía bên kia lớp kính, cánh cửa sắt có một ô chấn song mở ra, viên cảnh sát đô con dẫn một người mặt áo sọc dọc đen trắng đi vào phòng. Tim Lylith nghẹn lại, cha cô không hợp với bộ đồ tù, nó lạc lõng với vẻ cao ngạo của ông biết chừng nào. Lylith quan sát ông. Mắt ông đỏ ngầu vì mất ngủ, quần thâm hằn sâu trên đâu mắt và vẻ mệt mỏi đánh gục từng buớc chân của ông, song vẻ ngạo mạn của ông vẫn ở đó, hằn sâu trong từng đường nét và cách ông nhìn, cái nhìn của người luôn cho mình là đúng. Ông quắc mắt lên khi nhìn thấy cô, miễn cưỡng ngồi xuống theo lệnh viên cảnh sát và cầm lấy ống nghe, Lylith cũng làm tương tự. Cô chưa kịp hỏi tiếng nào thì giọng Hữu đã cất lên, chua cay và nghiệt ngã.
« Mày còn tới đây làm gì ? Hết rồi, hết cả rồi, hiểu không ? Mày may mắn lắm con ạ, bọn đó còn đủ sáng suốt để điều tra ra rằng mày vô tội, nếu không thì mày cũng chẳng được sung sướng ở ngoài ấy làm gì. Tao thực sự không hiểu, con gái của một ả điếm như mày lại thoát, trong khi người như tao đây, lại bị bắt. Thật trái đời. Mày biết khôn thì ráng xin thêm chút tiền nhà Halver rồi về Việt Nam kiếm sống đi. »
Những lời của hắn là Lylith ૮ɦếƭ sững. Cô nhìn trân trân vào cha mình, tay siết chặt ống nghe mà không thể nói nên lời. Cú sốc quá lớn. Vậy ra tất cả là sự thật, hoàn toàn là sự thật. Và mẹ cô, mẹ cô là một ả điếm ư ? Không thể tin nổi.
Lylith vẫn ngồi trân ở đó khi Hữu chán chường đứng lên, viên cảnh sát theo sau hắn. Chợt tỉnh cơn mê, Lylith bật đứng lên, bàn tay cô đập liên hồi vào cửa kính. Viên cảnh sát nheo mắt khó chịu nhưng cũng đưa Hữu trở lại chỗ ngồi khi thấy Lylith chỉ vào ống nghe, cô cầm ống nghe lên và nói điên cuồng.
« Nếu…nếu như thế, thì mẹ của con, mẹ của con còn sống không ? »
« Tao không biết và cũng chẳng cần biết. Ả bán mày cho tao bằng một cái giá rẻ mạt rồi biến mất luôn từ đấy. Mày trông đợi gì kia chứ ? Thôi, đừng làm phiền tao nữa, về đi. »
Lần này Lyltih khôn cố níu kéo nữa. Vậy là bây giờ, cô hoàn toàn một mình trên thê giới này. Cha cô đã vướng vào tù tội, mẹ cô giờ đây có lẽ đã ૮ɦếƭ, mà dù cho còn sống đi chăng nữa, bà chắc gì đã nhận cô. Trái tim Lylith tê tái, nỗi sợ xâm chiếm lấy từng gam máu trong người cô, nỗi sợ sự cô đơn. Giờ đây, con đường tương lai chỉ còn mình cô bước đi, lẻ loi, đơn độc.
Lê bước ra khỏi nơi tạm giam, cô nhìn thấy Vlar đang đứng trước cửa, ánh nhìn anh lo lắng và dáng đứng của anh bồn chồn. Không nói không rằng, anh nắm tay cô dẫn vào trong xe, cô cũng không có tâm trạng nào phản đối. Anh đưa cô đi đến một khu vui chơi thiếu như gần đó. Lylith ngồi trên một cái xích đu và bắt đầu khóc. Cô đã gắng không khóc, khóc là yếu đuối mà con đường chông gai đang đợi cô không cho phép cô tỏ ra yếu đuối trong bất kì trường hợp nào. Vậy mà ở bên Vlar, sự bình yên làm cô cảm thấy bất an, cô biết cô sắp phải xa sự bình
yên này, mãi xa và không bao gời gặp lại. Điều đó giáng thẳng vào cô một đòn bạo liệt và cô chẳng còn cách nào ngăn nước mắt khỏi chảy ra. Anh vẫn im lặng bên cô, trao cho cô giây phút riêng tư mà cô cần trước khi lên tiếng.
« Vậy mọi việc thế nào rồi ? »
« Tất cả đều đúng… Và em là con của… một ả điếm. » Giọng cô không hơn một lời thì thầm. Có lẽ đây là lần cuối cô khóc, lần cuối cô cho phép mình yếu đuối đến thế này. Chỉ sau khoảnh khắc này thôi, của sẽ đứng lên, gượng dậy và đi tiếp, dù tất cả đều đang mờ mịt trước mắt cô.
« Em sẽ làm gì ? Tất cả tài sản của cha em ở Việt Nam đều bị niêm phong, nhà Halver thì..không còn là thân thích của em…Nhưng có lẽ họ không nhẫn tâm đến mức bỏ mặc em đâu. » Anh vội trấn an cô.
« Vậy anh nghĩ họ sẽ giúp đỡ em sau ngần đó điều khủng khi*p mà cha con em đã gây ra ư ? Nếu họ tha thứ, em cũng không đủ ti tiện để ở lại. Em sẽ trở về. » Những cơn nức nở dần qua, giọng cô rành mạch hơn.
« Nhưng khi trở về thì em sẽ làm gì ? » Vlar bước tới trước mặt cô và bắt cô phải ngẩng lên nhìn anh, điệu bộ anh lo lắng.
« Em sẽ tính tiếp khi trở về. » Giọng cô dứt khoát dù trong đầu cô rối tung.
« Anh…anh có giúp được gì cho em không ? »
« Em nghĩ là không, dù sao cũng cảm ơn anh rất nhiều… » Cô ngưng lại một chút, rồi bẽn lẽn thú nhận. « Thực ra thì…em ũng thích anh đó, một chút. » Cô vội thêm vào.
Vlar nhìn cô, ánh mắt anh nồng nàn và dịu dàng trước lời thú nhận dễ thương của cô. Một cách nhẹ nhàng, nhưng dứt khoát, anh nói.
« Anh yêu em. »
Lylith muốn mở miệng cãi, ai lại đi yêu một người gặp chưa được bao nhiêu lần ? Nhưng cô không cãi, vì trong thâm tâm, cô biết đó là thật, hoàn toàn là sự thật, anh yêu cô, Vladimir yêu cô. Cô vẫn còn có một người yêu mình trên thế giới này, tâm hồn cô ấm lại. Thế nhưng, tình yêu của anh vẫn không giúp được gì cho tình cảnh hiện tai của cô, cô vẫn phải quay về. Lòng cô quặn đau lần nữa, lần này nặng hơn khi biết phải xa một người yêu cô và cũng là người cô sắp yêu, cô biết điều đó. Lylith đứng lên, giọng cô run run khi nói.
« Cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều. »
Cô chuẩn bị bỏ đi, Vlar biết thế. Anh khôn thể cầm lòng khi thấy hình ảnh cô dễ vỡ và yếu đuối như thế này. Nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, anh ôm cô vào lòng. Anh đợi, và cô không phản đối. Và rồi đôi môi anh phủ kín đôi môi cô trong nụ hôn dịu dàng nhưng mãnh liệt. Rồi nụ hôn của anh đột ngột dừng lại.
« Lấy anh nhé, Lylith ! » Anh thì thầm trên môi cô.
Cơn gió lạnh thổi qua cũng không đủ sức làm phai đi sức ấm nóng trong nụ cười của cô lúc đó.
« Em sẽ suy nghĩ về chuyện này… »
…………………….
Dora hít một hơi đầy phổi, tìm lại chút bình yên. Hôm qua công an đã đến, ít lâu sau khi Quân đi. Họ khám xét nhà, tra hỏi đủ thứ. Dì Loan hoàn toàn hoảng hốt, nhưng cũng đã bình tĩnh lại sau đó. Khoảng chiều tối thì có hai người mặc đồ đen tìm đến, họ bảo họ là người được nhà Halver thuê để đảm bảo an toàn cho cô.
Vây là họ đã tìm được cô, Dora nghĩ. Nhưng như thế thì có ích gì ! Cô rất cảm kích tấm lòng của nhà Halver nhưng sự quan tâm của họ càng làm cô thấy đau hơn, càng làm cô tiếc nuối giấc mơ đã qua kia.
Thở dài, cô để mình thả hồn vào không khí. Sương vẫn còn lờ mờ xung quanh nhưng vầng trời xanh dần lộ ra qua mỗi vệt nắng. Bình minh đã lên. Cành lá vẫn còn lạnh mùi đêm và đẫm những hạt sương long lanh, trảng cỏ ánh lên sắc bạc lung linh kì lạ và những bông hoa dại hé lớp cánh mỏng manh e thẹn ra đón ánh mặt trời.
Chiếc ghế đá cũ kĩ trơ trọi dưới một gốc cây thô ráp xù xì. Chiếc ghế đá, nơi mà nh với cô đã có trận cãi nhau đầu tiên. Một kỉ niệm đẹp, quá đẹp đến nhói lòng. Dora bước tới, miết tay lên lớp đá đã phai màu và ngồi xuống. Nỗi buồn ngợp hồn cô, đong nặng trong đôi mắt cô khi cô ngẩng lên. Bầu trời xanh, màu xanh trong vắt và tinh khôi, một màu xanh kéo dài dường như vô tận, một sắc dương sâu thăm thẳm, màu mắt của anh. Nước mắt ứa ra như giọt sương bạc vô tình rơi xuống má cô, nối tiếp nhau thành hàng. Quá khứ ập về không báo trước, sống động đến phi thực. Cắn môi, Dora kiềm những giọt nước mắt đang thi nhau đua rơi. Đã đến lúc cô phải xếp giấc mơ vào kỉ niệm và bước tiếp, Quân đã hy sinh sự tự do của anh vì cô, và cô không thể cứ như vầy được. Cô phải gượng dậy, dù có khó khăn đến thế nào. Nhìn bầu trời lần cuối, Dora thấy như mình đang nhìn vào mắt Christ, họng cô nghẹn đắng. Dứt khoát đứng lên, cô quay đi.
« Dora. »
Tiếng gọi quá thân thuộc, quá mãnh liệt dến nỗi Dora nghĩ mình đang hoang tưởng. Sự kích động đã làm cho cô tương tượng ra tiếng gọi đó. Làm sao Christ có thể đến đây tìm cô cơ chứ ! Mím chặt môi, cô quyết tâm xoay lưng lại với quá khứ.
« Dora !!! »
Lần này có lẽ cô không nhầm, giọng anh rất thực, rất sống động và càng lúc càng rõ hơn, cô có thể nghe thấy tiếc bước chân đang chạy đến bên cô.
Rồi đột ngột, cô thấy mình ở trọn trong vòng tay anh, ấm áp và vững chãi, anh siết chặt lấy cô như thể cô sẽ tan đi nếu anh không giữ kĩ. Hơi thở của anh phả sao gáy cô, mùi của anh lấp đầy các giác quan của cô. Đây là mơ ư ? Giọng anh trầm, khàn và dữ dội.
« Hứa với anh, hứa là sẽ không bao giờ xa anh. Chúng ta sẽ cưới nhau, và không bao giờ rời xa như thế này nữa. Hứa đi, Dora. »
Cô mơ màng, nhưng rồi dần tỉnh. Đây không phải tưởng tượng, đây là sự thực, rất thực. Vòng tay cô riết lấy anh khi cô thì thầm trên môi anh, hạnh phúc chan chứa trong giọng cô.
« Em hứa…em hứa… »
Số phận của họ gắn kết với nhau mãi mãi. Đó là định mệnh.
*************** The End ***************
Các bạn thấy truyện này thế nào? Chờ ngoại truyện nhé :)